Chương 21: May mắn của Trương Cực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Trương Trạch Vũ, đã lâu không gặp.

Hai người ngồi tại một nơi thoáng gió, phía sau lưng là lan can sắt không cao lắm, phía dưới là dốc dựng đứng và những căn nhà đang tràn đầy âm thanh của gia đình.

Gió thoáng qua người, cây rung rinh xào xạc, lập loè ánh diệp lục dưới toàn bộ ánh mây của buổi tối mùa hè.

Trương Trạch Vũ ôm đầu gối, nhìn vầng trăng đang rơi lơ lửng giữa không trung.

Đôi mắt đã kịp khô lại, nhưng mà nỗi xấu hổ khi bị người khác nhìn thấy vẫn khiến cho vành tai cậu phiếm hồng, cậu nửa chần chừ nửa vội vàng.

Muốn hỏi.

Trương Cực?

Cậu ấy có ghét bỏ mình không?

Lòng sĩ diện của một đứa con trai, chỉ vì bị người ta đuổi bám riết, nước mắt lại rơi xuống như công tắc bị mất chốt, lăn dài trên gò má, cuối cùng bị ngăn lại bởi bàn tay thon dài.

- Trương Trạch Vũ?

Trương Trạch Vũ hơi thẫn thờ, quay đầu sang phía bên cạnh.

Khẽ "ừm" một tiếng.

- Cậu có sao không?

Trương Cực hỏi xong cũng thấy hối hận, nhìn đi, khóe miệng còn bầm lên vết máu, đôi tay khẽ run rẩy ôm lấy thân mình đơn bạc cố gắng gượng.

Anh nhìn xuống dưới, lặng lẽ đưa tay ra, cầm lấy ống quần cậu, nhẹ nhàng vén lên.

- Trương Trạch Vũ, cậu không biết kêu đau sao?

Trương Trạch Vũ theo tầm mắt của Trương Cực, nhìn thấy một vết bầm tím lớn, còn chảy rất nhiều máu, trên gấu quần đã khô lại đống máu đậm trầm.

À, cậu quên mất, tên điên kia đã đạp vào mắt cá chân cậu.

Trương Cực khẽ thở dài một hơi, bàn tay chạm nhẹ vào nơi vẫn đang rỉ máu, như chạm phải đống lửa, chạm lại vội rút ra, mắt hết nhìn cậu lại nhìn vết thương, lông mày đã nhíu chặt lại.

- Cậu không ghét tôi à?

Trương Cực quay người, lấy từ trong balo một bọc giấy nhỏ, chấm lên những vết cắt.

- Trương Trạch Vũ, cậu đưa chân ra đây để tôi xem nào.

Có vẻ như cậu ấy không nghe thấy.

Trương Trạch Vũ rủ mắt không dám nhìn thẳng, cậu ngoan ngoãn để Trương Cực cầm lấy chân mình, cũng cố gắng che đi vành môi đang mím.

Dưới ánh đèn đường, chiếc ngõ nhỏ này hoang vu đến xa lạ.

Trương Cực cẩn thận hết sức, gió thổi cũng không thể ngăn lại những giọt mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên đầu mũi, và trượt vào mắt, mặn chát.

Cuối cùng cũng đã tạm khiến cho vết thương không còn chảy máu nữa, nhưng những vết thương dữ tợn như vậy, tím ngắt đến thế, lại ở trên một người, một người...

Trương Cực không miêu tả được.

Trương Trạch Vũ là một người như thế nào?

Là yếu đuối không dám đối diện với những cơn sóng điên loạn trong lòng, hay là người mạnh mẽ đến mức dù bị người khác đuổi đánh có thể chết cũng không một lời kêu cứu?

Trương Cực nhìn Trương Trạch Vũ một hồi lâu.

Gió khẽ thổi qua, động lên lông mi của Trương Cực, bàn tay đã đưa tay lên xoa đầu đang cúi gằm trước mặt.

- Trương Trạch Vũ, cậu phải thấy may mắn khi gặp tôi đấy.

Đúng vây.

Là may mắn cả đời cậu, khi vầng trăng tìm thấy cậu trong bóng đêm.

Trương Cực khẽ miết bàn tay, chạm vào một nhúm tóc vốn dĩ sẽ chổng ngược lên đầy nghịch ngợm, giờ chỉ là một đống lù xù trộn lận với bụi đất.

Sao đây nhỉ, anh không ghét bẩn tí nào.

Nói rõ hơn, anh không ghét cậu tí nào.

- Trương Cực, vì sao cậu lại ở đây?

Trương Cực để cho ánh đèn đường soi lên bàn tay mình, soi tỏ cả những đường vân tay, như một sự vô ý hữu tình, chiếc đường kẻ duyên lại nối liền một sợi tóc đen nhánh.

Nhưng cả hai đều không thấy, Trương Trạch Vũ sẽ không thể nào biết, còn Trương Cực lại không để ý tới.

- Tôi đi chơi.

Trương Trạch Vũ đang tiu nghỉu vì sợ Trương Cực chê mình, nghe câu đó phát ngốc luôn.

- Đi chơi?

Trương Cực gật đầu ngay tắp lự, sau đó thấy vẻ mặt Trương Trạch Vũ quá là ngơ, nên đã không kiềm được, tay đã bẹo má cậu một cái.

Trương Cực khẽ thầm trong lòng: "Mềm quá".

Như con mèo ở nhà anh, lông sờ vào mềm đến không thể dứt được.

Trương Trạch Vũ khẽ tránh ra, âm thầm phỉ nhổ.

"Tên này bị điên à? Đau quá."

- Nhà cậu ở đâu? Ở thành phố này ư?

- Đúng vậy.

Nói đoạn, Trương Cực lấy điện thoại ra, bấm bấm một hồi, rồi giơ ra trước mặt Trước Trạch Vũ, ánh sáng màn hình chói quá đột ngột, khiến cậu phải tạm quay đi chỗ khác cho đến khi thấy rõ nó là cái gì.

Trương Trạch Vũ "haha" rồi quay đi gượng gạo.

- Này, Trương Trạch Vũ, tôi gửi kết bạn cho cậu, mà cậu không thèm chấp nhận?

Giọng cuối của Trương Cực còn hơi hướng cao lên, hoài nghi không thể tin.

Trương Trạch Vũ nhớ ra cái lúc mình nhìn thấy chữ viết tắt kia còn không nhớ ra là ai, vành tai bị thổi lạnh lại lần nữa đỏ ửng lên, khẽ ho vài tiếng che giấu ngượng ngùng.

- Xin lỗi, tôi không biết.

Trương Cực chọc vào tai cậu.

- Vậy sao tai cậu lại đỏ thế này?

Trương Trạch Vũ muốn nói thêm vài câu chữa cháy, bỗng nhiên con ngươi mở to, Trương Cực từ khi nào đã dí sát vào khuôn mặt cậu.

Trong lúc thảng thốt, cậu thấy ánh sáng đèn đường thật quá sáng, lông mi thật dài và có phần lạnh lùng.

Trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Trong đôi mắt ấy, hình như phản chiếu lại đêm đen, những ánh sáng chói lóa của đèn điện, và có cả cậu.

Ngay chính giữa.

- Trương Cực, cậu làm gì?

- Trương Trạch Vũ, tôi biết cậu là một bé ngoan.

Mơ hồ, cậu nhìn thấy không gian toàn núi phía trước, nằm trên thảm cỏ xanh rực sóng, mái tóc cậu bay lên, má cậu quệt phải giọt sương đêm trên mảnh lá, toàn bộ thân thể được bao phủ dưới màu trắng mát lạnh của vầng trăng.

Đó là khi Trương Cực quẹt tay lên má cậu, vuốt ve thật nhẹ.

Bàn tay lành lạnh.

Máu nóng ngay lập tức từ tứ phía dồn về, tập trung tại nơi được anh chạm, quẩn quanh mãi không rời, hương lạnh của vầng trăng đêm đó, cả hương thơm vấn vương như hạt sương rơi trên vành mi.

- Trương Trạch Vũ, tôi khổ tâm khổ công đi hỏi ngược xuôi, cuối cùng mới tìm thấy nick cậu.

Trương Trạch Vũ muốn chạm lên bàn tay ấy, nhưng lại nắm thật chặt, bấu mạnh lên đùi để thoát khỏi cơn mê man.

- Sau đó thằng bạn thân của tôi khi tám lần bảy lượt chê phiền hỏi một đống bạn bè chả ra đâu của nó...tìm ra bạn thân cậu.

Trương Cực vuốt lên khóe mắt của người trước mặt, rõ ràng giọng điệu đầy bất lực, nhưng không hiểu sao, khi gió truyền từ không khí mà vào tai cậu, như hòa thêm tiếng cộp cộp khi đất rơi xuống phía dưới, hòa lẫn tiếng đập vang dội từ lồng ngực đi tới đại não...lại chỉ còn âm thanh của niềm vui sướng khó giấu nổi.

- Không thấy cậu chấp nhận, bạn thân tôi phải nhắn tin cho bạn cậu. Cậu có biết không?

Trương Trạch Vũ không dám gật đầu, cũng chẳng dám lắc.

- Và rồi, tôi đợi không được, liền đi tìm cậu.

Bạn thân anh có bạn bè học cùng trường với cậu, Trương Cực mang theo chút may mắn ít ỏi, thử xem nhóc con ấy còn trắng trẻo trong nắng rực của mặt trời hay không?

Trương Trạch Vũ giơ tay, rụt rè nắm phần áo trước ngực Trương Cực.

- Cậu không cần phải như vậy.

Muốn nghe nữa.

Đừng dừng lại, Trương Cực.

- Gửi kết bạn cho cậu, tìm thấy cậu ở đây.

Trương Cực lắc đầu, khi ánh trăng bao trọn cả đôi mắt, nhìn thấy con mèo nhỏ đang cọ đầu vào mình, ánh nhìn càng thêm ôn nhu.

Thật may, tìm thấy con mèo nhà anh rồi.

Vẫn trắng trẻo như ngày đó, nhưng mà bị người ta bắt nạt đến phát khóc.

- Trương Trạch Vũ, là tôi muốn gặp cậu.

Cho nên

Có muốn gặp tôi không?







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net