Chap15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trái tim kiên định chờ đợi!!

________________


Chỉ là đôi lúc quá sợ hãi mà rời đi!!!

..

Jieun vung vai, hé mở đôi mắt nhìn lên trần nhà phía trên! cô xoay người nằm nghiêng, lại mơ màng nhìn chút nắng ở bên ngoài cửa sổ!! Thật lặng lẽ...chỉ còn nghe thấy tiếng tích tắt từng chút một của kim đồng hồ đang kêu. Lại vài phút trôi qua, cô mới cả người mệt mỏi ngồi dậy, thẩn thờ một chút lại nhanh nhẹn bước xuống giường. Tối qua à!!vì đã uống một chút bia nên bây giờ cứ cảm thấy ong ong cái đầu!! còn cả những lời tâm sự kia..không biết có còn nhớ hay không nữa!!

..

Jieun chầm chậm tiến về phía bàn ăn, lại có chút bất ngờ khi thấy trên bàn đã đặc sẵn một bửa sáng nhỏ đơn giản. Cô nhướn mày, đưa tay với lấy một mảnh giấy được kẹp gọn ở mép bên ly nước!!

"Đi rồi à?"

Cô ấy đi rồi!! cứ vậy mà đi như thế!!Jieun nhìn đến dòng chữ cuối cùng trên mảnh giấy rồi lại thở dài bước đi. Cô ấy nói rằng tên Park Jimin kia đã đến đón cô vào sáng sớm, nhìn Jieun ngủ như chết thế kia nên cô cũng không màng gọi dậy mà đi trước...nhưng vẫn có để lại cho cô một bửa sáng đơn giản này! Park khó ưa đó xem ra vẫn là thương em gái nhất, cậu ta dù có tỏ ra đáng ghét thế nào nhưng cũng là một người tốt đẹp. Dù có giận hay vì đã lỡ la mắng, nhưng khi em gái cả đêm không về nhà cậu ta lại vô cùng lo lắng tìm kiếm!...phải nói không quá thì..gọi trên cả trăm cuộc điện thoại thế kia! đến nổi giữa đêm Jieun phải dùng cả sinh mạng mệt mỏi này để thông báo và giải thích cho cậu ta biết rằng...em gái cậu ta rất ổn!!

Jieun ngồi dựa vào sofa, hai chân gác lên trên chiếc bàn nhỏ, trên tay là bửa sáng lúc nãy..cô vừa ăn vừa quan sát xung quanh, nhìn xem căn nhà đã được sắp xếp gọn gàng hơn kia lại khiến cô trở nên vui vẻ. Hôm nay cô được nghĩ nhỉ? có lẽ vì chuyện hôm qua nên Kim Taehyung lo rằng cô sẽ cảm thấy khó xử với mọi người xung quanh, muốn cô nghĩ ngơi vài hôm. Cậu ta là đang nghĩ tâm hồn Jieun lại mỏng manh đến thế?...Cô thở dài, ngoe ngẩy cái chân đang gác trên bàn của mình. Sao cũng được, được nghĩ thế này lại thoải mái nên cô sẽ ra ngoài cho khuây khoả vậy! khẩn trương mà chuẩn bị!

...

Jieun ra ngoài với một bộ quần áo gọn gàng, khoác một chiếc áo màu nâu dài đến đầu gối. Không khí mùa thu có vẻ dễ chịu lại khiến người ta cảm thấy vui vẻ mà hứng chút nắng ấm áp, lại hớn hở ngắm nhìn một ít lá vàng rụng đầy bên kia đường. Sẽ đi đâu đây? đến một quán ăn yêu thích mà từ lâu không đến! ghé một nơi thật đẹp và chìm vào sự yên tĩnh!...gặp người bạn mà đã lâu cũng chưa gặp!!...à~Jieun dường như chợt nhớ ra một điều, lại đưa tay tìm lấy điện thoại từ chiếc túi bên hông nhanh nhẹn mà gọi cho một cái tên quen thuộc là Eunji xinh đẹp!. Tiếng chuông đầu kéo dài cả một quãng, Jieun khó hiểu lại nghiêng đầu gọi tiếp. Tiếng chuông thứ hai vẫn vang lên chưa có hồi âm, Jieun lại bĩu môi thất vọng. Cậu ấy đang làm gì thế! dạo này bận đến vậy sao? Cũng đã một tuần qua không thấy tung tích rồi, có phải là đang gặp chuyện gì không?

Jieun lo lắng, thở dài định đút tạm chiếc điện thoại vào túi áo. Chưa kịp bước tiếp thì bất ngờ trước mặt cô lại xuất hiện một đám người cao lớn, tay xăm kín và ăn mặc kỳ lạ! Vô thức ngước nhìn, Jieun lại có phần nhíu mày khi chạm mắt người đàn ông cao to đang đứng ở phía giữa

"Lâu rồi không gặp nhỉ??"

Hắn tiến lại gần phía cô, mắt đeo kính đen và ngậm một điếu thuốc, nhìn chầm chầm cô mà nghẻo miệng cười. Jieun không đáp, khuôn mặt cau lại

"Trả hết nợ rồi nên giờ không thấy sợ sệch gì ha?"

Tên kia nhìn Jieun chầm chầm rồi tỏ vẻ cười khinh châm chọc! Nợ? trả hết là sao?lúc nào gặp mấy tên này cũng khiến cô cảm thấy rất khó chịu!..vốn tâm trạng cũng tốt nhưng giờ lại trở nên rất tệ. Jieun chuyển ánh mắt, nhanh nhẹn để lại điện thoại vào túi áo rồi thở dài trầm giọng

"Tôi đã nói rằng cuối tháng này sẽ trả cho các người mà!"

"Trả?"

Tên kia bật cười, lại bĩu môi cuối người nhìn thẳng Jieun trêu chọc

"Chỉ là tình cờ gặp qua thôi mà, xem ra cũng còn sợ đấy!!!!!"

Tình cờ à!!dù chỉ là tình cờ thì không bao giờ cô lại muốn gặp mấy tên khốn kiếp này!! Jieun cắn môi, ngẫn đầu nhìn thẳng vào tên trước mặt mình với ánh mắt đầy lạnh lùng, hai tay nắm chặt nói ra hai từ khiến hắn có chút bất ngờ mà nghiến răng đáp lại

"Khốn kiếp"

"Gì chứ con nhỏ này!!!!"

"..."

"Con nhỏ láo toét! mày cảm thấy mày may mắn quá nên cũng không còn sợ ai nữa à!! thật là...mà cũng hên đấy chứ, gặp được cả một người như tên kia...đùng một phát hết-cả-nợ còn gì!"

Nói rồi hắn ta nhìn cô từ đầu đến chân dò xét, sau cùng lại dừng trên túi sách phía bên hông của cô..nhướn mày!!

"Ngủ với hắn ta một đêm à, hay là làm người tình...chắc là người tình nhỉ??haha"

"..."

"Dạo này tốt hơn rồi? Nhìn mày như thế này mà cũng có giá đó nữa sao???"

Jieun tức giận nhìn hắn, vẻ mặt xen lẫn một chút khó hiểu!!! toàn bộ những lời hắn vừa nói... là gì vậy chứ!!! Cô hoàn toàn không thể hiểu được, lại không biết những thứ hắn muốn nói đến là gì! Jieun nắm chặt tay rồi từ từ trầm giọng hỏi, cả người đầy khó chịu run lên

"Các người đang nói cái gì vậy??"

"Không biết à!?? Nợ của mày đấy..ha!!được trả hết rồi mà"

"Gì chứ??"

Nhìn vẻ mặt như không biết gì của cô khiến hắn có chút ngây ra!! Nhíu mày khó hiểu. Con nhỏ này là đang giả bộ với ông mày à!!!! Vào tuần trước đã có một tên đến gặp hắn, lại có vẻ giàu có và nói mấy lời đe dọa với hắn rằng không được đụng đến con nhỏ này nữa, nợ trả xong..một chút cũng không còn liên quan!! Nhìn bộ dạng đó cũng biết hắn không phải là dạng người bình thường!!! Vậy mà..bây giờ con nhỏ này đang nói gì thế!!!!

"Xem ra tên kia không cho mày biết à! Hắn đến rồi ra vẻ ta đây lắm đấy!!nhưng có tiền trả thì được hết cả!! Hah!!"

"Tên khốn!! Nói gì thế hả?!"

Jieun tức giận hét lớn vào mặt hắn khiến cho hắn bất ngờ dừng lại, mấy tên kế bên thấy thế liền định tiến đến đánh cô nhưng đã nhanh chóng bị hắn cản lại trước. Cười khẩy một cái, hắn đưa tay rút điếu thuốc trên miệng quăng xuống rồi đạp nát

"Nợ trả hết rồi, không vui sao??giờ tụi này cũng đâu làm gì được mày!!"

"..."

"Mà nói thật!...ăn mặc đẹp đó!!hahaha!!"

Cả đám người cùng cười phá lên rồi bước đi, lướt mạnh qua Jieun rồi để cô đứng yên tại đó. Jieun chỉ cuối đầu, hai mắt dần đỏ ngầu liền xoay người hét lớn

"Hắn ta là ai hả??"

Nghe tiếng hét lớn từ phía sau của Jieun, cả đám người liền dừng lại! Chỉ vội thấy tên đứng giữa lúc nãy chầm chậm xoay người nhìn cô rồi bĩu môi, khuôn mặt có chút ngẫm nghĩ sau đó chầm chậm đáp lại

"Xem ra là không phải người tình à?? ngay cả mày cũng không biết kìa"

"Nói đi..tên khốn này!"

"Để xem........thông tin tụi này điều tra được cũng không phải là cho thôi rồi xong đâu!"

....

...

Băng qua con đường dài đông đúc, đôi tay nắm chặt giữ lấy một chút hy vọng! Khuôn mặt đan xen khó tả, Jieun dừng lại trước tòa nhà cao lớn phía trước mình, cô đứng sầm người lại rồi nhanh nhẹn bước vào nơi ấy!!Vừa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của cô từ xa, người đàn ông cao lớn với khuôn mặt đầy bất ngờ. Cậu ta nhanh chóng tiến về phía cô, trên tay là một sắp hồ sơ dầy cuộm. Khoác một chiếc áo vest đen dài, khuôn mặt điển trai hiền hòa,..đeo một cặp mắt kính nhìn đầy tri thức, là trợ lí Choi

"Sao chị lại ở đây, không phải nói là được nghĩ à?"

"Tôi có chút việc!"

Jieun khuôn mặt lạnh lùng trả lời, đôi mắt vẫn hướng về phía thang máy ở xa kia. Trợ lí Choi cũng nhìn theo phía cô, lại có chút lo lắng hỏi

"Chị quên gì à?"

"Không!chỉ là..."

Cậu ấy dường như hiểu ra gì đó, liền nhìn Jieun nhướn mày. Chưa kịp nói thì đã bị cô ngắt lời, Jieun vội vàng lướt nhanh qua cậu rồi chạy đi. Chỉ còn cậu ngơ ngát ở lại khó hiểu

"Chị tìm Tổng..."

"Tôi có việc, tôi đi trước!"

"Chuyện gì mà...gấp gáp..vậy.."

...

Trong căn phòng đầy im lặng, tiếng mở cửa lớn vang lên khiến Kim Taehyung bất ngờ. Cậu ngẫn đầu nhìn thẳng, lại chợt thấy bóng dáng quen thuộc đã tiến đến gần cậu. Cô gái với khuôn mặt lạnh băng, lại như muốn chất vấn điều gì đó! Cậu đứng người có chút lo lắng, không phải hôm nay cậu đã cho cô ấy nghĩ rồi sao? sao lại đến đây! Ánh mắt đó..dường như..Kim Taehyung có chút bất an vội đứng thẳng người dậy nhìn cô, nhỏ giọng hỏi

"Sao chị lại ở đây?"

Jieun hướng mắt nhìn cậu, ánh mắt xen lẫn một chút gì đó tức giận! Cô cuối đầu, lại thở dài bình tĩnh, trầm giọng hỏi một câu

"Là do cậu..đúng không?"

"Tôi?"

"Số tiền nợ đó của tôi là do cậu trả..đúng chứ??"

Nghe đến đấy Taehyung chợt hiểu ra, cậu im lặng cuối đầu lại như một kẻ ngốc bị phát hiện bí mật!! Cô ấy cứ như vậy..mà biết được rồi!

"Cả số tiền nhà đó!!"

"Chuyện đó...."

Taehyung vội giải thích nhưng rồi lại chần chừ dừng lại, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thất vọng của Jieun, nhìn sâu vào đôi mắt đang muốn chất vấn chính bản thân cậu ấy! Taehyung cũng không biết phải giải thích như thế nào và cũng không biết phải đối diện với Jieun như thế nào..và rồi chính cậu ấy cũng khiến cô phải cảm thấy nực cười. Jieun quay đi, nắm chặt đôi tay đang run rẩy của mình. Lại càng không muốn bản thân phải tức giận trách móc...cô cảm thấy khó chịu đến chết đi được, lại cảm thấy nực cười cho chính bản thân mình

"Cậu có biết..tôi đã làm việc khổ sở như thế nào mới có thể trả được hết một nữa số nợ đó trong những năm qua không??"

"..."

"Vậy mà cậu..chỉ trong một phút đều trả hết"

"Chị..."

"Tôi không cần đến những thứ đó, lòng thương hại của cậu...hay chỉ là vì..những chuyện của trước kia"

"Không phải"

Chưa để Taehyung nói tiếp Jieun đã quay người bước đi, cô cứ vậy mà bước nhanh đến phía cửa, sau cùng lại đứng ngây ở đó. Một lúc lâu sau, cô liền nhỏ giọng nói vào với Taehyung, lời nói nhỏ nhưng đủ để cậu nghe được hết. Taehyung chỉ im lặng, cậu nhìn về phía cô chầm chậm quan sát bóng dáng đầy cô độc ấy, nhỏ bé nhưng kiên định đến lạ thường

"Tôi sẽ cố gắng trả lại hết, một chút cũng không thiếu! tôi sẽ làm việc đến chết đi sống lại, để không phải nợ các người một thứ gì nữa cả!"

"Jieun..."

Nói rồi liền rời đi! Chỉ còn Taehyung ở lại lặng người trầm mặc, nhìn bóng lưng nhỏ bé vừa bước ra khỏi cửa phòng..chỉ cảm thấy xung quanh lại trở nên quá ngột ngạt. Taehyung thở dài, đưa tay xoa xoa cái trán đang cau lại của mình! Cậu khó khăn ngồi xuống ghế, lại quay người nhìn về phía bên ngoài cửa kính! Cũng không ngờ được rằng cô ấy sẽ biết được nhanh đến vậy!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC