Chap16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là chợt nhận ra, người vẫn luôn là ánh sáng duy nhất của đời tôi!
_____________


Một căn, hai căn, ba căn,....màu trắng, có một vườn hoa trước cổng! Jieun ngớ người, ngón tay chỉ thẳng vẫn còn nằm trên không trung lượn lờ vài cái. Cô bĩu môi, lại có chút cảm thán khi đứng trước một trong số những căn biệt thự ở nơi này

"Đúng thật là..."

Nhìn xa hoa quá nhỉ?? Jieun lại nghiêm túc nhìn quanh, xem ra đúng là chỗ này rồi, rất giống với miêu tả của trợ lí Choi lúc sáng. Cũng thật là!cái tên Park Jimin kia khi không lại bắt cô đến đây cho bằng được!! Chỉ vừa mới đi làm lại vào sáng hôm nay thôi, thế quái nào mà.....Jieun thở dài, chần chừ bước từng bước về phía cửa nhà kia, khuôn mặt có chút khó xử lại vì không dám mà bấm chuông. Vào vài ngày trước còn hùng hổ đứng trước mặt người ta thế mà! Bây giờ đến đây, gặp mặt cũng có chút khó xử đấy chứ!! Jieun bất cần mệt mỏi dựa vào mép bên tường nhà lại vì vậy mà bất chợt dựa đụng trúng nút bấm chuông, cô trở nên sợ hãi lại không biết làm sao mà nhảy cẩn lên. Khó khăn nấp người qua mép bên nhưng qua vài phút mà cánh cửa kia vẫn chưa có động tĩnh, Jieun thở phào lại tò mò ngó nghiêng xem xét tình hình?

"Có phải là gặp chuyện gì không?sao mà bấm chuông rồi vẫn không có người bước ra thế??"

Cô híp mắt cố nhìn qua chiếc lỗ nhỏ trên cửa, lại như một tên trộm vặc đang lọ mọ mò khắp nơi. Chưa được bao lâu thì cách cửa đột nhiên mở ra, đập mạnh một cái vào đầu của cô khiến cô bật ngửa ra sau

"Sao chị lại ở đây?"

Taehyung bất ngờ, cả người mệt mỏi nhìn Jieun đang đứng cách mình 3m ôm đầu. Nhìn cậu khuôn mặt nhợt nhạt, mặc một chiếc áo thun trắng với chiếc quần xám dài. Nhìn vẻ mặt đầy xanh xao ấy, Jieun cảm thấy có chút xót xa. Cô cười trừ tiến lại cầm chiếc túi được mình bỏ xuống đất lúc nãy e dè

"Giám đốc Park nói Tổng giám đốc bị bệnh, cậu ấy không thể chăm sóc cậu nên nhờ tôi đến"

"..à...chuyện đó.."

"Với lại cậu ấy nói bên cạnh cậu hiện tại không có ai, lại bị bệnh...tôi là thư kí của cậu nên có nhiệm vụ đến đây"

Không nói gì, Taehyung hiểu ra! Cậu nhìn cô rồi lại nhớ ra lúc nãy khi mở cửa đã thấy cô nhăn nhó ôm đầu, liền lo lắng tiến đến hỏi

"Lúc nãy..chị..."

"À...cái đó..không có gì đâu"

Jieun xấu hổ vội đáp rồi đưa tay xua trước mặt, cô liền tránh né mà nhìn đi hướng khác để cậu không chú ý mà nhắc đến nó nữa. Taehyung cũng gật đầu, lại chợt nhớ ra mình cũng chưa mời cô vào nhà

"À..vậy vào nhà thôi"



..




Jieun chầm chậm bước vào, đưa mắt nhìn quanh căn nhà một lượt. Nội thất xung quanh có vẻ rất đơn giản nhưng lại cảm thấy rất sang trọng, khiến cô cũng không thể rời mắt vì rất đẹp. Ngồi xuống sofa ở phía đối diện, Jieun nhanh mắt quan sát thấy sắt mặt đầy mệt mỏi của Taehyung, cô khó cử lại nhỏ giọng hỏi thăm

"Cậu..không sao chứ?"

Taehyung đầy dịu dàng mỉm cười nhìn cô đáp, nụ cười nhạt thoánh qua ấy nhưng lại rất ôn nhu

"Không sao, chỉ là cảm lạnh một chút thôi"

Jieun gật đầu hiểu ra, cô cuối đầu im lặng! Hôm nay khi đến công ty làm việc, biết tin cậu ta không đi làm nên cũng có chút lo lắng! Cái con người lúc nào cũng đâm đầu vào công việc ấy mà lại không đi làm đấy sao? Cảm giác thật lạ lùng! Lại bất ngờ khi nghe cái tên Park khó ưa kia cho cô biết lí do, cô lại cảm thấy có chút ấy nấy một chút! Cậu ta như vậy...cũng là vì giúp cô! Nhớ hôm đấy cô đã nói những gì, không biết cậu ta có còn để bụng hay không nữa?? Jieun ngại ngùng đưa chiếc túi trên tay hướng cậu nói

"À..tôi có đem cháo đến, nhìn cậu chắc chưa ăn gì đúng không?"

"Tôi mệt quá nên chỉ ngủ với lại món cháo mà tên Jimin kia nấu...có chút khó ăn, nên là..."

Có chút khó ăn, Jieun cau mày! Tên kia mà cũng biết nấu à, nhìn cái biểu cảm khổ sở ấy của cậu cũng khiến cô có chút hoài nghi

Cùng Taehyung đến bếp, lại thấy xung quanh có phần ảm đạm thân quen, cứ như là một góc nhỏ nhà bếp của cô cũng tồn tại ở đây vậy! Jieun lắc đầu, chắc mấy con người này cũng chẳng bao giờ nấu ăn đây mà!! Cô tiến gần lại một cái nồi nhỏ được đặc ngay trên bếp điện, mở ra mà nhìn xem một tý. Gì vậy?cháo không ra cháo, nước không ra nước...ý là cháo lại lỏng đến thế này ấy! Cô nhăn mặt, lại thở dài khó khăn nếm thử. Cái này không phải là khó ăn nữa mà nó là không thể ăn nữa mới đúng...

"Khó ăn lắm..đúng không?"

Giọng nói trầm nhạt phía sau vang lên, Jieun đầy bất lực đáp lại

"Cái này là không thể ăn chứ không phải là khó ăn nữa rồi!"

Cô bắt đầu lấy cháo từ chiếc túi lúc nãy ra, đổ nhẹ ra một một cái cái bát được lấy từ ngăn tủ, chầm chậm bưng đến phía bàn mà Taehyung đã ngồi sẵn

"Này, cậu ăn đi"

Taehyung im lặng nhìn bát cháo trước mặt mình, vừa nóng hổi và vừa thơm lừng thế kia! Cậu mỉm cười, lộ vẻ mặt vui mừng nhìn cô

"Chị nấu sao?"

"Ừm, cũng lâu rồi tôi mới nấu ăn thế này đó! mà lại là cháo nữa chứ!"

Cậu cười thầm, khẻ hít một hơi sâu rồi nếm thử, cảm giác đầy quen thuộc, hương vị mà cậu luôn nhớ...rất ngon! Dường như cũng lâu lắm rồi, cậu mới ăn một món gì đó được nấu ở nhà như vậy. Jieun nhìn nét mặt cậu khó hiểu, cũng không thèm để ý nữa mà liền nhìn quanh thắc mắc

"Cậu cũng không hay nấu ăn ở nhà sao?"

"Ừm"

"Tại sao?"

"Vì không có thời gian, với lại..tôi cũng không biết nấu nhiều"

"À à"

Jieun gật gật đầu, lại chú ý đến số thuốc được đặc ở trên bàn phía xa kia

"Cậu có thuốc rồi phải không?"

"Ừm, Jimin có mua trước đó"

"À, vậy tôi đi rót nước cho cậu"

Nói rồi liền nhanh nhẹn chạy đi, cô lọ mọ nhìn quanh tìm kiếm lại khó khăn ngước nhìn. Cậu vội vàng nhìn theo, ôn nhu đáp lại

"Ly?.."

"Ở bên đó, trên lệ tủ"

"À~"


..

Jieun nhìn cậu ăn hết một bát cháo, xem ra cũng khỏe dần rồi! Cô luốn cuốn bước nhanh đến phía cậu, lại tiện tay đẩy ly nước vừa rót được lúc nãy đến

"Cậu nghĩ đi, tôi rửa cho!"

"Chị cứ để đó, không sao"

"Có cái bát thôi, tôi vẫn rửa được!phòng cậu ở đó à?"

"Ừm...phía bên phải"

"Cậu uống thuốc rồi nghĩ ngơi đi, còn thứ này tôi lo cho"

Taehyung nhìn cô, có chút không yên tâm chần chừ. Jieun lại đưa thuốc đến phía cậu, cười cười nói

"Không sao đâu, được mà! uống nhanh đi rồi nghĩ"

Không ngờ được mà khiến Taehyung ngơ ra, cậu ngờ nghệch lại hướng mắt nhìn bóng lưng Jieun đang lụi cụi rửa bát. Bóng dáng nhỏ nhắn mà cậu muốn bảo vệ, lại đang ở gần với cậu hơn bao giờ hết. Cậu nghĩ rằng cô sẽ còn giận cậu vì chuyện của mấy ngày trước đấy, lúc ấy cậu đã lo lắng thế nào cơ chứ? Nhìn vào đôi mắt ấy lại khiến cậu không khỏi cảm thấy có lỗi...nhưng vào lúc nãy khi cô ân cần nhìn cậu với khuôn mặt đầy dịu dàng lo lắng, cậu như cảm giác mình được cứu rỗi vậy.....cô gái ấy!cô gái của cậu...thật sự đã đối xử với cậu ấm áp như thế này

"Cậu chưa uống nữa à!"

Bất ngờ khi nghe giọng nói của cô vang lên, cậu ngước nhìn lại thấy Jieun đang đứng trước mặt mình tự bao giờ. Cô nhìn đống thuốc trên bàn lại ngó nhìn khuôn mặt đang thơ thẫn của cậu, nhướn mày

"Hửm?"

"À..tôi.."

Cậu khó xử, vội đưa tay lấy mớ thuốc uống hết

"Chị...không về à?"

"Phó Giám Đốc kêu tôi ở lại chăm sóc cậu, nên tôi không thể về! Với lại ai bỏ mặt người bệnh cơ chứ!"

Jieun cuối người ngồi xuống đối diện cậu, ểu oải nói

"Nghĩ ngơi đi, tôi ở ngoài chờ nên cậu có gì thì gọi nhé"




....



Taehyung chợt tỉnh giấc liền bất chợt ngồi dậy, cậu vội xem đồng hồ đã điểm 6h30 chiều. Cảm thấy trong người cũng trở nên khỏe khoắn hơn, lại nhớ ra còn ai đó ở phía ngoài đang đợi. Cậu nhanh chóng rời khỏi chiếc giường của mình, bước nhanh ra ngoài với cả người đầy rối bù. Liếc nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang yên vị trên chiếc ghế sofa dài trong phòng khách, cậu liền chầm chậm tiến đến mà quan sát khuôn mặt cô. Ngủ rồi à!! cậu im lặng lại nhẹ nhàng quay đi, được một lúc thì bước đến với trên tay là một chiếc chăn nhỏ! cậu từ từ đắp lên người cho cô, rồi chầm chậm cuối người nhìn ngắm cái khuôn mặt ấy. Đôi hàng mi dài xinh đẹp...lại vô thức đưa tay vén đi sợi tóc ở bên má cô mà mỉm cười

Chợt Jieun mở mắt, cả hai khuôn mặt đang đối diện nhau ở một cự li rất gần. Cô bất ngờ nhìn sâu vào đôi mắt đen láy đó của cậu, có chút ngại ngùng liền ngồi bật dậy khó xử

"Cậu..."

Nhìn chiếc chăn nhỏ trên người mình, cô lại xoa đầu đầy tự trách, cứ như vậy mà ngủ quên mất thôi!!

"Tôi..tôi ngủ quên mất!"

Cô quay lại nhìn cậu, lại thấy dáng vẻ ngờ nghệch ấy

"Cậu đỡ hơn rồi chứ?"

"Ừm, khỏe hơn rất nhiều"

"À...vậy..."

Jieun vội vàng nhìn đồng hồ, lại tỏ ra gấp rút chuẩn bị lại đầu tóc

"Cậu cũng đỡ rồi, vậy tôi về!"

Nghe Jieun nói, vẻ mặt Taehyung có chút trầm xuống..cậu đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn cô nhỏ giọng

"Tôi đưa chị về?"

"Không cần đâu cậu còn bệnh mà, tôi về một mình vẫn được"

Cậu lại nhìn nhìn đồng hồ, sau đó liếc nhìn Jieun. Đồng hồ cũng vừa điểm đúng 7h tối

"Trời cũng tối, thời tiết không tốt hay chị ở lại đây đi"

Nói xong câu đó, ánh mắt cậu chuyển sang vẻ tươi cười yêu nghiệt

"Tôi có thể về được mà cậu không cần lo quá"

Gì chứ! kêu cô ở lại đây à!! Sau khi bị bệnh thì đầu óc cậu ta cũng có vấn đề luôn rồi à. Nhìn cái vẻ mặt của cậu ta đi, cô cứ cảm thấy làm lạ...cô nhanh chóng quay người lại gạt đi mớ suy nghĩ vớ vẫn của mình

Đứng trước cửa nhà, Taehyung đứng yên dựa vào mép cửa chầm chậm quan sát Jieun đang đứng ngó nhìn bầy trời đầy đen xịt kia. Rõ là trời tối, không sao! nhưng cái không khí này...gió thổi mạnh như thể muốn bay cô đi vậy. Cô quay người kiên định nhìn cái tên đang đứng dựa người nhìn cô, phủi tay mà cười trừ nói

"Cậu vào nhà đi, đang bị bệnh ra đây không tốt lắm! tôi về đây"

"Chị có nên suy nghĩ lại không?"

"Sao tôi phải suy nghĩ lại chứ?cũng ổn..mà.."

"Ra khỏi khu nhà này cũng rất khó bắt xe"

"..."

"Hay là..."

Chưa nói dứt câu, mưa bắt đầu rơi từ nhỏ chuyển sang lớn dần còn kèm theo cả gió mạnh lúc nãy. Jieun ngây người, nhíu mày đứng nhìn, lại nghe thấy tiếng nói của tên kia vang lên đầy tự đắc

"Xem ra..thời tiết cũng không tốt thật"

Ông trời cũng đứng về phía cậu! Taehyung thầm cười trong lòng nhiều chút

"Tại nói chuyện với cậu đấy nếu về sớm một chút thì được"

"Sớm một chút thì chị sẽ ướt nhẹp trên đường về chứ không phải là lành lặng đứng đây đâu"

Jieun ngớ người, câm nín đưa tay nắm chặt túi sách bên hông. Taehyung lại nghiêng đầu nhìn cô ôn nhu mà nói

"Vậy là chị phải ở lại rồi"

"Gì chứ!! tôi phải về. Cậu có dù không cho tôi mượn??"

"Hình như....tôi cũng không có"

Cậu hướng mắt vào kệ tủ phía bên trong, ở chỗ để dù hoàn toàn trống trơn không có lấy một thứ gì. Jieun lại thở dài, liếc mắt ghét bỏ nhìn cậu. Gì chứ!! căn nhà to như thế mà lại không có lấy một cây dù sao? Không biết tên này sống thế nào mà tồn tại được ở đây vậy? Nhìn cái nét mặt đang dần nổi giận ấy của Jieun, cậu khoanh tay lại, trầm ngâm bước vào phía bên trong nhà một chút

"Gió lớn như vậy, chỉ một cây dù chị cũng sẽ bị thổi bay đi mất thôi"

Nói rồi xoay người lại cậu nhìn từ đầu tới chân của cô, nhìn bộ dáng ốm o gầy gò đó mà trầm giọng nói tiếp

"Vào nhà đi, ở ngoài đấy sẽ dễ bị nhiễm bệnh mất"

Jieun cuối đầu suy nghĩ, lại thở dài mệt mỏi rồi bước vào nhà! Ở ngoài dễ nhiễm bệnh, chắc ở chung với người bệnh như cậu không nhiễm chắc!! Cô cau mày chầm chậm bước từng bước nặng nhọc vào nhà. Chỉ thấy Kim Taehyung vội mỉm cười, đôi mày nhếch lên đắc ý, cậu đi trước để Jieun ở phía sau đi theo

...








Trong kệ tủ để đầy dép lê ở phía dưới cùng, hai chiếc dù nằm yên vị đầy chật chội trong đấy...rất đáng thương!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net