Chương 325-328: Hiếm khi tốt bụng- Khách không mời mà tới (1-4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy tiếng khóc của trưởng thôn mỗi lúc một to hơn, cô sợ sẽ kéo tới sự chú ý của người khác nên cúi đầu hừ lạnh một tiếng, "Đàn ông đàn ang, khóc cái gì chứ! Đừng có khóc nữa!"

Trưởng thôn khóc sướt mướt, càng không ngừng lau nước mắt, "Tôi khóc mà cũng không được nữa à! Thôn không ký kết được hợp đồng, còn bị cháy mất nhà kho, tôi biết phải ăn nói thế nào với người dân đây chứ?"

Ông ta càng nghĩ càng thấy đau lòng, lại càng khóc to hơn.

Nhiếp Nhiên thấy ông ta nước mắt nước mũi tèm lem, không giống đang diễn kịch lắm, "Vậy là không phải ông phóng hỏa đúng không?"

Trưởng thôn hai mắt lưng tròng, vô cùng bi thống nói: "Tôi điên chắc? Vất vả lắm mới xây được một cái nhà kho, sao tôi lại đốt nó chứ?"

Nhiếp Nhiên ngẫm nghĩ, tính toán độ chân thật trong lời nói của trưởng thôn.

"Tốt nhất là thế, nếu tôi phát hiện ra thì ông chết chắc! Còn nữa, cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta không được để lộ ra, biết chưa?" Cuối cùng, cô huơ dao găm trong tay, lạnh lùng đe dọa.

Trưởng thôn nhìn vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn của cô và con dao găm tỏa ra khí lạnh ép người thì cố nín khóc, gật đầu, "Hiểu rồi."

Sau khi nhận được câu trả lời vừa lòng, Nhiếp Nhiên bèn xoay người rời đi.

Nhưng vừa đi tới đầu ngõ, cô lại đột nhiên dừng bước, lấy từ trong túi ra chiếc phong bì bằng giấy kraft cũ nát, sau đó ném thẳng vào lòng trưởng thôn.

"Tiền này trả cho ông, chút xíu này còn chẳng đủ cho tôi uống một chai rượu."

Giọng của cô tràn đầy sự ghét bỏ, cô không quay đầu lại mà rời đi luôn.

Trưởng thôn ngẩn ngơ nhìn tiền ở trong lòng mình, ông ta không ngờ cô gái đó lại trả tiền lại cho mình, ông ta còn tưởng rằng hôm nay phải chết ở trong này ấy chứ!

Đêm càng lúc càng mịt mùng, bầu trời tối tăm không một ánh sao.

Nhiếp Nhiên đi trên con đường nhỏ hoang vắng, mày nhíu chặt. Nếu không phải là trưởng thôn trả thù, vậy thì ai là người phóng hỏa? Ở vùng nông thôn xa xôi này, có ai lại muốn lấy mạng của cô chứ? Chẳng lẽ lại là trò quỷ sau lưng của vị phu nhân kia?

Lúc trước, bà ta phái Phùng Anh Anh dìm chết cô không thành, sau đó lại tác động bắt cô đi làm nhiệm vụ, thậm chí sau đó còn gài bẫy gạch tên cô ra khỏi quân đội. Lần này...khó mà chắc là không phải do bà ta làm.

Huống hồ, nơi này vô cùng hẻo lánh và hoang vu, đúng là một cơ hội tốt để ra tay.

Có điều, đường xa như thế mà còn cho người của mình tới đây, có thể thấy được lòng muốn giết cô của bà ta mãnh liệt tới cỡ nào.

Chẳng lẽ bà ta làm vậy là để san bằng chướng ngại vật sao?

Gió lạnh gào thét, đôi mắt Nhiếp Nhiên hơi híp lại, xuất hiện lệ khí.

———

Một trận hỏa hoạn lớn đã khiến cả thôn náo loạn long trời lở đất, không chỉ nhà kho bị biến thành một đám phế tích mà còn suýt nữa làm cho nhân vật quyền quý là Hoắc Hoành bị chết cháy theo. Điều này khiến người dân trong thôn cực kỳ lo lắng. Sợ Hoắc Hoành tức giận, không những không thu mua thôn mà thậm chí còn ra tay xóa sổ thẳng nơi này ấy chứ.

Vậy nên tất cả đều đối xử với Hoắc Hoành và Nhiếp Nhiên rất cẩn thận, cố gắng lấy lòng, bữa nào cũng giết gà hầm canh cho hai người bọn họ uống.

Nhiếp Nhiên nghĩ tới việc lão trưởng thôn khóc nói với mình rằng phong bì tiền kia là nửa tháng tiền ăn của cả thôn thì cảm thấy không còn hứng thú ăn canh gà nữa.

"Sao em lại không ăn?" Hoắc Hoành thấy cô nhìn chằm chằm vào bát canh gà không động đậy, tưởng cô không thích ăn, "Có phải là ăn đến phát ngấy rồi không?"

"Ngấy sao? Hay là để tôi bảo mụ vợ ở nhà đổi thành canh xương hầm cho cô nhé? Nhà chúng tôi vừa thịt heo, còn mới lắm." Lão trưởng thôn dường như đã quên luôn chuyện tối hôm đó, cười hơ hớ nói.

"Ông thịt heo ư?" Nhiếp Nhiên nghe thấy thế thì nhíu mày hỏi.

Chương 326: Hiếm khi tốt bụng- Khách không mời mà tới (2)

Bây giờ là lúc nào chứ, nhà kho bị cháy rụi cần tiền tu sửa, ông già này lại đi thịt luôn con heo có giá trị trong nhà? Bị điên chắc

Ông ta quên mất chuyện hôm đó mình ngồi ở bên đường khóc lóc thảm thiết thế nào rồi à? Trưởng thôn gật đầu cười, "Đúng thế, sáng nay mới thịt xong, chắc giờ đang nấu nướng rồi đấy."

Nhiếp Nhiên tức tối tới mức chỉ muốn đập bàn nhưng nghĩ lại thì thấy, có liên quan gì tới cô đâu chứ? Người ta tình nguyện thịt heo thì cứ để người ta thịt thôi, dù sao cũng chẳng tiêu vào tiền của cô, cô cần gì phải ở đấy lo chuyện bao đồng chứ!

Nhiếp Nhiên lạnh lùng không nói, ngồi tại chỗ uống canh gà.

Mà Hoắc Hoành ngồi bên cạnh vẫn luôn lưu ý vẻ mặt của cô, thấy cô hết nhíu mày lại tới nghiến răng nghiến lợi thì cảm thấy rất thích thú.

Cô nàng này làm sao thế, chỉ thịt heo thôi mà cũng có thể khiến cô có nhiều vẻ mặt như vậy cơ à?

Hoắc Hoành không cảm thấy cô là người hiền lành, lương thiện, làm gì có chuyện cô không đành lòng khi thấy heo bị giết chứ?

"Hoắc Tổng, lần hợp tác thu mua này...có tiếp tục không?" Trưởng thôn sau khi lòng vòng qua đủ mọi đề tài, rốt cuộc cũng không nhịn được mà ngượng ngùng hỏi.

Nhiếp Nhiên dừng uống canh gà, ha, thì ra là nhắm vào Hoắc Hoành ở điểm này.

Thảo nào, rõ ràng lúc trước đã nói cho Hoắc Hoành biết thôn mình nghèo tới cỡ nào, thế mà giờ còn giết gà mổ heo, hóa ra là đang đánh bài xin lòng thương hại.

Nhưng đối với loại người giết người như giết gà như Hoắc Hoành thì chiêu đánh vào tình cảm này chẳng có tác dụng gì hết.

Hoắc Hoành thu hồi tầm mắt, ngắm nghía chiếc thìa trong tay mình, thản nhiên đáp: "Xét thấy ở thôn các ông có rất nhiều chỗ không giống với miêu tả trong hợp đồng, cho nên công ty cần phải bàn bạc lại mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng được."

"Chuyện này... thực ra cũng không coi như là không giống, rõ ràng... rõ ràng là vẫn có, chỉ là... thực ra... cũng... chúng tôi có thể sửa sang lại một chút là... giống rồi." Trưởng thôn vừa nghe thấy thế liền cảm thấy không ổn, lập tức cuống quýt giải thích, cố gắng thay đổi tâm ý của Hoắc Hoành.

Nhưng người như Hoắc Hoành sao có thể thay đổi suy nghĩ chỉ vì mấy câu chứ? Huống chi sau khi nhìn thấy tình trạng thực của thôn này, mấy hôm nay gần như anh chẳng còn nhắc gì tới hai chữ thu mua nữa.

"Nhưng toàn bộ sản nghiệp của các ông hoàn toàn không mang lại lợi nhuận gì được, thậm chí lỗ mỗi năm một tăng lên. Thu mua một thôn trang như vậy, đối với Hoắc thị mà nói chính là gánh nặng."

Hoắc Hoành dùng một câu để vùi dập toàn bộ hy vọng của trưởng thôn.

"Thật sự không có hy vọng gì sao?" Trưởng thôn cúi đầu, nhìn như thể già đi mấy tuổi.

Nhiếp Nhiên nhìn ông ta, sau đó buông thìa trong tay xuống, "Tôi đã xem qua thiết bị trong các nhà xưởng, quá cũ kĩ lại còn chắp vá, quả thực sẽ đem tới cho Hoắc thị không ít ảnh hưởng."

Bởi vì từng có một lần bị Nhiếp Nhiên bỏ đá xuống giếng nên ngoài việc trên mặt có vẻ khó chịu ra thì trưởng thôn cũng chẳng còn sự tức tối như lần trước nữa.

Nhiếp Nhiên tạm dừng ba bốn giây rồi ra vẻ lãnh đạm nói: "Nhưng mấy ngày nay tôi có từng nói chuyện với mấy người lớn tuổi trong thôn, trà nghệ của bọn họ rất tuyệt, phải nói là vẫn có tiềm năng tạo ra lợi nhuận. Hơn nữa người trong thôn nói chỉ cần Hoắc thị thu mua, bọn họ nhất định sẽ gọi con cháu về hỗ trợ. Đúng chứ, trưởng thôn?"

Trưởng thôn còn đang đắm chìm trong cảm xúc riêng, nghe Nhiếp Nhiên hỏi vậy thì giật mình ngơ ngẩn mấy giây, sau đó gật đầu cái rụp, "Đúng, đúng, đúng thế, đúng thế, thư ký Diệp nói hoàn toàn chính xác."

Hoắc Hoành không ngờ Nhiếp Nhiên lại nói chuyện giúp trưởng thôn thì hơi nhướng mày.

Anh thả chiếc thìa trong tay ra, tựa lưng vào ghế ngồi, lãnh đạm cười hỏi, "Như vậy lợi nhuận thu về và rủi ro, mỗi thứ chiếm bao nhiêu phần?"

Chương 327: Hiếm khi tốt bụng- Khách không mời mà tới (3)

Nhiếp Nhiên chần chừ một chút, "... Năm mươi năm mươi." "Vậy khi nào thì tôi mới hồi vốn được?" "Muốn hồi vốn, đầu tiên chúng ta cần phải sửa sang đường sá đã, khả năng phải mất hai năm đấy."

Nhiếp Nhiên càng nói thì giọng càng nhỏ lại, trái tim cũng càng lúc càng chìm sâu.

Đầu tiên là hỏi tỷ lệ giữa lợi nhuận với rủi ro, sau đó lại hỏi tới thời gian thu về lợi nhuận. Ôi... quả đúng là người làm ăn, câu nào câu nấy đều đánh trúng điểm quan trọng.

"Nói cách khác, trong hai năm này Hoắc thị không những chẳng thu được lợi nhuận gì từ thôn này, mà còn phải bỏ ra một đống tiền nữa." Hoắc Hoành cười, đưa ra kết luận.

Nhiếp Nhiên cũng bó tay. Thôi bỏ đi, dù sao cô cũng đã nói giúp rồi, nếu là trước kia, còn lâu cô mới quan tâm tới mấy chuyện linh tinh này.

Cô gật đầu, "Đúng thế."

"Tôi sẽ cho công ty tính ra giá trị của thôn một lần nữa, sau đó sẽ thông báo kết quả cho ông." Hoắc Hoành húp thêm mấy thìa canh rồi mới nói.

Nhiếp Nhiên vốn đã định từ bỏ, nghe thấy Hoắc Hoành nói vậy thì không khỏi kinh ngạc nhìn anh ta một cái.

Vừa rồi rõ ràng là có ý nói không muốn đầu tư cho nơi này cơ mà? Sao giờ lại nói là muốn tính toán lại một lần nữa? Rốt cuộc trong lòng người đàn ông này đang nghĩ gì vậy?

Trưởng thôn nghe thấy Hoắc Hoành nói phải đánh giá lại tài sản thì trong lòng lại lập tức dấy lên hy vọng, "Vâng, vâng, vâng! Cảm ơn ngài Hoắc, cảm ơn cô Diệp!"

"Việc này do ngài Hoắc quyết định, chứ tôi có gì đáng để cảm ơn đâu." Nhiếp Nhiên uống canh gà, không yên lòng đáp.

Trưởng thôn cười ngốc nghếch, thành thật nói, "Nếu không có mấy lời vừa rồi của cô Diệp, ngài Hoắc cũng sẽ không cho thôn chúng tôi hy vọng thêm lần nữa, sao tôi có thể không cảm ơn cô Diệp được chứ?"

Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn Hoắc Hoành, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng gần như lộ liễu khiến cô run lên, lập tức nhìn đi chỗ khác.

Trưởng thôn là người từng trải, vừa nhìn ánh mắt của Hoắc Hoành liền hiểu ngay.

"Thế tôi đi xem bà lão nhà tôi đã hầm canh xương xong chưa nhé, hai vị cứ ăn đi, ha ha." Trưởng thôn nhanh chóng rời đi, không làm bóng đèn nữa.

"Vết thương của em đỡ hơn chưa?"

Lúc chỉ còn hai người bọn họ trong phòng, Hoắc Hoành cầm tay cô, Nhiếp Nhiên lập tức giãy ra.

"Còn tức giận à? Sao em càng lúc càng khó tính thế?"

"Tôi nào dám tức giận với ông chủ chứ." Nhiếp Nhiên không nặng không nhẹ đáp lại anh một câu.

Hoắc Hoành cười, lại cầm lấy tay cô, "Tôi có thể hiểu là em đang lo lắng cho tôi, cho nên mới tự giận mình không?"

"Làm... làm gì có chuyện đó! Tại sao tôi phải lo lắng cho anh chứ!" Nhiếp Nhiên trừng mắt, thần sắc kích động, thậm chí chuyển thành hơi lắp bắp.

"Vậy sao em lại tức giận?"

"Tôi... tôi sợ anh chết cháy sẽ không có ai trả lương cho tôi không được à?" Nhiếp Nhiên thuận miệng bịa ra một câu, sau đó lại im lặng uống canh gà.

Phản ứng mãnh liệt của cô không thoát khỏi ánh mắt Hoắc Hoành, cái gì mà sợ không được trả lương chứ, rõ ràng là trong lòng đang rối loạn.

Anh không nói gì, chỉ mỉm cười, nhìn cô thỉnh thoảng lại liếc trộm mình thì trong lòng càng thêm chắc chắn hơn.

"Nghĩ một đằng nói một nẻo." Hoắc Hoành khẽ véo mũi cô.

Nhiếp Nhiên ôm mũi mình, cau mày tức tối trừng mắt với anh.

Bầu không khí giữa hai người tràn ngập cảm giác ấm áp.

"Này cậu, cậu là ai thế, cậu tới chỗ chúng tôi có việc gì?" Ngoài cửa đột nhiên truyền vào giọng nói kinh ngạc của trưởng thôn.

Nhiếp Nhiên ở trong phòng nghe thấy thế, không hiểu sao tự nhiên trong lòng lại có dự cảm không tốt.

Chương 328: Hiếm khi tốt bụng- Khách không mời mà tới (4)

"Tôi là người ở trên thị trấn được phái xuống tìm hiểu về vụ cháy mấy hôm trước." Một giọng nói lạnh như băng và quen thuộc từ ngoài cửa truyền vào.

Trong lòng Nhiếp Nhiên lập tức trầm xuống.
Người này, sao anh ta lại chạy tới tận đây chứ?

"Ồ ồ ồ, thì ra là người ở trên thị trấn được phái xuống sao, mời vào mời vào. Cậu chưa ăn cơm đúng không vừa hay cùng vào ăn canh xương đi." "Cảm ơn, không cần đâu."

Tiếng nói chuyện của hai người càng lúc càng gần.

Cuối cùng, cửa bị đẩy ra. Khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy Lệ Xuyên Lâm tới, trong mắt cô thoáng qua vẻ kinh ngạc, sau đó mỉm cười nói: "Đội trưởng Lệ, lâu rồi không gặp. Lần trước anh đưa tôi tới bệnh viện, trả tiền mua quần áo cho tôi mà tôi còn chưa kịp cảm ơn anh đâu đấy."

Lệ Xuyên Lâm nhìn thấy tay cô quấn đầy băng gạc thì trong đáy mắt lướt qua một tia khác thường.

Cô lại bị thương rồi!

"Sao đội trưởng Lệ lại tới đây thế?" Hoắc Hoành cũng cười hỏi.

Lệ Xuyên Lâm lạnh lùng đáp một câu: "Chấp hành nhiệm vụ."

"Ồ, thế thì thật trùng hợp."

Hoắc Hoành mỉm cười. Anh đã nhìn thấy ánh mắt Lệ Xuyên Lâm thoáng hiện vẻ lo lắng khi vừa rồi liếc nhìn người bên cạnh mình.

Xem ra, cô gái nhỏ này của anh được không ít người nhớ thương đây. Ánh mắt Hoắc Hoành thoáng trở nên hơi lạnh.

"Các vị đều biết nhau cả à, thế thì thật trùng hợp quá đấy! Nhìn là biết người quen cũ rồi, mau cùng ngồi ăn chút canh nóng cho ấm người đi." Trưởng thôn đứng bên cạnh thấy bọn họ nói chuyện với nhau thì đặt bát canh xương lên mặt bàn, nhiệt tình đón tiếp.

Người quen cũ ư? Nhiếp Nhiên nhìn gương mặt lạnh lùng không một chút thay đổi của Lệ Xuyên Lâm, lại nhìn Hoắc Hoành đang cười nhẹ không hề tỏ ra sợ hãi ở bên cạnh. Hai người bọn họ cùng lắm thì chỉ được coi như là người xa lạ quen thuộc mà thôi.

"Xin hỏi trưởng thôn của thôn này là ai?"

Lệ Xuyên Lâm không ngồi cùng ăn với Hoắc Hoành mà chỉ hỏi một câu.

Trưởng thôn đang múc canh, nghe vậy liền đặt bát xuống đi tới, "Là... là tôi..."

"Trên thị trấn yêu cầu tôi xuống đây điều tra, xin hỏi có tổn thất gì không ạ?"

Trưởng thôn gãi đầu, "À, thì tổn thất cũng không lớn, chỉ có mỗi nhà kho bị thiêu hủy, còn lại thì không có vấn đề gì cả."

"Có người thương vong không?"

"Không, người đều ở đây, chỉ bị thương nhẹ thôi." Trưởng thôn chỉ hai người bị thương trong phòng, "Giờ đang ăn canh bồi bổ."

Lệ Xuyên Lâm nhìn tay Nhiếp Nhiên, lại nhíu mày, tiếp tục hỏi, "Đã tìm ra nguyên nhân vụ cháy chưa ạ?"

"Không tìm ra. Nhà kho của chúng tôi lâu rồi không được sử dụng, không hiểu sao tự nhiên lại cháy nữa. Có lẽ là do mấy hôm nay trời quá oi bức, chẳng phải hay có câu trời hanh vật khô hay sao..."

Trưởng thôn không quên lúc đó Nhiếp Nhiên nói tới chuyện phóng hỏa, chính ông ta cũng biết vụ cháy nhà kho này rất kỳ quái, thời gian cũng quá trùng hợp.

Cho nên, tối hôm đó, ông ta đã đi vòng quanh khu vực đổ nát mấy vòng, nhưng chẳng tìm ra cái gì, chỉ tìm thấy mấy mảnh gỗ vụn của thùng gỗ còn sót lại, rõ ràng là loại gỗ mới, không giống đám thùng gỗ mà bọn họ đã để trong nhà kho lâu năm kia.

Ông ta có thể chắc chắn, đúng là có người cố ý phóng hỏa.

Nhưng ông ta không dám nói ra, ông ta sợ sẽ mang tới tai vạ cho thôn mình nên mới cố ý giấu giếm.

Nhưng Lệ Xuyên Lâm không phải người dễ bị lừa dối qua mắt như thế, "Dẫn tôi tới hiện trường xem xét một chút."

"À, vâng, ở bên đó." Trưởng thôn xoa tay, quay đầu nói với Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành, "Giờ tôi qua đó đây, hai vị mau uống canh đi nhé, thơm lắm đấy."

Đợi hai người đó đi rồi, trong phòng lại chìm vào yên tĩnh.

"Ngài Hoắc, khi nào chúng ta quay về?"

Hai người bọn họ đã ở thôn này nghỉ ngơi mấy ngày rồi, nếu không đi, Nhiếp Nhiên sợ trưởng thôn sẽ thật sự giết sạch gia cầm trong thôn để tiếp đón hai người họ mất.

Lỡ như sau này vụ thu mua này thành công, cô cũng không dám tưởng tượng tới cảnh trưởng thôn khóc như mưa nữa.

"Hai ngày nữa." Hoắc Hoành vẫn nhìn chằm chặp vào Nhiếp Nhiên, đôi mắt thâm trầm làm cho Nhiếp Nhiên hơi chột dạ.

Ánh mắt này là có ý gì đây?

Dường như từ lúc Lệ Xuyên Lâm vào cửa, vẻ mặt anh ta lập tức thay đổi một cách khó hiểu.

Giờ anh ta lại nhìn mình như thế... liệu có phải anh ta đã nhìn ra được cái gì từ Lệ Xuyên Lâm không?

"Được." Cô tỏ vẻ bình thản gật đầu, tiếp tục ăn canh gà trong bát của mình.

Cô vừa ăn vừa thầm nghĩ muốn đánh cho Lệ Xuyên Lâm một trận.

Cái tên này lần nào cũng gây trở ngại cho cô, rốt cuộc anh ta có ý đồ gì đây? Nếu không phải vì đã quen nhau một thời gian, cô thật sự sẽ nghi ngờ rằng Lệ Xuyên Lâm chính là nội gián do người đàn bà kia phái tới, chuyên môn phá hỏng việc của mình.

Cô tỏ vẻ bình tĩnh nói chuyện với Hoắc Hoành. Không bao lâu sau, Lệ Xuyên Lâm lại được trưởng thôn dẫn về, hơn nữa còn tiến vào phòng ngủ ngay bên cạnh.

Trưởng thôn sắp xếp cho anh ta xong rồi mới quay về phòng mà Nhiếp Nhiên và Hoắc Hoành đang ngồi.

"Canh có ngon không? Có muốn tôi múc cho hai người thêm một bát không?"

"Thôi, tôi đã no lắm rồi." Nhiếp Nhiên đẩy bát ra, giờ trong bụng cô toàn là nước, còn uống nữa, sợ sẽ biến thành túi nước mất.

"Vậy mai uống tiếp." Trưởng thôn thu dọn bát với thìa vào.

Hoắc Hoành mỉm cười, "Để canh lại cho Đội trưởng Lệ ăn đi. Anh ta vội vàng tới đây như thế, chắc chắn rất mỏi mệt."

Trưởng thôn ngẫm nghĩ, thấy Hoắc Hoành nói cũng có lý liền gật đầu cười, "Cũng đúng, vậy chút nữa tôi bảo bà già nhà tôi mang thêm bát ăn tới."

Nhưng Nhiếp Nhiên nghe câu chuyện vui này mà lại thấy rợn người.

Đây rõ ràng là chồn chúc tết gà, rõ ràng có ý không tốt?

Với thân phận hiện tại của bọn họ, Hoắc Hoành có đưa canh gà sang thì chắc chắn Lệ Xuyên Lâm cũng chẳng ăn.

Nhưng Hoắc Hoành lại hoàn toàn quên đi thân phận của hai người, vài ngày tiếp theo đều đối xử với Lệ Xuyên Lâm như anh em tốt lâu ngày không gặp. Phàm là những gì mình được ăn thì đều để dành ra một phần đưa sang cho Lệ Xuyên Lâm.

Tình cảm anh em này làm cho trưởng thôn cực kì cảm động, nhưng lại khiến Nhiếp Nhiên càng ngày càng lo lắng đề phòng.

Có phải trong trận hỏa hoạn kia, Hoắc Hoành không chỉ bị thương ở chân mà còn bị rơi trúng vào đầu không thế? Rốt cuộc anh ta đang có mục đích gì?

Không đoán ra được ý nghĩ của Hoắc Hoành nên Nhiếp Nhiên đành phải án binh bất động, thái độ với Lệ Xuyên Lâm cũng không gần không xa, nhưng càng ngày cô càng bồn chồn trong dạ. Vì thế cô nhân lúc Hoắc Hoành không chú ý đã đưa mắt ra hiệu cho Lệ Xuyên Lâm, Lệ Xuyên Lâm âm thầm gật đầu.

Màn đêm buông xuống, Nhiếp Nhiên nhân lúc nửa đêm không người, nhanh chóng lẻn vào phòng Lệ Xuyên Lâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net