Chương 329-333: Thích anh ta (1-5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rốt cuộc anh tới đây làm gì?" Cô vừa vào phòng thì thấy Lệ Xuyên Lâm đang ngồi chờ. Cô nhíu mày, đi tới trước mặt anh ta, chất vấn với giọng điệu không vui.

"Tôi sợ cô làm việc lỗ mãng gặp phải nguy hiểm." Lệ Xuyên Lâm đã chờ cô rất lâu, thấy sắc mặt cô vừa vào đã khó coi thì không khỏi nhíu mày.

Mấy ngày nay, anh ta cứ bị Hoắc Hoành quấn chặt, không thể nói chuyện gì với Nhiếp Nhiên. Hơn nữa thái độ của Nhiếp Nhiên với anh ta cũng bình thản, cho nên anh ta cũng chẳng biết phải làm sao.

Anh ta muốn hỏi thăm vết thương của cô nhưng lại sợ sẽ bị Hoắc Hoành phát hiện ra.

Nhưng nghe giọng điệu vừa rồi của cô thì hẳn là trước giờ cô luôn rất không vui với hành động không mời mà tới của mình.

Nhiếp Nhiên ngồi xuống đối diện anh ta. cố đè nén cơn giận trong lòng lạnh lùng thốt lên, "Giờ anh mới là người đang làm việc lỗ mãng đấy!"

Thực ra, Lệ Xuyên Lâm cũng nhận ra điều đó, nhưng chỉ trách lúc ấy cuộc gọi bị ngắt quá trùng hợp, anh ta sợ Nhiếp Nhiên hấp tấp lên sẽ tùy tiện hành động, bị Hoắc Hoành bắt được.

Ở vùng nông thôn hẻo lánh này, đến lúc đó, anh ta có muốn cầu cứu mọi người cũng không được.

Nhưng anh ta không ngờ là nơi này lại đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, vốn tưởng là Hoắc Hoành đã ra tay, còn bản thân thì đã tới muộn.

Kết quả lại nghe người dân kể lại, lúc đó Nhiếp Nhiên đã không màng tới nguy hiểm mà lao vào đám cháy cứu Hoắc Hoành ra.

Lúc đó, chẳng phải ở trong điện thoại cô đã nói là muốn ám sát Hoắc Hoành sao? Tại sao cuối cùng lại trở thành liều chết cứu người?

Chẳng lẽ bọn họ đã...

Trong nháy mắt, trong lòng anh ta như có sóng trào mãnh liệt, đến thật khi nước nóng trong chén bị trào ra ngoài, anh ta mới giật mình nhận ra mình đã thất thố.

"Bọn họ nói cô cứu Hoắc Hoành ra ngoài?" Rốt cuộc Lệ Xuyên Lâm cũng hỏi ra vấn đề mà mình đã giữ ở trong lòng mấy hôm nay.

Lúc này Nhiếp Nhiên đang rất khó chịu, vì thế chỉ lạnh nhạt hỏi ngược lại một câu, "Đúng thế, thì làm sao nào?"

"Chẳng phải nhiệm vụ của cô là ám sát anh ta hay sao? Tại sao còn liều chết cứu anh ta làm gì?" Lệ Xuyên Lâm cau mày chất vấn.

Nhiếp Nhiên vốn còn đang hơi tức giận lại dần bình tĩnh lại, trong ánh mắt xuất hiện vẻ hơi do dự, "... Bởi vì lúc đó anh ta chạy vào đó cứu tôi, nên mới bị kẹt lại ở bên trong."

"Cô khẳng định là không phải vì mình lo lắng cho anh ta chứ?" Lệ Xuyên Lâm cũng nhìn thấy một chút biến hóa nhỏ trong mắt cô, ánh mắt anh ta lập tức trầm xuống.

"Đương nhiên không phải!" Nhiếp Nhiên hơi cao giọng, thần sắc lập tức trở nên mất kiên nhẫn, "Mà này, đây là nhiệm vụ của tôi cơ mà, liên quan quái gì tới anh chứ, anh chạy tới đây làm gì hả!"

"Cô đang sợ hãi điều gì hay sao?" Tầm mắt Lệ Xuyên Lâm xoáy thẳng vào cô. Anh ta phát hiện lúc Nhiếp Nhiên nhắc tới Hoắc Hoành thì khá phiền muộn.

Hơn nữa, ánh mắt cô lơ mơ, không dám nhìn thẳng vào anh ta. Đây là biểu hiện của việc chột dạ.

Nhiếp Nhiên không tránh được tầm mắt anh ta, cố ý ngăn đề tài này lại, "Chẳng lẽ tôi không nên sợ hay sao? Lệ Xuyên lâm, anh đột nhiên xuất hiện như thế này rất có thể sẽ làm Hoắc Hoành nghi ngờ tôi, đến lúc đó cái mạng nhỏ này của tôi cũng khó mà giữ được!"

"Cô biết, ý tôi hỏi không phải là thế." Ánh mắt Lệ Xuyên Lâm sắc bén, trong giọng nói cũng tỏa ra khí thế ép người.

Trên mặt cô tràn ngập sự phiền muộn và mất kiên nhẫn, hai đầu ngón tay vô thức gõ lên mặt bàn, "Rốt cuộc anh muốn làm gì? Nhiệm vụ giữa hai chúng ta đã kết thúc rồi, over rồi, có hiểu không hả? Giờ tôi đang làm việc cho quân đội, chứ không phải làm việc cho cảnh sát các anh!"

Lệ Xuyên Lâm thấy cô nói vậy thì hồi lâu không nói gì, ý lạnh trong mắt càng lúc càng đậm thêm.

Cái kiểu im lặng tìm tòi, nghiên cứu này làm cho Nhiếp Nhiên không nhịn được đứng phắt dậy, "Tóm lại, tôi làm gì cũng không cần anh nhúng tay vào, tôi sống hay chết cũng không liên quan gì tới anh!"

Chương 330: Thích anh ta (2)

Hành động dị thường của cô làm cho Lệ Xuyên Lâm cũng đứng lên. Anh ta nhớ lúc ở Cục Cảnh sát, Nhiếp Nhiên cũng từng rất khác thường, cuối cùng là Cục Cảnh sát bắt được nội gián.

Vậy lần này thì sao? Cô dị thường như thế, liệu có phải lại có kế hoạch gì không?

"Chúng ta là bạn." Thật lâu sau, Lệ Xuyên Lâm mới cúi đầu, mở miệng nhắc nhở một câu.

Lúc trước khi ở Cục Cảnh sát, cô không nói gì mà tự mình hành động, gạt anh ta sang một bên. Rõ ràng cô đã biết có nội gián cũng không nói với anh ta. Loại cảm giác không tin tưởng này khiến cho anh ta luôn canh cánh trong lòng, anh ta như bị gạt ra ngoài, vĩnh viễn không tới gần cô được.

Từ lúc bắt đầu biết cô, tuy rằng luôn thấy cô tươi cười, nhưng Lệ Xuyên Lâm lại hiểu rõ, trong lòng cô gái Nhiếp Nhiên này lạnh lùng, tàn khốc, vô tình tới mức nào.

Tàn nhẫn với kẻ thù, tới mức anh ta là đàn ông mà cũng phải chùn chân.

1��Tôi chưa bao giờ cần bạn!" Nhiếp Nhiên lạnh lùng cười nhạo, sau đó lại thay đổi sắc mặt, "Lệ Xuyên Lâm, anh đừng tưởng anh tiếp xúc lâu với tôi là có thể dùng chữ 'bạn bè' để ràng buộc tôi, mau đi đi!"

Nói xong, cô định rời đi.

"Cô mong tôi rời đi như thế, có phải là cô thích Hoắc Hoành rồi không?"

Câu nói này làm cho chân Nhiếp Nhiên khựng lại, ngay cả sắc mặt cũng thay đổi. Cô kinh ngạc nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn đi nơi khác, "Phải hay không phải cũng chẳng liên quan gì tới anh!"

Từ sau ngày cô cứu Hoắc Hoành ra khỏi đám cháy, Hoắc Hoành luôn cẩn thận đối đãi với cô. Ở cái nơi hoang vu3hẻo lánh vốn chẳng có phương tiện gì để giải trí này, hai người bọn họ đều là cùng gặp hoạn nạn cùng bị thương, chỉ có thể mỗi ngày cùng nhau phơi nắng, ăn thịt uống canh, nói chuyện phiếm.

Ngày tháng đầy tự tại, làm cho cô có cảm giác như xa rời cuộc sống.

Cho đến khi Lệ Xuyên Lâm xuất hiện.

Mà lúc cô tỉnh táo lại thì cô và Hoắc Hoành không hiểu sao đã bên nhau rất hòa hợp rồi.

Lệ Xuyên Lâm thấy vẻ mặt cô và câu trả lời lảng tránh thì trái tim chìm xuống.

Lần này, sự khác thường của cô chẳng phải vì có kế hoạch gì, mà là thật sự động tâm với Hoắc Hoành...

Nghĩ tới đây, tay anh ta nắm2chặt thành nắm đấm, siết mạnh.

"Sao lại không liên quan chứ, đó là tiền đồ của cô!"

Nhiếp Nhiên quay ngoắt đầu đi, không một chút cảm kích nào, "Cái này cũng không cần anh lo lắng thay tôi."

Lệ Xuyên Lâm thấy dáng vẻ cô như không đâm đầu vào tường sẽ không quay đầu, "Cô làm như thế, nếu để Phương Lượng biết..."

Đúng lúc này, Nhiếp Nhiên đột nhiên túm lấy cổ áo anh ta, hơi thở quanh người cũng bắt đầu trở nên sắc bén.

"Tôi cảnh cáo anh, đừng có nhúng tay vào chuyện của tôi!"

Lúc trước cũng là do anh ta gọi điện cho Phương Lượng, sau đó hai người họ liền áp giải cô về.

Cô không muốn phải trải qua cảm giác bị người khống1chế lần thứ hai!

Lệ Xuyên Lâm cũng nghĩ lại lần đó. Lần trước, cô ấy đã suýt nữa lột da đầu Phương Lượng rồi, nếu lần này anh ta lại liên hợp với Phương Lượng để ép cô rời đi thì chắc chắn cô sẽ cho mỗi người một dao mất.

Anh ta cũng không quên, bộ dáng quyết liệt của Nhiếp Nhiên khi cầm dao găm trong ngõ nhỏ tối tăm kia.

"Cô sẽ hối hận, nhất định!" Lệ Xuyên Lâm gạt tay cô ra khỏi cổ áo mình, lạnh lùng nói một câu rồi đi ra phía cửa sổ.

Ngoài phòng, ánh trăng chiếu vào hắt lên gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng của anh ta, hơi thở lạnh như băng hơi ẩn chứa sự điên cuồng.

Nhiếp Nhiên lạnh1lùng nhìn anh ta, biết anh ta sẽ tạm thời không nói tin này cho Phương Lượng biết. Đương nhiên, giờ anh ta có muốn cũng chẳng có tư cách hay lập trường gì mà đi báo tin cả.

Chương 331: Thích anh ta (3)

Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Nhiếp Nhiên đã rời giường.

Tối hôm qua sau khi nói chuyện với Lệ Xuyên Lâm xong, cô nằm ở trên giường mãi không ngủ được, trong đầu toàn là câu nói của có phải cô thích Hoắc Hoành không của Lệ Xuyên Lâm.

Cô buồn bực tới mức chỉ muốn chạy sang tẩn cho anh ta một trận.

"Ông muốn làm gì thế hả? Con heo con này là tiền học phí của Tiểu Tử đấy, không thể thịt!" Đột nhiên, ở cách đó không xa truyền tới giọng nói của một người phụ nữ trung niên.

"Bà thì biết cái gì, giờ quan trọng nhất là việc thu mua thôn!"

Bởi vì còn sớm nên trong thôn rất yên tĩnh, cô chỉ muốn ra ngoài đi dạo xung quanh một chút thôi, không ngờ lại đi tới trước cổng nhà trưởng thôn, còn vô tình nghe được tiếng người nói chuyện trong nhà nữa.

"Thu mua, thu mua, thu mua! Ông chỉ biết thu mua thôi! Từ ngày ông làm cái chức trưởng thôn cái thôn rách nát này, nhà chúng ta có thay đổi được gì đâu! Bọn trẻ con còn chẳng có cơm mà ăn, chẳng lẽ giờ còn phải nghỉ học nữa!" Người phụ nữ nghe thấy thế thì bật khóc, oán thán cuộc sống gian khổ và lên án chính chồng mình trong tiếng khóc nức nở bi thương.

"Bà thì biết cái gì! Nếu Hoắc tổng thật sự thu mua thôn này thì bọn trẻ con của thôn chúng ta đứa nào cũng sẽ được tới trường, ai cũng đều sẽ có cơm ăn! Đi đi đi, đừng ở đây cản trở tôi nữa."

"Cản trở ông? Rõ ràng là ông đang cản trở con của chúng ta!" Người phụ nữ rõ ràng đã nhẫn nhịn mấy ngày, lúc này đây thì bùng nổ, "Ông nhìn cái nhà kho đã cháy thành thế kia rồi, đến lúc đó còn phải bỏ tiền ra xây lại, thôn chúng ta làm gì còn ai có tiền nữa, ông có biết không hả!"

"Thế nên giờ tôi phải làm mọi cách để Hoắc tổng thu mua thôn của chúng ta!" Lão trưởng thôn cũng hơi tức giận.

"Nhưng vấn đề là người ta có mua không? Cái chỗ chó ăn đá, gà ăn sỏi này, người ta vừa nhìn đã không muốn mua rồi! Đây không phải là công ty đầu tiên, mộng tưởng hão huyền này của ông rốt cuộc còn muốn kéo dài tới bao giờ nữa hả!"

"Dù sao việc tôi làm cũng không cần bà xía vào!"

Trưởng thôn quát lên tôi xong, trong nhà nhanh chóng truyền ra tiếng heo bị chọc tiết.

"Ông, ông thực sự giết con heo này? Ông, ông, ông, ông cứ chờ đi, tôi chống mắt nhìn xem người ta có bằng lòng mua cái nơi rách nát này của ông không!" Người đàn bà tức đến phát khóc, đóng sầm cửa phòng lại.

Nhiếp Nhiên đứng ngoài cổng nghe hai vợ chồng nói chuyện xong liền lén lút rời đi.

Cô không biết mình có thể nói gì, có năng lực làm gì.

Sự thành tâm muốn được thu mua của lão trưởng thôn thì cô hiểu, ai mà không trông mong một ngày mình có thể khấm khá lên chứ?

Ông ta làm trưởng thôn biết suy nghĩ cho cả thôn, cô rất bội phục.

Nhưng vì thôn mà không tiếc làm trì hoãn tiền đồ của con mình, quyết định này quả thực không lí trí chút nào. Dựa vào việc thu mua cũng chỉ có thể vượt qua một thời điểm thôi, nếu muốn hoàn toàn thay đổi thì cần phải có những người trẻ có kiến thức.

Sau khi đi dạo thêm mấy vòng quanh thôn, Nhiếp Nhiên mới quay lại từ đường, không ngờ đã thấy Hoắc Hoành ngồi trong sảnh lớn, lão trưởng thôn đã bưng canh thịt nóng hầm hập và bánh nướng áp chảo tới.

"Em đi đâu thế, sáng ra đã không thấy em rồi." Hoắc Hoành gọi bảo cô tới ngồi bên cạnh mình, cười múc canh cho cô.

Nhiếp Nhiên nhìn bát canh mà Hoắc Hoành múc cho mình nhưng không lập tức ăn ngay mà tự rót cho mình một cốc nước trước.

"Tôi dậy sớm, không có việc gì nên đi loanh quanh trong thôn, không khí rất trong lành."

Hoắc Hoành thấy cô không ăn canh mình múc thì cũng chẳng tỏ vẻ kinh ngạc gì, khóe miệng vẫn nở nụ cười, "Trời lạnh lắm, có phải em lại muốn sốt thêm một lần nữa không hả?"

"Tôi mặc đủ ấm mà, sao có thể dễ sốt như thế được chứ?"

Hai người anh một câu, tôi một câu, không khí dần dần trở nên ấm áp.

Chương 332: Thích anh ta (4)

Hôm nay lão trưởng thôn lại rất trầm mặc, cúi đầu không nói một lời nào.

Đương nhiên Nhiếp Nhiên biết hết ẩn tình trong đó, nhưng cô cảm thấy đường là tự mình chọn, tốt hay không tốt thì chính mình phải chịu trách nhiệm mới được.

Huống chi, ông ta là một người đàn ông.

"Đưa một phần tới cho đội trưởng Lệ đi." Hoắc Hoành làm như không thấy sự khác thường của trưởng thôn, chỉ vào đống đồ ăn còn lại.

Trưởng thôn lấy lại tinh thần, ngẩng đầu kinh ngạc hỏi: "Đội trưởng Lệ đi rồi, Hoắc tổng không biết à?"

Lúc này tới lượt Hoắc Hoành ngẩng đầu lên hỏi, "Đi lúc nào vậy?"

"Tôi nghe mấy ông bà ở đầu thôn nói, sáng tinh mơ hôm nay cậu ấy đã đi rồi, khi ấy trời còn chưa sáng."

Trưởng thôn thấy làm lạ. Suốt mấy ngày nay lúc nào cậu ta cũng ở trong thôn, ngày nào cũng nói chuyện với hai người Hoắc tổng, đâu ai ngờ nói đi là đi, còn chẳng chào hỏi lấy một câu.

Mấy hôm trước, nhìn bọn họ giống như rất thân quen với nhau cơ mà, sao trước khi đi lại chẳng đánh tiếng gì đã vội vàng rời khỏi vậy?

"Ồ? Vội vã như thế, hẳn là Cục Cảnh sát có việc gì rồi." Ánh mắt Hoắc Hoành lóe lên, như cười như không nhìn Nhiếp Nhiên ở bên cạnh.

Nhiếp Nhiên ở bên cạnh anh cũng kinh ngạc vài giây trước tin tức này.

Sáng sớm nay, trời còn chưa sáng đã đi rồi ư? Nhanh thật đấy.

Trưởng thôn đứng bên cạnh không yên lòng gật đầu, "Cũng đúng. Cậu ấy ở đây nhiều ngày thế rồi, chắc đã bỏ bê nhiều công việc."

"Chúng ta cũng đến lúc phải đi rồi." Hoắc Hoành nói với Nhiếp Nhiên.

Trưởng thôn gật đầu theo bản năng, chờ đến khi bừng tỉnh liền lập tức nôn nóng, "Đi ư? Đừng mà, không phải tôi có ý gì đâu, nhưng các vị nên ở lại thêm một thời gian đã chứ."

Hoắc Hoành lắc đầu cười, "Không được, chúng tôi cũng ở đây mấy ngày rồi, cần phải quay về."

Trưởng thôn thấy Hoắc Hoành muốn đi thì khổ tâm giữ người, "Ở lại thêm mấy ngày đi mà, tôi còn chưa biết phải chiêu đãi Hoắc tổng như thế nào mà ngài đã muốn đi rồi."

"Chúng tôi đã ở đây quấy rầy một thời gian rồi, hơn nữa cũng phải trở về để tính toán lại phương án thu mua thôn nữa."

Hoắc Hoành nhắc tới phương án hợp tác, quả nhiên trưởng thôn không kì kèo giữ người nữa.

Lão trưởng thôn liên tục gật đầu: "Thế... cũng được. Vậy... hy vọng Hoắc tổng có phương án hợp lý một chút, chúng tôi thật sự hy vọng lần thu mua này có thể thành công!"

"Tôi sẽ cho công ty nhanh chóng triển khai." Hoắc Hoành cười ôn hòa.

"Vâng, vâng!"

Trưởng thôn thấy nụ cười tươi của Hoắc Hoành thì cảm thấy chắc chuyện này sẽ thành công thôi. Có câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con, ông ta đã thịt hết đám heo trong nhà rồi, không ngờ cuối cùng lại câu được một vị kim chủ giàu kếch xù.

May mắn là mình không nghe lời mụ vợ, quả nhiên đàn bà tóc dài thì não ngắn. Nhìn đi, ông ta chỉ dùng mấy con gà con vịt thôi mà đã bắt được Hoắc Hoành rồi.

Đúng lúc ông ta vui sướng quên cả bản thân thì Hoắc Hoành lại lấy từ trong lòng ra một phong bì tiền bằng giấy kraft, đưa cho ông ta, "Đây là phí tổn mà mấy ngày qua chúng tôi ở đây."

Trưởng thôn vừa thấy liền đẩy về, "Đừng đừng đừng, sao tôi lại có thể cầm được chứ? Chiêu đãi ngài là việc nên làm mà thôi, hơn nữa trận hỏa hoạn kia đã khiến hai vị bị thương không nhẹ, chúng tôi hẳn nên tạ lỗi mới đúng, chúng tôi không nhận được đâu."

Thu mua đã coi như được rồi, sao có thể nhận tiền này được chứ?

Mà người này không những có ý muốn thu mua lại còn không ăn không của bọn họ, còn cho nhiều tiền như thế này, chẳng trách còn trẻ mà đã lên làm ông chủ, chắc chắn rất tài giỏi.

"Tiền này ông vẫn phải nhận, dù sao trong thôn cũng không giàu có gì, giờ lại xảy ra hỏa hoạn, có nhiều chỗ cần dùng tới tiền." Hoắc Hoành lại đẩy tiền đi.

Chương 333: Thích anh ta (5)

"Không... không được... tôi..."

Trưởng thôn còn muốn tiếp tục nói gì đó, nhưng không ngờ Hoắc Hoành lại cố ý nhét tiền vào ngực ông ta. "Đến cả con heo nhỏ trong nhà ông cũng thịt cho chúng tôi ăn rồi, đầu xuân sang năm không có heo bán, ông lấy đâu ra tiền đóng học phí cho các con chứ?"

Trưởng thôn kinh hãi, nụ cười cứng đờ trên môi, "Sao anh lại..."

Làm sao mà anh ta lại biết con heo này là để bán lấy tiền học phí chứ? Trưởng thôn nghĩ mãi không ra. Hình như ông ta chưa bao giờ nói chuyện này ở trước mặt anh ta, chẳng lẽ sáng nay lúc cãi nhau với vợ bị người ta nghe thấy, chạy tới nói với Hoặc tổng hay sao?

Ông ta vội vàng đẩy tiền lại, "Hoắc tổng, không phải đâu, thực ra là heo này chờ qua năm mới sẽ thịt, chứ không phải để bán, anh không phải cho tôi tiền."

"Con heo này cũng chưa lớn, sao ông có thể ăn được? Thôi được rồi, tiền này trưởng thôn cứ cầm lấy đi, đừng từ chối nữa, dù sao trong nhà cũng vẫn cần phải có tiền chi tiêu. Việc công là việc công, việc riêng là việc riêng, đây là hai chuyện khác nhau."

Hoắc Hoành nói vậy làm trưởng thôn cũng hơi do dự. Quả thực trong nhà ông ta còn nhiều cái cần chi tiêu. Mấy hôm nay, vì chiêu đãi hai người này, hôm nay đến con heo cuối cùng cũng bị ông ta làm thịt. Suốt mấy ngày, người trong nhà thậm chí còn chẳng biết đến đồ ăn mặn là gì.

Vì để có thể thúc đẩy chuyện mua bán này tiếp tục mà ông ta mới cắn răng nhịn đau như thế.

Nhưng giờ Hoắc Hoành lại nói việc công ra việc công, việc riêng ra việc riêng, điều này làm cho trong lòng ông ta không khỏi xao động. Ông ta cầm cái phong bì kia, cảm thấy trong đó thực sự có không ít tiền.

"Cái này..."

Dường như thấy được sự do dự của trưởng thôn, Hoắc Hoành cười, "Cầm đi, nếu không ba tôi mà biết tôi tới thôn mình ăn nhờ ở đậu, chắc ông ấy sẽ đánh chết thôi mất."

Đánh chết anh ta sao?

Vậy... vậy thì thôi nhận đi, coi như...làm chút chuyện tốt.

Trưởng thôn tự an ủi mình, sau đó nhét tiền vào trong hộp thức ăn, liên tục nói cảm ơn.

Cuối cùng cũng có thể ăn nói với vợ rồi, tiền đóng học cho con cũng có rồi, trưởng thôn âm thầm thở phào, sắc mặt cũng không khó nhìn như vậy nữa, liên tiếp thúc giục hai người ăn nhiều hơn một chút.

Nhiếp Nhiên ngồi ở đó từ đầu tới cuối đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe họ nói chuyện. Sau khi nghe thấy câu "đánh chết tôi" của Hoắc Hoành thì khóe miệng cô không nhịn được mà cong lên.

Đánh chết ư? Nói đùa! Nhìn thái độ của Hoắc Hoành ở bữa tiệc tối hôm đó, làm gì có tí dáng vẻ nào là sợ Hoắc Lãng Khải đánh chết đâu cơ chứ?

Sau khi ăn xong bữa sáng, Nhiếp Nhiên sửa sang lại quần áo và tài liệu thu mua, đi theo Hoắc Hoành lên xe.

Bên ngoài xe là trưởng thôn với ánh mắt lưu luyến.

"Hoắc tổng, ngài đi đường cẩn thận nhé!"

Hoắc Hoành ngồi trong xe cười đáp: "Cảm ơn trưởng thôn."

"Vậy, chúc các vị thuận buồm xuôi gió. À, đúng rồi, đây là chút rượu gạo do thôn chúng tôi tự ủ, một chút tâm ý, ngài cầm theo nếm thử." Trưởng thôn lấy từ đằng sau ra hai bình rượu.

Đóng gói mộc mạc, hai bình rượu nhỏ hoàn toàn không tương xứng với khí chất của Hoắc Hoành, nhưng lại mang theo sự mong mỏi của tất cả người dân trong thôn.

Hoắc Hoành nhìn hai bình rượu gạo kia, khóe miệng vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, thản nhiên.

"Cảm ơn, tôi nhất định sẽ thưởng thức chúng."

Vất vả lắm xe mới rời khỏi thôn được, sau khi đám thôn dân đứng ngoài đầu thôn biến mất trong kính chiếu hậu, Hoắc Hoành mới đặt hai bình rượu sang một bên.

"Lần này quay về, sửa sang lại tài liệu về ba khu vực khác gửi cho tôi."

Nhiếp Nhiên ngẩn ra, nói vậy là quyết định từ bỏ nơi này sao?

Nhưng cũng đúng thôi, con người Hoắc Hoành làm việc rất dứt khoát, hẳn là đã không còn hy vọng gì về thôn này sau khi nhìn thấy những ngôi nhà cũ kĩ và mảnh đất hoang vu ấy nữa.

Vừa rồi, những lời nói với trưởng thôn hẳn cũng chỉ là cho có lệ mà thôi.

Cô gật đầu, "Vâng."

"Không hỏi xem tại sao à?" Hoắc Hoành quay sang nhìn cô, thấy thần sắc cô rất bình thản, không có cảm xúc gì.

Điều này khiến cho anh không khỏi nhướng mày.

Mấy ngày qua, trưởng thôn không hề bạc đãi bọn họ. Chỉ cần là người nghe được những lời trưởng thôn nói lúc trước, lại thêm việc được ăn mấy thứ kia, tốt xấu gì cũng sẽ động lòng trắc ẩn, sẽ đưa tay ra giúp đỡ một chút.

Nhưng cô gái này, ngoài việc ngày đó phá lệ nói giúp vài câu ra thì sau đó không thấy làm gì khác.

Giờ lại coi như mình chẳng liên quan gì tới chuyện này.

Nhiếp Nhiên cúi đầu sửa sang lại hợp đồng thu mua,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net