Chương 7 (1):Hồi ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7(1)

Khinh Mạn không ngờ đã cuối hè vào thu rồi lại có cơn mưa lớn như vậy, thật xúi quẩy, cả một mùa hè nàng tất bật chạy đông chạy tây khắp nơi lo chuyện cửa hàng, chỉ dẫn Dung tỷ đi thăm thú vài nơi xem cảnh náo nhiệt kinh thành, vậy là nàng đã bỏ qua không biết bao nhiêu thú vui rồi, nghĩ lại thấy có chút gì đó luyến tiếc. Bây giờ lại gặp cơn mưa lớn mà nàng lại không có ô xui xẻo hết chỗ nói, cũng tại nàng chủ quan nghĩ là đã cuối hè rồi mới không đem theo. Suy nghĩ của nàng bị cắt ngang khi tiếng nói của một nam nhân vang lên bên tai:

-          Tiểu thư lúc nào cũng thơ thẩn nhưng vậy nhỉ.

Câu nói ấy phát ra từ nam nhân ôn hòa mà cách đây mấy tháng nàng thấy khi trú mưa trước kia, nàng đưa ánh mắt tìm kiếm nam tử còn lại, nhìn mãi không thấy nàng có chút buồn lòng:

-          Đi cùng với hắn, ta trở nên vô hình mất rồi. Ta thật đáng thương nga, ai cũng bỏ rơi ta chỉ chú ý tới hắn

-          Công tử hiểu lầm rồi.

-          Vậy thì ta đỡ tủi thân rồi. Xin hỏi khuê danh của tiểu thư.

-          Nào có phải là tiểu thư gì chứ, cô nương thôi. Nói danh tánh của ta cho người lạ vậy không ổn chút nào.

-          Ta và cô nương không hề xa lạ nha, ta gặp cô nương đã mấy lần rồi. Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, cô và ta xem như có duyên.

-          Vậy dám hỏi danh tánh công tử là gì?

-          Tại hạ là người rộng rãi đương nhiên sẽ nói cô nghe danh tánh của ta rồi. Ta họ Lâm tên Triết.

-          Công tử à người thật khéo mỉa mai người khác đấy. Ta họ Dương tên Khinh Mạn.

-          Tên thật đẹp nga, cô nương là tiểu thư của nhà nào?

-          Đã nói rồi ta không phải tiểu thư cơ mà. Vậy ta hỏi công tử, nhà công tử ở đâu?

-          Ta chỉ là thư sinh nghèo thôi, tới dù mà cũng không có tiền để mua nên đứng đây chờ mưa tạnh. Mưa to thật cũng may có cô đứng cùng.

Nhìn quần áo trên người tên họ Lâm kia không phải là được may từ loại vải thượng đẳng sao? Làm gì có thư sinh nghèo nào lại xa xỉ như vậy chứ, bất quá là hắn không muốn nói thôi. Mặc kệ hắn, dù gì thì nàng cũng không thiệt cái gì cả, hắn không nói nàng cũng không đáp thì không ai nợ ai.

-          Mưa to như vậy thì sẽ mau tạnh thôi. Công tử không cần quá lo đâu.

-          Khi nào ta gặp cô, cô cũng đang suy nghĩ về gì đó nhưng lại rất thảnh thơi, thoải mái, thật tự do tự tại.

-          Chỉ là những chuyện vặt thôi.

-          Cô có hay uống trà ở ...

" Tiểu thư à, ta tới đón con về đây."

-          Ta phải về rồi. Có duyên thì sẽ gặp lại.

Nữ tử quay lưng bước đi, vẻ mặt nam tử thoáng qua vẻ hối tiếc. " Được, có duyên ắt sẽ gặp lại."

" Sao thúc biết con ở đây mà đón vậy."

" Trời tối rồi, bà bà không thấy con về nên bảo ta tìm, ta đã đi mấy vòng rồi, may mà thấy con ở đây, về nhanh không bà bà lại lo lắng."

Tiếng trò chuyện của hai người nhỏ dần, bóng hồng nhan cũng dần khuất, công tử nọ lại thấy cô nương kia nói chuyện với gia nhân thật thân thiết, cứ như người thân trong nhà vậy, chắc chắn nàng là người hòa ái, thiện lương. Y lại mỉm cười, chuyện trú mưa hôm nay là y cố tình đưa cây dù cho một người khác để kiếm cớ  chạy vào đây, đi từ xa y đã thấy vị tiểu thư ấy rồi nên muốn vào để chào hỏi nàng ấy. Nàng lúc nào cũng vậy, thoát tục diễm lệ như vị tiên nữ chỉ trú chân rồi sẽ vội vàng đi mất, giờ thì vị tiên nữ ấy đi thật rồi. Nhưng y tin chắc rồi y sẽ gặp lại nàng ấy, y sẽ tự tạo cơ hội cho chính mình. Lần hội ngộ tới sẽ không xa đâu.

Câu cuối mà vị công tử nhà họ Lâm nói nàng đã giả vờ không nghe thấy, nhưng nghĩ có thể sẽ lại gặp y ở quán trà lần trước Khinh Mạn có chút mong chờ. Nên hôm nay nàng mới tới đây thưởng trà nhưng mục đích chính là tìm người, tâm tư nàng đặt ở trà thì ít đặt ở nơi khác lại nhiều. Đã được bảy hôm rồi kể từ khi nàng nói chuyện với Lâm Triết, dù sao nàng cũng phải thừa nhận nàng thật sự rất mong gặp y. Hoa hạ bắt đầu tàn rồi, hè đã kết thúc rồi, trái kỳ diệu(1) ngọt ngào mà nàng thích cũng gần hết mùa, thời gian trôi nhanh thật. Chờ đợi hai canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng y đâu, là nàng tự mình đa tình rồi, hôm nay đến thử chứ thật ra y cũng chưa từng hẹn nàng nên chút buồn bực liền tan biến ngay. Sáng nay nàng có cảm giác sẽ gặp y nhưng có lẽ không gặp được rồi.

Trời cũng đã gần trưa rồi, góc phố cũng yên tĩnh hơn, nhưng nắng lại càng thêm gay gắt. Vào tiếng rao lao xao ở góc phố, phớt lờ đi tiếng rao ấy nàng lướt đi thật nhanh nhưng ánh mắt lại dừng lại nơi quầy bán kì diệu, trưa nóng nực như vậy không phải có nó thì sẽ thêm sảng khoái sao. Nàng phải mua nhiều một tí mới được, đang hí hửng thì lại có giọng nam vang lên:

-          Mua nhiều thế chia cho ta với được không ?

Người mà nàng mong chờ gặp cuối cùng cũng gặp rồi, chỉ là ở địa điểm khác mà thôi, xem như hôm nay nàng cũng không về tay không, linh cảm của nàng thật tốt . Bên cạnh hắn còn có vị nam tử mạnh mẽ hôm trước. Ánh mắt của hắn ta vẫn lạnh lùng như vậy.

-          Ta phải về trước đây Lâm Triết. Ngươi ở lại với vị cô nương này đi.

Nói rồi hắn quay gót đi, bóng dáng của hắn dưới ánh mặt trời thật cô độc nhưng cũng thật chói lóa, hắn rất tuấn tú , rất đẹp đến nỗi không có thật.

-          E hèm, cô lại bỏ rơi ta rồi, ta đáng thương quá.

-          Không có, của ngươi này, chia cho ngươi rồi đó, hết đáng thương nhé.

Hắn đón lấy rồi ngẩng lên nói tiếp:                                                                                                                                          

-          Có phải là quá keo kiệt rồi không, một túi lớn như vậy chỉ đưa ta có một trái.

-          Vậy ngươi muốn lấy bao nhiêu thì lấy đi.

-          Đùa thôi, không ngờ cô lại dễ gạt như vậy, để đa tạ sẽ đưa cô về.

-          Không cần đâu.

-          Nắng vậy cô không sợ đen à, nghe nói nữ tử sợ nhất điều này mà. Ta cao lớn như vậy sẽ cản hết nắng, ta cũng có dù nữa.

-          Vậy tùy ngươi.

Đúng thật bóng dáng hắn cao lớn như vậy thật sự che hết nắng nhưng nàng và hắn chen chúc dưới bóng cây dù làm nàng cảm thấy ấm áp.

-          Tới nhà ta rồi.

-          À nhà của cô to thật đó, thì ra là Dương gia nổi danh kinh thành.

-          Quá khen rồi, ta về đây. Hẹn gặp lại Lâm công tử.

Lần nàng quay đi quay đầu lại vẫn thấy y mỉm cười nhìn theo nàng.

Chú thích 1 : trái kỳ diệu là trái lựu, ngày xưa lựu tìm thấy vào mùa hè ăn vào thấy sảng khoái vị ngọt giải khát rất tốt, nên có tên là kỳ diệu hoặc hồng ngọc Tây Ban Nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net