CHƯƠNG 2: SẦU CUNG KHÔN NGUYÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, chuyện ầm ĩ trong viện Đoan Trang đã truyền đi khắp nội đình. Mấy cung nhân bàn tán xầm xì cả ngày, từ viện này lại truyền sang viện khác. Cuối cùng, tin tức này lọt đến tai Yên Nhi.

Trong tẩm điện cung Khôn Nguyên, một người đàn bà cỡ 40 tuổi đang nhắm nghiền mắt quỳ trước án thờ Phật, tay lần chuỗi hạt, miệng nhẩm một tràng kinh. Đó là Hoàng Quý Phi Trương Xuân Hòa, bà là người có tư lịch lâu năm nhất trong cả nội đình kể từ sau khi Thiên Chiêu Hoàng Hậu qua đời. Yên Nhi đẩy cửa bước vào, khom lưng đi đến bên cạnh Hoàng Quý Phi, cô quỳ xuống nói khẽ vào tai bà:
- Bẩm bà, trong viện Đoan Trang có hung tin, bảo là đêm qua bà Phi Thần nhìn thấy Thuần Tần.

Hoàng Quý Phi mở mắt ra, quay mặt sang nhìn Yên Nhi, mắt bà chớp chớp đảo tới đảo lui một hồi rồi bà cất giọng hỏi Yên Nhi:
- Tin này có thật không? Xem chừng là người ta ghen ghét Thần Phi nên đặt chuyện, để cho người trong cung nghĩ rằng cái chết của Thuần Tần liên quan đến Thần Phi đấy.
- Dạ bẩm, đây là tin thật hoàn toàn đó ạ, mọi người trong cung đều đang bàn tán ầm ĩ chuyện này.

Hoàng Quý Phi thở dài một tiếng, quay mặt lại đối diện với án thờ. Bà chắp tay vái 3 vái rồi đưa tay cho Yên Nhi đỡ bà đứng dậy, rời khỏi chiếu hoa. Tuổi không còn trẻ, đầu gối đau nhức nên khi đứng lên bà không khỏi loạng choạng. Yên Nhi thấy vậy cũng lấy tay phải choàng qua vịnh lấy vai của bà, nét mặt đầy lo lắng hỏi:
- Bà có sao không? Có cần con gọi ngự y không?

Bà lắc đầu, bảo Yên Nhi dìu bà đi tiếp đến ngồi trên mộc đôn. Đặt tay phải đang cầm chuỗi hạt lên trên cái bàn tròn bên cạnh, giọng bà thều thào đầy mệt mỏi quay sang nói với Yên Nhi:
- Trước nay, cơ thể ta là vậy. Cứ mỗi lần ngồi lâu, quỳ lâu, đứng lâu một chút là lại nhức nhối. Có uống thuốc mãi cũng không hết, gọi ngự y chỉ tốn công thôi.

Yên Nhi cúi đầu, bặm môi. Theo Hoàng Quý Phi từ khi bà còn là một Phủ Thiếp trong Phủ Thuận An đến khi bà trở thành người có địa vị cao nhất trong nội đình, cô biết những nỗi đau mà bà phải chịu. Từ khi bà nhập phủ đến hiện tại là 21 năm, số lần Hoàng Thượng ở bên cạnh bà đếm tới đếm lui cũng chưa đến 1 năm. Nếu không có Thiên Chiêu Hoàng Hậu những ngày tại thế cân nhắc, không có Hoàng Thái Hậu yêu thương thì có lẽ bà sẽ mãi là một cành hoa nhỏ mọc trong góc vườn ngự uyển mà thôi.

Hoàng Quý Phi với tay tách trà đã được châm sẵn đặt ở giữa bàn, đưa lên miệng nhấp một hớp nhỏ rồi đặt lại xuống bên cạnh. Bà quay sang hỏi Yên Nhi :
- Nếu ta nhớ không lầm thì Thần Phi ở cùng một viện với Lệnh Tần đúng không? Mau gọi Lệnh Tần đến đây, ta muốn hỏi vài câu

Yên Nhi dạ một tiếng rồi lui ra, bước ra khỏi tẩm điện cung Khôn Nguyên, lập tức đi đến viện Đoan Trang. Vừa bước vào trong, cô đã nghe tiếng hét ầm ĩ của Thần Phi vọng ra từ gian lớn nhất trong viện. Bà luôn miệng bảo mọi người đi ra, đừng lại gần bà ấy. Thụy Nga là con hầu tâm phúc của Thần Phi cũng phải đứng ở bên ngoài gác cửa, ngày thường vốn đã ốm yếu, hôm nay nhìn lại càng hốc hác hơn, da mặt như muốn ôm sát vào khung xương của Thụy Nga. Suốt mấy đêm vì Thần Phi không ngủ được nên cô cũng chẳng được ngon giấc, ngày hôm sau vẫn phải làm việc như thường, mấy ai chịu cho nổi. Yên Nhi nhanh bước đi tới gian nhỏ đối diện với gian phòng của Thần Phi, nói với Giám Lê đang đứng gác cửa :
- Nói với Lệnh Tần, Hoàng Quý Phi cho truyền bà ấy.

Giám Lê gật đầu rồi đi vào bên trong. Lệnh Tần cả đêm phải phụ đám cung nhân khống chế Thần Phi đến gần sáng nên mệt lã người, chỉ mới chợp mắt một tí nên vẫn chưa tỉnh. Giường ngủ và bàn trang điểm của Lệnh Tần được ngăn bởi một cái mành vải màu lục, có một thị nữ đứng ở bên cạnh. Giám Lê đi vào nói vài câu với thị nữ đó rồi đi ra ngoài, cười với Yên Nhi :
- Chị về cung Khôn Nguyên trước, lệnh bà sau khi chuẩn bị xong sẽ sang chầu bà Hoàng

Yên Nhi theo hầu Hoàng Quý Phi từ khi nhập phủ nên đến nay cũng đã đứng tuổi, nhưng theo quy định trong cung thì vẫn chỉ gọi một tiếng "chị", cô nghe Giám Lê nói vậy cũng chỉ gật đầu rồi lui ra. Trong này Lệnh Tần vừa bị gọi dậy, đang được Hạnh Nhi hầu rửa mặt súc miệng. Vẫn như lệ cũ, nàng búi tóc, khoác lên mình áo ngũ thân, đầu vấn khăn lươn. Ra khỏi gian phòng của mình, Lệnh Tần liền đi đến gian phòng của Thần Phi. Nhìn thấy nàng, mấy cung nhân ở quanh gian phòng của Thần Phi theo lễ cũ, lạy một lạy với Lệnh Tần rồi đứng dậy. Lệnh Tần đến gần Thụy Nga, vẻ mặt lo âu, hỏi :
- Lệnh bà đã ổn hơn chưa? Đã dùng thiện buổi sáng chưa?

Thụy Nga lắc đầu, trên mặt cô hiện rõ vẻ buồn. Lệnh Tần cũng chỉ ở lại dặn dò đôi ba câu rồi quay lưng đi. Vừa đi được vài bước, trên mặt Lệnh Tần đã thoáng qua một nụ cười, một cái nhếch mép đầy thỏa mãn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net