CHƯƠNG 3: GIẢI THOÁT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Quý Phi ngồi ở bảo tọa trong chính điện cung Khôn Nguyên, người mặc áo ngũ thân, đầu vấn khăn lươn. Làn khói của nhánh hương trầm bốc lên bên cạnh, phía sau bà là bức tranh vẽ hình chim phụng bay lượn, uy nghi giữa trời xanh.

Lệnh Tần đến trước cổng cung Khôn Thái, nàng ngước mặt lên nhìn 3 chữ "坤元宮"(Khôn Nguyên cung) được khắc trên bảng gổ sơn màu đỏ thẩm, bất giác mỉm cười một cái rồi tiến vào bên trong. Nhìn thấy bóng dáng Hoàng Quý Phi từ phía xa, Lệnh Tần thu lại ý cười. Vào đến chính điện, Lệnh Tần hành lễ hai vái với Hoàng Quý Phi, Hoàng Quý Phi đáp lễ một vái sau đó ngồi lại chỗ cũ. Lệnh Tần vẫn đứng đó, sau khi Hoàng Quý Phi ngồi xuống lệnh cho nàng ngồi, nàng mới dám bước sang ghế bên hữu mà ngồi.

Hoàng Quý Phi bưng tách trà bên bàn lên, uống một ngụm. Lệnh Tần đặt tay ở trước bụng, cúi đầu, hỏi:
- Hôm nay, bà Hoàng gọi em tới đây là có việc gì chăng?

Hoàng Quý Phi đặt xuống tách trà, hướng mắt đến chỗ Lệnh Tần. Bà nhớ như in cái ngày Huyền Trang mới nhập phủ, một cô gái trắng trẻo, khuôn mặt đầy đặn, đôi môi mỏng tựa chừng như hai cánh hoa, cặp chân mày lá liễu điểm thêm một nốt ruồi dưới chân mắt trái, là toàn phần đoan trang. Bà cũng nhớ cả cái ngày mà vua Thiên Nguyên vì muốn đưa cô ta lên ngôi vị Nhất giai Quý Phi mà từng cãi vả, phế truất Thánh Thiên Hoàng Hậu từ Hoàng Quý Phi xuống Trinh Phi.

Hoàng Quý Phi mở cây quạt the bên tay trái, phe phẩy:
- Chị gọi em tới để hỏi chuyện đêm qua ở viện Đoan Trang. Theo lý mà nói, những chuyện ma quỷ này vốn không được phép nhắc đến trong cung. Nhưng mà, không biết lần này thế nào mà tin đồn về chuyện của Thần Phi lại lan ra như vậy, phải chăng là do cung nhân quên phép tắc hay là do có người cố ý để tin này lan xa. Lệnh Tần, em nghĩ sao?

Lệnh Tần vẫn cúi đầu, đáp:
- Dạ bẩm, đêm đó đột nhiên bà Phi Thần la lối như vậy, các cung nhân đều kéo nhau ra xem. Mà từ xưa, có chuyện lạ nào mà giấu được miệng người ta chứ
- Đột nhiên? Thật sự là đột nhiên sao? Chị cứ nghĩ chuyện Thần Phi đột nhiên cư xử lạ thường như vậy là do có người sắp đặt chứ?

Lệnh Tần ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Quý Phi, bắt được ý cười nhẹ của bà hướng đến chỗ mình, nàng đáp lại Hoàng Quý Phi cũng bằng một nụ cười nhàn nhạt:
- Những lời bà Hoàng vừa nói, em ngu dốt không thể hiểu được

Hoàng Quý Phi thu lại ý cười, gấp cây quạt trong tay:
- Em hiểu hay không hiểu, chị không quan tâm. Chị chỉ muốn hỏi một câu, liệu em có thể đứng đây thề với chị một câu rằng chuyện của Thần Phi không phải là do em làm không?
- Những chuyện mà em không làm thì em không việc gì phải thề

Hoàng Quý Phi vừa định đáp lời Lệnh Tần thì Giám Trần - Trưởng quản thái giám cung Khôn Nguyên đứng ở trước cửa nói vào:
- Tâu bà Hoàng, có Thụy Nga cung nữ của Thần Phi đến bảo là có chuyện cần bẩm
- Được rồi, cho truyền
- Dạ

Giám Trần vừa lui ra thì Hoàng Quý Phi đưa mắt trở về Lệnh Tần, nói:
- Hôm nay gọi em đến hầu chuyện bao nhiêu được rồi, em về nghỉ ngơi đi

Lệnh Tần và Hoàng Quý Phi cùng đứng dậy, hành lễ bái biệt. Sau đó, Lệnh Tần lui về sau 3 bước rồi đi thẳng ra ngoài. Ra khỏi chính điện vài bước thì nàng nhìn thấy Thụy Nga. Thụy Nga ngẩng mặt lên nhìn Lệnh Tần, ả cười rồi gật đầu một cái sau đó lại tiếp tục cúi đầu đi vào bên trong. Về phần Lệnh Tần thì đi ra khỏi cung Khôn Nguyên trở về viện Đoan Trang

Thụy Nga bước vào bên trong, quỳ xuống hành lễ 3 lạy với Hoàng Quý Phi rồi đứng dậy bảo:
- Dạ...bẩm bà Hoàng, lúc nãy con đang đứng ở trước gian phòng của lệnh bà, thì đột nhiên con không nghe tiếng lệnh bà la nữa. Con tưởng là lệnh bà la đến mệt rồi ngất nên đã mở cửa bước vào. Nhưng mà hỡi ôi bà ơi...

Nói đến đó, Thụy Nga khụy xuống, ôm mặt khóc lóc. Hoàng Quý Phi nóng lòng, bà giục:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mày nói cho bà nghe xem

Thụy Nga thả hai tay ra khỏi mặt, nức nở nói từng chữ:
- Lệnh bà...lệnh bà đập đầu vào tường, đi rồi bà Hoàng ơi...

Hoàng Quý Phi im lặng một hồi, rồi bà hỏi Thụy Nga
- Lúc ra đi, Thần Phi có nhắm mắt không?

Thụy Nga vẫn nức nở:
- Dạ bẩm, có...

Hoàng Quý Phi gật đầu rồi im lặng một hồi lâu. Theo lệ cũ, mỗi lần trong cung có người đi sắp chết thì sẽ đưa xuống Bình An Đường, nơi nằm ở phía bên hông Tử Cấm Thành rồi ở đó chờ chết, chỉ có Hoàng Thượng, Hoàng Thái Hậu và Hoàng Hậu mới được phép chết trong cung. Sau đó nội quản Bình An Đường bẩm với Hoàng Thượng, để cho ngài định đoạt chuyện đưa tang. Nhưng nay Thần Phi tự sát trong cung, đây là tội tày trời, tuyệt nhiên không thể để cho Hoàng Thượng biết.

Hoàng Quý Phi không còn cách nào khác. Bà bảo Yên Nhi đưa cho Thụy Nga 50 quan tiền(*), nói:
- Ta biết ngươi đau buồn, số này là ta an ủi cho ngươi. Ta sẽ tìm một nơi tốt để gửi gắm ngươi, còn bây giờ hãy trở về viện Đoan Trang. Đem Thần Phi đặt lên giường. Nhớ, chuyện này không được nói thêm với ai, những người đã biết thì dặn họ im lặng

Thụy Nga làm việc trong cung đã lâu, những chuyện thế này gặp không ít. Huống chi người đó là Hoàng Quý Phi, người đứng đầu lục viện hiện tại nên Thụy Nga cũng không dám cãi lại. Ả cầm lấy tiền rồi lui ra. Vừa bước ra khỏi của cung Khôn Nguyên, Thụy Nga lấy tay quẹt nước mắt trên mặt rồi nở một nụ cười, trở về viện Đoan Trang làm theo những gì Hoàng Quý Phi dặn dò. Giữa trưa, một ngự y tên là Trương Hoàng được phái đến viện Đoan Trang "bắt bệnh" cho Thần Phi. Một lúc sau, Trương Hoàng đi ra khỏi viện Đoan Trang. Trưa hôm đó, người của Bình An Đường tới đưa Thần Phi đi. Thụy Nga dùng phấn để che đi vết thương giữa trán nên việc che giấu không quá khó, cộng thêm suốt đoạn đường các cung nhân chỉ quay mặt vào tường, không ai dám nhìn nên mọi chuyện đều êm xuôi.

Hai ngày sau, nội quản Bình An Đường trình lên điện Càn Thành. Thần Phi nhớ nhung em gái là Thuần Tần nên sinh bệnh, tạ thế. Thiên Nguyên năm thứ 13, Nhất giai Thần Phi Hồ Thị Mai qua đời, thụy là Tuệ An Thần Phi, an táng theo lệ cũ, mộ phần được đặt ở bên cạnh Thuần Tần.

Hoàng Quý Phi quỳ trước án thờ, chắp tay trước ngực, ánh mắt buồn bã nhìn lên pho tượng phật. Thần Phi và bà nhập phủ cùng một lúc, tuy rằng Thần Phi không mấy thích bà nhưng cũng chẳng gây sự với bà. Giờ đây lại ra đi, trong lòng bà cũng có chút tiếc nuối. Đếm tới đếm lui, những người theo hầu Hoàng Thượng từ hồi trong phủ đến giờ, Thánh Thiên Hoàng Hậu đã băng thệ, Thần Phi và Thuần Tần tạ thế, chỉ còn lại bà và Lệnh Tần - người cuối cùng nhập phủ. Thở dài một tiếng, bà tự mình đứng dậy, kể từ khi Thần Phi ra đời bà cũng tự nhốt mình trong tẩm điện để đọc kinh siêu độ. Hướng tới cửa sổ bên cạnh giường ngủ, bà mở cửa ra nhìn lên bầu trời. Ngước nhìn những cánh chim bay lượn giữa nền trời xanh ngắt, bà mỉm cười. Phải, ra đi có lẽ cũng không phải là một điều không tốt, ít nhất Thần Phi cũng đã được giải thoát. Thần Phi không thật sự ra đi, chỉ là bà tự mình bay ra khỏi cái lồng son mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net