Chương 42 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi đêm hôm ấy, vì nhớ đến Hồ Điệp phu nhân ta lại ngủ không yên giấc. Đương lúc suy nghĩ miên man thì nghe bên ngoài náo động, ta giật mình ngồi dậy, chưa kịp hỏi chuyện gì thì Ngọc Nga đã hốt hoảng chạy vào đỡ ta:

"Chủ nhân ơi, Hoàng Thượng giá đáo! Người mau ra ngoài tiếp giá thôi..."

"Hoàng Thượng sao lại đến vào giờ này..."

"Nô tỳ cũng không biết... Không kịp trang điểm rồi, phải làm sao đây..."

Ngọc Nga cuống quýt chải vội tóc cho ta, chưa xong đã nghe tiếng bước chân tiến đến rất gần. Ta đành khoác tạm áo ngoài rồi xỏ guốc lộc cộc chạy ra tiếp giá.

Hoàng Đế thong thả bước vào, thấy bộ dạng hớt hải của ta liền cười nói:

"Mới ít lâu trẫm không đến, ái phi đã quên mất nên tiếp giá thế nào rồi ư? Xem ra trẫm phải đến thường xuyên hơn mới được."

Ta biết hắn đang đùa, nhưng vẫn hành lễ đúng quy củ:

"Thần thiếp tiếp giá chậm trễ, Hoàng Thượng tha tội."

Hoàng Đế phì cười, chìa tay kéo ta đứng dậy rồi cùng đi vào phòng trong. Khi Hoàng Đế ngồi ngay ngắn trên sạp gỗ rồi, Ngọc Thủy cũng vừa bưng một bình trà mới tới. Thấy trán nàng lấm tấm mồ hôi, tay còn hơi run, ta bèn ra hiệu cho nàng lui ra ngoài, tự mình rót trà cho Hoàng Đế.

Trà vừa rót ra, trong phòng liền thoảng hương sen thanh nhã. Hoàng Đế hài lòng nâng chung trà lên uống cạn một nửa, không quên tán thưởng:

"Trà ngon!"

Tâm tình của Hoàng Đế xem ra không tệ. Ta cũng yên tâm một chút nhưng cũng chẳng biết nói gì với hắn. Thường ngày, ta có thể tán chuyện với đám người Ngọc Nga, Ngọc Thủy hoặc Tạ Thu Dung, Bạch Diệu Hoa đến mấy canh giờ liền, tính ra thì chẳng phải kẻ ít lời. Vậy mà mỗi lần gặp Hoàng Đế, lời lẽ của ta cứ đi đâu hết cả, ta chẳng biết nói gì, cũng chẳng dám nói gì. Ta nghĩ có lẽ là vì ta quá sợ hắn chăng?

Cũng may, không đợi ta hỏi, Hoàng Đế đã nói trước:

"Hiển quốc vừa tiến cống một ít nho đen, trẫm liền mang qua cho nàng ăn thử."

Hoàng Đế nói dứt câu, Lý Thọ lập tức cung kính bưng đĩa nho vào. Ta hết nhìn đĩa nho nhỏ xíu trên bàn lại nhìn sang bộ mặt cười cợt của Hoàng Đế, lòng dở khóc dở cười. Hoàng Đế thật là giỏi kiếm cớ. Nếu muốn cho ta ăn cũng đâu cần tự mình mang đến như vậy, cứ để lúc nào cho người đưa tới mà chẳng được. Đêm hôm khuya khoắt chạy đến chỗ này hẳn là vì không còn chỗ nào để đi nữa. Hắn đang muốn chèn ép Triệu thị, tất nhiên không thể đến chỗ Triệu Lam Kiều. Liễu Yến Yến thì đang ghen tuông ầm ĩ, đến chỗ nàng ta lúc này chẳng khác nào vào hang cọp. Mấy người còn lại đa phần đều bị hắn phạt rồi. Quách Ngữ hôm nay nghe nói bị Thái Hậu gọi đến hầu kinh sách, chẳng biết gây ra tội gì mà cũng bị phạt quỳ gối tĩnh tâm một đêm. Tính đi tính lại thì chỉ còn Cẩm Tước cung của ta mà thôi.

Hoàng Đế thấy ta nhìn hắn, bèn cười tủm tỉm hỏi:

"Trẫm nghe nói Tùy Khâu cũng có giống nho đen này, không biết so với Hiển quốc hương vị thế nào nên đặc biệt đem tới cho nàng. Sao, có thích không? Cả Hậu cung này chỉ có ba, bốn đĩa thôi đấy."

Tiểu tử mồm mép! Muốn tìm chỗ lánh nạn thì cứ việc nói thẳng ra lại còn bày ra dáng vẻ thâm tình ấy, rõ ràng là chuốc thêm phiền phức cho ta mà.

Dù lòng nghĩ như thế, ta vẫn phải trưng lên vẻ mặt vô cùng cảm động:

"Hoàng Thượng nhớ đến thần thiếp, thần thiếp thực sự rất vui..."

Hoàng Đế nghe được câu này, quả nhiên hài lòng ra mặt, còn tự tay đút nho cho ta làm ta nổi cả da gà.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện một chút, chợt thấy Hoàng Đế đã muốn ngáp ngắn ngáp dài, ta nói:

"Hoàng Thượng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm thôi. Ngày mai người còn phải thượng triều nữa."

Hoàng Đế chỉ đợi câu này của ta, mắt sáng cả lên, đồng ý ngay lập tức. Ta nhịn cười dắt tay hắn vào trong. Hoàng Đế không thích để người lạ hầu hạ vì vậy ta phải đích thân cởi long bào cho hắn. Bấy giờ mới để ý thấy, bên thắt lưng hắn vẫn đang đeo túi thơm của ta.

Ta hơi ngạc nhiên, hành động cũng chậm lại một chút. Hoàng Đế nhận ra ngay, hắn cầm lấy chiếc túi thơm từ tay ta, nghiêm mặt nói:

"Định nói với nàng mấy lần rồi mà cứ quên mất. Trẫm lệnh nàng làm thêm cho trẫm vài cái túi thơm nữa, chỉ có một cái trẫm dùng không đủ."

Bộ dạng nghiêm túc hiếm có của hắn làm ta hơi hoảng:

"Hoàng... Hoàng Thượng... thần thiếp vụng về... e là..."

Hoàng Đế trừng mắt:

"Lắp bắp cái gì? Trẫm bảo nàng làm thì cứ làm. Dù sao thì nàng suốt ngày ở trong Cẩm Tước cung này cũng đâu có việc gì làm."

Đã biết Hoàng Đế vui giận thất thường, ta làm sao dám cãi lời hắn, vội gật đầu lia lịa. Hoàng Đế cười thích thú, lại dặn thêm:

"Nhớ, lần sau không được thêu hình sâu róm nữa."

Ta giương mắt long lanh nhìn hắn:

"Hoàng Thượng... đó là chiếc lá..."

Hoàng Đế cau mày:

"Mặc kệ là cái gì, lần sau không thêu như thế nữa.

"Vậy... Hoàng Thượng muốn thiếp thêu hình gì?"

"Ừm, ngoại trừ sâu róm ra thì cái gì cũng tốt..."

Hoàng Đế nói xong, không hề khách khí kéo ngực áo ta ra, nhét cái túi thơm "sâu róm" kia vào. Hắn ra tay rất nhanh, chẳng hề cho ta cơ hội phản ứng.

Đúng lúc này, Lý Thọ bưng một bát thuốc lớn bước vào. Đầu hắn cúi rất thấp, chắc hẳn đã biết trong này vừa xảy ra một việc khó coi.

"Hoàng Thượng, đến lúc uống thuốc rồi."

Lý Thọ kính cẩn dâng bát thuốc lên.

Hoàng Đế nhìn bát thuốc gườm gườm, lộ rõ chán ghét nhưng vẫn bưng lên uống.

Ta nhìn Hoàng Đế từ từ uống cạn chén thuốc, biết đó rõ ràng là độc dược nhưng lại chẳng thể làm gì, trong lòng chẳng hiểu vì lẽ gì lại dâng lên đau xót, càng không hiểu nổi mình đang vì ai mà đau xót. Vì hắn, hay là vì chính bản thân ta?

Chiếc nhẫn bạc ta vẫn đeo mấy tháng nay như đang siết lấy ngón tay ta. Ta bất giác vuốt ve chiếc nhẫn, trong lòng cuộn sóng mà không thể biểu hiện ra ngoài.

Bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Lý Thọ giám sát Hoàng Đế uống thuốc rồi mới lui ra ngoài.

Màn lụa buông xuống, nến tắt đi rồi, Hoàng Đế cũng trở nên trầm lặng, không đùa với ta nữa. Hắn kéo ta đến nằm sát bên, hai người cứ thế nằm cạnh nhau trong màn đêm tĩnh lặng, không ai biết được đối phương đang nghĩ gì, nhưng như thế này lại có cảm giác bình yên không nói nên lời.

Khi ta nghĩ Hoàng Đế đã ngủ rồi thì hắn đột nhiên lần tìm tay ta, sau đó dùng ngón tay vẽ vào lòng bàn tay ta mấy nét ngoằn ngoèo gì đó. Ta hơi bất ngờ nhưng không lên tiếng, để ý kĩ mới nhận ra hắn đang viết hai chữ "Nguyệt nhi", bèn bắt chước viết lại vào lòng bàn tay hắn "có thần thiếp".

Hoàng Đế thấy ta hiểu ý hắn, phì cười một tiếng, lại tiếp tục viết lên tay ta: "Trẫm mệt quá."

Thấy hắn thích trò mới này, ta cũng chiều ý, kiên nhẫn viết vào tay hắn: "Vậy Hoàng Thượng mau ngủ đi thôi."

"Nhưng trẫm lại không muốn ngủ. Hiếm có lúc được thanh tịnh thế này, nếu ngủ thì thật uổng phí."

Hoàng Đế viết cả một câu dài, làm ta phải căng não theo dõi, bỏ sót đến mấy chữ, may mà vẫn hiểu được, liền mặt dày viết lại:

"Hoàng Thượng thích thì đến chỗ thần thiếp nhiều một chút là được."

Hoàng Đế khẽ cười, xoa xoa lòng bàn tay ta mấy cái rồi mới viết tiếp:

"Nếu trẫm đến nhiều, e ngay cả nàng cũng chẳng được thanh tịnh nữa."

Viết xong liền lật tay lại nắm chặt lấy tay ta. Ta hơi nghểnh cổ nhìn lên thì thấy Hoàng Đế đã nhắm mắt, hơi thở dần dần ổn định. Đợi thêm một lát nữa, bàn tay đang nắm tay ta cũng dần buông lỏng. Hoàng Đế ngủ thật rồi. Mắt ta cũng dần quen với bóng tối, khiến cho gương mặt Hoàng Đế cũng trở nên rõ nét hơn.

Gương mặt hắn vẫn còn sự non nớt của một thiếu niên mười bảy tuổi vô cùng sáng lạn, trong trẻo. Thật chẳng thể ngờ người thiếu niên này lại là một đế vương tâm cơ sâu thẳm, lòng dạ lạnh bạc.

Không khí lúc này đúng là rất thanh tịnh có thể khiến người ta nghĩ thông nhiều việc.

Ví như Quách Ngữ kia dựa vào dung mạo bình thường, gia thế lụn bại cộng với bản tính coi trời bằng vung, Hoàng Đế có thể thích nàng ta được bao nhiêu? Thuật gọi bướm kia cũng chẳng phải thứ quá mới lạ, Hoàng Đế học hành bao năm, đọc ngàn thứ sách, lẽ nào chưa từng nghe qua? Lẽ nào không biết đó chỉ là chút trò vặt dùng thuốc thoa lên da mà thôi? Lại nói chuyện Triệu Lam Kiều mua chuộc Quách Ngữ, Hoàng Hậu biết chẳng lẽ Hoàng Đế lại không biết? Nếu đã biết rồi vì sao vẫn hùa theo sủng ái Quách Ngữ?

Phải chăng là vì muốn trấn áp Hoàng Hậu?

Gần đây Hoàng Hậu liên tiếp giành thắng lợi, Triệu Lam Kiều ngày càng thất thế. Hoàng Đế muốn chèn ép Triệu thị, nhưng cũng không muốn để Hoàng Hậu đắc ý khiến thế lực Hậu cung mất cân bằng. Có lẽ vì vậy nên mới mượn Quách Ngữ làm giảm bớt khí thế của Hoàng Hậu thôi.

Ở Hậu cung này, Hoàng Hậu thủ đoạn cao minh, Triệu Lam Kiều đa mưu túc trí, bọn họ mỗi ngày đều đấu nhau đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng chung quy tất cả chúng ta chẳng phải đều chỉ là những quân cờ trong tay Hoàng Đế hay sao? Bản thân ta vẫn thường tự hỏi, trên bàn cờ chính trị to lớn của Hoàng Đế thì một kẻ thân cô thế cô như ta rốt cuộc đóng vai trò gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net