Chương 42 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyện Quách Ngữ một bước lên mây khiến cho Hậu cung mà Hoàng Hậu mất bao tâm huyết mới ổn định được lại loạn hết cả lên.

Người khởi xướng làm loạn chẳng ai khác ngoài Liễu Yến Yến.

Lâu nay nàng ta là đệ nhất sủng phi, được yêu chiều hơn cả. Dù Hoàng Đế cũng coi trọng Triệu Lam Kiều, nhưng Đức phi vẫn không bằng được Thục phi. Liễu Yến Yến nhẫn nhịn Triệu Lam Kiều một phần vì thấy Hoàng Đế không thích Triệu Lam Kiều bằng mình, một phần là do e ngại Triệu thị. Thế nhưng bây giờ một kẻ tầm thường như Quách Ngữ cũng muốn tranh sủng với nàng ta, lại còn tranh rất thành công khiến Liễu Yến Yến không nhịn nổi nữa, quả nhiên đã náo loạn cả lên, chỉ cần gặp Quách Ngữ ở đâu liền bắt phạt ở đó. Số tơ lụa Phong tộc kia Liễu Yến Yến dùng không được, tức giận mà không có chỗ xả, bây giờ đều dồn hết lên đầu Quách Ngữ. Đám người Dương Quý cơ, Tiệp Chiêu nghi, Quỳnh Thục nghi... thấy vậy cũng hùa vào khó dễ Quách Ngữ. Quách Ngữ là người thế nào? Mối nhục này nàng ta dĩ nhiên không chịu nuốt một mình, chẳng biết nhỏ to gì bên tai Hoàng Đế mà những người từng kiếm chuyện với nàng ta, ngoại trừ Liễu Yến Yến ra, lần lượt đều bị trách phạt. Hành động của Hoàng Đế chẳng những không bình ổn được Hậu cung mà còn khiến lòng người thêm oán hận, Hậu cung càng lúc càng loạn. Thêm vào Quách Ngữ kia dung mạo thay đổi nhưng tính tình vẫn vậy, luôn tìm cớ ức hiếp những người chức vị nhỏ hơn, như Liên Nhạc và Du thị chẳng hạn. Liên Nhạc yếu đuối trước nay đều nhẫn nhịn, Quách Ngữ trút giận thỏa rồi cũng cho qua. Chẳng như Du thị đã có tư thù, lại dám chống đối Quách Ngữ, thế là bị nàng ta sai người phạt trượng từ sáng đến trưa, chẳng biết đã thảm đến mức nào. Sự ngang ngược của Quách Ngữ giống như thêm dầu vào lửa. Đã lập thu rồi mà không khí ở đây lúc nào cũng như đang sôi sục.

Dựa vào tính tình của Quách Ngữ chắc chắn không trụ được lâu, nhưng mấy tháng này nàng ta cũng gây đủ phiền phức cho Hoàng Hậu. Hoàng Hậu trong lòng tức giận, chỉ là vừa rồi đã trừ bỏ Tĩnh Tâm Lan, giờ là lúc cần tỏ ra hiền đức để Hoàng Đế được đẹp lòng cho nên tạm thời chưa làm gì được Quách Ngữ.

"Đức phi giỏi lắm!"

Hoàng Hậu dằn mạnh chung trà xuống bàn khiến nước trà văng ra tung tóe.

Ta không thường thấy Hoàng Hậu giận đến như vậy, lòng hơi hoang mang vội lấy khăn tay ra lau mấy vệt nước trà bắn lên tay Hoàng Hậu, đồng thời nói:

"Không ngờ Đức phi lại chọn bồi dưỡng Quách Ngữ. Nhưng để Quách Ngữ ra mặt lúc này thực không phải là một lựa chọn khôn ngoan."

Hoàng Hậu cười nhạt:

"Tĩnh thị đã trở mặt với Triệu thị rồi. Từ đó đến nay Tĩnh Tổng đốc mỗi ba ngày lại gửi một bản tấu chương tố cáo tội ác của quân Triệu Tướng, nào là ỷ thế ức hiếp dân lành, nào là cướp của giết người, nào là cưỡng bức dân nữ, không thiếu tội gì. Triệu Tướng quản thuộc hạ không nghiêm đã bị Hoàng Thượng trách phạt ngay trên triều. Đám thuộc hạ phạm lỗi kia đều bị xử tử, trong đó còn có cả họ hàng Triệu thị. Chuyện lớn đến mức này, Đức phi không hận ta đến tận xương tủy mới lạ. Nàng ta bây giờ e chỉ muốn quậy phá cho ta không được yên thân."

"Quách Ngữ này cũng thật quá đáng. Nàng ta nên biết trân trọng cơ hội của mình mới phải. Sao có thể suốt ngày gây chuyện như thế?!"

Lau tay cho Hoàng Hậu xong, ta lặng lẽ gấp gọn khăn tay nhét lại vào trong tay áo, sau đó rót lại cho nàng một chung trà khác.

Hoàng Hậu cắn môi, lộ vẻ bất đắc dĩ:

"Quách thị không có giáo dưỡng thì thôi, ai ngờ ngay cả Dương Quý cơ cũng hùa vào làm loạn. Kết cục thế nào? Thân là Quý cơ nhị phẩm mà lại bị trách phạt vì một Uyển nghi lục phẩm, chẳng ra thể thống gì. Cả Giang Tần cũng thế! Thật khiến ta tức chết mà..."

Ta thấy Hoàng Hậu đã giận đến muốn bốc khói, vội vàng dâng trà lên cho nàng ta hạ hỏa:

"Tỷ tỷ, uống chút trà... Đừng nóng giận kẻo hại đến phượng thể. Tính cách của Quách thị như thế khó trách bọn họ nhất thời nóng nảy."

Dương Quý cơ ngu dốt chuốc họa vào thân, ta đương nhiên vui vẻ trong lòng. Thế nhưng nàng ta dẫu sao cũng là người của Hoàng Hậu, ở dưới trướng Hoàng Hậu trước ta, lại còn ràng buộc gia tộc hai bên. Hoàng Hậu dù mắng nàng ta nhưng thực lòng cũng không muốn nàng ta gặp họa. Ta vì vậy không thể vui mừng ra mặt, nên chỉ nói mấy câu ngọt nhạt như vậy.

Hoàng Hậu thở hắt ra:

"Cũng may còn có muội muội."

Ta cũng khẽ thở dài:

"Dương Quý cơ và Giang tần rốt cuộc cũng chỉ bị cấm túc vài ngày, để bọn họ an tĩnh ít lâu cũng tốt. Chỉ tội cho Liên Tuyển thị và Du Thường tại. Nhất là Du Thường tại ấy, nghe nói đến nay vẫn chưa ngồi dậy được."

Hoàng Hậu mỉm cười, nhẹ nhàng trấn an ta:

"Muội đừng lo. Ta đã cho người mang thuốc đến cho Du thị, cũng gửi ít quà đến an ủi bọn họ rồi."

Nghe Hoàng Hậu nói thế, ta bèn thở phào nhẹ nhõm. Du thị kết oán với Quách thị cũng một phần do ta khơi mào. Du thị lại vì vậy mà gặp họa đến nông nỗi này, trong lòng ta không sao yên được nên mới muốn nhân dịp này nhắc Hoàng Hậu một tiếng. May mà Hoàng Hậu cũng không đến nỗi vô tâm. Có Hoàng Hậu ra mặt, Quách thị chắc sẽ không dám đuổi cùng giết tận nữa.

Ta nhìn Hoàng Hậu đầy cảm kích, thành thật nói:

"Nếu không phải vì muội, Du thị cũng sẽ không đắc tội Quách thị. Nay muội vô sự mà Du thị lại ra nông nỗi này, muội rất áy náy. Quách thị muốn trả thù xưa lẽ ra nên tìm muội mới phải..."

Hoàng Hậu nghe ta nói chưa hết câu đã bật cười, vỗ vỗ vai ta:

"Không phải Quách thị không muốn tìm muội đâu. Chẳng qua vì chức vị của muội cao hơn ả, lại ít khi ra ngoài, ả không kiếm chuyện với muội được cho nên đã tìm cách nói xấu muội với Hoàng Thượng đấy."

Tin này ta mới nghe lần đầu, liền hỏi:

"Thật vậy sao? Muội sao lại chẳng biết gì?"

Hoàng Hậu cười cười đáp:

"Hoàng Thượng nghe Quách thị nói xong liền nổi giận, phạt ả quỳ hai canh giờ, còn lệnh rằng sau này không được nói năng xằng bậy nữa. Vì vậy nên mới không có ai truyền ra ngoài."

Ta lấy làm kinh ngạc, không thể hiểu nổi Hoàng Đế vì sao lại bảo vệ mình như vậy. Song lại chợt nhớ ra, ta gây thù với Quách Ngữ cũng vì bảo vệ Liên Nhạc. Hoàng Đế có lẽ là nghĩ đến Liên Nhạc mà thôi.

Hoàng Hậu chợt nói:

"Lần trước ta nhớ muội vẫn chưa kể xong chuyện của vị nương nương dùng thuật gọi bướm ở Tùy Khâu. Bây giờ hãy kể tiếp đi, người đó rõ ràng rất được sủng ái vì sao lại chết khó coi như thế?"

Vẻ mặt Hoàng Hậu rất vô tư, cứ như thực sự có hứng nghe chuyện cũ.

Ta cúi đầu, chậm rãi đáp:

"Bà ấy có thể nói là "thành vì loài bướm, cũng bại vì loài bướm". Sau cùng trúng độc phấn trên cánh bướm, toàn thân mọc đầy mụn độc như da cóc, lở loét thấu xương, chết trong đau đớn."

Sự việc xảy ra khi ta mười sáu tuổi, tính đến nay đã hơn bốn năm rồi nhưng hình ảnh cuối đời của Hồ Điệp phu nhân – cách phụ hoàng từng gọi người đó – vẫn in sâu trong tâm trí ta.

Hoàng Hậu kinh ngạc hỏi:

"Thực khó coi đến mức đó sao? Muội sao lại biết rõ như thế?"

Ta mỉm cười buồn bã:

"Bà ấy không phải người xấu. Chẳng qua vì được sủng ái quá nên thành ra chướng mắt kẻ khác thôi. Bà ấy từng cho muội thức ăn, có lúc muội bị phạt bà ấy còn nói đỡ hộ muội nữa kìa. Đó dù sao cũng là một trong số ít người từng đối tốt với muội, cho nên muội mới lén tìm hiểu cái chết của bà ấy. Muội không thân không thế, thực ra chẳng làm được gì nhiều, chỉ có thể âm thầm để ý nhiều việc một chút."

Thấy Hoàng Hậu chăm chú lắng nghe, ta dù không muốn nhắc lại vẫn phải cố nói tiếp:

"Khi phụ hoàng của muội sủng ái bà ấy đã tặng cho bà ấy một cung điện lớn, bên trong trồng trăm loại hoa, lại tuyển riêng một đội cung nữ chăm sóc số hoa này. Sau khi bà ấy mất, muội vô tình gặp một người trong đội cung nữ đó, lại thấy tay nàng ta cũng có nổi mấy cái mụn giống như bà ấy nhưng không nghiêm trọng bằng. Thế là muội sinh nghi, cố tìm gặp những người còn lại, đều thấy trên thân thể bọn họ đều có một vài cái mụn như vậy. Để xác định nghi ngờ trong lòng, muội bèn lẻn vào cung điện cũ của bà ấy ngắt vài bông hoa về xem xét. Khi ấy có một con bướm vô tình đậu lên tay muội. Khi muội trở về, chỗ da thịt bị con bướm kia đậu vào tự nhiên nổi mẩn đỏ ngứa ngáy, hôm sau mọc lên một cái mụn y hệt. Muội liền hiểu ra phấn trên cánh bướm có độc. Vị nương nương kia mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều bướm, khó tránh trúng độc nguy kịch."

Nói đoạn, ta kéo tay áo lên đưa cho Hoàng Hậu xem, trên cổ tay ta vẫn còn một vết sẹo tròn hơi dài như hạt đậu đỏ, màu nâu nhạt, chính là vết tích còn lại của cái mụn kia.

Hoàng Hậu kinh hãi sờ sờ tay ta:

"Đến giờ vẫn còn sẹo sao?"

Ta gật đầu, nói tiếp:

"Đó là mụn độc, chân mụn khoét sâu rất khó lành. Cũng may muội chỉ dính một chút phấn độc, da thịt muội lại bẩm sinh lành tính nên mới chỉ để lại một vết sẹo nhạt như thế. Muội từng có cơ duyên học được chút ít y thuật, sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng mấy bông hoa ngắt về, lại xem kĩ mụn độc trên tay mới phát hiện ra hoa trồng gần chính điện là Cảnh Thiên Thảo, một loài cây có tính ngậm nước. Muội cho rằng có người lợi dụng đặc tính này để hạ độc vào trong hoa, bướm hút mật hoa cũng thành bướm độc." (1)

Hoàng Hậu buông tay ta ra, trầm ngâm nói:

"Thật đáng sợ. Tâm tư thâm sâu như thế, không biết là cao nhân phương nào..."

Ta lắc đầu, cười buồn:

"Muội muội vô dụng, chỉ tra được đến đó. Những chuyện còn lại dính dáng đến nhiều nương nương khác, muội hữu tâm vô lực."

Hồ Điệp phu nhân đối tốt với ta mà ta lại chẳng thể giúp gì được cho bà. Vốn muốn làm rõ cái chết của bà nhưng cũng chẳng thể thực hiện được. Trong đầu ta cứ chập chờn hình ảnh của bà lúc cuối đời, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Phụ hoàng ghê tởm chẳng thèm nhìn tới, đám cung nữ cũng tránh như tránh tà, cuối cùng chỉ còn mình ta lén tới thăm bà. Nhìn bà nằm thoi thóp trên giường, da thịt trắng trẻo nõn nà chẳng còn đâu, chỉ thấy một thân bê bết máu mủ tanh hôi, ta chỉ biết ngồi khóc.

Câu nói cuối cùng ta nghe được từ bà là "Đại công chúa, ta đau quá..."

Hoàng Hậu cũng nhận thấy nỗi bi thương của ta. Nàng nắm lấy tay ta, ôn tồn khuyên nhủ:

"Muội muội có lòng, bà ấy sẽ hiểu, không cần phải tự trách mãi như thế. Dù sao muội cũng đã cố gắng hết sức rồi."

Ta hít sâu lấy một hơi, cố dẹp qua một bên những chuyện không nên nghĩ đến, gật đầu với Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu lại nói:

"Đáng tiếc, Quách thị lại chẳng phải là người tốt..."

Ta tiếp tục gật đầu thêm một cái.

"Nguyệt nhi này, muội nói xem, Quách thị dùng một cách thức như vị nương nương ấy, liệu có thể nào sẽ có chung một kết cục không?"

Trên đôi môi Hoàng Hậu hiện lên một nét cười thâm sâu. Ta làm sao không hiểu nàng đang nghĩ gì.

"Có thể lắm... Nhưng có lẽ còn phải đợi một thời gian nữa..."

Hoàng Hậu nói chuyện lửng lơ, ta cũng đáp lại một câu lơ lửng. Vậy mà hai người đều hiểu ý nhau. Hoàng Hậu đã đạt được mục đích, liền cười tươi tắn:

"Có gì phải vội đâu?"

Ta cười lại với nàng theo thói quen nhưng trong lòng lại bắt đầu nổi lên sóng gió.

Hoàng Hậu không tiện trừ bỏ Quách Ngữ mới muốn mượn tay ta, nhưng ta lại không muốn xuống tay...

Dùng độc kế đã hại chết Hồ Điệp phu nhân để hại người khác... Ta làm không nổi.

Lệnh của Hoàng Hậu không thể cãi, nhưng ta nghĩ có lẽ chỉ cần kéo dài một thời gian, biết đâu đến khi Hoàng Đế chán ghét Quách Ngữ rồi thì ta sẽ không cần ra tay nữa.


------------------


Chú thích:

(1) Cảnh thiên thảo: Họ Sen Đá (Tên tiếng anh: Stonecrop)

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net