Chương 89 (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lập tức, một người mặc y phục nữ quan liền bị hai thái giám lôi xềnh xệch vào trong. Tô Trường Tín trỏ vào nữ quan nọ:

- Bẩm hoàng thượng, ả là thượng nghi quản chuyện chế tạo hương liệu ở Thượng Cung cục. Thứ hương xông chứa đại ma này do chính tay ả làm. Tương Huyền, mau đem những lời ngươi khai nhận trước mặt ta ban nãy bẩm lại với hoàng thượng!

Tương Huyền?!

Tại sao lại dính dáng đến cả Tương Huyền?

Tim ta bất giác đập mạnh.

Ban đầu là Liên Nhạc, rồi kéo theo Trịnh Vân Anh, Lâm Giang, bây giờ lại thêm Tương Huyền.

Lưng ta đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Thiên la địa võng này... Rốt cuộc sâu đến mức nào?

- Bẩm hoàng thượng... – Bên dưới, Tương Huyền đã bắt đầu khóc lóc. – Chuyện này... nô tỳ thật sự bị kẻ khác lừa gạt... Nô tỳ không hề biết lại hại đến Minh phi nương nương...

Bấy giờ, hoàng đế đã giận lắm rồi. Hắn nào có kiên nhẫn nghe Tương Huyền kể khổ. Xoảng một tiếng, chén trà trên bàn đã bị hắn ném tới trước mặt ả:

- Kẻ nào lừa gạt ngươi?

Chỉ một lời này cũng đủ khiến Tương Huyền sợ rúm người. Ả cuống quít lau nước mắt, nói một thôi một hồi:

- Là... Trịnh phi nương nương... Trịnh phi nương nương sai khiến nô tỳ thêm đại ma vào hương liệu của Minh phi nương nương, liều lượng cũng như cách chế biến đều do Trịnh phi đưa cho nô tỳ. Trịnh phi nương nương nói rằng muốn giúp Minh phi nương nương chữa chứng khó ngủ, nhưng Minh phi nương nương lại không muốn nhận ân huệ của người khác nên chỉ đành âm thầm làm vậy... Nô tỳ cứ nghĩ Trịnh phi nương nương thật lòng muốn giúp đỡ Minh phi nương nương... Nô tỳ không hiểu y thuật, cứ nghĩ đại ma dù không thực sự chữa được bệnh cũng chẳng gây hại gì... Nô tỳ nhất thời nhẹ dạ cho nên mới...

Triệu Lam Kiều tỏ vẻ kinh hãi:

- Thật không ngờ Trịnh phi lại là người như vậy!

Tương Huyền như sợ rằng lời nói của mình chưa đủ sức thuyết phục, bèn lần tay áo lấy ra một thỏi vàng ròng dâng lên:

- Thỏi vàng này chính là do Trịnh phi dùng để mua chuộc nô tỳ, nô tỳ không dám từ chối, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an không dám dùng đến. Mong hoàng thượng minh giám!

Bỗng nhiên lại xuất hiện cả nhân chứng lẫn vật chứng, ai nấy đều không khỏi sững sờ.

Tiệp Tuyết nhìn Trịnh Vân Anh trân trối, chỉ hỏi nổi hai tiếng:

- Vì sao?

Ta cắn môi, chăm chú nhìn thỏi vàng trong tay Tương Huyền, đột nhiên cảm thấy choáng váng.

Cạm bẫy tinh tế như vậy, sao đột nhiên lại lộ ra sơ hở lớn đến nhường này?

Trái ngược với tâm trạng bất an của ta, người bị tố tội là Trịnh Vân Anh lại chẳng hề lộ vẻ hoang mang. Muội ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiệp Tuyết nói rõ từng chữ:

- Con người ta như thế nào, Tiệp phi còn không biết sao? Việc này hoàn toàn không liên quan đến ta.

Đoạn, muội ấy lại đến quỳ trước hoàng đế, bình thản phân minh:

- Sau khi phụ thân thiếp qua đời, thiếp luôn giam mình trong phòng, không hề bước chân ra ngoài nửa bước. Lần duy nhất xuất cung lại bị Giang thị xô ngã xuống hồ, đập đầu trọng thương, hôn mê bất tỉnh suốt một thời gian dài. Đến khi tỉnh lại, thiếp vẫn luôn ở trong phòng dưỡng thương. Đừng nói thiếp không ra ngoài, ngay cả người khác đến thăm cũng không đủ sức tiếp đón. Nhất là dạo gần đây, ngoại trừ Liên uyển dung và Lâm thái y, không hề có người thứ ba bước chân vào Minh Ngọc cung. Những điều này, toàn bộ cung nhân ở Minh Ngọc cung và các cung điện lân cận đều có thể làm chứng. Thần thiếp có thể mua chuộc một, hai người, chứ làm sao thao túng được tất cả? Xin hoàng thượng hãy cho người đi tra xét, xem có ai từng thấy cung nhân của thiếp đến Thượng cung cục tìm Tương Huyền, hoặc là thấy Tương Huyền từng đến Minh Ngọc cung hay không?

Không cần tra xét, chuyện Trịnh Vân Anh đóng cửa không tiếp khách ai cũng biết rõ.

Hoàng đế gật đầu, dịu giọng:

- Trẫm tin lời nàng.

Trịnh Vân Anh mỉm cười, nói tiếp:

- Còn về thỏi vàng này, vừa nhìn đã biết không phải của thiếp. Từ rất lâu rồi, Trung Tỉnh điện đã không còn đưa vàng đến Minh Ngọc cung. Ở Trịnh phủ lại càng không thể có. Hoàng thượng có thể phái người đi lục soát cả Minh Ngọc cung lẫn Trịnh phủ, thần thiếp cam đoan tuyệt đối không hề có một thỏi vàng nào.

Trịnh gia càng lúc càng sa sút – từ khi Trịnh tướng không còn, cả nhà đều sống dựa vào bổng lộc Cẩm Y vệ của Trịnh Thừa Nguyên. Dẫu rằng thỉnh thoảng hoàng đế cũng niệm tình Trịnh tướng đã mất mà cho người đưa đồ đến, nhưng trong đồ ngự ban không hề có loại vàng này. Điều ấy, bản thân hắn đương nhiên nhớ rõ. Lại nói, dù phi tần hưởng bổng lộc theo phân vị, nhưng cả Nội Thị giám lẫn Trung Tỉnh điện đều gió chiều nào xoay chiều ấy. Hoàng hậu sụp đổ, Trịnh thị lụi tàn, bản thân Trịnh Vân Anh vô sủng, bọn họ đương nhiên sẽ tìm cách cắt xén tư lợi. Nếu không có ta chống đỡ, Minh Ngọc cung không khéo còn chẳng có nổi một bữa cơm tươm tất.

Những chuyện này dù không ai nói ra, nhưng thảy đều hiểu rõ. Muốn giá họa cho Trịnh Vân Anh thì tùy tiện dùng vài miếng bạc vụn sẽ đáng tin hơn rất nhiều, vì sao phải dùng đến thỏi vàng này? Loại sơ hở này thật quá phô trương. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, sao lại nghĩ sẽ qua mắt hoàng đế được?

Trừ phi là cố ý...

Trịnh Vân Anh ngoảnh đầu nhìn Tương Huyền, nở một nụ cười giễu cợt:

- Tương Huyền nói liều lượng cùng cách chế hương từ chỗ thiếp mà ra, chuyện này lại càng nực cười hơn cả. Thiếp xưa nay cả hương xông cũng không phân biệt nổi mấy loại. Đàm đại nhân vừa nói hương này chế tạo rất tinh vi. Vậy, giữa thần thiếp và nữ quan tinh thông hương liệu bậc nhất Thượng Cung cục như Tương Huyền, nói thiếp dạy nàng ta chế hương không phải là quá hoang đường hay sao?

Nhưng bất kể nội tình thế nào, chúng ta không cần quan tâm nữa vì mấy sơ hở này đối với hoàng đế là đủ rồi.

Hắn liếc nhìn Tương Huyền bằng ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng hạ lệnh:

- Cẩu nô tài gan to hơn trời, dám hạ độc thủ hại Minh phi, lại còn muốn giá họa cho Trịnh phi, tội không thể tha. Người đâu, lôi xuống xử trảm thị chúng!

Khẩu dụ vừa ban, Tương Huyền liền bị kéo ra ngoài. Thỏi vàng trong tay ả rơi xuống đất, rực lên một tia sáng chói mắt. Ả vùng vẫy kêu oan, lập tức bị nhét giẻ vào miệng.

Trịnh Vân Anh nhìn Tương Huyền bị lôi đi rồi, cũng lẳng lặng cúi lạy:

- Dù Minh phi không phải do thiếp mưu hại, nhưng trà kia quả thực là từ chỗ thiếp mà ra. Trong chuyện này thiếp cũng có trách nhiệm, xin cam nguyện chịu phạt.

Hoàng đế thở dài, nhắm mắt nói khẽ:

- Trịnh phi bất cẩn làm tổn hại đến Minh phi, giáng xuống hàng chiêu dung, phạt chép kinh cầu phúc cho Minh phi.

Trịnh Vân Anh dập đầu tạ ân, không nói thêm gì nữa.

Lâm Giang tuy rằng vô can, nhưng trà là do hắn điều chế, tất không tránh khỏi liên lụy. Hoàng đế phạt hắn bổng lộc một năm, xem ra cũng đã nhẹ tay rồi.

Người cần phạt đều đã chịu phạt, thế nhưng hoàng đế vẫn ra chiều chưa vừa ý lắm. Ánh mắt hắn lướt qua tất cả những người trong điện, rồi đột ngột dừng lại trên người Vãn Tịch.

- Ngươi là cung nữ thân cận của Liên uyển dung phải không? Tên gì? Bao nhiêu tuổi?

Vãn Tịch nào ngờ hoàng đế lại hỏi đến mình. Nàng ta chẳng dám nhìn lên, run run đáp:

- Dạ phải... Nô tỳ tên Vãn Tịch, năm nay mười tám tuổi...

Hoàng đế lại dịu dàng nói:

- Ngẩng mặt lên cho trẫm xem.

Vãn Tịch càng lúc càng run rẩy, khi ngẩng đầu lên thì mặt đã tái xanh.

Hoàng đế nhìn nàng ta một chút rồi gật gù:

- Dung mạo không tệ, mồm mép cũng lanh lợi lắm, thực là khả ái.

Gương mặt tái xanh của Vãn Tịch chợt chuyển sắc hồng. Chúng phi ý nhị liếc nhìn nhau đầy thấu hiểu.

Đương lúc chúng ta đã chắc mẩm ngày mai, hậu cung lại có thêm một vị tỷ muội thì hoàng đế đã xẵng giọng:

- Loại hạ nhân xinh đẹp lanh lợi nhưng lại không biết phép tắc như thế, sống có ích gì?

Vừa mới dịu dàng hỏi han, chớp mắt một cái đã sát khí bừng bừng. Người trong điện không ai là không giật thót. Tính tình hoàng đế không còn nóng nảy như xưa, nhưng bản lĩnh trở mặt như trở bàn tay thì vẫn lợi hại vô cùng.

Nét ấm áp ban nãy trên gương mặt hoàng đế đã biến mất chẳng còn vết tích, hắn cười lạnh:

- Trước mặt chủ tử, ở đâu ra chỗ cho bọn nô tỳ hung hăng lớn giọng? Dù điều ngươi nói là sự thật, dựa vào thái độ của ngươi ban nãy, có bao nhiêu cái đầu cũng nên rơi xuống cả rồi. Trẫm nể mặt Liên uyển dung mới tha mạng cho ngươi lần này. Về sau còn dám giương nanh múa vuốt trước mặt chủ tử, đừng trách vì sao cái đầu của ngươi không cánh mà bay.

Nói đoạn, liền sai người lôi Vãn Tịch ra đánh ba mươi trượng làm gương cho nô tài khắp lục cung.

Trước tình cảnh ấy, Liên Nhạc chẳng dám cầu xin gì, chỉ biết cúi lạy thật thấp:

- Tạ hoàng thượng khai ân, thần thiếp nhất định sẽ dạy dỗ Vãn Tịch thật cẩn thận.

Hoàng đế cũng không nhìn đến Liên Nhạc nữa, lạnh lùng phẩy tay áo rời khỏi Lạc Mai cung.

Tầng tầng thiên la địa võng, sấm giăng chớp giật đầy trời, cuối cùng êm hơi lặng tiếng mà khép lại như vậy.

Từ xưa đến nay, phàm là phi tần phát điên, bất kể vì lí do gì cũng sẽ bị đày vào lãnh cung. May mà phụ thân Minh Du cũng tính là trọng thần trong triều, nàng lại được tiếng từng mang long thai, hoàng đế niệm tình bèn để nàng ra hành cung Thanh An dưỡng bệnh. Không chỉ vậy, hắn còn phái một đoàn mười người vừa cung nữ vừa thái giám, cùng với cả thái y đi theo chữa trị.

Phi tử ra hành cung, xưa nay chưa một ai còn đường quay lại. Thế nhưng so với việc phải vào lãnh cung, đây đã là ưu ái rất lớn đối với Minh Du rồi.

Điều chúng ta không ai ngờ đến là Tiệp Tuyết lại một mực sống chết đòi đi theo chăm sóc Minh Du.

Ngày tiễn hai nàng xuất cung, ta từng hỏi Tiệp Tuyết:

- Lần này rời đi có lẽ sẽ không còn cơ hội trở về hoàng cung nữa, muội muội biết chứ?

Hôm ấy, Tiệp Tuyết không có váy áo diễm lệ, không còn son phấn điểm trang. Nàng mặc y phục giản dị, khuôn mặt rạng rỡ như hoa xuân ngày nào giờ đây gầy rộc đi vì mỏi mệt, hai hốc mắt trũng sâu nhìn thê lương không tả xiết.

Nàng nở một nụ cười yếu ớt:

- Tỷ tỷ lâm trọng bệnh, muội sao có thể bỏ mặc tỷ ấy không lo? Vinh hoa phú quý tột cùng mà không có tỷ tỷ, đối với muội cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Thế gian lòng người lạnh bạc, chân tình một mảnh khó cầu.

Ta không hỏi thêm nữa, chỉ dặn nàng nếu gặp khó khăn gì thì cứ viết cho ta một phong thư, ta nhất định sẽ hết lòng tương trợ.

Tiệp Tuyết cúi người bái tạ, ngoái nhìn hoàng cung lần cuối rồi dứt khoát quay lưng, leo lên xe ngựa.

Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy người con gái thẳng thắn, nhiệt thành ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net