Chương 96 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng đế săm soi nhìn Lâm Thạch một lượt từ đầu đến chân rồi mới lên tiếng:

- Lâm ngự y, không ngờ ngươi lại biết cả thuật cải tử hoàn sinh.

Lâm Thạch lại khấu đầu, giọng hơi run run:

- Khởi bẩm hoàng thượng, vi thần năm đó thoát nạn không chết, nhưng sợ thái hậu tiếp tục truy sát, càng sợ làm liên lụy người nhà nên phải giả chết, bỏ đi biệt xứ.

Đới Thụy liếc nhìn thái hậu bằng ánh mắt căm ghét, cẩn thận giải thích:

- Năm đó khi Lâm phủ bốc hỏa, vi thần đã kịp thời ứng cứu cả nhà họ Lâm ba người. Nhưng Lâm Thạch hiểu rõ nếu hắn không chết trong đám cháy này thì thái hậu nương nương nhất định sẽ lại ra tay diệt trừ hậu họa. Để khiến thái hậu yên lòng, vi thần đi đến nhà xác của phủ nha, tìm một cái xác tương xứng với vóc dáng của Lâm Thạch, ném vào trong gian phòng đang bốc cháy. Nhằm đảm bảo tính mạng cho mẫu tử họ Lâm, chuyện này ngoài Lâm Thạch và vi thần ra, không có người nào biết. Lâm ngự y xem như đã chết cháy vào đêm hôm ấy.

Hoàng đế lắng nghe hai người họ nói xong, quay về phía Lâm Thạch, thong thả hỏi tiếp:

- Lâm Thạch, rốt cuộc năm đó, mẫu hậu đã sai khiến ngươi làm những gì mà ngươi lại nhất định phải chết?

Lâm Thạch siết chặt hai bàn tay, quai hàm căng lên, không rõ là sợ hãi hay oán giận:

- Năm đó, sau khi Dư An Chi chết, thái hậu nương nương triệu kiến vi thần, nói rằng sẽ để vi thần lên làm trưởng đoàn Ngự y, trực tiếp chữa trị cho Tiên đế. Nhưng người có một điều kiện... Đó là phải giữ nguyên những đơn thuốc Dư An Chi đã kê cho Tiên đế, tiếp tục theo đó mà chữa trị, nhưng trong đó có một số vị thuốc khi bốc cần thay đổi cân lạng, hoặc cần sơ chế khác đi, hoặc cần nấu lâu hơn thông thường, đến khi chuẩn bị dâng lên còn cần thêm vào một chút phấn trên hoa Tử Xà Thảo... Vi thần vừa nghe qua liền biết có vấn đề, nhưng khi đó thái hậu lại nói... Nếu vi thần từ chối không làm thì cả nhà cùng phải mang họa sát thân...

Lâm Thạch nói đến đây, bèn dừng lại lấy trong người ra một quyển sách nhỏ hơi nhàu nát:

- Đây chính là quyển sổ ghi chép những điều cần phải làm khác đi so với đơn thuốc chính thức lưu tại Ngự y phòng mà thái hậu nương nương đã đưa cho vi thần. Năm đó thái hậu đương là quý phi nương nương chưởng quản hậu cung, đãi ngộ đương nhiên là muôn phần khác biệt với chư phi. Ngay cả giấy mực cũng dùng loại thượng hảo hạng, nơi khác khó có. Vi thần cầm quyển sổ này trong tay, liền biết đây chính là vật chứng quan trọng nên hơn mười năm nay luôn liều mạng cất giữ bên mình một khắc không rời. Tuy thời gian đã qua lâu, nhưng vi thần tin rằng chỉ cần mời chuyên gia đến kiểm nghiệm là có thể xác định được loại giấy mực này chính là loại đặc biệt cung cấp cho quý phi nương nương năm đó.

Lâm Thạch khấu đầu sát đất, hai tay run run dâng quyển sổ nhàu nát lên cao. Lý Thọ lập tức tiến đến tiếp nhận quyển sổ, đem đến đặt trước mặt hoàng đế. Hoàng đế nhẹ nhàng lật qua mấy trang, chợt bật cười chua xót:

- Giấy Cẩn Mai... quả là loại giấy tốt. Trẫm hãy còn nhớ rõ, ngày ấy giấy này vốn chỉ để phụ hoàng sử dụng ở Ngự thư phòng. Nhưng về sau phụ hoàng cảm thấy thư pháp của mẫu hậu thiên hạ vô song, dùng giấy thường để viết thì quá phí hoài nên mới đặc ban cho mẫu hậu rất nhiều giấy Cẩn Mai để người tùy ý sử dụng.

Thái hậu liếc nhìn hoàng đế rồi, ánh mắt dừng ở quyển sổ nơi tay hắn, hờ hững hỏi:

- Nếu quả thực là ai gia làm, chẳng lẽ lại sơ suất đến độ dùng loại giấy Tiên đế ban riêng cho mình hay sao?

Lâm Thạch nghiêm mặt, nén giận mà đáp:

- Sơ suất ư? Thái hậu nương nương e là đã tính toán cả rồi. Năm đó người biệt giam Tiên đế ở điện Cát Tường, nội bất xuất ngoại bất nhập. Trên triều, Hà thái sư dưới một người trên muôn người, bá quan ai nấy đều phải khiếp sợ. Vi thần có muốn đem quyển sổ này đi tố giác người thì cũng chẳng biết phải nên tố giác với ai. Vả lại, trong tay người còn nắm giữ tính mạng của thê tử và hài nhi duy nhất của vi thần, vi thần dám đi tố giác người sao? Sau khi việc lớn đã thành, người liền dùng một ngọn lửa lớn thiêu trụi Lâm gia, cho nên dùng loại giấy nào đều không thành vấn đề.

Thái hậu phì cười, điềm đạm nói tiếp:

- Câu chuyện của Lâm ngự y quả thực là lay động lòng người, nhưng lại cũng vô cùng trùng hợp. Lâm phủ bỗng nhiên phát hỏa, Đới đại nhân lại tình cờ ở gần đó để tương cứu. Lâm ngự y suýt chút là chết cháy, thế mà vẫn tình cờ mang theo được quyển sổ kia trong người. Hoàng thượng, người tin trên đời có nhiều chuyện tình cờ như vậy ư?

Hoàng đế không trả lời thái hậu, mà lại nhìn về phía Lâm Thạch:

- Tuy nói rằng khi ấy ngươi được chỉ định đứng ra điều trị cho phụ hoàng, nhưng trẫm nhớ đoàn Ngự y cách ngày lại đến hội chẩn. Nếu phụ hoàng trúng độc, không lẽ không ai nhìn ra triệu chứng?

Lâm Thạch thở dài:

- Khởi bẩm hoàng thượng, bản thân Tử Xà Thảo không hẳn chỉ là độc dược, công hiệu như thế nào còn tùy thuộc vào cách điều chế, phối thuốc. Loại cỏ này chỉ mọc trên núi Long Tu ở phía Bắc, riêng hoa Tử Xà Thảo thì mỗi năm chỉ nở độ một, hai lần, nên rất khó tìm, nếu không phải là người quen dùng thứ dược liệu này thì khó mà hái được. Chính vì vậy mà rất ít người biết đến nó, trong y thư cũng không nhắc đến nhiều. Triệu chứng nhiễm độc lại càng dị thường, hoàn toàn không giống với các loại độc khác, thật sự rất khó nhận biết.

Hoàng đế nôn nóng hỏi tiếp:

- Triệu chứng dị thường là như thế nào?

Lâm Thạch vuốt râu, nheo mắt hồi tưởng:

- Ban đầu, Tiên đế không có biểu hiện gì khác lạ, chỉ có vẻ như trúng phong hàn thông thường mà thôi. Nhưng càng về sau, triệu chứng phong hàn không giảm mà lại xuất hiện thêm những cơn nóng lạnh kì quái kéo dài. Có lúc Tiên đế bị mất ngủ nhiều ngày liên tục, lại cũng có lúc người ngủ một mạch nhiều ngày... Lại cũng thường trông thấy ảo ảnh một con rắn quỷ ba đầu...

Lâm Thạch nói đến đây, Đàm Mộc cũng vội vàng bước ra trước điện, kinh hãi kêu lên:

- Triệu chứng ảo giác quái dị như vậy, vì sao trong bệnh án của Tiên đế lại không hề thấy ghi chép?

Lâm Thạch hổ thẹn cúi đầu:

- Năm đó, chỉ mình vi thần được tiếp xúc riêng với Tiên đế nên chuyện này các ngự y khác đều không biết. Vi thần bị thái hậu khống chế, bệnh án của Tiên đế cũng phải ghi theo ý người.

Đàm Mộc chợt ngẩn người, hơi thở đột ngột trở nên gấp gáp:

- Triệu chứng này, không phải là chưa từng có tiền lệ. Hơn mười lăm năm về trước, đã có một trường hợp tương tự như vậy, chính là...

- Chính là Phong vương gia của Phong tộc.

Từ vị trí ngồi của phi tần, Phong Thể Minh bất ngờ đứng phắt dậy. Như sợ người trong điện chưa nghe rõ, nàng dõng dạc lập lại lần nữa:

- Hơn mười lăm năm trước, phụ vương của Thể Minh cũng từng trúng độc, gặp phải triệu chứng giống hệt như vậy.

Đàm Mộc chắp tay vái chào Phong Thể Minh một cái, gật đầu xác nhận:

- Tiệp dư nói không sai. Nhiều năm nay, vi thần cùng Diêu nữ y vẫn luôn âm thầm tìm hiểu về bệnh trạng của Tiên đế năm xưa. Trong quá trình tra xét, chúng thần đã xem qua vô vàn y thư, triệu chứng gặp ảo giác kì dị như vậy đúng là chỉ có một mình Phong vương gia từng gặp phải nên vi thần vẫn luôn nhớ rõ. Bất quá, bệnh án của Tiên đế không ghi lại điều này nên vi thần không hề nhận ra... Hai vụ việc này, rất có thể liên quan chặt chẽ với nhau!

Hoàng đế quay sang Phong Thể Minh, nghiêm túc hỏi:

- Thể Minh, chuyện đại bá trúng độc năm xưa là như thế nào? Nàng hãy kể lại để mọi người cùng rõ!

Phong Thể Minh mím môi, mối giận trong lòng nhiều năm lại được dịp bùng cháy:

- Năm xưa Thể Minh còn nhỏ tuổi, nội tình cũng chẳng được biết nhiều, nhưng Thể Minh nhớ rõ... Lúc đó phụ vương vừa mới kế vị không lâu đã lâm trọng bệnh. Triệu chứng ban đầu giống hệt như những lời Lâm ngự vi vừa kể, tất cả đều rất mơ hồ, không ai biết phụ vương mắc bệnh gì. Phải đến lúc người bắt đầu nhìn thấy ảo giác rắn ba đầu, chúng ta mới biết người đã trúng độc Tử Xà Thảo!

Đàm Mộc nhíu mày đăm chiêu:

- Tử Xà Thảo này rốt cuộc là có dược tính thế nào mà có thể gây ra loại ảo giác này? Vi thần đã cố tìm hiểu, nhưng loại thảo dược này quá hiếm, thực sự không thể tìm mua được.

Phong Thể Minh cười lạnh:

- Sau khi sử dụng phấn hoa Tử Xà Thảo trong thời gian dài, độc vào kinh mạch, dần sẽ đi đến mắt, tạo ra những vết nứt nhỏ trên đồng tử. Ảo ảnh rắn ba đầu, chẳng qua là do những vết nứt đó mà ra. Loại cỏ này cũng vì vậy mới có tên là Tử Xà Thảo. Tử Xà Thảo không những hiếm lạ mà còn rất khó sử dụng, ở phía Bắc chỉ có một bộ tộc nhỏ biết cách dùng. Bọn họ từng dựa vào loại cỏ độc này mà sinh tồn cho nên tên cũng đặt theo nó, gọi là Xà tộc. Năm đó Xà tộc không phục phụ vương trở thành tộc trưởng, bèn lập mưu hạ độc người.

Phong thị lập tộc vốn là nhờ ỷ mạnh hiếp yếu, đánh chiếm và sáp nhập các bộ tộc nhỏ. Xà tộc này ắt hẳn cũng là một trong số những bộ tộc bị Phong tộc áp đảo.

Hoàng đế nghe đến đây bèn hỏi:

- Đại bá trúng độc nặng như vậy, không biết làm thế nào mà giải độc được?

Phong Thể Minh chậm rãi tiến ra giữa điện, vừa đi vừa nói:

- Độc Tử Xà Thảo khi đến lúc nhìn thấy ảo ảnh rắn ba đầu thì đã là thập tử nhất sinh. Cũng may mắn là phụ vương từ thiếu thời đã quen chinh chiến trên lưng ngựa, nội công phi phàm, thể lực cực tốt nên mới có thể gắng gượng vượt qua được. Lại nói, cũng nhờ năm đó, Tiên đế nghe tin phụ vương gặp nạn liền tự mình đến kết thân, còn mang theo tuyết liên ngàn năm đến tặng. Phụ vương nhờ dùng tuyết liên mà thân thể cũng hồi phục được mấy phần, tuy nhiên di chứng thì vẫn còn đó, mỗi năm khi trời trở lạnh đều phát bệnh đau nhức toàn thân.

Ta cúi đầu nhìn chén rượu trong veo trước mặt, chợt hiểu vì sao Phong tộc đối với hoàng đế lại e dè như vậy. Phong tộc ở phương Bắc xa xôi, mà ngày đó Tiên đế lại có thể đến thăm rất kịp thời, khả năng cao là đã có nội ứng bên trong. Tiên đế đến thăm Phong Lịch, mặt ngoài là tặng thuốc cứu người, nhưng ẩn ý chính là muốn Phong Lịch biết rằng những chuyện đấu đá trong Phong tộc, Tiên đế đều nắm rõ. Ngài cũng biết sức khỏe của Phong Lịch đã bị ảnh hưởng nặng nề, hoàn toàn không còn khả năng chinh chiến như trước nữa. Nếu Phong Lịch không chịu kết làm huynh đệ với ngài, thề một lòng tận trung với Tống triều thì hậu quả thế nào, không cần phải nói.

Phong Thể Minh tuy nói lời cảm tạ Tiên đế nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao, đủ biết nàng cũng hiểu nội tình. Hoàng đế vẫn nhạy bén hơn cả, không để Phong Thể Minh nói thêm lời không nên nói, hắn liền đưa câu chuyện quay về mấu chốt:

- Nói như vậy, có thể nào là Xà tộc hận lây sang phụ hoàng nên mới trà trộn vào hoàng cung, dùng cùng một thủ đoạn hạ độc người?

Phong Thể Minh lại tiến thêm mấy bước, đến ngay trước mặt hoàng đế và thái hậu:

- Sau khi phụ vương phát giác Xà tộc tạo phản, người liền ra lệnh xử tử toàn bộ Xà tộc làm gương. Ba mươi bảy người trong tộc đều bị treo cổ trong một đêm.

Hoàng đế hơi thất vọng:

- Vậy sao?

Phong Thể Minh chợt nhoẻn cười, ngước mắt nhìn thẳng vào thái hậu:

Đúng vậy, chỉ có điều, Xà tộc vốn có ba mươi tám người. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net