Chương 96 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hoàng đế nhìn sắc mặt Phong Thể Minh, rồi lại theo ánh mắt nàng mà nhìn đến thái hậu, rồi như hiểu ra điều gì đó, hắn cũng cười theo:

- Như thế nghĩa là có một người đã trốn thoát. Thể Minh, năm đó nàng còn nhỏ như vậy, e rằng không thể nhận diện được kẻ tử tội ấy, phải không?

Phong Thể Minh lắc đầu:

- Quả là như thế, nhưng các bộ tộc phương Bắc có tập tục xăm hình thần bảo hộ lên người để cầu bình an. Xà tộc thờ Tam Đầu Xà, mỗi người trong tộc đều có một hình xăm rắn ba đầu trên bả vai bên phải, muốn nhận diện cũng không phải là khó.

Nàng nói đoạn, quay sang thái hậu:

- Năm đó Tiên đế đến Phong tộc, hình như thái hậu nương nương cũng theo đoàn bồi giá. Thể Minh hẳn là không nhớ nhầm chứ?

Thái hậu nhướn mày nhìn Phong Thể Minh:

- Đúng là như vậy.

Ánh mắt Phong Thể Minh lập tức dời sang phía Khâm cô cô đương đứng hầu phía sau thái hậu:

- Vị cô cô này... hình như cũng nhập cung cùng lúc Tiên đế và thái hậu nương nương hồi cung?

Khi Phong Thể Minh nói ra điều này, tay áo Khâm cô cô khẽ lay động, nhưng nét mặt nàng vẫn bình thản như thường, nếu không phải vì ta ngồi gần và quan sát kỹ thì sẽ không nhìn ra được phản ứng của nàng.

Khâm cô cô đã như vậy, thái hậu càng không lộ vẻ gì, chỉ hờ hững nói:

- Quận chúa ở Cẩm Tước cung, đúng là đã học được nhiều điều, ngay cả nữ quan ở chỗ ai gia nhập cung lúc nào cũng biết rõ. Hiền phi dạy bảo ngươi không tệ.

Bỗng nhiên bị thái hậu nhắc đến, ta hơi giật mình, nhưng đã quen sống trong hậu cung nên chẳng cần suy nghĩ liền có thể nở một nụ cười hết sức vô tội, đáp một câu hết sức vô nghĩa:

- Thái hậu nương nương quá khen, thần thiếp thân là cung chủ, đương nhiên phải cố gắng bảo ban người trong cung...

Ta đưa mắt nhìn Phong Thể Minh, thấy nàng hơi gật đầu với mình, mà trông sang hoàng đế thì vẫn là bộ dạng thâm sâu bất lộ. Bọn họ đã như vậy, ta đành đánh bạo mà nói tiếp:

- Bất quá, dân nữ nhập cung hầu hạ đều phải được ghi chép vào sổ sách ở Ti lễ phòng, mà những sổ sách này cũng không cấm chúng phi đến xem.

Phong Thể Minh chỉ thẳng vào Khâm cô cô, lớn tiếng:

- Tuổi tác và thời điểm nhập cung của Khâm Như quá trùng hợp. Thể Minh từ lâu đã nghi ngờ ả, nhưng ả là nữ quan hầu hạ bên cạnh thái hậu, Thể Minh không dám vọng động. Nay nhờ Lâm ngự y nói ra chuyện thái hậu nương nương mưu hại Tiên đế bằng Tử Xà Thảo, Thể Minh mới có thể chắc chắn: Ả chính là tử tù của Xà tộc đã trốn thoát năm đó!

Trước lời vạch tội đanh thép của Phong Thể Minh, Khâm cô cô không khỏi chấn động. Nhưng có thái hậu ngồi ở đây, nàng tất không có gì phải sợ hãi, bèn tiến lên một bước, bình tĩnh chắp tay thưa:

- Năm đó, khi Tiên đế và thái hậu nương nương rời khỏi Phong tộc, trên đường hồi cung...

Khâm cô cô vừa nói đến đây thì Phong Thể Minh đã giơ tay ngăn lại, giận dữ nói:

- Ta đường đường là quận chúa Phong tộc, ngươi dựa vào cái gì mà dám đứng trên bục cao nói vọng xuống với ta như vậy?! Ngươi cho rằng Phong tộc ở xa thì ngươi có thể khi dễ ta sao?

Chúng ta đều biết Phong Thể Minh là kẻ không sợ trời không sợ đất nên thái độ ngang ngạnh này của nàng chẳng khiến ai kinh ngạc.

Hoàng đế luôn yêu chiều nàng, liền phẩy tay áo xua Khâm cô cô:

- Phong tiệp dư nói phải, ngươi mau xuống dưới khấu đầu thưa chuyện!

Thái hậu nhíu mày, lườm hoàng đế một cái:

- Khâm Như là người của ai gia, xưa nay không tùy tiện quỳ gối khấu đầu.

Hoàng đế nhún vai:

- Tùy ý mẫu hậu, đứng nói chuyện thôi vậy, không quỳ cũng được.

Thái hậu mải đôi co với hoàng đế, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ tinh quái lướt qua trong đôi mắt sáng ngời của Phong Thể Minh. Mà ta thì chẳng còn lạ gì bộ dạng ấy của nàng, thành thử chỉ biết thở dài trong lòng. Quận chúa nhà ta xem chừng lại sắp gây chuyện rồi.

Khâm cô cô vâng lệnh, chậm rãi bước xuống giữa điện, cúi chào Phong Thể Minh một cái rồi mới nói tiếp:

- Năm đó trên đường hồi cung đi qua Kim thành, thái hậu nương nương vô tình gặp được nô tỳ, người xót thương nô tỳ côi cút từ nhỏ nên đã thu nhận nô tỳ, đưa về hoàng cung. Nô tỳ hoàn toàn không có liên hệ gì đến Xà tộc ở phương Bắc. Ngữ điệu của người phương Bắc cũng có khác biệt, ví như giọng của hiền phi nương nương và Phong tiệp dư chỉ cần nghe qua là có thể nhận ra ngay.

Phong Thể Minh bĩu môi:

- Hiền phi nương nương và ta đều chỉ mới được gả vào hoàng tộc mấy năm, hơn nữa không hề cố ý sửa ngữ điệu, còn ngươi đã ở đây hơn mười lăm năm, nếu ngươi cố gắng thì đương nhiên là có thể nói giọng y hệt người Bách Phượng.

Khâm cô cô cúi đầu, bình thản đáp:

- Sự thật là như vậy. Nếu tiệp dư nhất quyết không tin, nô tỳ cũng chẳng còn cách nào khác.

Phong Thể Minh dợm bước về phía Khâm cô cô, nhếch môi cười:

- Vẫn còn một cách. Chỉ cần ngươi cởi áo ngoài ra cho ta xem bả vai bên phải của ngươi có hình xăm rắn ba đầu hay không là được.

Khâm cô cô theo phản xạ lùi về sau một bước:

- Nô tỳ dù sao cũng là nữ nhân, sao có thể...

Phong Thể Minh không chịu thua, lại tiến thêm một bước:

- Vậy thì chúng ta vào hậu điện kiểm tra.

Khâm cô cô đã hiểu Phong Thể Minh sẽ không dễ dàng bỏ qua, nàng hơi tái mặt, ngoảnh nhìn thái hậu như có ý cầu cứu.

Quả nhiên, thái hậu xẵng giọng quát:

- Khâm Như đi theo ai gia nhiều năm, ai gia từ lâu đã xem nàng như nữ nhi của mình, cũng đã định cuối năm nay sẽ phong làm quận chúa, vinh hiển mà gả đi... Tuyệt đối không thể chịu nhục như vậy!

Thái hậu kiên quyết không nhường bước, đủ chứng tỏ thân phận của Khâm cô cô thực sự có vấn đề.

Hoàng đế không có vẻ gì là ngạc nhiên trước thái độ của thái hậu, hắn cười nói với Khâm cô cô:

- Ngươi đã hầu hạ bên mẫu hậu nhiều năm như vậy, công lao khổ lao đều có đủ, trẫm cứ nghĩ mẫu hậu sẽ không đành lòng gả ngươi đi.

Khâm cô cô cúi đầu thấp hơn, né tránh ánh mắt hoàng đế:

- Khởi bẩm hoàng thượng, thái hậu nương nương yêu thương nô tỳ, không muốn để nô tỳ tuổi già cô quạnh cho nên mới...

Hoàng đế ngắt lời Khâm cô cô, đột ngột vỗ tay một tiếng:

- Xuất giá là hỷ sự, trẫm nhất định phải chúc phúc ngươi. Chỉ là, muốn vinh hiển gả đi thì trên đầu ngươi không thể có một mối hàm nghi như vậy được. Bây giờ, ngươi hãy vào hậu điện cho Phong tiệp dư kiểm tra. Chỉ cần trên bả vai bên phải của ngươi không có hình xăm rắn ba đầu, trẫm lập tức phong ngươi làm quận chúa ngay tại đây, bất luận muốn gả cho vương tôn công tử nhà nào, trẫm cũng tác thành. Người đâu...

Khâm cô cô quá hiểu tâm tính hoàng đế, sợ đến nghẹn lời:

- Hoàng thượng... nô tỳ...

Thái hậu cũng giận đến tím mặt:

- Kẻ nào dám đụng đến Khâm Như? Đã không nể mặt ai gia thì cũng đừng trách ai gia hạ thủ vô tình!

Ở trên bục cao, hoàng đế và thái hậu đối mặt nhau, không ai có ý định nhường bước.

Dưới điện, đám nô tài lấm lét nhìn nhau, không biết phải làm sao mới giữ được đầu. Hoàng đế và thái hậu... Đắc tội người nào cũng không thể sống.

Nhân lúc Khâm cô cô căng thẳng dõi mắt nhìn theo từng động thái của hoàng đế và thái hậu trên cao, Phong Thể Minh chớp lấy thời cơ, nhanh như cắt lao đến, toan chụp lấy vai áo nàng ta. Điều mà ngay chính Phong Thể Minh cũng không ngờ đến là Khâm cô cô cũng nhanh không kém, trong chớp mắt đã tránh được trảo thủ của Phong Thể Minh, lại còn kịp tung ra một chưởng đánh thẳng vào yết hầu nàng. May mắn thay, vẫn là Phong Thể Minh tuổi trẻ nhanh nhẹn hơn. Nàng nghiêng người, bắt lấy cổ tay Khâm cô cô, vặn ngược lại không chút nương tình:

- Xà quyền thâm độc đúng là trăm nghe không bằng một thấy.

Khâm cô cô đau đớn hét lên, chực dùng tay còn lại tấn công Phong Thể Minh lần nữa nhưng còn chưa kịp xuất chiêu thì cổ áo đã bị Phong Thể Minh nắm lấy, toàn lực kéo xuống.

Lụa mềm không chống đỡ nổi, một tiếng xoạc vang lên, áo ngoài của Khâm cô cô rách toác một đường, lộ ra hình xăm rắn quỷ ba đầu dữ tợn.

Sự việc diễn ra quá nhanh, chúng ta không khỏi ngẩn người, chẳng kịp phản ứng.

Toàn thân Phong Thể Minh toát ra sát khí, bất ngờ tóm lấy cổ họng Khâm cô cô, siết chặt:

- Quả đúng là ngươi.

Hoàng đế cả kinh, biết không thể nói lí lẽ với Phong Thể Minh bèn vội gọi một tiếng:

- Thừa Nguyên!

Trịnh Thừa Nguyên vẫn luôn ẩn mình trong một góc khuất ở phía sau lưng hoàng đế, nghe lệnh liền vận khinh công phóng xuống. Chúng ta chỉ kịp nhìn thấy một bóng cẩm y lướt qua, đã thấy hắn đứng bên cạnh Phong Thể Minh, giữ chặt cổ tay nàng, ngăn không cho nàng dùng lực bóp nát yết hầu Khâm cô cô.

Phong Thể Minh giận dữ trừng mắt:

- Buông tay! Ả là tử tù của Phong tộc, bản quận chúa thay mặt Phong tộc thi án, không ai có quyền ngăn cản!

Hoàng đế trầm giọng khuyên can:

- Thể Minh, Khâm Như là tử tù của Phong tộc nhưng cũng là kẻ đã độc hại Tiên đế. Nếu nàng giết ả, vụ án năm xưa sẽ không còn cách nào tra xét tiếp!

Ta sợ Phong Thể Minh tức giận sẽ làm liều, bèn lên tiếng:

- Tiệp dư nên nhớ, Khâm Như không tự hành động một mình. Tiệp dư lấy mạng mỗi mình Khâm Như thì có ý nghĩa gì?

Mấy lời này chính là nhắc lại cái lần chúng ta cùng bàn tính tương lai khi trước. Sau lưng Triệu Lam Kiều là thái hậu. Ngày hôm nay, sự tình đã đến mức này, nếu không thể đẩy ngã thái hậu, e rằng cả hoàng đế cũng không che chở nổi cho mấy người chúng ta.

Khâm Như liếc nhìn ta, nhếch môi cười giễu:

- Hiền phi... nói sai rồi... Khâm Như không biết gì cả, muốn đánh muốn giết tùy ý.

Mắt Phong Thể Minh long lên, hai hàm răng nghiến chặt.

Trịnh Thừa Nguyên chăm chú quan sát nét mặt của nàng, chợt cất giọng rất khẽ:

- Tiệp dư không phải loại người này.

Phong Thể Minh ngơ ngác nhìn hắn không nói nên lời, bàn tay trên cổ họng Khâm Như cuối cùng cũng nới lỏng. Trịnh Thừa Nguyên cũng buông tay nàng, nhưng lập tức chen vào đứng giữa Phong Thể Minh và Khâm Như, có lẽ là đề phòng Khâm Như lại giở độc chiêu.

Phong Thể Minh hít sâu một hơi, điều chỉnh sắc mặt, lạnh lùng nói:

- Phong tộc tin tưởng hoàng thượng sẽ không bao che thiên vị.

Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, lớn tiếng gọi:

- Người đâu, đưa nghịch tặc Khâm Như vào Hình phòng, dùng hình đến khi nào ả chịu nói thật mới thôi!

Thái hậu bỗng nhiên đập bàn, chuỗi bồ đề va chạm với mặt bàn, vang lên một tiếng chát chúa. Bà gằn giọng:

- Cho dù Khâm Như thật sự xuất thân từ Xà tộc cũng không thể chứng minh nàng có liên quan đến cái chết của Tiên đế. Độc tính của Tử Xà Thảo ngay cả Phong quận chúa cũng hiểu rõ, đủ thấy không chỉ có mình Khâm Như biết dùng loại độc này! Lại nói, năm xưa Đới Thụy làm thế nào có mặt kịp thời để cứu mạng Lâm Thạch? Có thể nào vì năm đó nhà họ Đới ở trong triều luôn bị Hà gia ta lấn lướt, cho nên Đới Thụy ôm lòng thù hận, muốn mượn tay Lâm Thạch vu hại ai gia tội phản nghịch? Hừ, tiếc thay, trời bất dung gian! Y thuật của Lâm Thạch vụng về, chưa kịp vu cáo ai gia thì hắn đã làm Tiên đế chết mất rồi!

Đới Thụy nghe thái hậu vu oan giá họa ngược lại cho mình thì giận lắm, nhưng chưa kịp đối đáp thì Hạ thái tần đã bật cười khanh khách:

- Giai Nhiên ơi là Giai Nhiên... Ngươi trời sinh cơ trí hơn người, thế mà đến bây giờ vẫn chưa nhận ra hay sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net