Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trương Triết Hạn" ngồi bệt dưới đất, ngẩng đầu ấm ức nhìn Cung Tuấn, đôi mắt trong veo như pha lê đầy vẻ lên án, tủi thân hờn dỗi: "Sao cậu lại nói vậy, là tôi đây mà, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả..."

Nếu đổi lại là người bình thường, chắc Cung Tuấn đã bình tĩnh kéo ra khỏi phòng rồi sai người ném ra khỏi cổng từ lâu, nhưng vì người này có vẻ ngoài không khác gì Trương Triết Hạn, thậm chí quần áo mặc trên người cũng giống bộ  y mặc lúc nãy, Cung Tuấn sầm mặt, ngắt lời đối phương: "Đừng giả vờ, ngay từ những câu đầu tiên là tôi đã biết anh không phải anh ấy rồi, mặc dù tôi và anh ấy gặp nhau chưa bao lâu nhưng anh ấy không phải người ăn nói như vậy, cũng sẽ không ngã khi bị tôi xô ra!"

"Cậu nói gì vậy? Có ai bị xô mà không ngã chứ? Cậu xô tôi ngã như thế này mà lại chống chế, còn to tiếng với tôi, Cung Tuấn, cậu có còn coi tôi là người quan trọng không hả?!"

Đối phương càng nói càng uất ức, nước mắt ầng ậng rưng rưng trong hốc mắt, sóng sánh long lanh, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Cung Tuấn: "..."

"Quả nhiên không phải là Trương Triết Hạn."

Hắn lầm bầm trong miệng, quay người đi về phía tủ quần áo muốn đánh thức Trương Triết Hạn, nhưng có lẽ là đối phương tưởng hắn đi gọi người hầu, lập tức đứng dậy ôm lấy thắt lưng hắn, áp mặt vào lưng hắn mưu đồ giữ chân hắn bằng nhiệt độ cơ thể: "Đừng đi mà, cậu nỡ lòng nào để tôi chịu đau khổ như vậy sao? Cậu nhường tôi một chút không được sao?! Dù sao người ta cũng là con gái!"

Cung Tuấn định giẫm vào chân hất con bạch tuột này ra ngoài, nghe đến đây, tay hắn khựng lại: "...Con gái?"

Hình ảnh trơn mịn nào đó chợt loé ngang trí nhớ của hắn, có đến mấy lần hắn trông thấy thân thể của Trương Triết Hạn, rõ ràng tất cả đặc điểm đó đều là cơ thể nam giới, có chỗ nào giống nữ đâu chứ? Huống hồ từ giọng nói, cách đi đứng, tác phong, hành động của Trương Triết Hạn đều đầy hào khí phóng khoáng, rành rành là đàn ông, thế mà người này lại nói là con gái?

Hay cho một tên giả mạo lòi đuôi tự khai mình là hàng nhái!

"Ngụy trang không kính nghiệp gì cả." Cung Tuấn càng không nể tình, giơ chân đá vào đầu gối đối phương, người này cắn răng được ăn cả ngã về khôn, trèo lên lưng hắn, há mồm định cắn vào cổ hắn.

Viu!

Tiếng xé gió lao vút đến khiến kẻ giả mạo giật mình, vô thức ngửa ra sau tránh ám khí bay đến. Một bóng đen phóng vù ra khỏi tủ quần áo, vọt tới trước mặt kẻ giả mạo, tung một cú đá vào đầu rồi giơ móng vuốt bóp cổ đè tên này xuống đất, nhấc chân giẫm lên ngực gã.

Tên giả mạo ho khù khụ vài tiếng, bị tấn công quá nhanh, mắt gã nổ đom đóm, không thể mở ra được trong chốc lát. Ngửi được mùi vị nguy hiểm, gã vội vàng sử dụng tuyệt chiêu, gai nhọn chợt mọc ra khắp người, ép đối thủ phải buông gã ra.

Trương Triết Hạn nhanh chóng nhảy sang môt bên, lùi lại, nhưng móng vuốt vẫn để trên cổ gã, nơi duy nhất không mọc gai nhọn.

Kẻ giả mạo: "..."

Cùng đường, gã liều mạng há mồm về phía y, một ngụm máu đen bay ra khỏi miệng gã, Trương Triết Hạn không thể làm gì khác là tránh xa gã ra, lùi về chỗ Cung Tuấn đang đứng.

Thấy kẻ giả mạo có nhiều chiêu hiểm hóc, Cung Tuấn không dám lao bừa vào góp vui, đỡ lấy Trương Triết Hạn: "Trương Triết Hạn, anh không sao chứ?"

"Trương Triết Hạn?" Trương Triết Hạn vẫn chưa nói gì, kẻ giả mạo đã ngẩng đầu kinh ngạc: "Người này là Trương Triết Hạn?"

"Không thì ai nữa?" Trương Triết Hạn bị đối phương nhìn với vẻ soi mói, nhíu mày không vui: "Muốn chết?"

"Không phải, mà là..." Gã á khẩu, chỉ vào y, nhìn Cung Tuấn bằng ánh mắt khó tin: "Từ nãy đến giờ mi nghĩ tới nó?"

Cung Tuấn mù mờ khó hiểu: "Nói gì vậy? Tôi không biết anh đang nói gì."

Đệch!

Kẻ giả mạo há hốc mồm: "Ta cứ tưởng Trương Triết Hạn là con gái..."

Trương Triết Hạn: "Cần ta cởi quần cho xem không?"

Cung Tuấn, kẻ giả mạo: "..."

Y hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Còn nhìn nữa ta móc mắt bây giờ!" Bộ muốn nhìn là được sao? Mơ đẹp quá!

Thấy gã như đang chịu cú sốc đầu đời, vẫn còn há miệng bằng gương mặt tuyệt trần của Trương Triết Hạn, không hiểu sao Cung Tuấn thấy rất khó chịu: "Đổi về cái mặt thật của anh rồi nói chuyện tiếp!"

"Sao? Gã đang ngụy trang à?" Trương Triết Hạn nheo mắt, cong móng vuốt định sấn tới lột mặt nạ của gã ra.

"Đây là mặt thật của ta!" Kẻ giả mạo oan ức nói, sợ móng vuốt kia thật sự sẽ cào lên người mình, chỉ vào Cung Tuấn, vội vàng thanh minh: "Là ảo giác! Những gì tên này trông thấy đều là ảo giác!"

Thấy Trương Triết Hạn quá hung hãn, rốt cuộc tên này cũng chịu nói thật, gã là một Incubus, có khả năng gây ảo giác cho người bình thường bằng cách hóa thân thành người quan trọng mà con mồi gã sắp tấn công đang nghĩ đến, nhưng không phải gã hoàn toàn biến hình thành người đó, mà con mồi sẽ trông thấy gã dưới hình dạng của người đó. Nói cách khác, mặt Incubus vẫn là mặt của gã, chỉ có Cung Tuấn nhìn thấy bóng hình Trương Triết Hạn từ người gã, tưởng gã là Trương Triết Hạn, nên đây là mặt thật của gã, gã mong là Trương Triết Hạn sẽ không lột dạ mặt gã.

Cung Tuấn sững sờ: "Không đúng, Trương Triết Hạn đâu phải là người quan trọng của tôi?"

Trương Triết Hạn cũng không tin lời con quỷ này nói, cho là gã đang đáp bừa cho qua chuyện, làm sao y có thể là người quan trọng trong lòng Cung Tuấn được, bọn họ mới quen nhau được mấy ngày chứ?

Đúng là y trông thấy được gương mặt thật của tên Incubus này, trắng trẻo, xinh đẹp, phi giới tính, vô cùng gợi cảm, và chỉ có thế. Có lẽ Cung Tuấn nhìn thấy mặt mũi của y trên người gã là do trùng hợp cậu đang nghĩ tới y, vậy thôi.

"Còn nữa, Incubus?" Cung Tuấn không hiểu lắm: "Là loại quỷ nào thế?"

Incubus nghe vậy, lòng tự ái trỗi dậy, thời buổi này rồi mà còn có người đàn ông không biết Incubus là ai?! Gã cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương, chuẩn bị gào lên biện bạch thì bị Trương Triết Hạn liếc một cái, đành phải câm miệng.

"Không phải cậu tự xưng là mình đọc sách nhiều sao? Không biết cả chuyện này?" Trương Triết Hạn liếc Cung Tuấn, hắn nhún vai: "Tôi đọc sách chứ không đọc bách khoa toàn thư, chịu thôi."

Hắn nói đúng quá, Trương Triết Hạn không cãi, quay sang nhìn Incubus: "Chắc không phải mi đến đây chỉ vì muốn ăn uống thôi chứ?"

Incubus gật đầu như giã tỏi: "Phải phải phải, ta đây chỉ muốn vậy thôi, ai bảo nhìn cậu ta ngon quá, ta không kìm lòng được..."

Gã nói đến đây, Cung Tuấn đã ngờ ngợ ra điều gì đó, nhưng không chờ hắn nói gì, Trương Triết Hạn đã nheo mắt chất vấn: "Mi vào bằng cách nào?"

Y không nói đến chuyện cửa nẻo, mà nói tới phong ấn bên dưới căn nhà này, lần trước là tên quỷ áo đen đột nhiên xông vào bóp cổ Cung Tuấn, lần này là tên Incubus mò mẫm kiếm ăn, chúng có thể ra vào một cách dễ dàng, còn y thì lại bị giam cầm trong căn phòng này? Logic gì vậy?

Lẽ nào phong ấn gì đó chỉ có tác dụng với Huyết tộc?

Trương Triết Hạn nhíu mày, không đúng, so với những chủng tộc khác, Huyết tộc được coi là dòng tộc cao quý hơn, nếu phong ấn này giữ được chân y, mấy tên quỷ nhép này cũng không giãy được đến đâu.

Incubus vô tội nói: "Còn vào thế nào được nữa, thiên đường có cửa không vào thì xuống địa ngục à?"

Nói rồi, gã chỉ chỉ cửa sổ, khinh thường ra mặt: "Mấy miếng gỗ này làm sao cản được ta đây, khà khà khà."

Incubus còn định phô diễn tràng cười đắc chí của mình, nhưng thấy hai người còn lại không cười, gã đứng im nghiêm chỉnh: "Nếu đã không còn chuyện gì thì ta đi trước."

"Ai cho mi đi?" Trương Triết Hạn nheo mắt, phất tay một cái, hai cánh cửa sổ đóng lại khoá chặt lối thoát cuối cùng của con quỷ. Gã run lên, đã chứng kiến thủ đoạn nhanh như chớp của quỷ hút máu này, gã hơi rén: "Vậy... Bọn mi muốn làm gì ta?"

Gã túm vạt áo, chớp mắt đáng thương: "Bọn mi đừng có ỷ đông hiếp yếu, đụng vào tấm thân vàng ngọc này..."

"Thích lắm chứ gì?"

Incubus ngại ngùng: "Quá khen, quá khen."

Một tay Trương Triết Hạn ngoắc ngoắc gã đi đến, tay còn lại lẳng lặng bung móng vuốt. Incubus liếc nhìn Cung Tuấn, mặc dù Cung Tuấn hợp tiểu chuẩn con mồi của gã hơn, nhưng nếu quỷ hút máu đã gọi qua, gã cũng không dám từ chối. Trong mắt gã, tên quỷ hút máu này cũng đẹp nhưng sát khí quá nặng, còn có ánh mắt sắc bén ác liệt như thế, gã có phần đắn đo, sợ đối phương thật sự ăn tươi nuốt sống mình theo nghĩa đen.

Incubus chầm chậm dùng dằng: "Ta nói rồi, dù có thế nào thì ta cũng muốn nằm trên... A!"

Vừa mới đến gần, Trương Triết Hạn đã giơ bàn tay đập vào đầu gã một cái, gã giật mình, ngửi được mùi tanh tưởi từ lòng bàn tay y, cảm giác được máu của y đang nhỏ xuống trán mình, Incubus lập tức cứng đờ trong nháy mắt, muốn chạy đi theo bản năng, nhưng đột nhiên Trương Triết Hạn nhìn thẳng vào mắt gã khiến gã không nhúc nhích được, trợn tròn mắt để mặc y muốn làm gì thì làm.

Trương Triết Hạn ấn lòng bàn tay chảy máu lên trán Incubus, đợi đến khi khế ước hình thành mới buông gã ra. Incubus ngã bịch xuống đất, chống tay ngơ ngác nhìn y và Cung Tuấn.

Mặc dù biết Trương Triết Hạn là quỷ hút máu nhưng cái tật nói là làm ngay của y vẫn khiến Cung Tuấn sửng sốt, ngây ra nhìn y tự giơ móng vuốt sắc bén rạch lòng bàn tay rồi ấn lên trán Incubus. Mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí khiến hắn hơi thất thần, đến lúc hoàn hồn, bèn nhíu mày nhìn tay y: "Anh có cần..."

"Không cần." Trương Triết Hạn bình tĩnh giơ lòng bàn tay lên môi, há miệng vươn đầu lưỡi liếm lên vết rạch, chẳng mấy chốc mà vết rạch đã tự lành lại, không để lại dấu vết gì. Không chỉ Cung Tuấn tròn mắt kinh ngạc mà cả tên Incubus cũng hoảng sợ, nhưng gã không hoảng sợ vì tốc độ lành vết thương của Trương Triết Hạn, mà là Trương Triết Hạn ký khế ước với gã!

"A-..."

Incubus định hét lên nhưng cổ họng đột ngột tắt tiếng, không phát ra được âm thanh gì. Gã biết là Trương Triết Hạn đang khống chế gã qua khế ước!

Hu hu!

Nhận được sự tuyệt vọng của Incubus, Trương Triết Hạn lạnh nhạt nói: "Để đền bù tội lỗi, từ nay mi hãy làm tay sai cho ta đi, yên tâm, ta sẽ không ngược đãi hành hạ, bắt mi làm chuyện gì sai trái đâu, chỉ mượn tay y điều tra chút việc thôi. Còn nữa, đừng có làm vẻ mặt tội nghiệp như thế, đây chủ là khế ước tạm thời, qua một thời gian nó sẽ tự động giải, ta không phải kẻ thích cầm tù người khác, cũng sẽ không giết ngươi."

Incubus còn định vùng vẫy tố cáo, nhưng khi nghe đến chữ "giết", gã tự động im bặt, cuối cùng ngoan ngoãn gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Gã chỉ chỉ cổ mình, Trương Triết Hạn mới búng tay cho gã nói chuyện.

"Ta chỉ là một con Incubus quèn, có thể làm gì được ngoài ấm giường chứ?" Incubus rớt nước mắt: "Hay là để ta phục vụ hai người, coi như đáp trọn tấm lòng này..."

Thấy ánh mắt cảnh cáo của Trương Triết Hạn, gã câm miệng, tự lùi vào trong góc giả chết. Y ra hiệu cho gã đi tìm những ngóc ngách bí mật trong nhà, xem xem có chỗ ẩn chứa phong ấn hay là bất kỳ địa phương khả nghi nào, báo cáo lại cho y.

Incubus nhảy khỏi cửa sổ, rồi đột nhiên thò đầu lên: "Phải rồi, lúc nãy khi ta đến, có gặp một tên quỷ một sừng đang mò mẫm bên ngoài hành rào nhà Saval, có vẻ tên đó đang theo dõi ai trong căn nhà này."

Đợi Incubus đi rồi, Trương Triết Hạn mới hỏi Cung Tuấn: "Tên này thật sự đã biến thành tôi sao?"

Hắn gật đầu: "Mặt mũi tướng mạo đều y như đúc." Ngay cả độ cong của... Cũng không khác là bao.

Ngẫm lại, nếu không phải tên Incubus này có hiểu biết sâu xa về Trương Triết Hạn, thì câu trả lời ảo giác do Cung Tuấn tự nghĩ đến hợp lý hơn.

Y gật đầu: "Tôi đã nhận ra sự tồn tại của gã ngay khi gã xuất hiện ở cửa sổ." Nhưng vì muốn xem Cung Tuấn sẽ làm gì nên y không vội lao ra: "Nhanh như vậy mà cậu đã nhận ra đối phương không phải tôi, kể ra thì cũng tài tình."

Sau đó, y ngẩng đầu nhướng mày: "Tại sao thế Simon?"

Cung Tuấn chỉ là người bình thường, không phải hoả nhãn kim tinh, nhìn một cái là biết được đối phương đang ngụy trang. Trương Triết Hạn cho rằng hắn nhận ra Incubus giả mạo y nhanh đến thế là vì có chi tiết nào đó khiến hắn khựng lại.

Hắn cũng không giấu: "Simon không phải là tên thật của tôi, nói chính xác hơn thì không phải là tên khai sinh."

Lúc đó Incubus vừa há mồm là kêu hắn, ở thế giới này, trừ hắn ra, tạm thời chưa một ai biết được tên thật của hắn. Có lẽ đó cũng là ảo giác của chính hắn, trong tiềm thức hắn mới biết mình tên thật là gì.

Nếu Incubus gọi tên Simon Savaltore, chưa chắc Cung Tuấn đã phát giác sớm.

Trương Triết Hạn buộc miệng: "Vậy tên thật của cậu là gì?"

"Không phải anh nói, nếu để một con quỷ biết tên của mình, sẽ không thể sống yên ổn sao?" Cung Tuấn nháy nháy mắt.

"...Không muốn nói thì thôi, không ai ép." Trương Triết Hạn dửng dưng bỏ đi, lại chợt nghe hắn lên tiếng: "Nhưng rốt cuộc quỷ Incubus là quỷ nào?"

"..."

"Khó nói lắm sao?"

"Không có gì khó nói." Y nhìn một lượt khắp từ đầu đến chân Cung Tuấn: "Gã ta thèm tinh nguyên của cậu thôi."

"...Tinh nguyên? Không phải là thứ mà tôi đang nghĩ đến chứ?" Cung Tuấn bàng hoàng: "Vậy Incubus là..."

"Quỷ đam mê tình dục, thích quan hẹ thể xác, lấy tinh nguyên của đàn ông làm thức ăn, thường sẽ tấn công con mồi trong lúc bọn họ ngủ." Trương Triết Hạn phổ cập kiến thức: "Nói theo kiểu phương Đông thì là giáo chúng của Hợp Hoan Tông, chuyên lấy việc chăn gối làm vui."

"..." Thảo nào tên Incubus kia nhìn hắn với vẻ mặt kỳ lạ, còn liên tục đề cập đến chuyện ngủ nghỉ.

Trương Triết Hạn lé mắt nhìn hắn: "Giờ cậu biết gã là ai rồi, thường thì Incubus có kỹ thuật khá tốt, cậu có muốn thử với gã-..."

"Không đời nào!" Cung Tuấn lắc đầu nguầy nguậy.

Hết Chương 12


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net