Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại khái là chuyện xảy ra vào đêm ảnh hưởng khá nhiều đến Cung Tuấn, suốt cả đêm đó, hắn ngủ không được. Cung Tuấn cứ lăn qua lăn lại, trằn trọc không yên, thỉnh thoảng thì nhìn về phía chiếc tủ quần áo, mấy lần định thò tay mở ra nhưng cuối cùng lại thôi.

Cho nên sáng hôm sau, tinh thần của Cung Tuấn không được tốt cho lắm.

Dù thế nhưng hắn vẫn quyết định đi xuống nhà quan sát cả pháo đài này – đúng, đây không thể dùng từ biệt thự để hình dung nữa, mà là pháo đài – sau khi trông thấy vườn hoa trải dài tít tắp, đến cánh rừng xa xa bên ngoài bức tường cao hơn ba mét, Cung Tuấn có thể khẳng định nhà Savaltore không giàu bình thường, là phú khả địch quốc.

Vào thời đại này, giàu không hẳn đại diện cho quyền lực, một thương nhân kinh doanh có tài sản nứt đố đổ vách vẫn thua một quý tốc hết thời, ít nhất là về đãi ngộ xã hội, sẽ không được hưởng nhiều ích lợi bằng. Dù thế, sự giàu có vẫn là giấc mộng cả đời nhiều người, điển hình nhất chính là cha của Simon Savaltore, từ cách bài trí xa hoa lộng lẫy trong nhà là biết ông ấy thích khoe của đến mức nào.

Dẫu sao thì cũng là cha của chủ nhân thân thể mình đang sống, Cung Tuấn không tiện bình phẩm, nhưng chỉ nhìn đèn chùm thủy tinh sáng lóa như sao sa trên trời, hắn vẫn chói mắt, giơ tay che lại, hỏi lão Dantes: "Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"

Thật ra hắn có gặng hỏi Trương Triết Hạn, nhưng vị Huyết tộc cao quý này không chịu nói, hắn đành phải hỏi lão Dantes. Lão Dantes chớp mắt mấy cái, nhíu mày: "Cậu chủ, hôm qua cậu ngất thật à?"

Cung Tuấn gật đầu: "Vì quá đói." Hắn viện cớ, nhưng lại khiến lão Dantes chột dạ, vội sai người đi nấu súp cho hắn.

"Hôm qua công nương Erisa đến đây tìm cậu, vào tận phòng ngủ, muốn bác sĩ kiểm tra xem cậu có bệnh thật hay không, còn vạch mắt, bóp miệng, suýt thì cởi cả quần áo cậu ra xem." Nghĩ vậy, lão Dantes thấy không vui mấy: "Rõ ràng là công nương con gái công tước, sao lại sỗ sàng như thế, rốt cuộc cô ta còn muốn lấy chồng quý tộc không..."

Cung Tuấn sửng sốt, có cả chuyện như thế? Hắn thầm nghĩ, lẽ nào Trương Triết Hạn đánh nhất mình để tránh mình phản ứng không đúng, lộ sơ hở trước việc này?

"Trước giờ... Công nương Erisa gì đó có từng làm như thế chưa?" Hắn tò mò, dù sao thì đây cũng không phải thân xác của hắn, hắn không ngại mấy. Lão Dantes lắc đầu: "Làm thế nào được? Trước giờ hầu tước Saval đều ở nhà, cô ta đâu có cơ hội xông vào như vậy. Vả lại vuốt mặt cũng phải nể mũi, tuy là hầu tước thấp hơn cha cô ta một bậc, nhưng cũng là hoàng thân, nếu hành động khiếm nhã quá sẽ bị khiển trách, còn gây ấn tượng xấu trong mắt cha chồng tương lai..."

Nói đến đây, lão ta hơi chột dạ liếc Cung Tuấn, rồi chợt phát hiện một chuyện: "Cậu chủ, sao cậu lại hỏi thế? Ở đây chỉ có người nhà Saval chúng ta, không cần phải giả vờ mất trí nhớ đâu."

"Nhưng tôi mất trí nhớ thật mà." Cung Tuấn chân thành nói.

Lão Dantes cười hề hề, sau đó nhìn vẻ mặt nghiêm túc không giống giả của Cung Tuấn: "..."

"..."

Một tiếng sau, tất cả người hầu nhà Saval tập trung ở phòng khách, nhìn Cung Tuấn với ánh mắt đau đáu, hòng mong dò la xem chuyện cậu chủ mất trí nhớ là thật hay giả.

Sau một tiếng ân cần thăm hỏi những chuyện trước kia, hỏi cả ngày sinh tháng đẻ, vết bớt trên người, lão Dantes và chúng người hầu tuyệt vọng phát hiện cậu chủ của bọn họ thật sự đã mất trí nhớ, nói gì cũng không biết!

Tên gì? Không biết!

Năm nay bao nhiêu? Không biết!

Cha hắn là ai? Không biết!

Thậm chí mình đang ở quốc gia nào cũng không biết!

"Chúng ta đang sống tại thành Rome, thủ đô nước Ý." Sau nhiều nỗ lực muốn phục hồi trí nhớ cho cậu chủ nhưng không thành công, lão Dantes không còn muốn giãy giụa nữa: "Lão sẽ liên hệ với bác sĩ Ben để bác sĩ đến kiểm tra vết thương trên đầu cậu chủ."

"Tốt thôi." Vết thương trên đầu không đau mấy, nhưng vì vết rách hơi dài, chảy màu nhiều nên... Bác sĩ đã cạo mất một mảng tóc ở đó, vì mấy ngày nay đều được băng bó nên Cung Tuấn không có cảm giác gì, bây giờ vừa tháo băng ra...

Hắn thấy da đầu mát mẻ, lòng rét căm căm như trời tháng mười hai.

Lòng đau như cắt.

Rồi thì bác sĩ Ben cũng đến, sau một lúc nháo nhào tất tả, bác sĩ Ben nhíu mày, dẫn Cung Tuấn lên phòng riêng: "Nói thật đi, cậu có mất trí nhớ thật không? Tôi là bạn chơi từ nhỏ của cậu, đâu cần thiết phải giấu tôi chứ?"

Trước khi tốt nghiệp ngành bác sĩ, Ben từng học vài khóa tâm lý con người, thông qua nét mặt và cử chỉ khi Cung Tuấn trả lời, anh ta thấy không giống mất trí nhớ cho lắm, nhưng hắn thật sự không nói dối, hắn hoàn toàn không biết đám người nhà Saval đang hỏi cái gì, thậm chí có đôi khi lão Dantes nói quá nhanh, hắn cũng không hiểu.

Cung Tuấn là người Hán gốc, Hán từ đầu đến chân, mặc dù hắn biết tiếng Ý nhưng chẳng phải người bản địa, cũng chẳng biết hết toàn bộ số lượng từ vựng của tiếng Ý, đã thế trong quá trình ngôn ngữ phát triển còn có nhiều từ chết, biến mất trong từ điển, cho nên hắn có thể hiểu được những gì mọi người nói đã là may mắn.

Nghe bác sĩ Ben nói vậy, hắn tỏ ra vô tội: "Tôi không giấu mọi người, có lẽ nhận thức của tôi với thế giới này vẫn còn như trước, nhưng đã hoàn toàn không nhớ được những ký ức liên quan đến bản thân."

"Vậy cậu không nhớ cả việc mình ngã lầu à?"

Cung Tuấn lắc đầu, cũng là do Trương Triết Hạn nói cho hắn hay. Ben quan sát hắn thật kỹ, sau đó lên tiếng: "Tôi sẽ tìm vài tư liệu về chuyện này, nhưng tôi mong là cậu không nói dối, có một số chuyện không phải cứ mất trí nhớ là giải quyết được đâu."

Chuyện cậu chủ nhà Saval mất trí nhớ lập tức bị đồn khắp khu vực lân cận.

Nhà Savaltore là gia tộc có quyền thế, hầu tước Saval vẫn đang được quốc vương trọng dụng, tuy không phải mặt trời ban trưa nhưng vẫn là ngôi sao sáng được cả thành phố chú ý, chuyện này vừa xuất hiện, lập tức biến thành chủ đề nóng bị đem ra bàn tán.

"Không ngờ tôi là người nổi tiếng như vậy." Cung Tuấn ngồi bên bàn ăn ngoài trời, bên cạnh là một chiếc làn mây có lót thảm lông dê cao cấp, một chú mèo đen lười biếng nằm trên đó, giơ móng vuốt chà chà lên thảm lông dê: "A, người nổi tiếng đã phê duyệt cho tiểu thuyết của tôi chưa?"

"Vẫn còn sớm mà." Cung Tuấn chống cằm nhìn chú mèo, hai tai rũ xuống, đuôi dài phất phơ, toàn thân đen nhánh, lông tơ mượt mà... Tuy là chưa được sờ nhưng với thường thức đời sống, hắn thừa biết là rất mượt, còn thơm mùi hoa hồng nhàn nhạt, dễ khiến hấp dẫn ánh mắt người khác.

Nhưng lạ lùng là ở đây chỉ có một mình hắn nhìn chú mèo, tất cả những người hầu trong nhà Saval chỉ liếc chú mèo một lần rồi thôi, hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của nó, như thể nó không đáng chú ý.

Chẳng lẽ đây lại là phép thuật gì của Trương Triết Hạn?

Cung Tuấn lén lút nhìn y một cái.

Đúng vậy, chú mèo nằm làn mây này chính là Trương Triết Hạn, tất nhiên, nguyên hình của y không phải là một chú mèo, nhưng nếu chuyện cậu chủ nhà Saval nuôi một con dơi bị đồn ra ngoài, sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Nhất là vào thời buổi có quá nhiều quái vật xuất hiện như thế này.

Để tránh rắc rối, Trương Triết Hạn chọn hình thái bình thường nhất để ra ngoài. Y cũng vừa phát hiện mình có thể ra khỏi căn phòng của Cung Tuấn, nhưng chỉ khi nào đi theo Cung Tuấn mới thành công. Cung Tuấn như một chiếc chìa khóa, đưa y đi khắp nơi trong tòa nhà này.

Trương Triết Hạn liếc nhìn cọng tóc ngốc nghếch trên đầu Cung Tuấn, chẳng lẽ y phải đi theo tên nhóc này trong suốt thời gian bị giam cầm ở đây à?

Bệnh chán đời của Trương Triết Hạn lại trỗi dậy, để biểu thị cho sự khó chịu này, y quyết định giành hết trà chiều và bánh ngọt của Cung Tuấn, bù đắp lại ngột ngạt mấy ngày nay.

Trương Triết Hạn chà móng lên thảm lông dê xong, móc đuôi quắp vào cổ tay Cung Tuấn ra hiệu cho hắn lấy bánh ngọt đến. Người hầu Cung Tuấn rất là tận tụy, chọn bánh mềm có nhân dâu tây đưa tới miệng cho y gặm: "Bây giờ duyệt tiểu thuyết của anh sớm quá sẽ khiến người ta nghi ngờ, tôi vừa mới mất trí nhớ, chưa thể bắt đầu làm việc được ngay. Anh chờ một thời gian, đợi tôi tìm cớ đã."

Cung Tuấn nói rất đúng, chỉ là Trương Triết Hạn cũng không chờ được lâu, y không chỉ có một mình, y còn Tiểu Nữu.

"Anh có việc gì gấp à?" Cung Tuấn không nhịn được hỏi: "Nếu là có người thân trong nhà, tôi đến nhà anh ở là được rồi."

"..."

Trương Triết Hạn ngẩng đầu nhìn hắn, mắt mèo đầy vẻ nghi ngờ.

"Cậu vừa mới mất trí nhớ, ai cho cậu ra ngoài?"

Đừng nói là mất trí nhớ, cho dù không mất trí nhớ, nhà Saval cũng sẽ không tùy tiện để cậu chủ của mình chạy đến nhà người khác.

"Tôi có thể viện cớ là thấy trong người khó chịu, muốn ra ngoài một thời gian để bình phục tâm tình, giải tỏa nỗi lòng cho khuây khỏa."

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Cung Tuấn, suýt nữa thì Trương Triết Hạn tin là thật: "Cậu nghĩ lão Dantes và người hầu nhà Saval ngốc như vậy à?"

...

Sự thật chứng minh, đúng là bọn họ ngốc như vậy.

"Cậu chủ, bọn tôi đã chuẩn bị sẵn hành lý cho cậu rồi, bên trong có quần áo, sách bút, có nhật ký, có cả búp bê cầu may cậu luôn mang theo bên mình, tiền thì cậu cứ việc ra những cửa hàng châu báu có tộc huy Saval mà lấy, có chuyện gì không hài lòng, hoặc cần giúp đỡ, cứ việc gửi thư về cho bọn tôi, lúc nào bọn tôi cũng sẵn sàng đón cậu..."

Lão Dantes liên tục lải nhải, làm tròn chức trách quản gia hết lòng vì sự nghiệp hồi phục của cậu chủ: "Lão còn đặt một quyển ghi chú tất cả phương thức liên hệ với những người nổi tiếng trong vùng, cậu chủ gặp phải khó khăn gì, có thể tìm bọn họ giải quyết, còn có những bộ hạ cũ trước đây từng đi theo hầu tước đại nhân-..."

Nói nửa ngày, lão Dantes rưng rưng luyến tiếc, nắm chặt bàn tay Cung Tuấn: "Không cần phải nhịn nhục ai cả, nhà chúng ta giàu, có tiền, chướng mắt ai thì cứ đập tiền vào người đó là được rồi."

Cung Tuấn: "..." Hắn hoài nghi lão Dantes và cha Cung Sơn Nam của hắn có quan hệ máu mủ, cái kiểu dạy hư con nít này không khác nhau một tí gì.

Sau nghi thức tiễn cậu chủ ra cổng, Cung Tuấn nghênh ngang rời khỏi nhà Saval trong ánh mắt lo lắng của chúng người hầu.

Vốn là Trương Triết Hạn định biến thành người đi cùng hắn, nhưng sau khi nằm trong chiếc làn mây, đã được sung sướng sao còn muốn đau khổ? Thế là y duỗi eo lười biếng để hắn bưng mình đi, thỉnh thoảng phất phơ cái đuôi, nói cho Cung Tuấn biết phải đi hướng nào.

Sở dĩ Cung Tuấn muốn đi ra ngoài là để thăm dò thế giới bên ngoài, hắn là người của thế kỷ hai mươi mốt, mặc dù có đọc vài quyển sách khái quát nước Ý thời bấy giờ nhưng sách vở đâu thể thâu tóm được toàn bộ lịch sử thời đại, chỉ phản ánh được một góc sự thật mà thôi. Huống chi hắn còn phải tìm cách quay về thế giới cũ, phải đi nhiều, biết nhiều mới mong tìm ra được.

Thật ra Cung Tuấn từng hỏi Trương Triết Hạn, có cách nào giúp hắn quay lại hay không? Y nói có thì có, nhưng cái giá phải trả có thể là mạng người. Cung Tuấn không biết ai sẽ hy sinh, cũng không muốn vì mình mà bản thân Savaltore hoặc người khác phải chết, cho nên không đến đường cùng, hắn sẽ không chọn cách cực đoan như thế.

Hai người rời khỏi khuôn viên nhà Saval là đi thẳng vào thị trấn. Dọc đường đi, Cung Tuấn quan sát kiến trúc, thành quách lâu đài nguy nga tráng lệ, thầm cảm thán vào năm 1878 này, sự cổ kính tao nhã đúng là phong cách chủ yếu, vừa xa hoa vừa bề thế, hết sức duy mỹ.

Tạm thời không đề cập đến người xe như nước trên đường, đi lâu cũng mỏi, Cung Tuấn ghé vào một cửa hàng đồ ngọt nghỉ chân, chọn một chỗ bàn khuất trong góc.

Hắn đút bánh mì cho mèo Trương, chống cằm ghi chép những thứ mà mình thấy, coi như lời tâm sự với Simon Savaltore.

"Phải rồi đường từ nhà anh đến nhà tôi mấy khoảng bao nhiêu cây số?"

Trương Triết Hạn không đoán được: "Sao tôi biết."

Cung Tuấn đổi kiểu hỏi: "Vậy anh đi mất bao nhiêu thời gian?"

"Ba ngày." Y đáp, nhấm nháp chút bọt sữa dính trên mép.

Hắn gật đầu: "Vậy có lẽ ba ngày sau chúng ta sẽ đến được nhà anh."

Trương Triết Hạn ngáp một cái: "Không, với cậu thì phải mất bảy ngày."

Cung Tuấn không hiểu: "Tại sao?"

"Tôi bay, bay đường thẳng." Vốn dĩ bay đã nhanh hơn đi bộ, còn bay đường thẳng, không gặp chướng ngại vật, không cần sợ băng qua sông hay núi, cũng không sợ lạc đường.

...Thật ra thời gian bay có thể rút ngắn xuống còn hai ngày, nhưng vì nửa đường, Trương Triết Hạn bị mất phương hướng nên loay hoay mãi mới đến được nhà Saval.

Đúng, chứ không phải y mù đường.

Cung Tuấn tưởng tượng cảnh một con dơi bay vù vù trên trời, giật mình: "Xa như vậy á?"

"Sao? Cậu hối hận vì không đi xe ngựa à?" Trương Triết Hạn há mồm định mắng đồ loài người lười biếng, chợt nghe Cung Tuấn nói: "Không phải, tôi đang nghĩ sao anh không gửi bản thảo tiểu thuyết cho nhà xuất bản địa phương mà phải chạy đến tận đây."

Nhà của Trương Triết Hạn nằm ở ngoại ô Rome, còn nhà Saval thì ở gần cung điện, tít tận trung tâm, vì bản thảo mà phải bay liên tục ba ngày, đúng là chữ nghèo làm khó anh hùng.

Trương Triết Hạn bĩu môi: "Ai bảo tên biên tập kia háo sắc như vậy, muốn sờ mông tôi, tôi lỡ tay chặt tay gã, gã bèn gióng trống khua chiêng bảo với những nhà xuất bản lân cận là không được hợp tác với tôi, vả lại..."

Vả lại y cũng muốn xem xem Simon Savaltore có phải là người y đang tìm hay không.

Cung Tuấn nhíu mày, đang định hỏi han thì chợt có tiếng bàn ghế bị đá đổ vang lên ở ngay chiếc bàn cách hắn không xa.

Hết Chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net