Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc bàn bị đá nứt làm đôi, lăn lông lốc ầm ĩ, vụn gỗ văng đến gần chân Cung Tuấn. Tiếng ồn ào cự cãi vang lên ngay sau đó, một người đàn ông sở hữu bộ râu quai nón hùng vĩ rậm rạp chỉ vào một tên thanh niên mặt trắng, gân cổ lên: "Mày vừa lấy tiền của tao đúng không?! Là mày lấy đúng không?!"

Giọng nói ồm ồm oang oang của tên râu quai nón khiến mọi người kiêng dè, đồng loạt đứng dậy dạt qua một bên.

Mặt trắng run lên vì giật mình, sau đó cười lạnh: "Tôi trộm của anh? Chứng cứ đâu?! Anh ăn uống quỵt tiền không trả, bây giờ còn muốn vu khống người khác trộm tiền của anh?! Nực cười! Ai chứng kiến? Ai trông thấy tôi lấy tiền của anh? Anh nói xem?"

Râu quai nón tức xì khói, mặt đỏ tía tai gân cổ lên mắng: "Chính mắt tao trông thấy mày lấy tiền của tao ra trả cho bồi bàn! Đó là tiền của tao, không nhầm vào đâu được!"

Thanh niên mặt trắng cười phá lên: "Cái gì? Tôi vừa nghe cái gì vậy? Tiền của anh? Ha ha ha! Tiền có in mặt của anh trên đó hay sao mà anh chắc chắn nó là của anh chứ? Các vị, mọi người nhìn cho kĩ đi, đây là tiền xu do chính quyền Rome phát hành ra vào mười năm trước, đã được lưu hành sử dụng rộng rãi khắp cả nước, ai ai mà không có đồng tiền này?"

Vừa nói, anh ta vừa giờ xu tiền trong tay lên, mọi người đều gật gù đồng tình, tiền thôi, cùng mệnh giá thì tờ nào chả giống nhau? Vả lại đây còn là tiền xu mới toanh, không hề có dấu vết đặc biệt gì, nếu râu quai nón không có chứng cứ cụ thể chứng minh những đồng xu này là của mình, cũng không thể chứng minh tên mặt trắng trộm tiền của gã, chắc chắn người sai sẽ là gã.

Râu quai nón nghẹn ở cổ, tức giận ưỡn ngực trân mình: "Tao đảm bảo đó là tiền của tao!"

"Nói suông ai mà chả nói được!"

"Đúng, đưa chứng cứ ra, vu khống người khác cũng là tội nặng đấy!"

"Phải đó, đừng tưởng mặt mày bặm trợn là không ai làm gì được anh!"

"Chủ quán, lập tức thông báo với đội vệ binh tuần tra, gô cổ anh ta lại đi!"

Những người vây xem xung quanh lập tức nhao nhao, bọn họ chỉ trỏ cười cợt, khinh miệt xem thường người đàn ông râu quai nón kia, khiến gã càng tức anh ách, thở hồng hộc như con bò tót.

Cung Tuấn ngồi cách đối phương không xa, chưa ăn được gì đã bị đẩy ra phía sau đứng dồn vào cùng đám quần chúng qua đường, hắn túm bừa một người hỏi đối phương có chuyện gì xảy ra, người này bèn nhanh miệng kể lể.

Đầu đuôi câu chuyện là tên râu quai nón ăn cơm không trả tiền, sau đó trông thấy thanh niên mặt trắng móc tiền ra trả cho chủ tiệm, làm rơi mấy đồng xu vào chén canh thừa. Gã này bèn khăng khăng một mực nói tiền của gã bị thanh niên mặt trắng kia lấy trộm, còn nói ban đầu tiền nằm trong túi gã, vì tên mặt trắng đi ngang qua nên mới mất.

Râu quai nón không chỉ đi một mình, thấy hai bên xung đột gay cấn đến nỗi sắp lao vào úp nhau, đồng đội của râu quai nón vội kéo gã ra, móc tiền bỏ lên bàn.

"Coi như xui, tôi trả tiền bữa cơm này cho, chúng ta đi thôi, đừng quan tâm đến tên mặt trắng kia nữa!" Đồng đội của râu quai nón cũng là hạng cao to vạm vỡ, vai hùm lưng gấu, vừa đứng dậy là hình thành khối liên minh khiến người khác kiêng dè, nhưng có vẻ người này chững chạc và bình tĩnh hơn râu quai nón nhiều. Hắn ta liếc nhìn tên mặt trắng với vẻ cảnh cáo, ánh mắt lạnh lẽo âm u đó khiến tên mặt trắng run lên, cố đấm ăn xôi làm hổ giấy:

"Anh nói ai là tên mặt trắng đó?!" 

"Cậu có chừng mực thôi." Đối phương lạnh lùng liếc anh ta: "Đừng để tôi vạch trần thân phận của cậu!"

Ý uy hiếp quá rõ ràng, tên mặt trắng run lên, không dám nói gì nữa. Những người bạn của râu quai nón còn khuyên anh ta mấy câu, rồi lững thững kéo đi khỏi cửa tiệm trước ánh mắt dị nghị lén lút của mọi người.

Sau khi đám người cao to đi rồi, tên mặt trắng cũng lủi mất.

"Anh thấy sao?" Nhân lúc mọi người còn ồn ào, Cung Tuấn thì thầm hỏi Trương Triết Hạn: "Râu quai nón oan hay là mặt trắng oan?"

Mặc dù Trương Triết Hạn đã biến thành mèo, Cung Tuấn vẫn nhận ra được vẻ lười nhác khinh thường nhàn nhạt trên cái mặt đầy lông kia. Ở chung với y mấy ngày nay, hắn đã quen với thái độ trời sập không tái mặt của y từ lâu, hắn thò tay nhấn nhấn đệm thịt mềm trên chân mèo, tò mò: "Tôi biết là anh nhìn ra."

"Cậu quan tâm đến nhiều chuyện như vậy làm gì? Có liên quan đến cậu sao? Cậu không nghe nói biết càng ít thì càng tốt hả? Người gì đâu mà..."

Nhưng y vẫn nói cho hắn nghe: "Tên mặt trắng trộm tiền của râu quai nón thật, lúc vừa vào cửa hàng, đúng lúc tôi trông thấy mặt trắng thò tay cuỗm tiền đi, giấu vào ủng chân phải."

Xem kĩ năng của tên trộm này khá thành thạo, hẳn là kinh nghiệm hành nghề đã được không ít năm. Nhưng anh ta qua mắt được mọi người, lại không giấu được Trương Triết Hạn, vì bây giờ y chỉ là một con mèo, không ai trộm đồ lại đề phòng mèo cả, cho dù mèo có thấy thì sao chứ? Nó lại chẳng phải người, không lên tiếng được!

Chỉ là không may cho tên mặt trắng, anh ta bị một kẻ không phải người nhưng nói chuyện trơn tru hơn cả người bắt gặp.

Cung Tuấn gật gù: "Tôi hơi khó hiểu tại sao râu quai nón dám chắc rằng tên mặt trắng lấy tiền của mình? Rõ ràng chỉ có một mình anh trông thấy, lẽ nào gã có con mắt thứ ba sau lưng?"

Mấy ngày nay gặp phải nhiều chuyện chấn nát tam quan, Cung Tuấn đã không suy nghĩ bằng logic bình thường nữa, chuyển sang phi thường: "Như vậy cũng không đúng, nếu phát hiện tiền của mình bị mất từ đầu, sao râu quai nón không bắt quả tang tại chỗ mà phải chờ đến khi trả tiền ăn cơm mới gào lên?"

"Cậu không nghe gã nói hả? Gã phát hiện số tiền bị trộm khi tên mặt trắng đưa tiền cho chủ tiệm." Trương Triết Hạn nhắc nhở: "Vậy chỉ có thể nói là gã đã tạo ra dấu ấn gì đó trên tiền, liếc một cái, biết ngay kia là tiền của mình ngay."

"Hay nhỉ." Cung Tuấn khen ngợi: "Nhưng không có bằng chứng, gã cũng không lấy lại tiền được."

Trương Triết Hạn lắc cái đuôi mèo, phe phẩy qua lại: "Thế thì chưa chắc, đã xuyên đến đây rồi, cậu đừng áp dụng quy tắc của loài người trong tương lai vào cách sống ở đây nữa. Có đôi khi, chứng cứ chả có tác dụng gì, ngược lại, không phải bất cứ thứ gì cũng phải có chứng cứ mới giải quyết được đâu..."

Trương Triết Hạn không nói rõ ra, nhưng Cung Tuấn vừa nghe là hiểu ngay: "Vậy lát nữa sẽ có người xui xẻo."

Đáng lẽ Trương Triết Hạn không quan tâm đến chuyện này, nhưng bị Cung Tuấn gợi lên hứng thú như thế, y cũng bắt đầu thấy hay: "Cậu đoán xem tên mặt trắng kia sẽ bị đám người nọ xử đẹp như thế nào?"

"Hả? Không, tôi không nói đến tên đó." Thế mà Cung Tuấn lại lắc đầu: "Ý tôi là râu quai nón kia cơ."

Trương Triết Hạn nheo mắt, mặt lông lông đầy vẻ nghi ngờ, Cung Tuấn không nói nhầm chứ? Mặt trắng trộm tiền của râu quai nón, nhìn kiểu gì cũng thấy kẻ gặp tai ương là mặt trắng.

Cho dù tên mặt trắng kia không phải nhân loại, nhưng đồng đội của râu quai nón cũng không phải người bình thường mà.

"Giữa trán tên mặt trắng có khí đen tích tụ." Cung Tuấn phán chắc nich.

"...Tôi không nghĩ là cậu còn biết xem bói."

"Dòng đời xô đẩy thôi."

Tất nhiên là Trương Triết Hạn không tin lời hắn nói, y vô thức lắc cái đuôi qua lại, cúi đầu gặm miếng bánh quy, thong thả hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.

Chưa đầy nửa tiếng sau, có người phát hiện thi thể của tên mặt trắng nằm trong con hẻm phía sau cửa tiệm.

Người đầu tiên có mặt tại hiện trường án mạng là chủ tiệm, ông ta đã hơn sáu mươi tuổi, cao lớn khoẻ mạnh, lúc nào cũng nói cười sang sảng, nhưng bây giờ sắc mặt của ông ta còn tái hơn cả mái tóc vàng ngả trắng trên đầu ông ta.

Nghe người ta nói, không phải chủ tiệm tự phát hiện ra xác của tên mặt trắng kia mà là do hung thủ còn tấn công cả ông ta, nhưng may mà ông ta phản kháng kịp.

"Đó... Đó là một con quỷ một sừng, mặt có vảy, mắt đỏ tươi, trông vô cùng dị hợm!" Nhớ lại chuyện cũ, chủ tiệm vẫn còn run lẩy bẩy, hốt hoảng túm lấy cánh tay con gái mình, tay còn lại thì siết chặt thành nắm đấm. Mọi người sửng sốt, xì xào bàn tán, nói về những cái chết quái lạ gần đây, xâu chuỗi những chuyện này lại với nhau, đều cho rằng có một tổ chức thần bí nào đó đã giả ma giả quỷ để làm rối loạn trị an trong thành phố.

"Không, chắc chắn tên đó là quỷ thật! Tôi dám khẳng định nó không phải người! Vì tôi đã giơ súng bắn nó một phát trúng vào bụng, nhưng nó vẫn chạy được, còn bay lên trời!"

Chủ tiệm càng nói càng kích động, đứng phắt dậy miêu tả lại cảnh tượng kia.

Hơn cả thế, nguyên nhân cái chết của tên mặt trắng mới là thứ khiến người ta hãi hùng, anh ta bị hút khô cả người, máu huyết sinh lực cạn kiệt, thi thể chết không nhắm mắt, da quắt lại dính chặt vào xương, trông cực kỳ khủng khiếp.

"Có khi nào là một loại thuốc độc khiến máu người bốc hơi nhanh không? Tôi không tin có chuyện ma quỷ hoang đường này xảy ra!"

"Đúng vậy, hẳn đây là một loại vũ khí sinh học nào đó, quỷ yêu gì chứ, tôi sống hơn năm mươi năm rồi, chưa bao giờ trông thấy chúng nó, chúng nó hoàn toàn không có thật trên đời."

"Nói vậy không đúng lắm, ông không nghe chuyện mọi người đồn đãi trong tháng này sao? Có vài người chết một cách rất kì lạ, còn có người trông thấy quái nhân lẻn vào nhà mình ăn thịt người nữa!"

"A, bà tin những chuyện nhảm nhí đó sao? Tôi cam đoan đó chỉ là lời bịa đặt của những kẻ muốn quảng bá tiểu thuyết gì đó thôi! Không phải dạo gần đây có rất nhiều kẻ học đòi sáng tác tác phẩm văn học phi thực tế để kiếm tiền, chính quyền đang triển khai hỗ trợ cho bọn họ sao? Tôi thấy cái đám người đó vô công rỗi nghề, muốn loè thiên hạ nên lợi dụng vài vụ án chưa tra được hung thủ, nhân cơ hội làm bộ làm tịch trải đường cho tương lai mình..."

"Viết tiểu thuyết mà cần phải làm đến mức này sao? Ông nói chuyện không suy nghĩ gì cả! Đây là án mạng, có người chết thật, tình trạng cái chết thảm thiết như vậy mà ông bảo là trải đường cho tiểu thuyết? Không tin quỷ quái cũng đừng ngậm máu phun người, ngày trăng tròn sắp đến rồi, các người chờ thiên hạ bạo loạn đi!"

Một người phụ nữ đột nhiên phản ứng gay gắt khiến tất cả mọi người hoảng sợ, bà ta nắm chặt thánh giá, lẩm bẩm cầu an rồi quay người chạy trối chết như sợ sẽ bị sự xui xẻo của án mạng lây dính.

Nếu không có quần áo trên người, Cung Tuấn cũng không nhận ra thi thể này chính là tên mặt trắng ban nãy. Hắn liếc nhìn Trương Triết Hạn trong chiếc làn mây, thì thầm hỏi: "Cái chết này kỳ lạ thật."

Trương Triết Hạn lành lạnh đáp: "Không phải cậu nói tên mặt trắng mới là kẻ xui xẻo sao?"

Cung Tuấn gật đầu: "Khi nào hắn xui hẵng hay, anh cứ chờ xem."

Dĩ nhiên là Trương Triết Hạn sẽ không tin lời hắn nói, chỉ nhíu mày nhìn thi thể: "Tại sao anh ta lại bị phi nhân loại giết?"

Y nhảy xuống đất, nhân lúc mọi người không chú ý, chui vào chỗ thi thể đang nằm, lợi dụng góc khuất quần áo để quan sát kiểm tra, phát hiện đúng là tên này bị hút khô máu mà chết.

Mèo Trương Triết Hạn rất nhỏ nên đúng là không ai biết được, vì thi thể của tên này được phủ một lớp vải trắng lên trên nên chẳng ai nghĩ tới có một con mèo chui xuống bên dưới. Mãi cho tới khi có kẻ xốc tấm vải lên, giơ tay định đánh Trương Triết Hạn, y mới ngao lên một tiếng, nhanh nhẹn tránh thoát bàn tay của đối phương.

Cung Tuấn vội vàng xông lên ôm lấy y, nheo mắt nhìn người kia, miệng nói xin lỗi nhưng mặt mày lành lạnh, không có ý hối cải: "Mèo nhà tôi nghịch ngợm quá, tôi mang nó về."

May mà người ở xứ này không có niềm tin tuyệt đối vào chuyện mèo đen nhảy qua xác chết sẽ làm cho xác sống lại, nếu không thì Trương Triết Hạn đã bị bọn họ thi nhau đánh đập, xua như xua tà.

Người kia là con gái của chủ tiệm, vẫn còn khá trẻ, thấy Cung Tuấn tuấn tú bình tĩnh, vẻ mặt cũng dịu đi một chút: "Anh nuôi mèo đen xui xẻo lắm, mấy người chết gần đây cũng nuôi mèo đen, hay là anh đưa nó cho tôi, tôi mang nó đến chỗ thần sử đại nhân làm lễ rửa tội rồi trả lại cho anh."

Cung Tuấn đậy nắp cái làn lại, khách sáo: "Cảm ơn ý tốt của cô, mèo nhà tôi rất thông minh, tự biết chừng mực, không nhọc cô quan tâm."

Nói xong, hắn quay đầu ra cửa. Đợi đến khi đi một quãng xa cửa tiệm, Cung Tuấn mới thả Trương Triết Hạn ra: "Anh phát hiện ra cái gì à?"

"Tôi biết tại sao tên râu quai nón nhận ra tiền của mình bị mặt trắng trộm đi rồi." Đột nhiên Trương Triết Hạn lái qua một chủ đề không liên quan.

"Hả?" Cung Tuấn không theo kịp sóng não của y: "Anh còn quan tâm thứ này?"

"Cũng vì chuyện này nên mới gián tiếp gây ra cái chết cho anh ta."

Trương Triết Hạn không thích quanh co lòng vòng, y nói thẳng: "Tôi trông thấy đồng tiền bị thi thể siết trong nắm tay, nó có một mùi hương đặc trưng mà tôi không bao giờ quên được."

"Mùi gì?"

"Mỡ người."

Trương Triết Hạn nheo mắt: "Chính xác hơn là mùi của một loại dầu được chế tạo từ mỡ người."

Hết Chương 13

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net