Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hành vi của cô con gái ông chủ tiệm rất khả nghi, Cung Tuấn chạy xuống tầng trệt của khách sạn, định lao ra ngoài xem cô ta chạy tới đâu rồi, chợt bị hai nhân viên tiếp tân của khách sạn cản lại.

"Xin lỗi quý khách!" Nữ nhân viên vội vàng cúi người, nam nhân viên thì túm lấy Cung Tuấn, vẻ mặt khó xử: "Quý ngài à, ban đêm không nên ra đường đâu, nhất là vào giờ này!"

"Có vấn đề gì sao?" Cô gái kia đã chạy xa, hắn có rượt cũng không kịp, huống hồ hắn cũng không dám để hai người tiếp tân này chạy ra ngoài theo mình, nhỡ bọn họ thấy được Trương Triết Hạn đang quay cuồng trên không trung, e là không hay lắm.

Hai người tiếp tân nhìn nhau, có hơi ái ngại: "Thị trấn của bọn tôi có quy định là không được ra ngoài sau tám giờ tối, đảm bảo an toàn cho khách một cách tuyệt đối."

Cung Tuấn lấy làm lạ: "Lẽ nào là do vụ án sáng nay?"

"Không chỉ là nó." Nữ tiếp tấn thở dài, nghĩ lại vẫn còn run: "Thấy anh không giống người địa phương nên chắc là anh không biết. Lúc trước không có quy định này, nhưng chỉ trong một tháng nay đã có vài người chết một cách kì quái. Đầu tiên là hai người khách lạ đến từ một tỉnh nhỏ, vừa ngủ trọ một đêm, sáng ra đã thấy người tái tím cứng nhắc. Tiếp đó là một hộ gia đình làm công trong xưởng vũ khí ở phía nam, nghe nói một nhà bốn người đều bị giết sạch, thân thể khô quắt không còn chút máu. Kế đến, phải kể tới mấy người hành khất trong khu vực này."

Nói đến đây, cô ta liếc nhìn đồng nghiệp như đang hỏi ý, lấy hết can đảm nói tiếp: "Bình thường ông chủ khách sạn của bọn tôi hay gọi bọn họ đến cửa sau của khách sạn vào sáng thứ bảy để tặng thức ăn miễn phí cho bọn họ, ông chủ đã làm chuyện này nhiều năm rồi, không có vấn đề gì xảy ra cho đến ngày thứ bảy tuần trước, cũng chính là ba ngày trước..."

Cô tiếp tân không nói nữa, đẩy đẩy đồng nghiệp, nam nhân viên tiếp lời: "Vì đa số hành khất đều biết chuyện tặng thức ăn miễn phí ở đây, sợ đi muộn sẽ mất phần nên cố ý đến từ rất sớm, có khi hai, ba giờ sáng đã thấy có người chờ ở cửa sau. Ba ngày trước bọn họ cũng chờ ở cửa sau nhưng khi ông chủ của tôi mở cửa, phát hiện bọn họ đều đã chết."

Anh ta cũng sợ, giọng run run: "Từ đó về sau, không ai đến nhận thức ăn nữa, cứ như là không còn một người hành khất nào. Mà tình trạng tử vong của bọn họ không khác gì nhau, đều bị hút khô mà chết, nên mọi người đều lén lút kháo nhau, có vẻ như là do..."

...

"Quỷ hút máu khác?"

Nghe Cung Tuấn nhắc đến chuyện này, Trương Triết Hạn liếc hắn từ đầu đến chân: "Cậu đi nghe lời tiểu yêu tinh nào rồi phải không?"

"Tôi nghe người nói chuyện, xung quanh tôi, trừ anh ra thì còn ai giống tiểu yêu tinh nhất đâu!" Cung Tuấn rất chất phác, không hiểu dụng ý của Trương Triết Hạn.

"Hừ." Trương Triết Hạn híp mắt: "Cậu muốn biết ngoài tôi ra còn có quỷ hút máu nào nữa à? Có! Một con quỷ hút máu tóc đen mắt xanh có cặp giò ngắn gò má núng nính!"

Cung Tuấn lập tức biết y đang nhắc đến "con" của y, bèn lắc đầu: "Không phải, là quỷ hút máu trưởng thành, mạnh mẽ và hung hãn như-..."

Trương Triết Hạn liếc hắn.

Cung Tuấn: "...Như là tên đó." Hắn chỉ về phía gã áo choàng đen bị Trương Triết Hạn trói lại, nhét trong góc phòng

Giờ phút này, tên áo choàng đen ban nãy còn vênh váo kênh kiệu, thẳng thừng tuyên bố Cung Tuấn là con mồi đã giắt vào răng gã, không ai có thể moi ra được - đang ngồi trong góc, mặt mũi bầm dập, đầu tóc rối bù, tay chân sưng húp, xương cốt cả người như bánh răng cũ kĩ quá lâu mà không được thay dầu, mỗi lần nhúc nhích sẽ kêu lên rắc rắc.

Rider đau không chịu nổi, nhưng vẫn quật cường cắn răng: "Muốn đổ tội gì lên người ta hả? Không có cửa đâu! Bọn mi nằm mơ đi!"

"Mi đánh giá cao bản thân quá rồi." Có Trương tay đấm ở đây, Cung Tuấn cũng không sợ bị tên Rider này tấn công, nhướng mày: "Thế anh biết gì rồi?"

"Hừ, cho dù có ninh đầu ta xuống, ta cũng không nói!"

Gã quay mặt qua một bên, ra vẻ mềm cứng không ăn. Cung Tuấn chỉ cười không nói, cầm một cái giá nến lên, chĩa mũi nhọn về phía gã: "Tôi không dám ninh đầu anh xuống, nhưng chọc mấy lỗ, rót mật rồi thả kiến lên cho chúng nó gặm thịt anh thì dễ."

"Cho dù anh là mình đồng da sắt, bị kiến đục tới đục lui trên da thịt chắc cũng không dễ chịu đâu nhỉ?" Hắn thở dài: "Thường nói voi sợ kiến không phải ngoa, nếu anh không thích rót mật vào vết thương, tôi có thể rót vào tai anh, ném anh vào tổ kiến, để anh bị nghìn vạn con kiến bao vây, tận hưởng cảm giác có thứ làm tổ trong người mình thú vị đến mức nào..."

Rider nghe mà run cả người. Gã sững sờ nhìn Cung Tuấn, lòng gào rú than khóc, má nó, rốt cuộc gã là ác quỷ hay tên nhân loại này mới là ác quỷ?

Rót mật cho kiến gặm? Còn ác hơn xát muối lên vết thương!

Tưởng tượng cảnh hàng nghìn con kiến bò tới bò lui trong tai mình, Rider nổi da gà, mồ hôi lạnh rịn ra trên trán, không ngờ có ngày gã phải sợ một đám kiến!

"Ta, ta nói!" Định lực có giới hạn, Rider khuất phục, căn răng chịu thua: "Có người bỏ tiền ra thuê ta đi theo dõi mi..."

Cụ thể là bỏ tiền thuê một đám người nhìn chòng chọc vào những người có mặt mày ưa nhìn, khí chất sáng sủa, dễ gây thiện cảm với người đối diện. Gã quỷ nói, có khoảng hơn trăm con quỷ đủ chủng tộc đang được thuê để làm điều này, đã tản rộng ra trong phạm vi cả nước, quy mô rất lớn.

Còn mục đích để làm gì thì gã chịu, không biết.

"Cần mi làm gì?" Trương Triết Hạn khó chịu, muốn có người khó chịu cùng mình: "Vừa vô dụng vừa tàn ác như vậy thì nên đầu thai sớm siêu sinh sớm đi."

"Ta không ác! Ta chỉ giết mỗi tên mặt trắng, đó cũng là lệnh của cấp trên!" Gã cố cãi.

"Thượng bất chính, hạ tắc loạn, một lũ khốn nạn từ trong ra ngoài, ruột đen như mực." Trương Triết Hạn mắng, còn giơ tay nhéo đứt lỗ tai gã.

Rider đau mà không dám thét, thét lại không đáng mặt quỷ giới, chỉ đành gắng gượng mọc cái tai mới ra.

"Giết thằng oắt đó cũng vì bất đắc dĩ thôi!" Rider lúng túng: "Nó cũng là một thành viên trong đoàn, nhưng lại cố tình gây hấn với nhân viên chính quyền."

"Hả?" Trương Triết Hạn nhíu mày: "Ý mi là đám người của tên râu quai nón kia... Là người của chính quyền?"

"Chứ còn sao nữa, mi không thấy bọn chúng cầm đồng tiền xu đó sao?" Rider ra vẻ hiểu biết, nhưng vẫn nhớ mình đang nằm trong tay người ta, lại rụt cổ: "Mi có thấy con sông ở phía nam thị trấn không?"

Hai người kia gật đầu, Rider nói tiếp: "Ở thượng nguồn con sông là một cái mỏ khai thác, bên trên là nhà máy vũ khí, nhưng thực chất bên dưới chính là hầm khai thác vàng! Không chỉ có vàng, dưới đó còn có tiền xu, đồ cổ, bảo bối, sách quý, còn có vô số vũ khí, bảo kiếm, áo giáp! Chưa hết, thứ quan trọng nhất mà mọi người đều tranh đoạt chính là quan tài!"

Quan tài?

"Quan tài thì có gì phải tranh? Bên trong không chỉ có thi thể mà còn có thứ khác à?" Cung Tuấn buột miệng.

"Nhìn là biết mi chưa trải sự đời." Rider nhìn Cung Tuấn với vẻ tiếc nuối: "Mi đã tiếp xúc với phi nhân loại, ắt cũng biết được quan tài là biểu tượng của chủng tộc nào chứ?"

Cung Tuấn nghe vậy, vô thức liếc đến chỗ Trương Triết Hạn, thấy y trầm ngâm, có vẻ lời tên quỷ này nói chưa hẳn là sai.

Rider đánh nhau với Trương Triết Hạn nhưng không biết y là quỷ hút máu. Trong tầm nhìn của Rider, quỷ hút máu là một thứ gì đó rất xa xôi, có lẽ là do số lượng tộc đàn Huyết tộc đã dần biến mất, cũng có thể là vì nhưng trận thánh chiến kinh hoàng chấn động cả thế giới phi nhân loại khiến chúng quỷ bọn gã bị ám ảnh bởi chủng tộc gần như bất tử này. Có lẽ Trương Triết Hạn rất mạnh, mạnh đến nỗi không tung hết sức thì vẫn có thể bóp chết gã, nhưng chưa ngầu đến mức gã cho rằng y là Huyết tộc.

"Ta nghe các lãnh đạo nói, mấy chiếc quan tài đó đều có từ trăm năm trước, thuộc về một nhánh Huyết tộc cổ xưa đã bị diệt chủng." Rider phô bày trí tuệ, thể hiện sự uyên bác của mình: "Vào trăm năm trước, một cuộc chiến khốc liệt đã diễn ra giữa phi nhân loại và tổ chức bảo vệ an ninh của chính quyền, không ai biết cụ thể quá trình đó đã xảy ra như thế nào, nhưng nhánh tộc hùng mạnh đó bị tiêu diệt không còn bao nhiêu người, nghe nói tất cả trưởng lão của bọn họ đều đã chết, chết không toàn thây..."

Sau đó gã này còn huyên thuyên nhiều thứ, nhưng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi râu ria không liên quan đến việc Cung Tuấn muốn hỏi.

Hắn ngắt lời gã: "Vậy tại sao tiền xu lại rơi vào tay nhóm người của chính quyền? Tại sao chạm trán với người của chính quyền xong, các người phải giết tên mặt trắng đó?"

Rider đảo mắt, bị cắt ngang câu chuyện nên mất hứng, có vẻ không muốn nói tiếp, nhưng chợt thấy Trương Triết Hạn lại vuốt vuốt mấy ngón tay như đang đắn đo suy nghĩ, gã bèn nuốt nước bọt: "Giết thằng đó là vì bọn ta sợ nó tiết lộ chuyện bí mật của tổ chức thôi, ta cũng chỉ làm theo lệnh của cấp trên, ta đâu phải người đầu têu chủ mưu... Với cả, hình như tên mặt trắng đó không được lòng cấp trên, nó đã làm chuyện gì đó khiến cấp trên nổi giận, nên cũng có thể nói là lấy việc công trả thù riêng."

"Còn về chuyện tại sao tiền xu lại nằm trong tay đám người bên chính quyền thì có gì phải hỏi đâu! Chắc chắn là bọn họ cấu kết với nhau làm chuyện xấu, trộm một số tiền ra sử dụng chứ có gì khó hiểu đâu!"

Rider dõng dạc oang oang, chưa kịp khoe khoang kiến thức đã bị Cung Tuấn đơm một câu: "Anh bị ngốc à, tiền từ trăm năm trước sao còn sử dụng được tới bây giờ?"

Rider ngẩn ra: "Đúng vậy, sao thế nhỉ?"

Thắc mắc của gã cũng là thắc mắc của Cung Tuấn lẫn Trương Triết Hạn. Sở dĩ gã không chú ý đến điều này là vì phi nhân loại không thường sử dùng tiền, thức ăn chủ yếu của bọn họ cũng không phải là thứ chỉ cần bỏ tiền ra là mua được. Ngay cả bản thân Trương Triết Hạn cũng thế, rất ít khi y có việc dùng đến tiền, vì vậy mới có chuyện ăn xài cạn kiệt tài nguyên trong nhà đến độ không còn tiền trả phí điện...

Hỏi cung xong, Cung Tuấn chủ động cởi dây trói thả con quỷ ra.

Nhìn Rider cúp đuôi chạy trốn chết, Trương Triết Hạn giễu cợt Cung Tuấn: "Mới đến đây có mấy hôm mà đã học đòi nhân nghĩa rồi hả? Cậu không nghĩ đến chuyện gã từng giết ai sao?"

"Không phải, chỉ là tôi cảm thấy tên này không sống lâu được." Cung Tuấn lại giở giọng sâu xa, chiêm nghiệm về những thứ huyền học tâm linh: "Nếu bây giờ chúng ta giết gã, sẽ khó màphi tang xác, rất có thể còn trở thành đối tượng bị hiềm nghi vì trong hôm nay dã xảy ra hai vụ án liên tục."

"Thôi đi, chẳng phải cậu bảo tên râu quai nón kia không sống được lâu à?"

"Chúng ta chưa gặp được hắn ta, đâu thể chắc chắn là hắn ta còn sống?" Cung Tuấn chớp mắt.

"Chậc, nhưng lần này tôi tin cậu, nếu thật sự có một tổ chức truy lùng săn mồi đúng như lời tên quỷ Rider này nói, đảm bảo gã ta không ra khỏi phạm vi thành phố này đã bị thanh lý môn hộ."

Đêm đó hai người nằm ngả lưng một giấc đến sáng, chờ cảnh sát thông báo cởi bỏ hiềm nghi chi mọi người. Tiếc là cảnh sát vẫn giữ bọn họ ở lại, Cung Tuấn hỏi thăm được, hình như là có lãnh đạo cấp cao nào đến thị sát nên cảnh sát mới điều tra vụ này một cách gắt gao nghiêm mật, chủ yếu là để lãnh đạo thấy bọn họ đang cố gắng hết sức, không hề buông lơi.

Trong khi những người khách khác âu sầu lo sợ, chửi bởi than phiền, Cung Tuấn chỉ lẳng lặng quay về khách sạn.

Leo lên đến phòng, cậu trông thấy một con mèo đen tao nhã nhón chân giẫm giẫm mặt bàn, sau đó đi lòng vòng quanh vài hộp đồ ăn bên cạnh như đang tuần tra lãnh thổ của mình.

Tưởng mèo ta đói, Cung Tuấn lên tiếng: "Tôi đặt thức ăn ở cửa hàng cơm bên cạnh đấy, anh đói thì cứ ăn."

Khi nói chuyện, hắn đã đi đến trước bàn.

"Không phải ông chủ tiệm bên đó vừa mất à? Cửa tiệm vẫn hoạt động bình thường?" Đuôi mèo chụp mấy con ruồi trên không trung, đôi mắt to lúng liếng lười biếng liếc ra cửa sổ, nhìn xuống dưới tầng: "Vẫn náo nhiệt như hôm trước?"

"Tôi có nghe nói về chuyện đó." Cung Tuấn gật gù: "Mọi người bảo việc kinh doanh của cửa hàng này rất tốt nên không thể đình trệ, hơn nữa chủ tiệm còn gánh vác một con số nợ nần khá khủng từ người vợ đã mất nên phải tranh thủ kiếm tiền. Hôm nay tôi không gặp cô con gái của ông chủ, chắc là trốn trong phòng khóc rồi."

Nghe giọng điệu của hắn có vẻ tiếc nuối, Trương Triết Hạn nhướng mày ồ một tiếng: "Há? Quan tâm người ta như vậy à?"

"Không phải, đêm qua tôi thấy cô ta có hành vi khả nghi." Nhưng vì không thể đi theo nên hắn không biết: "Anh tin tôi đi, tôi chỉ đang muốn về nhà cùng anh thôi!"

Nói xong, hắn cứ thấy là lạ chỗ nào nhưng lại không nói rõ được.

Trương Triết Hạn: "Nếu cậu nói chuyện mà không sờ mông tôi thì tôi đã tin."

Cung Tuấn: "..."

Cung Tuấn: "Mông anh ở đây à?"

Hắn cúi đầu nhìn bàn tay đang nằm trên gốc đuôi mèo, cố cãi chày cãi cối: "Tôi tưởng chỗ này là xương cụt."

"Cũng không phải chỗ cậu muốn sờ là sờ!" Mèo Trương cong móng vuốt cào tay hắn.

Hết Chương 16

Ôm mọi người :33 💑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net