Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không phải Cung Tuấn cố ý muốn sờ mèo, chỉ tại tay hắn giở thói hư.

Âu cũng vì lông mèo quá mượt!

Bị mèo Trương Triết Hạn cào một phát, hắn nhanh chóng rụt tay về xoa xoa, phát hiện chỉ trầy một lớp da giấy bên ngoài, bèn ngồi xuống mở những hộp cơm đặt sẵn ra, chuẩn bị giải quyết bữa trưa.

"Chờ đã." Trương Triết Hạn nhíu mày lên tiếng, nhảy phóc tới trước hộp gỗ. Cửa hàng cơm này là nổi tiếng với món bò tái chanh phủ sốt sữa cừu húng quế, món ăn trong hộp trước mặt y đúng là món này, nhưng không biết là do đổi đầu bếp hay thực đơn hôm nay được quyết định độ tái 30%, màu đỏ của thịt trông khá là bắt mắt.

Thấy Trương Triết Hạn nhìn chăm chú vào hộp gỗ, Cung Tuấn trêu: "Sao vậy? Anh muốn ăn rồi chứ gì? Tôi gọi những hai phần, anh có thể ăn thoải mái."

Trương Triết Hạn vẫn không nói gì, giơ móng vuốt bấu lên thành hộp.

"Không phải thịt người đó chứ, sao anh nhìn ghê vậy?" Cung Tuấn nhướng mày, pha trò cho bầu không khí sôi động.

Sau đó hắn nghe được câu trả lời của Trương Triết Hạn, cảm thấy dạ dày mình sôi động thật.

"Đúng là thịt người."

"..."

Cung Tuấn nghi ngờ nhìn thịt đỏ trong hộp: không phải chứ?!

Nhận ra ánh mắt nghi ngờ của hắn, Trương Triết Hạn lườm hắn: "Cậu nghi ngờ khứu giác của một Huyết tộc đã uống máu người nhiều lần?"

"..." Thế thì chắc là thật rồi, may mà hắn vẫn chưa ăn miếng nào: "Sao lại có thịt người ở đây, cửa hàng cơm này là hắc điếm phi tang thi thể à?"

Mặt ngoài cố tỏ ra bình tĩnh nhưng hắn đã thấy hơi rợn, dẫu sao nếu không có Trương Triết Hạn, người sẽ ăn số thịt này chính là hắn.

"Anh đoán xem là thịt của ai?"

Cửa tiệm bán cơm lại lấy thịt người chế biến thành món ăn chiêu bài?

Hắn rùng mình, ghé đầu ra cửa sổ, thoáng thấy được cửa hàng cơm đông đúc bên cạnh...

Trương Triết Hạn quan sát thớ thịt, y lắc đầu, trầm ngâm một lát: "Tôi không biết, chỉ biết đây là thịt của một người đàn ông."

Cung Tuấn nhìn món ăn được bày trí đẹp mắt, toả mùi hương tươi mới đầy đủ sắc vị trong hộp, nhìn nó như nhìn thấy quỷ: "Cái này mà anh cũng phân biệt được?"

Trương Triết Hạn phe phẩy đuôi quét qua cánh tay hắn, biếng nhác đáp: "Tôi còn biết người này chỉ mới chết tối hôm qua nữa kìa."

"Tối qua?" Cung Tuấn sững sờ: "Ý anh là ông chủ tiệm bán cơm?!" Thế thì quá kinh khủng rồi!

"Không bằng tôi triệu hồi hồn phách người này lại cho cậu nói chuyện nhé?" Trương Triết Hạn lạnh lùng liếc Cung Tuấn: "Tôi đã giúp cậu phân biệt ra thứ này là thịt người, cứu cậu khỏi tâm ma rồi, cậu biết vậy là được, sao cậu cứ phải tò mò tọc mạch chuyện người khác vậy hả? Cậu quên hết mọi thứ đi, cái chúng ta cần làm bây giờ là tăng tốc về nhà, sau đó cậu duyệt bản thảo cho tôi, chúng ta tách ra, ai đi đường nấy!"

Chẳng biết có phải thái độ của y hơi gay gắt hay không, Cung Tuấn thấy không vui là mấy: "Lỡ như những con quỷ kia đến tìm tôi nữa thì sao? Không phải anh đã ký khế ước với tôi rồi à? Chúng ta còn có bí mật xuyên không nữa, cứ thế mà anh bỏ mặc tôi vậy ư?"

"Chẳng lẽ cậu muốn giữ tôi lại cho đến khi cậu tìm được cách quay về thế giới cũ hả?" Trương Triết Hạn cười nhạt: "Cậu coi tôi là công cụ hay đối tác? Tôi nói cho cậu biết, hai chúng ta không phải là đồng loại, đừng nói như thế chúng ta là bạn bè vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần..."

"Vậy phải vào sinh ra tử với anh thì anh mới coi tôi là bạn sao?" Cung Tuấn khó chịu: "Được, đã thế thì sau khi đến nhà anh, tôi đây không vội duyệt bản thảo, cứ chờ mấy con quỷ kéo đến làm tình làm tội, anh đánh chết vài tên là đủ tính vào sinh ra tử rồi!"

Cung Tuấn nói chuyện dõng dạc hùng hồn đến nỗi Trương Triết Hạn nghẹn lời, tức quá mà cười: "Cậu có cần dùng hạ sách này không? Làm ơn đi Simon, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, việc gì phải quấn lấy nhau..."

"Nói đến đây." Đột nhiên Cung Tuấ lên tiếng, lần đầu tiên ngắt lời Trương Triết Hạn, hắn cúi đầu nhìn y bằng ánh mắt lạnh nhạt mà y chưa từng thấy: "Tại sao anh biết tôi tên là Simon?"

"..."

Mèo đen ngẩng đầu ngây ra nhìn hắn, đôi mắt tròn xoe sóng sánh tia sáng phản chiếu từ cửa sổ thủy tinh sạch sẽ khiến Cung Tuấn có ảo giác nó yếu ớt và mỏng manh, chạm vào là vỡ. Chợt trong đầu hắn nảy sinh một ý nghĩ, Trương Triết Hạn đang hoảng hốt vì chuyện gì đó vượt ngoài tầm kiểm soát của y, vì không giải quyết được nên mới bối rối khi bị hỏi đến.

"Tôi nói thật với cậu vậy." Mãi một lúc sau, Trương Triết Hạn mới nằm xuống bàn, nhìn sang chỗ khác: "Giọng của cậu ở thế giới kia rất giống một người quen tên là Simon của tôi."

"Ha ha." Cung Tuấn cười khẩy hai tiếng rất có lệ: "Anh nghĩ tôi sẽ tin à?"

Trương Triết Hạn hừ một tiếng: "Sự thật là như vậy, vì nghe giọng giống nên tôi mới buột miệng hỏi có phải cậu tên Simon hay không thôi, ai ngờ lại trùng hợp."

Trùng hợp? Không, Cung Tuấn không tin. Đối với một kẻ sống với châm ngôn "mọi thứ đều là hiển nhiên, không có ngẫu nhiên" như hắn, hắn không bao giờ tin lời nói dối của Huyết tộc này. Nhưng hắn cũng không phản bác lời của Trương Triết Hạn, chỉ lặng lẽ cầm mấy hộp thức ăn đi xử lí.

"Này Simon... Trưa nay cậu ăn gì?"

Cung Tuấn đã đi đến cửa rồi, chợt nghe người ta gọi tên mình, bèn quay đầu mỉm cười: "Không nhọc anh lo lắng. Chúng ta lại không thân với nhau, tôi tự lo được."

Nói xong, hắn đóng cửa cái rầm, đi ra ngoài.

Nửa đêm, Cung Tuấn xuất hiện bên ngoài tường rào khách sạn.

Hắn nhìn xung quanh, rõ ràng đã vào xuân được gần một tháng nhưng trời vẫn còn lạnh lắm. Hắn trèo tường ra ngoài, suýt thì té chỏng gọng, mặc dù đã quấn mấy lớp khăn choàng nhưng hắn vẫn có cảm giác cả người tê cứng, hoạt động tay chân có hơi khó khăn, nên khi nhảy xuống có phần lảo đảo.

Vịn lấy bức tường cũ kĩ hơi trơn vì rêu, Cung Tuấn mon men đi theo hướng lúc trước cô con gái của chủ cửa hàng cơm chạy đi.

Đi khỏi con đường này, ra đến đường lớn sẽ có chốt cảnh sát canh giữ đang ở bên đó. Cung Tuấn nấp sau góc khuất bên một bức tượng điêu khức tại góc đường, quan sát bốn cảnh sát đang đốt lò sưởi nướng thịt. Mùi thịt nướng thơm phức thoang thoảng lướt ngang chóp mũi hắn, khiến dạ dày hắn vô thức reo rồn rột hai tiếng. Cung Tuấn vỗ vỗ cái bụng rỗng, mím môi suy tính nên băng qua chốt cảnh sát này như thế nào mà không để bọn họ biết.

Lần trước hắn không kịp theo dõi cô con gái nên không biết cô ta qua kiểu gì, bây giờ nghĩ lại nếu cô ta dám ra đường vào lúc đó, một là có thẻ thông hành, hai là sử dụng chiêu trò thủ đoạn vô hình nào đó thuộc thế lực phi nhân loại, qua mắt được cảnh sát.

Bây giờ hắn cũng có thể nhờ thế lực vô hình, nhưng cứ nghĩ đến Trương Triết Hạn là cuộc nói chuyện sáng nay lại mọc ra trong đầu hắn, nói cho hắn biết, cho dù Trương Triết Hạn có là người mà hắn coi là thân thiết nhất sau khi hắn xuyên không, y cũng chẳng có nghĩa vụ phải gần gũi lại với hắn. Trương Triết Hạn nói đúng, quan hệ giữa bọn họ không là gì cả, vẫn chưa đủ để...

"Tìm ra chưa?"

Một giọng nói lành lạnh chợt vang lên bên tai khiến Cung Tuấn giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lên bờ tường.

Một chú mèo đen hùng dũng bệ vệ đang ngồi trên đầu tường, giương mắt nhìn Cung Tuấn từ trên cao xuống khiến hắn có ảo giác đó là bậc thánh nhân thiên hạ.

"Thánh nhân" đáp xuống đất, sau lưng còn cõng một túi bánh quy.

Trương Triết Hạn hờ hững như có như không liếc cái bụng xẹp lép của Cung Tuấn, lạnh lùng đẩy túi bánh qua: "Không có lần sau."

"Cái gì?" Cung Tuấn nghe không rõ, nhưng vẫn nhặt túi bánh lên: "Sao anh ra đây? Khuya rồi không ngủ à?"

"Tôi muốn ngủ lắm." Trương Triết Hạn nghiến răng: "Nhưng ai đó đã quên khoảng cách khế ước của chúng ta."

"Tôi không quên." Cung Tuấn bình tĩnh nói.

"Không quên mà cậu còn cố tình chạy ra đây?" Trương Triết Hạn hừ một tiếng, rồi chợt nheo mắt: "Lại muốn tôi đi theo làm vệ sĩ à?"

"Anh nghĩ vậy cũng được, tôi không thể làm cái gì khác, mong anh thông cảm cho tôi." Hắn ăn năn hối lỗi, tỏ vẻ bản thân cũng rất bất đắc dĩ: "Hành vi của cô con gái chủ quán rất đáng ngờ, tôi nghi ngờ cô ta có liên quan đến án mạng, cụ thể là cái chết của cha mình. Hôm qua vô tình tôi trông thấy hành động lén lút của cô ta, hôm nay bèn trông chừng xem cô ta có ra ngoài không, kết quả..."

"Kết quả là người ta tắt đèn đi ngủ còn cậu thì ở đây rình mò đúng không?"

"Nếu cô ta có dính đến hung thủ, chúng ta có thể điều tra ra được, chẳng phải là cảnh sát sẽ kết án thật nhanh, thả chúng ta ra sớm ngày hơn sao?" Cung Tuấn nói đúng lý hợp tình: "Hơn nữa tôi cũng rất tò mò cái hầm mỏ mà Rider nói..."

Trương Triết Hạn liếc hắn một chốc, chợt lên tiếng: "Cậu muốn đến đó thám thính xem có cách nào quay về thế giới của mình hay không chứ gì?"

"Bị anh đoán đúng rồi." Hắn cũng không giấu, gật đầu cái rụp.

Trương Triết Hạn đang định nói gì đó, nhưng thấy vẻ sốt sắng của hắn, bèn hừ lạnh: "Được rồi, tôi đi với cậu, nhanh lên, tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu."

Sau khi Trương Triết Hạn giúp Cung Tuấn che mắt người bình thường, qua mặt bốn tên cảnh sát, hai người qua ải trót lọt, đi đến đường lớn.

Nhìn đường phố vắng tanh, Trương Triết Hạn cau mày: "Sương mù hôm nay dày hơn bình thường."

Có vài bóng đen di chuyển, nhưng y chỉ thấy được hình dáng mơ hồ, thị lực về đêm của y còn kém hơn người bình thường một chút, cũng chỉ có thể cảm nhận bằng bản năng.

Lẽ nào lại là kẻ đến thăm dò Cung Tuấn? Rốt cuộc bọn họ là ai? Có phải là tổ chức cùng hội với tên Rider kia không?

Thấy Cung Tuấn thành thạo cất bước đi qua nhiều lối rẽ, Trương Triết Hạn ngồi trên đầu vai hắn khẽ bất ngờ: "Cậu nghiên cứu tuyến đường trước rồi à?"

Cung Tuấn gật đầu: "Trong lúc giân dỗi với anh, tôi đã hỏi người xung quanh."

"...Vậy con đường này dẫn ra đến đâu?"

"Nhà máy vũ khí." Hắn đáp: "Nơi có nhà máy khai thác ngầm dưới đất, chỗ khai quật được nhiều đồng xu mỡ người."

Khi hai người đang nói chuyện, chợt có ánh đèn loé ngang qua chỗ bọn họ, Cung Tuấn khựng lại ngay, hoảng hốt nhìn Trương Triết Hạn.

"Là đèn pha của đội tuần tra trên không."

Trương Triết Hạn nheo mắt, định phi lên cao phá hỏng cái đèn, nhưng lúc này có một đoàn người đột ngột đi đến từ hướng nhà máy, tốc độ cực nhanh, chân như lướt trên mặt đất, sắp đi ngang qua chỗ bọn họ đứng!

Không chỉ Cung Tuấn sững sờ mà cả Trương Triết Hạn cũng giật mình, đoàn người này có khoảng mười người mặc áo trắng dài đi trong đêm, bước chân rất nhẹ, mũ áo choàng che kín nửa mặt, còn không phát ra tiếng động như vậy thì chỉ có thể là...

"Giáo hoàng và các giáo chúng của Quang Minh giáo."

Trương Triết Hạn nhíu mày thì thầm, nhìn đồng phục thì biết ngay là Quang Minh Giáo. Chờ bọn họ đến gần như vậy y mới phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ, thì chỉ có những kẻ ở cấp bậc như Giáo hoàng mới qua mặt được y. Có lẽ bọn họ sẽ không nhận ra một con mèo như y là Huyết tộc, nhưng thanh niên cao lớn to đùng như Simon thì không thể giấu nổi, huống chi vừa rồi đèn tuần tra đã chiếu trúng bọn họ, chẳng bao lâu nữa, đội lính tuần tra hôm nay sẽ xuất hiện, khống chế Simon cho mà xem!

Chưa nói đến quy tắc giới nghiêm của thành phố trong thời gian này, chỉ mỗi việc hai người đang che giấu chuyện Cung Tuấn đến từ thế giới khác đã khiến lòng bọn họ có quỷ. Hôm trước vừa mới nói kị nhất là đụng mặt Giáo hoàng, hôm nay đã gặp!

Trương Triết Hạn suy nghĩ nhanh chóng, vội vàng nhảy xuống đất hoá thành hình người, mà ngay lúc đó đoàn người Giáo hoàng đã đi đến nơi, đồng thời lính tuần tra cũng chạy xe tới đây.

Lính tuần tra gặp Giáo hoàng, lập tức cung kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó không nói nhiều thêm một câu nào, xông vào con hẻm nơi Cung Tuấn và Trương Triết Hạn đang đứng.

Sau đó bọn họ trông thấy hai người đang hôn nhau.

Người đàn ông cao to bị ép vào tường, người thấp hơn một chút đang ôm lấy cổ đối phương, say mê cắn bờ môi dưới của người cao, mái tóc dài phủ loà xoà trước trán nên khó mà trông thấy mặt, chỉ có sống mũi kiên nghị và màu da trắng bệch đến nỗi phát sáng lộ ra dưới trời sương mù mịt.

Và tiếng nước bọt vang dội làm lòng người run rẩy.

"Xin lỗi."

Thủ lĩnh đội tuần tra nhíu mày, rung cái chuông trong tay hai lần: "Có thể nói cho tôi biết nửa đêm rồi hai người còn đến đây để-..."

"Làm ơn đừng nói cho ai biết."

Trương Triết Hạn khẽ lên tiếng, thủ lĩnh đội tuần tra im bặt, kinh ngạc liếc nhìn y và Cung Tuấn, vì quần áo hai người mặc khá dày nên anh ta không phân biệt được Trương Triết Hạn là nam, còn tưởng là...

"Hai thằng dị hợm kinh tởm, mau cút về nhà đi! Gớm chết!" Thủ lĩnh nhíu mày ghét bỏ ra mặt, vung tay dắt cấp dưới rút về.

Hết Chương 17

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net