Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên đội trưởng đội tuần tra dẫn binh lính dưới tay đi rồi, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng gã ta mắng chửi dè bỉu, bảo cấp dưới tìm cách đón Giáo hoàng đi đường khác, đừng để Giáo hoàng trông thấy cảnh tượng phá hủy thuần phong mỹ tục gì đó, làm bẩn mắt Giáo hoàng.

Trương Triết Hạn nghe gã ta nói vậy kèm theo tiếng bước chân dồn dập, chắc mẩm là gã sẽ không để đám người Giáo hoàng đến đây, y bèn thở phào kéo Cung Tuấn đi.

Nhưng y phát hiện Cung Tuấn không nhúc nhích.

"Này." Trương Triết Hạn nhìn lướt ra ngoài, sau đó quay đầu nhìn Cung Tuấn: "Còn không đi nữa, có thể chúng ta sẽ bị bọn họ bắt lại đấy! Tôi đã hy sinh như vậy rồi, cậu cũng nên..."

"Hy sinh?"

Cung Tuấn lặp lại hai chữ y vừa nói, cúi đầu nhìn Trương Triết Hạn. Trong bóng tối, gương mặt của hắn chìm giữa hắc ám, không nhìn rõ vẻ mặt trông như thế nào.

Trương Triết Hạn trố mắt nhìn hắn một lát, nhận ra sự bất mãn của hắn: "Cậu có ý kiến gì à?"

"Tất nhiên là có rồi."

Đột nhiên Cung Tuấn đanh mặt, túm vai áo y rồi kéo y lại, cúi đầu hôn lên môi Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn: "..."

Với sức của y, không khó để giãy ra khỏi tay Cung Tuấn nhưng y muốn xem xem tên ngốc này làm được cái gì. Rõ ràng Cung Tuấn chưa từng hôn ai bao giờ, hắn chỉ biết cắn liếm một cách đơn thuần, đầu lưỡi nóng rực run rẩy thăm dò vào miệng y, sau đó bị y cắn một cái.

Còn có mùi thịt hầm cà chua ngò tây, quá là to gan!

"A!" Cung Tuấn vội vàng rụt lưỡi, bật thốt lên đau đớn, sau đó hắn cứ như bị khiêu khích không cam lòng, càng hăng hái hôn sâu, luồn lách lươn lẹo như thể đã nắm được chút tinh túy, suýt thì Trương Triết Hạn sưng cả môi.

Đến lúc hắn buông ra, cả hai đều thở dốc, Trương Triết Hạn nhìn chằm chằm vào hắn, có vẻ lạnh lùng: "Cậu hài lòng chưa?"

"Đừng nói như thể chỉ có một mình anh thiệt thòi như vậy." Hắn nheo mắt, giữ chặt vai Trương Triết Hạn, nhìn bờ môi ướt át căng đầy của y như bị phủ một lớp son mỏng đỏ hồng. Trương Triết Hạn cũng không yếu thế, ngẩng đầu trừng hắn: "Được tôi hôn là may mắn của cậu, có gì phải giận? Chỉ hôn một chút, cậu cũng đâu mất cái gì?"

"Tôi cũng chỉ hôn anh một chút, anh cần gì phải đỏ mặt? Còn nói là hy sinh, anh tưởng môi mình mềm lắm hả?" Hắn cười lạnh quật lại, bàn tay trượt từ đầu vai xuống thắt lưng rồi bấm nhẹ vào eo Trương Triết Hạn, tiếp tục trườn xuống sâu hơn, luồng vào mép quần y.

Chát!

Trương Triết Hạn vả một phát vào cổ tay hắn, trợn mắt: "Cậu đã quên đây là thân thể của ai à? Tôi đây hạ mình hôn cậu đã là ân huệ, cậu có biết lúc trước tôi ghét cái tên Simon Savaltore này bao nhiêu không? Cậu sẽ hôn cái mặt của một tên mưu đồ lên giường với mình sao?"

Cung Tuấn sợ ngây người, ngẩn ra một lúc rồi gân cổ lên cãi: "Nhưng linh hồn bên trong không phải Simon Savaltore mà là tôi!"

"Tôi không quan tâm, không có gì khác nhau cả!" Trương Triết Hạn xù lông, mặt đỏ tía tai, thở hổn hển quay đầu bỏ đi.

Cung Tuấn đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, bỗng nhiên cảm giác Trương Triết Hạn nói rất đúng, mặc dù hai người bọn họ hôn nhau nhưng đây không phải thân xác của hắn mà là của Simon Savaltore! Gương mặt mà Trương Triết Hạn nhìn thấy cũng là Simon Savaltore!

Bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi khủng hoảng, cũng có phần tiếc nuối, nếu hắn xuyên cả thân người đến đây thì có phải mọi chuyện đã khác?

Hắn đẹp trai như vậy mà, không phải mọi người thường nói Huyết tộc rất thích ngắm người đẹp sao? Chắc chắn Trương Triết Hạn sẽ nhìn hắn với ánh mắt khác, ví dụ như khâm phục!

Cung Tuấn vò tóc, không biết vừa rồi mình suy nghĩ lung ta lung tung cái gì.

Lúc này, Cung Tuấn chợt nghe tiếng bước chân quay về, hắn liếc mắt nhìn lên, phát hiện Trương Triết Hạn đang đứng trước mặt mình ở cách đó không xa, lườm lườm hắn: "Còn không mau đi!"

Thấy Cung Tuấn ngơ ngác nhìn mình, dù là trong bóng tối, y vẫn có thể đoán được là mặt hắn ngốc không chịu nổi, bèn dịu giọng: "Tôi không biết đường."

Và còn cả chuyện bọn họ không thể xa nhau quá nữa.

Cảm giác vui sướng đột ngột tràn khắp lồng ngực Cung Tuấn, hắn vênh váo ngẩng cao đầu, nhìn vẻ mặt hậm hực không vui của y, đột nhiên cảm thấy mình cố ý gây sự như vậy không phải chuyện gì hay. Biết Trương Triết Hạn sẽ không xuống nước trước, hắn bèn cười cười, khẽ lên tiếng giảng hoà:

"Bây giờ không phải là lúc chúng ta phân biệt thắng thua, chuyện cái chết của những người vừa qua và mục tiêu về nhà mới là quan trọng nhất."

"Ừm." Trương Triết Hạn miễn cưỡng gật đầu coi như là tán thành, quay người bỏ đi, sau đó bỗng xoay lại: "Kỹ thuật hôn của cậu..."

Cung Tuấn hồ hởi nhìn y, có hơi ngạc nhiên: "Anh cảm thấy..."

"Quá tệ."

"..."

"Tay mơ phải không?"

"Anh cũng thế chứ hơn gì tôi?"

Hắn nhớ là Trương Triết Hạn có con, lẽ nào y không thực hành hôn với vợ của mình sao? Hay vợ chồng thời này là kiểu tương kính như tân, không thể hiện tình cảm một cách trực tiếp như vậy?

Một mặt hắn cho rằng Trương Triết Hạn hôn hắn như vậy là vì bị tình thế ép buộc, sống chung với y vài ngày, hắn cảm thấy y không phải là người lẳng lơ. Mặt khác, hắn cảm thấn Trương Triết Hạn đã có vợ rồi mà còn hôn người đàn ông lạ, lẽ nào không thấy ngượng sao?

Và hắn còn hơi mất mác một chút, rốt cuộc là vì đâu?

Nghĩ đến xúc cảm dinh dính, trơn trượt mềm mại lúc nãy...

Cung Tuấn run lên, lắc đầu xua đi những ý nghĩ kì quái, sau đó nhanh chóng cất bước đuổi theo Trương Triết Hạn.

Đúng là đám lính tuần tra kia và nhóm người của Giáo hoàng đã đi xa, nhưng Trương Triết Hạn vẫn còn khá cẩn trọng, chờ qua một lúc mới kéo Cung Tuấn ra ngoài.

Bọn họ băng qua một nhà máy bông lớn, rốt cuộc cũng trông thấy ánh đèn xa xa chiếu rọi ở bên kia con sông. Nhìn thoáng qua cũng có thể trông thấy đó là đèn từ nhà máy hoặc công trường cỡ lớn, ánh sáng rực rỡ cả một vùng trời. Có lẽ đó chính là nhà máy vũ khí mà mọi người hay nhắc, mà hầm mỏ khai quật tiền xu mỡ người thì đang nằm bên dưới nhà máy này.

"Không ai nói với tôi là nhà máy ở bờ bên kia sông." Cung Tuấn gãi đầu, cảm thấy rầu rĩ: "Lẽ nào chúng ta chỉ có thể đứng ở đây nhìn thôi sao?"

"Tôi có thể bay qua đó thám thính tình hình rồi về báo cho cậu biết." Trương Triết Hạn quan sát khúc sông này, hai bờ không xa mấy, chỉ khoảng tám mươi mét, chẳng qua xung quanh đây không có thuyền bè nào nên mới xuất hiện vấn đề.

Cung Tuấn lắc đầu: "Không được, lỡ như ra đến giữa sông, khế ước gì đó giữa chúng ta phát huy tác dụng, anh rơi xuống nước thì sao, dơi không biết bơi mà."

"...Tôi là Huyết tộc." Y không còn gì hay để nói: "Nhưng cậu nói cũng đúng."

"Vả lại người khởi xướng chuyện này là tôi, nếu anh gặp nguy hiểm gì, tôi cũng không sống nổi."

Trương Triết Hạn nổi da gà: "Có cần thái quá vậy không?"

"Nếu anh gặp chuyện gì, rất có thể tôi sẽ bị lộ là người đến từ thế giới khác." Cung Tuấn vô tội nói: "Tôi chưa muốn bị thiêu sống như vậy đâu."

"Thật ra với thân phận con trai của hầu tước Anib Savaltore như cậu, cho dù có người gào thét nói cậu là linh hồn đến từ thế giới khác cũng không có người tin." Trương Triết Hạn nhún vai: "Cha cậu sẽ làm mọi giá để cậu có thể sống yên, cho dù cậu không phải con trai ruột của ông ta."

"Nhưng cái tôi cần không phải sống yên, mà là tìm cách quay về thế giới cũ, nên tôi sẽ phải điều tra nghiên cứ và tiếp xúc nhiều về phương diện phi nhân loại, huyền thuật và ma thuật. Nếu người khác gom hai chuyện này chung với nhau, rất có thể tôi sẽ trở thành kẻ đầu tiên quyên sinh trước khi sinh ra trong lịch sử hình thành thế giới."

Cung Tuấn nói rất chắc nịch, rõ ràng hắn đã suy nghĩ đến chuyện này trước cả Trương Triết Hạn. Mặc dù hắn là người của tương lai hoặc của trái đất tại một thế giới song song nào đó, nhưng hắn cũng hiểu sự bài xích của mọi người trước dị loại kinh khủng như thế nào. Không chỉ là thiêu sống, rất có thể hắn sẽ bị xem là quỷ dữ chiếm đoạt thân thể đến từ cửa địa ngục nào đó, chịu bảy bảy bốn mươi chín hình pháp trừng phạt, rồi mới được chết không toàn thây.

Tóm lại, hắn không dám mạo hiểm.

"Vả lại, tôi cũng không muốn trông thấy anh bị thương."

Hắn hạ giọng, cảm xúc hơi chùng.

Tưởng hắn đang nói về vết thương trên tay hôm trước, Trương Triết Hạn lắc đầu: "Chỉ là chút vết thương ngoài da, không sá gì. Được rồi, cậu nói nhiều thật đấy, tôi có cách đưa cậu qua đó, nhưng cậu không được lên tiếng."

Cung Tuấn còn đang thắc mắc rốt cuộc ai mới là người nói nhiều, chợt thấy Trương Triết Hạn đi xăm xăm về phía mình, sau đó xốc nách hắn lên.

Cung Tuấn: "?"

Xoạch!

Hắn trừng mắt nhìn cặp cánh to đùng xuất hiện sau lưng Trương Triết Hạn, hoảng hốt, không có đuôi ác quỷ nhưng có cánh ác quỷ!

"Anh..." Hắn sững sờ trong chốc lát, mãi đến khi bị Trương Triết Hạn nhấc lên không trung, mới bần thần tỉnh lại: "Có một câu hỏi mà tôi đã thắc mắc lâu rồi."

Lúc này bọn họ đã bay ra khỏi mép sông, dòng sông về đêm không hề đẹp đẽ gì mà còn có phần rùng rợn, khiến Cung Tuấn vô thức ôm chặt Trương Triết Hạn một chút.

"Cậu muốn hỏi cái gì?" Trương Triết Hạn vẫn dư sức nói chuyện với hắn, nhưng hình thể của hắn khá lớn, y không dám lơ là, sợ đánh rơi hắn tại giữa sông.

Sau đó y nghe Cung Tuấn trịnh trọng nói: "Đôi cánh của anh đột ngột mọc ra như vậy, có rách lưng áo không?"

"..."

"Bình thường anh giấu nó ở đâu thế? Lúc trước tôi có nhìn thấy lưng anh, nhưng không thấy đôi cánh, cũng không có hình xăm gì cả."

"..."

"Đó có thể được coi là một trong số một nghìn lẻ một điều bí ẩn trên thế giới!"

Trương Triết Hạn lạnh lùng nói: "Cậu có muốn biết bí ẩn thứ một nghìn lẻ hai là gì không?"

Cung Tuấn buột miệng: "Hả?"

Trương Triết Hạn nhìn xuống dòng sông dưới chân: "Cái chết bí ẩn của con trai hầu tước, Simon Savaltore vào một đêm trăng khuyết bị vầng mây che lấp."

Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn lên cao, đúng là có thấy trăng khuyết bị mây đen bao phủ: "..."

"Tôi đang nghiêm túc suy nghĩ có nên trượt tay hay không." Trương Triết Hạn tiếp tục khủng bố tinh thần hắn: "Chết đuối trông cũng không đẹp mấy."

Cung Tuấn bình tĩnh ôm chặt lấy y: "Tôi tin tưởng vào khả năng bay của anh."

"Cậu nên tin vào khả năng câm miệng của mình."

"..." Nếu không phải hai tay đang bận ôm Trương Triết Hạn, hắn sẽ dùng động tác kéo khoá mồm.

Gió lạnh buổi đêm mơn man lướt qua gò má khiến Cung Tuấn vô thức nhìn xuống dòng sông phẳng lặng. Mặt sông êm đềm đen kịt như màu đất, vì chân lơ lửng trên không trung nên hắn cứ có cảm giác bên dưới dòng sông có lực hút kì lạ muốn kéo hắn xuống, thậm chí trong giây lát lướt qua, hắn còn có ảo giác mình vừa trông thấy một đôi mắt khổng lồ dưới nước đang nhìn mình chăm chú, điều này làm cho hắn thấy lòng hồi hộp không yên.

"Tài thật, dám xây dựng hầm mỏ dưới đất bên cạnh sông, không sợ tường sập dẫn nước vào sao?" Càng đến gần nhà máy, Trương Triết Hạn càng dễ trông thấy một toà nhà lớn lạnh lẽo u ám, hàng chục cỗ máy đang nằm im bên rào, lúc này đèn trong nhà máy chỉ còn sáng đúng một chỗ: cửa vào.

Trước cửa vào có hai tên lính gác, đồng phục của bọn họ không khác gì lính tuần tra mà bọn họ đã gặp hôm trước, xem ra Rider nói không sai, hầm mỏ bên dưới nhà máy này đã bị chính quyền để mắt, người ra vào cũng phải là kẻ có máu mặt trong bộ máy cai trị, thậm chí là phải có công văn xét duyệt.

"Có lẽ là do địa lý thay đổi, hầm mỏ này có từ lâu đời, lúc đó không có con sông này? Không đúng, muốn mộ con sông hình thành hoặc là đổi hướng dòng chảy của nó thì phải mấy thời gian mấy trăm năm, không thể thay đổi con sông dễ như vậy..." Cung Tuấn lẩm bẩm.

"Cậu đã quên trên thế giới này còn có phi nhân loại sao?" Trương Triết Hạn tìm một chỗ đáp đất, cẩn thận quan sát xung quanh: "Đối với bọn tôi, ngay cả chuyện tục mệnh kéo dài tuổi thọ còn được, thay đổi dòng chảy của một con sông đâu phải nan đề. Còn một khả năng nữa là do thiên tai, nhưng tôi không đánh giá cao giả thiết này..."

Y chưa dứt lời, đột nhiên cảm giác có người đến gần, bèn bịt kín miệng Cung Tuấn, lôi vào bụi rậm gần đó.

Hết Chương 18

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net