Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cung Tuấn không còn lời gì để nói, hắn cũng không biết tại sao mình cứ luôn chú ý đến thân thể của Trương Triết Hạn.

Hắn tự nhận mình không phải là người đam mê xác thịt, nếu hắn thuộc bè phái có hứng thú với thân thể người khác thì đã tập thói trăng hoa ong bướm, dạo chơi khắp bụi này bụi kia từ lâu, cũng không từ chối món ăn đưa đến tận cửa như chuyện xảy ra vào thời niên thiếu, càng không để Trương Triết Hạn lơ đãng lộ hàng trước mặt mình năm lần bảy lượt mà vẫn còn sống yên.

Nhưng mỗi lần trông thấy Trương Triết Hạn, hắn luôn thích đến gần y, hệt như y là một chiếc nam châm hút hắn ở mọi cực, chỉ cần Trương Triết Hạn xuất hiện, hắn sẽ vô thức hướng về y, chú ý đến y.

Là vì diện mạo của Huyết tộc quá xuất chúng, vì thân phận phi nhân loại hay là vì giữa bọn họ có một thứ gọi là khế ước tồn tại?

Hắn không muốn quy chụp, chỉ là nghĩ mãi chẳng hiểu.

Vừa suy nghĩ, Cung Tuấn cũng vừa cẩn thận quan sát xung quanh, hai người sắp đi đến một khu nhà xưởng chứa đầy máy móc, mùi dầu hắc và vị rỉ sắt tràn ngập khắp xoang mũi, thỉnh thoảng còn có vài tiếng gió thổi qua lỗ thủng trên nóc nhà xưởng, nghe như âm thanh vọng đến từ phương xa, ôm đầy căm hận và u uất, liên miên không dứt.

"Tới rồi." Đột nhiên Trương Triết Hạn giơ tay ra hiệu cho hắn dừng lại, chỉ vào một căn phòng tối om: "Mùi của thằng cha già thây ma vừa rồi ở đây nồng nhất."

Cung Tuấn thử hít mấy cái, không ngửi ra được cái gì nên đành bỏ cuộc: "Ông ta đi ra từ chỗ này sao? Vậy bốn người kia cũng bị xử lý rồi?"

Hắn chủ động đi vào, cố gắng quan sát xung quanh, trong căn phòng này có rất nhiều thùng hàng chất đống, mỗi một thùng đều to như quan tài, nhìn qua có vẻ rất nặng.

"Có một thùng được mở sẵn rồi, nhưng mà..." Vì để tránh có ám khí bay ra từ trong thùng, Cung Tuấn cởi áo khoác, thử ném về phía thùng hàng. Nhưng khiến hắn ngạc nhiên là chiếc áo khoác đột ngột biến mất trong thùng hành, biến mất không thấy tăm hơi như đã bị bóng tối nuốt chửng.

Hắn sững sờ: "Triết Hạn, anh xem xem có phải ở đây có một con đường dẫn xuống lòng đất hay không?"

Ban đầu hắn còn tưởng là thùng hàng này không bình thường, có thể là tà vạt hay bảo bối gì đó, nhưng sau khi nghe thấy tiếng chiếc áo khẽ rơi xuống, hắn lập tức nghĩ đến hầm mỏ dưới lòng đất.

Trương Triết Hạn cúi đầu quan sát, rồi nhìn Cung Tuấn với vẻ tán thưởng: "Được đó tiểu thiếu gia, suy luận nhanh đấy."

Hai người nhìn nhau với vẻ ăn ý, rồi cùng bước vào lối đi. Đó là một chiếc cầu thang thẳng đứng được làm từ đá và dây thừng, khoảng cách từng bậc cách nhau rất lớn, Trương Triết Hạn không dám cho Cung Tuấn mạo hiểm, chủ động xung phong đi xuống trước.

Không đến vài phút, hai người đã leo xuống được đích đến, càng leo thì đường vào càng rộng ra, cũng nhặt áo khoác của Cung Tuấn lên. Trên áo dính một lớp dầu mỏng, khá giống với mùi dầu bám trên đồng xu trong tay nhóm người râu quai nón lần trước, thấy thế hắn cũng chả dám mặc vào.

Xem ra bọn họ đã đến đúng nơi.

Đích đến là một hang động đủ chỗ cho mười người cùng đứng, từ chỗ này chỉ có một đường hầm vào bóng đêm, loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng nước mơ hồ vọng tới từ một bên vách đất, hẳn vách đất này là bức tường ngăn cách hầm mỏ dưới lòng đất và con sông bên ngoài.

Trong hang động càng tối, tối đến mức không thấy được năm ngón tay, Cung Tuấn nhanh nhẹn móc một chiếc đèn bão nhỏ trong áo khoác ra, châm một que diêm để chiếu sáng.

Trương Triết Hạn nhìn một loạt động tác nhịp nhàng trật tự của hắn, có vẻ kinh ngạc: "Cậu đem theo thứ này lúc nào? Sao lúc nãy tôi ôm cậu không phát hiện ra nó?"

"Tôi cuỗm trong nhà xưởng kia." Cung Tuấn đáp: "Thấy nó được đặt gần mấy chiếc máy, tiện tay lấy đi luôn."

Trương Triết Hạn gật gù, tên nhóc cũng có ích đấy chứ, không đến nỗi làm bình hoa di động.

Y chủ động giành quyền cầm đèn đi trước, nhờ có ánh sáng, không khí trong đường hầm bớt ngột ngạt một chút, cũng giúp y thấy rõ con đường trước mắt không khó đi cho lắm.

Tuy là không quá gập ghềnh, nhưng cũng khá chông chênh, vì ngoài sỏi đá ra, dưới chân bọn họ còn có không ít vải vóc tả tơi, mảnh vỡ kim loại và đồng xu mỡ người.

"Đây là thứ gì?" Trông thấy một cái chuôi thò ra bên vách tường, Cung Tuấn nhíu mày: "Kiếm?"

"Là kiếm của đạo tặc." Trương Triết Hạn nhìn kĩ, kết luận: "Của đám người áo đen ban nãy."

Cung Tuấn bèn nhặt một mảnh vải dày, quấn vào chuôi kiếm định kéo nó ra ngoài, tận dụng làm vũ khí, nhưng Trương Triết Hạn cản hắn lại: "Cậu biết dùng kiếm à?"

"Có biết một chút." Thật ra là nhiều chút, hắn không nói cho Trương Triết Hạn biết thật ra bây giờ việc kinh doanh của gia đình hắn quật khởi là nhờ có hợp tác với thế giới ngầm, học sử dụng súng đạn và vũ khí lạnh là một cách bảo vệ tính mạng thiết thực. Mặc dù kiếm của phương tây không giống loại kiếm mà hắn thường dùng cho lắm, nhưng lúc này có thứ cầm trên tay vẫn an tâm hơn là tay không lâm trận.

Trương Triết Hạn nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn thò hai ngón tay kẹp chuôi kiếm kéo ra ngoài: "Loại kiếm thập tự này rất sắc bén, cẩn thận hại đến bản thân."

"Yên tâm, tôi không ngốc như vậy đâu, nếu anh không cảm thấy an toàn thì có thể ra sau lưng tôi đứng."

"..." Lo cho tên này đúng là dở hơi.

Cung Tuấn cầm thanh kiếm ngắn trong tay, xoay xoay vài đường trong khá là chuyên nghiệp, sau đó chợt phát hiện có thứ bất thường trên thân kiếm: "Hình như là máu?"

"Kiếm dính máu là chuyện bình thường."

"Không phải anh vừa rút kiếm ra từ trong vách đất sao?"

Nghe Cung Tuấn hỏi đến, Trương Triết Hạn mới sững người: "Đúng mà?"

Bọn họ quay lại chỗ vừa rút thanh kiếm, phát hiện có khá nhiều máu chảy ra từ cái lỗ rút kiếm, thấm ướt cả bên tường, đọng thành vũng dưới đất, lẽ nào là vách đất đang chảy máu ư?

Cung Tuấn cầm mũi kiếm cắt dọc theo vách đất, nghe được tiếng kim loại đâm vào da thịt khiến da đầu người tê dại.

Máu chảy ra càng dữ dội, còn kèm theo vài mảnh vụ nội tạng và quần áo, hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng có một suy nghĩ.

Trong vách đất có người.

"Cẩn thận." Trương Triết Hạn giơ tay xoè năm móng vuốt sắc bén ra, sẵn sàng nghênh địch bất kì lúc nào: "Tôi nghĩ là gã này đã chết, nhưng không loại trừ khả năng gã giống tên thây ma ban nãy."

Cung Tuấn gật đầu, cũng siết chặt thanh kiếm, cẩn thận gạt mở lớp đất ra.

Thi thể của gã đàn ông mặc áo đen nằm lõm vào trong vách đất, đầu gãy ngang, mắt trợn trắng, trước khi chết còn khó nén được cơn kinh hoàng tột độ nên con ngươi giãn nở gần như muốn nổ tung. Cả người gã bị vách đất bao bọc, giống như vốn dĩ gã đã nằm trong đất từ lâu, nếu không phải mới đây Trương Triết Hạn và Cung Tuấn vừa trông thấy gã, đã tưởng là gã bị chôn trong vách đất từ mấy ngày trước.

Bên ngoài vách đất còn không có dấu vết cày xới gì.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Cung Tuấn liên tưởng đến nhiều khả năng: "Hắn bị vách đất này... Nuốt lấy?"

"Nếu vách đất là vật sống thì khả năng này không thấp." Trương Triết Hạn nheo mắt, y đã từng thấy loại "đất sống" này rồi, cũng từng nếm mùi đau khổ từ nó rồi, y có thể thoát thân ra được nhưng thứ này khá phiền phức, dính vào rất mất thời gian. Khi y đang suy nghĩ nên tiếp tục đi vào hay là nhảy lên mặt đất suy tính bước tiếp theo, chợt có tiếng bước chân thoáng vang lên từ chỗ thang dây.

"Không ổn, thằng cha thây ma kia quay lại rồi!"

Trương Triết Hạn túm Cung Tuấn chạy vào đường hầm: "Đi mau!"

Hai người nhanh nhẹn phóng thẳng vào trong, cũng không có thời gian chú ý trong vách đất có còn thi thể nào nữa hay không, cũng may là trong con đường hầm này có nhiều lối rẽ, chỉ cần chạy đủ nhanh, tên thây ma kia sẽ không phát hiện ra bọn họ.

Bọn họ chỉ muốn thám thính, không muốn xung đột nên nếu có thể tránh đi xung đột là chuyện tốt nhất.

Chạy bừa vào một lối rẽ, Trương Triết Hạn chợt khựng lại vì phía trước có ánh sáng.

"Có người?" Cung Tuấn cung thấy được ánh sáng, con trông thấy vài bóng người đang in trên tường.

Hai người cẩn thận nhìn nhau, cùng lặng lẽ đi về phía ánh sáng, càng đến gần, bọn họ càng nghe rõ tiếng đục đẽo nho nhỏ vang lên từ bên đó. Cuối cùng khi đi hết đường hầm, hai người mới phát hiện điểm tận cùng là một mỏm đá chìa ra, bọn họ trông thấy một chiếc cầu dây bắc ngang qua phía đối diện, mà đầu bên kia cây cầu dây là dãy phòng ở bằng đất dính liền vào vách tường như tổ kiến khổng lồ.

Đây đích thị là một hang ổ bí mật với hàng chục căn phòng lớn nhỏ. Công trường bên dưới như một cái hố lớn cách chỗ bọn họ đứng khoảng năm mét.

Tiếng đục đẽo và ánh sáng cùng bắt nguồn từ một góc khá xa cây cầu, Cung Tuấn cúi đầu nhìn, phát hiện mấy tên áo đen lúc nãy đang lúi húi làm gì đó với vách đất.

Lúc này chỉ có hai tên, cũng không biết tên còn lại đã đi đâu, có vẻ hai tên này đang bàn bạc chia chác thành quả, không giấu được vẻ vui sướng và đắc thắng.

"Lần này chúng ta kiếm lời to rồi, ai mà ngờ trong vách đất lại có vàng chứ? Mà còn là vàng nguyên chất! Còn có kim cương, đá quý! A, giàu to, giàu to rồi! Mượn lời dân xứ mày mà nói thì là cái gì đấy?"

"Phát tài! Phát tài!"

"Đúng đúng đúng, phát tài! Ha ha ha!"

Hai tên này cực kỳ đắc chí, hoàn toàn không biết có người đang theo dõi bọn chúng, cũng không biết sao chúng lại mò được xuống dưới, vì bên dưới tối om nên Cung Tuấn không thấy rõ toàn cảnh, chỉ có thể xác nhận là hình như bên dưới có nước.

Hắn thầm nghĩ, trong vách có vàng sao? Không có thi thể là may rồi!

Đúng lúc này, đột nhiên Trương Triết Hạn giật bắn lên, nhìn về phía sau lưng bọn họ với vẻ cảnh giác: "Có người đến!"

Hai người đã cùng đường, chỉ có thể tìm được sang đầu cầu bên kia. Nhưng trông thang dây không được chắc chắn cho lắm, không gian lại hẹp, Trương Triết Hạn không thể mở hết hai cánh ra gắp hắn qua.

"Anh cứ qua trước đi, tôi đi bằng cây cầu này cũng được!" Giờ thì đến cả Cung Tuấn cũng có thể xác định là thây ma kia đang đến gần, hắn vểnh tai, xoay mũi kiếm về phía đường hầm sau lưng.

"Vậy thì nhanh lên!" Một tiếng bụp khẽ vang, Trương Triết Hạn biến thành một con dơi nhỏ bằng lòng bàn tay người trưởng thành, giục Cung Tuấn qua cầu.

"Đây là... Hình dạng thật của anh à?"

Bé như thế?

Hắn liếc liếc, vậy chẳng lẽ cái kia cũng... Bé?

"Mau qua đi, cậu chú ý đến cái gì thế!"

Trương Triết Hạn giơ cánh vỗ vào mặt hắn một cái, mùi thơm nhàn nhạt giống hệt hương vị trên quần áo y khiến hắn thoáng ngây ra, rồi vội quay đầu bỏ chạy.

Tiếc là chạy đến nửa cây cầu, hắn có cảm giác không ổn.

"Cây cầu này..."

Hình như là đã được xây dựng từ thời Napoleon cởi quần tắm mưa rồi!

"Pực!"

Tiếng dây thừng ai oán vì đến thời hạn bảo hành khiến cả hai người đều sửng sốt, cùng lúc đó, một mùi vị hôi thối đột ngột phả ra khắp không khí, ép Cung Tuấn suýt hôn mê vì thối.

Cả hai cùng nhìn về phía toả ra mùi thối, phát hiện ở đầu bên kia cây cầu - nơi mà bọn họ chuẩn bị đặt chân đến, một cái đầu đầy lông tóc xuất hiện trong bóng tối, đôi mắt trắng dã như loé sáng trong đêm, tựa sài lang hổ báo nhịn đói mười năm.

Sống lưng Cung Tuấn lạnh toát, dự cảm không lành đã thành sự thật.

Trương Triết Hạn cũng sững sờ không kém: "Đó là..."

"Tên râu quai nón."

Nhưng giờ phút này trông hắn ta không khác gì ông chủ thây ma, chỉ là cả người béo núng nính, phình ra gấp đôi, như thể lớp chất béo trong người sắp rịn ra lỗ chân lông, cho người ta cảm giác vô cùng căng bóng.

"Trông cứ như là sắp nổ vậy." Cung Tuấn vô thức lùi lại: "Tôi nghĩ là chúng ta chỉ còn một con đường."

Vào lúc này, thây ma ông chủ cũng đuổi đến, mà dây thừng cũng đứt phăng, Cung Tuấn rơi tự do xuống công trường, may mà Trương Triết Hạn hoá thành hình người ôm chặt lấy hắn, giương cánh giảm xóc mới giúp hắn đứng vững.

"Ôi!" Cánh đập vào vách đất khiến y đau nghiến răng, thả Cung Tuấn ra, lảo đảo ngã sang một bên.

Cung Tuấn vội vàng chộp lấy tay áo giữ cho y không ngã.

Ông chủ thây ma và tên râu quai nón thấy bọn họ rơi xuống, chỉ biết rống lên chứ không nhảy xuống theo, như là kiêng kị thứ gì đó.

Hai tên áo đen ở cách Cung Tuấn và Trương Triết Hạn chỉ hơn chục mét, tiếng vang lớn như vậy mà bọn họ không hề để ý, chỉ lăm lăm "phát tài".

"Anh có ngửi thấy mùi đó giống tôi không?"

Cung Tuấn nhíu mày nhìn về phía hai người kia: "Máu tươi tanh tưởi."

Hết Chương 20

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net