Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi tanh nồng như vậy không phải là vị rỉ sắt của kim loại khi ngâm trong nước quá lâu, mà là máu của sinh vật sống có thể trọng lớn. Đứng trong vùng không gian hẹp ở một mức nhất định này, Cung Tuấn có thể ngửi được mùi tanh gần sát bên mình, chính xác hơn là bắt nguồn từ bức vách trước mặt hai tên áo đen kia.

Có điều không biết là bọn chúng vẫn đang chìm đắm trong ham muốn phát tài hay là không hề quan tâm đến mùi tanh, chúng vẫn một mực lúi húi cúi người xì xào bàn tán, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn đến gần chúng được một lúc rồi, thậm chí tiếng động do ông chủ thây ma và tên râu quai nón gây ra cũng vang khắp hầm ngầm, nhưng hai tên áo đen kia hoàn toàn không chú ý, chẳng hề quay đầu lại.

Cung Tuấn giơ chiếc đèn lên, ánh sáng mờ nhạt chỉ có thể rọi được thân hình cao lớn của hai tên này, không thể đi xa hơn xem trên tường có gì.

"Ha ha ha, giàu to rồi, giàu to rồi! Mau lên, mau gọi thằng Sanit đến đây, chúng ta mau khuân số vàng này ra ngoài, bán lấy tiền tiêu xài. Tới lúc đó đừng nói là mấy con ả bướm hoang ở làng, cho dù là gái nhà lành trong thị trấn cũng sẽ tự nguyện gả cho chúng ta, sống đời quý phu nhân khá giả!"

"Còn nữa còn nữa, tao sẽ đốt số vàng này vào sòng bạc của lão Dinor, sẽ nướng hết chip bần của lão, cắn hết số thuốc lão thách thức, chơi đến khi sòng bạc của lão phá sản vì trí tuệ này! Tao không cần phải nhìn mặt lão Dinor mà sống nữa!"

"Ha ha, mẹ mày, mày vẫn còn nghĩ đến chuyện đó sao? Chỉ cần mày giàu lên, vung tiền mở sòng bài cạnh tranh làm ăn với lão, thuê mấy tay xào bài chuyên nghiệp về là có thể phất lên, nổi tiếng, đạp lão xuống chín tầng địa ngục, cho lão biết mùi phân chuồng trong xó! Cần gì phải tự tay ném tiền làm giàu cho lão, ăn thua đủ bằng hạ sách như thế!"

"Không, tao muốn chính tay cầm tiền tát vào mặt lão, muốn trông thấy vẻ mặt kinh hoảng của lão khi biết tao đã giàu!"

"Mày nghe tao đi, làm theo tao không sai bao giờ!"

"Mày nói cái gì nực cười thế? Mặc dù mày lớn nhất trong nhóm này nhưng cũng là đứa hèn nhát nhất! Nếu không phải tao nhất quyết khuyên nhủ chúng bây đột nhập vào hầm ngầm này, làm sao phát hiện được ở đây có mỏ vàng? Làm gì đến lượt mày đứng ở đây khua môi múa mép với bố mày?!"

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn trố mắt nhìn trọng tâm câu chuyện chuyển từ vàng, phát tài sang tranh cãi nội bộ, mà hai tên kia có vẻ rất điên cuồng ương ngạnh, không ai chịu nhường ai, cuối cùng còn rút dao ra chém giết lẫn nhau, đánh đấm lăn lộn xuống nước.

Bọn họ không có hứng thú với trận chiến này, nhưng khi hai tên kia giơ kiếm múa may loạn xa, bọn họ trông thấy cả bốn bàn tay của chúng đều nhuộm đỏ màu máu, thậm chí còn dính chút thịt vụn và da lông tanh hôi.

Hai người nhìn nhau, cùng bước về phía vách tường.

Sau khi trông thấy rõ thứ trong vách tường, cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Cung Tuấn, hắn cảm thấy tóc gáy đã dựng thẳng lên, thầm mắng một câu: "Má nó..."

Chỉ thấy một thi thể nằm lún sâu vào tường, da thịt trên người bị bổ ra từng nhát, sâu đến mức lộ ra cốt tủy, máu tươi chảy xuôi xuống mặt nước dưới chân, loang ra khắp nơi khiến cả màn nước mỏng manh đẫm một sắc đỏ nhạt. Từ quần áo trên người cái xác, có thể nhận ra gã xui xẻo này là một trong năm tên áo đen của nhóm người này, tử trạng của gã không khác gì cái kẻ bị tường "nuốt" vào mà bọn họ mới trông thấy trước đó, có điều dấu vết giãy dụa ở đây rõ ràng hơn tên ngoài kia thôi.

Trương Triết Hạn quan sát vết thương trên người thi thể, chợt kéo Cung Tuấn về phía mình: "...Gã này chính là mỏ vàng mà hai tên kia nói."

Cung Tuấn rùng mình, khó mà tin được: "Cái gì?"

"Hai tên đó..." Hắn quay đầu nhìn cuộc chiến đang đi đến hồi gay cấn, lúc này một tên áo đen đã chặt được tay của tên còn lại, nhưng bản thân cũng bị đối phương đâm thủng một bên bụng, lại gào thét vung vẩy như là không thấy đau.

"Ha ha ha, rốt cuộc thì ngày này cũng đến, mày cứ đòi làm chỉ huy, chưa bao giờ chịu để ý đến ý kiến của người khác! Cuối cùng thì tao cũng đã giết được mày, hãy yên nghỉ, tao sẽ lấy số vàng đó đi, xây mồ cho mày, chúc mày yên giấc nghìn thu!"

Dứt lời, tên này định đâm vào gã áo đen cụt tay, nhưng không ngờ tên cụt tay nhanh hơn hắn ta một bước, dồn hết sức đâm vào vết thương cũ trên bụng hắn ta, mũi kiếm xoay tròn xoắn một vòng khiến hắn ta rống lên đau đớn, ngã phịch xuống đất ôm bụng chảy nước mắt.

Không bao lâu sau, tên này chết. Mà thủ phạm giết hắn ta cũng không sống được lâu, vì tay bị chặt, mất máu quá nhiều nên hít thở thêm vài hơi là đi đời nhà ma.

"Chết cả rồi...?" Tuy rằng đây không phải lần đầu Cung Tuấn chứng kiến người chết ngã xuống trước mặt mình, nhưng đây chắc chắn là lần khiến cảm xúc của hắn dao động khủng khiếp nhất: "Cứ thế mà chết rồi?"

"Nghĩ bằng đầu gối cũng biết là đầu óc của chúng có vấn đề, dẫn đến hành vi vượt quá giới hạn bình thường, như biến thành một người hoàn toàn khác." Trương Triết Hạn lắc đầu.

Vả lại còn xem thi thể của đồng bọn đã chết là vàng, rốt cuộc bọn họ đã trúng phải ma thuật gì?

Thuật che mắt sao?

Trong hầm ngầm này có vô vàn thứ quái dị, đâu đâu cũng toát ra mùi vị hung hiểm. Trương Triết Hạn quay đầu nhìn Cung Tuấn, đáng lẽ y không nên để hắn đến đây, cho dù ở đây có phương pháp để hắn quay lại thế giới của mình đi chăng nữa, bọn họ cũng phải suy tính một kế hoạch tỉ mỉ rồi vào mới thích hợp.

"Triết Hạn." Đúng lúc này, Cung Tuấn quay lại túm lấy tay Trương Triết Hạn, chỉ vào xác chết của tên áo đen bị đâm thủng bụng, hoang mang lẩm bẩm: "Có phải tên đó... Vừa nhúc nhích không?"

"Chẳng phải hắn ta đã chết rồi sao?" Trương Triết Hạn nheo mắt, nắm cổ tay hắn, đưa chiếc đèn ra gần phía trước. Tên này đã chết đến nỗi không thể chết lại lần nữa, gục đầu xuống nước, đâm vào bùn, cho dù còn chút sinh khí cuối cùng cũng sẽ chầu trời vì thiếu dưỡng khí.

Nhưng Cung Tuấn không nghĩ thế, đột nhiên, hắn lùi ra sau: "Hắn ta đang cử động!"

Vẻ mặt của hắn không giống như đang đùa, trong giọng nói cũng có vẻ kinh ngạc rõ rệt: "Hắn đứng dậy rồi!"

"Simon, mắt cậu quáng gà hả?" Trương Triết Hạn bị hắn kéo về sau liên tục mấy bước mới dừng, mặc dù thị lực vào ban đêm của y không tốt nhưng vẫn phân biệt được một thi thể nằm bất động hay có nhúc nhích chứ!

"Không, hắn ta..." Cung Tuấn nhíu mày, bắt đầu nhìn chung quanh như tìm đường chạy: "Đường nào, đường nào đây..."

"Simon!"

Trương Triết Hạn bị hắn siết đau cả tay, giật mình nghĩ có lẽ hắn cũng giống như những tên áo đen này, trúng thuật che mắt mất rồi!

Như để chứng thực cho suy nghĩ của y, Cung Tuấn còn quay đầu nhìn thi thể trên tường: "Tên đó cũng đang chui ra khỏi bức tường!"

Hắn siết thanh kiếm thập tự trong tay, ôm quyết tâm liều mạng: "Nếu đã không còn đường thì chúng ta đành phải chiến đấu thôi!"

Dứt lời, hắn đẩy Trương Triết Hạn qua một bên, cầm thanh kiếm múa may quay cuồng trên không trung.

Tiếng lưỡi kiếm xé gió lao vun vút trong không khí khiến Trương Triết Hạn sửng sốt, ban đầu y cứ tưởng cái câu biết dùng kiếm chút chút của hắn chỉ là sĩ diện hão mà thôi, không ngờ thuật đấu kiếm của Simon rất được, trông thì như vung kiếm lung tung, thực chất mỗi kiếm đều có quy luật và tính toán góc lệch cụ thể, xảo diệu khéo léo, có vẻ là hắn đã thuộc nằm lòng từng chiêu từ lâu rồi.

Nhưng mà Simon có múa hay như thế nào cũng chỉ là chém vào không trung, không có kẻ địch, hắn múa cho ai xem?!

Trương Triết Hạn nhíu mày định xông đến tước kiếm trên tay Cung Tuấn, nhưng năm lần bảy lượt đều bị mũi kiếm xé gió vụt sát người, sợ ngộ thương nên y chỉ đành né tránh.

"Là tôi đây!"

Y kêu lên, lại lách người tránh mũi nhọn kề sát chóp mũi.

Dường như Cung Tuấn không trông thấy y!

"Simon!"

"Đợi một chút, tôi sắp xử lí tên này rồi!"

Nghe hắn nói như vậy, Trương Triết Hạn tưởng là hắn vẫn còn một chút ý thức, không ngờ hắn lại quay người nhìn về phía y đứng ban nãy, mà lúc này, y đã chạy đến chỗ khác, nơi đó trống rỗng làm gì có ai!

"Cẩn thận kẻ địch sau lưng anh!"

Chợt hắn gào lên, phẫn nộ xông đến chỗ trống rỗng kia, chém mạnh xuống đất, vạch ra một vết sâu hoắm.

Chém xong, hắn còn tự tin nói: "Đừng lo, chỉ là loài người, tôi giải quyết được!" Rồi tiếp tục múa kiếm vù vù tứ phía.

Trương Triết Hạn đứng ở xa xa: "..."

Bình thường y chỉ phụ trách giết chóc, không biết giải mê thuật!

Y không biết "Trương Triết Hạn" trong ảo cảnh của Cung Tuấn sẽ làm gì, có vẻ như sau khi bị mê hoặc thần trí, hắn đã tự xây dựng một Trương Triết Hạn khác theo ý hắn, mà người đó đang được hắn bảo vệ rất kỹ. Trương Triết Hạn thở dài, cái tên này...

Cứ để cho hắn vung kiếm như vậy cũng không phải cách hay, Trương Triết Hạn xông lên định khống chế - hay ít ra là đập cho hắn ngất rồi tìm cách chạy ra ngoài, nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên Cung Tuấn chém vào vách tường, ầm một tiếng vang dội khiến vách tường nổ tung.

Trương Triết Hạn kinh ngạc, bắt đầu suy nghĩ đến chuyện có kẻ chôn thuốc nổ trong này, hoảng hốt lao về phía Cung Tuấn đang hì hụi làm việc.

"Bang!"

Lưỡi kiếm sắc bén chém rơi đất đá, lộ ra một cánh cửa sắt cũ kĩ cao khoảng ba mét, phía trên có khắc một bức tranh khổng lồ với cơ man nào là chữ viết.

"Thứ này..."

Trương Triết Hạn sững sờ, giật đèn trong tay Cung Tuấn lên xem. Y còn chưa kịp nhìn kĩ, đã cảm giác được ánh mắt lạnh lùng của hắn chĩa thẳng về phía mình.

Trương Triết Hạn trả đèn cho hắn: "Tôi thèm vào!"

Cung Tuấn không nhận chiếc đèn, mà đanh mặt nhìn y đăm đăm, vẻ tàn nhẫn bạo ngược cuồn cuộn trong mắt hắn khiến Trương Triết Hạn giật mình, không hiểu sao lại nhớ đến câu chuyện hắn từng kể cho y nghe, câu chuyện về ngày sinh nhật hai mươi tuổi xui xẻo suýt thì bị goá phụ hái mất trinh tiết, sau đó hắn cũng suýt chút bóp chết người kia.

Thấy bàn tay hắn vươn về phía cổ mình, Trương Triết Hạn nhanh chóng giơ tay về phía sau gáy của hắn, móng tay dài mọc ra cào nhẹ lên lớp da giấy, khiến máu của Cung Tuấn ứa ra. Giây tiếp theo, hai mắt y biến thành màu đỏ tươi, đồng tử giãn nở, da dẻ cũng tái nhợt xanh xao như kẻ thiếu máu lâu năm.

Một pháp trận nhỏ xuất hiện sau gáy Cung Tuấn, loé lên ánh sáng đỏ đen giao nhau, đó là khế ước giữa bọn họ mà lần trước Trương Triết Hạn đã thiết lập để che giấu thân phận cho Cung Tuấn. Vì giờ đây hắn đã rơi vào ảo giác, không thể kết nối với y một cách bình thường, trong tình thế cấp bách, y chỉ đành sử dụng khế ước linh hồn thúc giục hắn tỉnh táo lại.

"Simon, mau tỉnh lại! Cậu không thể để thứ chết tiệt nào đó khống chế ý thức của mình được!"

Trương Triết Hạn vừa gằn giọng vừa nỗ lực liên kết với linh hồn hắn, muốn đánh thức hắn khỏi sức mạnh vô hình kia. Song Cung Tuấn lại chẳng bị ảnh hưởng chút nào, vẫn nhìn y bằng ánh mắt như ăn tươi nuốt sống, cuối cùng hắn còn lao đến cắn vào cổ Trương Triết Hạn, cắn ra máu tươi.

"A!"

Trương Triết Hạn bị tấn công bất ngờ không kịp đề phòng, đã bao giờ gặp phải tình trạng như thế này đâu? Trước kia chỉ có y cắn vào cổ người khác, làm gì có chuyện người khác tấn công y bằng cách này? Thế là kết nối linh hồn đã mất sóng còn tan vỡ, pháp trận lại chui vào gáy Cung Tuấn, không giúp được gì cho y.

Trương Triết Hạn bị cắn quá đau, còn cảm giác được đầu lưỡi của Cung Tuấn liếm lên mạch máu trên cổ mình, y chán nản không nói nên lời, tức giận chém vào gáy đập hắn bất tỉnh.

Ngay vào lúc này, cánh cửa sắt bên cạnh lại mở ra, bóng tối mù mịt nặng nề trong khe cửa đủ sức khiến hai chân người ta mềm nhũn.

Hết Chương 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net