Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi lạnh buốt giá phả ra từ khe cửa thẩm thấu vào quần áo, len lỏi trong từng chân tơ kẽ tóc, xâm nhập tới linh hồn làm cho Trương Triết Hạn vô thức run rẩy, có ảo giác một thứ vô hình nào đó cố tách linh hồn y ra khỏi thể xác, chiếm quyền chủ đạo tuyệt đối.

Chỉ là ấn ký ngủ say nơi thần thức lập tức lóe sáng, vật vô hình kia như đụng phải rào cản, hoảng sợ vì lớp gai đâm tua tủa ở đó nên vội vàng rút đi, trả lại quyền chủ động cho Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn giật mình, suýt thì y cũng bị nó điều khiển, y thầm nghĩ không biết thứ này là thần thánh phương nào lại có sức tác động mạnh như vậy, nếu không phải nhờ người kia, chỉ bản thân y thôi e là cũng không chống cự nổi.

Y hoàn hồn, vội vàng kéo Cung Tuấn ra xa.

Cung Tuấn ngất trên vai Trương Triết Hạn, nhíu chặt mày, vẻ mặt tái nhợt như giấy, có vẻ đang rơi vào ác mộng nào đó, hắn lẩm bẩm những âm tiết vô nghĩa, mồ hôi lạnh rịn ra khắp nơi như đang phải chịu cơn đau tổn hại tinh thần. Trương Triết Hạn cũng cảm thấy có lỗi vì đã không giữ được lời hứa không đánh hắn ngất, nhưng y không còn cách nào khác, y không quen với việc tác chiến đoàn đội, trước giờ chỉ hoạt động độc lập, lúc này gặp Cung Tuấn rơi vào ảo giác, y chỉ đành giữ an toàn cho đôi bên trước rồi tính sau.

Vù vù!

Đúng vào lúc này, tiếng gió ù ù như có thứ gì đó đang bay tới với tốc độ cao trong khe hở tối đen khiến Trương Triết Hạn giật mình, không gian xung quanh như đang bị đè thấp xuống khiến hô hấp của y trở nên khó khăn. Trương Triết Hạn cảm nhận được một luồng áp lực thật lớn xuất hiện phía sau cánh cửa đó, nhanh nhẹn ôm eo Cung Tuấn chạy ra phía sau.

Vù vù vù!

Bang bang!

Hai sợi dây leo mỏng manh mở tung cánh cửa từ bên trong, lao vút tới trước mặt Trương Triết Hạn!

Trương Triết Hạn giật bắn lên, vội vàng nhấc kiếm trong tay Cung Tuấn lên đỡ đòn, tiếc là vì phải ôm theo Cung Tuấn, thị lực lại không tốt nên y hành động không nhanh bằng chúng, bị chúng hất kiếm bay ra ngoài, bản thân y và Cung Tuấn thì bị đánh ngã xuống đất. Khi Trương Triết Hạn chưa kịp định thần, hai sợi dây leo đã quấn ngang người y, trói chặt tay chân khiến y không nhúc nhích được!

"Uscita!"

Trương Triết Hạn quát lên một tiếng, muốn phá hủy gông xiềng của sợi dây leo này nhưng chợt phát hiện thứ này được làm bằng hợp kim đặc biệt, có tính ăn mòn da thịt phi nhân loại. Nó vừa chạm vào người Trương Triết Hạn đã lập tức mọc gai ra, đâm xuyên qua da của y, nhưng vì y nhanh nhẹn chuyển đổi thành hình thái dơi nên nó không làm gì được y.

Trương Triết Hạn thoát được dây leo cũng là lúc Cung Tuấn bị quấn lấy, kéo vào trong khe cửa. Y kinh ngạc chưa kịp phản ứng, chờ tới khi cánh cửa sắp khép lại mới hoảng hốt vọt vào theo.

Ầm!

Cánh cửa nặng nề đóng chặt, như bức tường ngăn cách giữa hai thế giới.

Trương Triết Hạn lao vào bên trong cánh cửa, lập tức đâm đầu vào một thứ gì đó cứng rắn. Trong này tối om khiến hành động của y bị hạn chế nghiêm trọng, y đành phải cắn ngón tay vung máu lên không trung, đọc chú thuật vay mượn đốm sáng từ sinh mệnh, mới soi được thứ trước mắt mình là gì.

Trương Triết Hạn ngẩng đầu lên, vừa lúc đối diện với một thây ma cao hơn hai thước!

Y định thần nhìn lại mới nhận ra thây ma này không cử động, như đã hóa đá, cả người nó cứng đờ ở đó, tay chân khựng lại giữa không trung. Nó há mồm chảy nước dãi, chỉ là nước dãi cũng đông cứng, thứ có thể nhúc nhích duy nhất trên gương mặt nó chính là hai con mắt đỏ lòm, và hai con mắt này cũng đang nhìn chòng chọc vào Trương Triết Hạn, ánh lên vẻ thèm khát ghen tị tận cùng.

Trương Triết Hạn giữ khoảng cách toàn với nó, giơ đốm sáng lên quan sát cả khu vực này.

Đây là một hang đá rộng lớn cao khoảng mười mét, không gian bao la tối đen bên trên và mực nước thấp bên dưới làm cho người ta liên tưởng tới địa ngục Wrath của Thần Khúc Dante - nơi ngục tù bùn lầy nhơ nhớp chờ những kẻ giận dữ và thịnh nộ. Khí lạnh gần như chiếm quyền chủ đạo ở nơi này, và bóng đêm như một bức màn che giấu vô số bàn tay xương xẩu đang chực chờ kéo con mồi xuống.

Có lẽ đối với người khác, đây là một nấm mồ hoang chứa đầy tử vong, nếu bước vào thì chỉ có một con đường chết, nhưng với Trương Triết Hạn, cửa ải nhỏ này không làm khó được y, dù sao thì y cũng là dòng tộc sống trong bóng tối, chẳng hề bị những thứ này hù dọa.

Thứ khiến y phải kiêng dè là ở đây không chỉ có một thây ma đứng bất động như thế.

"Phải tìm Simon!"

Có bao nhiêu thây ma bất thường cũng không quan trọng bằng Simon!

Trương Triết Hạn xông về trước, lướt qua vô số thây ma, cuối cùng cũng phát hiện Cung Tuấn bị dây leo kéo ra phía sau một khúc ngoặt. Y đoán có lẽ nơi này được xây trong lòng núi mới khúc khuỷu quanh co như thế, vậy thì phạm vi rượt đuổi sẽ càng rộng hơn, nếu y không chú ý, Cung Tuấn sẽ biến mất khỏi tầm mắt y.

Trương Triết Hạn tăng tốc hết sức, gấp gáp đuổi theo dây leo, chỉ là bất kể y chạy nhanh như thế nào cũng không đuổi kịp được nó, hơn nữa càng bay càng xa, hình bóng của Cung Tuấn càng lúc càng nhỏ!

Chuyện gì thế này?

Chú dơi nhỏ vừa bay thật nhanh vừa dụi mắt, vài lần suýt va phải những thây ma đứng chắn đường, càng bay lại càng không thể tới gần Cung Tuấn, lúc này y mới ý thức được một chuyện không hay.

Hình như tốc độ của y đang chậm lại.

Trương Triết Hạn nheo mắt, sử dụng thần chú tăng tốc độ tới cực hạn mới miễn cưỡng bay tới gần Cung Tuấn, y cũng nhận ra không phải bản thân không đủ cố gắng, mà là có một thế lực vô hình nào đó đang dần muốn đông cứng y, giống như những con thây ma kia!

Khi Trương Triết Hạn có cảm giác toàn thân bắt đầu cứng ngắc, cuối cùng y cũng rượt tới chỗ Cung Tuấn, giáng một đòn Uscita vào hai sợi dây leo. Dây leo run lên rồi thả Cung Tuấn ra, rút vào góc tối, biến mất tăm trong chớp mắt.

Trương Triết Hạn đuổi được dây leo đi, lòng còn lo lắng hơn, sốt ruột nhảy lên mặt Cung Tuấn, vung cánh dơi nhỏ tát vào má hắn: "Dậy, dậy đi, Simon! Dậy mau, chết đến nơi rồi!"

Y hoàn toàn không hối hận vì đã đánh ngất hắn, chỉ sợ sau khi hắn tỉnh lại vẫn còn chìm trong ảo giác mà thôi.

May mà ý chí của Cung Tuấn cũng được coi là kiên định, hắn bị tát vài cái, cảm thấy mặt ran rát mới choàng tỉnh, trong ánh sáng màu đỏ nhạt phát ra từ đỉnh đầu của chú dơi, hắn ngơ ngác nhìn một chốc mới há miệng, thì thào: "Trương... Triết Hạn?"

"Là tôi đây, cậu mau đứng dậy! Không đứng dậy là không kịp nữa!"

Trương Triết Hạn vội vã thúc giục, vừa giục vừa nhảy trên bụng Cung Tuấn: "Chúng ta phải rời khỏi đây, chỗ này rất kì quái, có thể không nằm trong sự kiểm soát của tôi!"

Hầm ngầm, ảo giác, dây leo, thây ma bất động, và cả bầu không khí nặng nề áp lực ở khu vực này khiến Trương Triết Hạn không thoải mái, hệt như có thứ gì đó đang áp chế y, kìm giữ mọi năng lực của y, nếu không phải chú thuật của Trương Triết Hạn được học từ một vị phù thủy xuất chúng, có lẽ cũng không có tác dụng gì ở nơi này.

Trương Triết Hạn khẩn thiết nói: "Tôi biết chuyện quay về thế giới cũ của cậu rất quan trọng, nhưng trước hết phải giữ mạng cái đã! Tuy là tôi có thể đảm bảo có tôi thì cậu sẽ không chết, chỉ là di chứng hay những thứ chấn thương sẽ không thể tránh được, tốt nhất là chúng ta nên thăm dò nơi này kĩ càng rồi hãy..."

Y nói huyên thuyên khuyên Cung Tuấn quay lại, ai ngờ Cung Tuấn chỉ nhìn y chằm chằm, trố mắt ngạc nhiên như là không hiểu y đang nói cái gì.

"Này?" Trương Triết Hạn giơ cánh chọt hắn.

"Trương Triết Hạn, là anh phải không?"

Trương Triết Hạn: "..."

Sao bây giờ tên nhóc chỉ mới bắt sóng tới đoạn này?

"Anh, sao anh lại biến thành hình dạng này? Có phải là có nguy hiểm gì không?" Cung Tuấn giật mình ngồi dậy, hành động lưu loát tự nhiên như không hề bị ảnh hưởng bởi thế lực đông cứng kia. Hắn quay đầu nhìn xung quanh, cũng phát hiện ra những thây ma đứng đó, còn giật mình một lúc mới nhận ra chúng không cử động được.

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Cung Tuấn quay đầu hỏi Trương Triết Hạn, nhưng hắn chỉ thấy chú dơi nhỏ sốt ruột huơ tay múa chân, chít chít chít cái gì đó hắn không hiểu.

"..." Trương Triết Hạn cũng đã nhận ra chuyện này.

Y quyết định bay lên cao lôi Cung Tuấn ra khỏi cánh cửa rồi nói sau, chỉ là khi y vừa nhấc cánh, lại ngã nhào, nếu không phải có Cung Tuấn đỡ lấy kịp thời, e là đã lăn lông lốc xuống đất.

Trương Triết Hạn trừng mắt không thể tin được, y đông cứng!

Y đông cứ như hóa đá, không khác gì những thây ma kia!

Y còn không kịp giải thích với Cung Tuấn, chỉ là có vẻ như có giải thích, hắn cũng không hiểu!

"Anh sao thế?" Cung Tuấn dùng hai tay ôm chú dơi nhỏ, kinh sợ, quan sát con mắt kinh ngạc của chú dơi, lại quan sát đám thây ma bên cạnh, sững sờ ngộ ra chân lý: "Anh... Giống bọn chúng rồi?!"

Hắn không giấu được nỗi lòng kinh hoàng.

Đầu tiên là tỉnh lại ở một nơi xa lạ, Trương Triết Hạn hóa dơi, sau đó Trương Triết Hạn kêu la cái gì đó mà hắn không hiểu, cuối cùng là Trương Triết Hạn cũng bất động. Cung Tuấn hoang mang ôm chú dơi ngồi một hồi lâu, cảm thấy cả thế giới này đều là ác ý.

Hắn vội vàng đứng dậy, muốn quay đầu đi ra ngoài, ai ngờ vừa mới đứng dậy đã va phải một con thây ma cao lớn bên cạnh, khiến thây ma ngã ầm xuống đất. Điều làm cho hắn đổ mồ hôi lạnh là sau khi ngã xuống, thây ma này như một bức tượng đất nung vỡ ra thành nhiều mảnh, tay ra đằng tay, đầu ra đằng đầu, mảnh vụn nằm chỏng chơ dưới đất, trông hết sức thê thảm.

"..." Bỗng nhiên Cung Tuấn cảm thấy trách nhiệm nặng nề.

Nhìn chú dơi cứng ngắc trong tay mình, Cung Tuấn nuốt nước bọt, cẩn thận cởi áo ngoài ra bọc lấy chú dơi, chỉ chừa đôi mắt lộ ra, sau đó nhét vào cổ áo mình, vừa để Trương Triết Hạn có thể nằm yên trong đó, cũng có thể quan sát bên ngoài.

Toàn thân huyết tộc cao quý dính đầy mùi của nhân loại: "..."

Trương Triết Hạn không giãy giụa được, đành phải nằm im chờ Cung Tuấn đi ra khỏi chỗ quái quỷ này, nhưng sau khi Cung Tuấn đứng lên rồi, y chợt nhận ra một chuyện, vì y nằm trong lồng ngực của hắn nên phạm vi ánh sáng chiếu tới rất có hạn, mà cánh cửa kia đã đóng lại, trong hoàn cảnh tối mịt như thế này, y cũng không biết đường ra ở đâu.

Có vẻ như Cung Tuấn cũng nhận ra tình cảnh khó khăn của bọn họ, hắn đăm chiêu một lát, quyết định đi bừa. Hắn tìm tới vách tường, cẩn thận đi dọc theo chiều dài bức tường tìm tới lối ra, tiếc là cánh cửa kia như biết di động, Cung Tuấn đi một lúc cũng không phát hiện ra nó, còn quay ngược lại chỗ ban đầu hắn tỉnh lại.

Hắn lại đi thêm một vòng, như lạc vào mê cung, hoặc là gặp quỷ đả tường, hoàn toàn không tìm được cánh cửa.

Hắn cúi đầu nhìn Trương Triết Hạn trong lồng ngực, thở dài: "Anh nói xem, tôi phải làm sao thì anh mới có thể trở lại như lúc trước đây?"

Không hiểu sao hắn nghĩ tới nụ hôn bất chợt trong con hẻm tối lúc nãy, rồi nhớ tới lời kể trong câu chuyện cổ tích ngày xưa, lẩm bẩm: "Nếu tôi hôn anh, anh có biến thành người như Aurora được không?"

Trương Triết Hạn: "..." Aurora là công chúa ngủ trong rừng, còn động vật được hôn rồi biến thành người là Hoàng Tử Ếch, cảm ơn.

Y không ngờ Cung Tuấn ấu trĩ tới mức nghĩ đến chuyện này!

Khi Trương Triết Hạn vận dụng hết mọi phương pháp khiến bản thân có thể nhúc nhích trở lại, Cung Tuấn đã lần mò theo vách tường, vì không thể quay lại con đường ban đầu nên hắn thử đi sâu về phía trước xem sao, không ngờ lại đi tới con đường hầm hẹp, dẫn tới một cung điện nhỏ dưới lòng đất.

Hết Chương 22

Hô hô hô hô =)))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net