Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời không giông bão nhưng thuyền lại chao đảo, tất cả thủy thủ và những người có mặt trên thuyền đều hoảng sợ bám lấy lan can, nhìn sinh vật to lớn ở cách bọn họ không xa.

"Là... là Siren sao?!"

Một thủy thủ hoảng hốt bật thốt, trong lúc bối rối, gã ta chạy ra sau lưng một người áo xanh, run lập cập như cầy sấy, bất chợt nghe thấy tiếng nói trầm thấp của người áo xanh vang lên trên đỉnh đầu mình: "Không phải Siren, là Leviathan."

Leviathan?

Nghĩ tới con quái vật đầu rồng thân bò sát, toàn thây đầy vảy sắc bén như đao trong Kinh Thánh, thủy thủ rợn tóc gáy, tay chân nhũn ra: "Làm sao, làm sao có thể..."

Trong lúc kinh sợ, gã ta vô tình ngẩng đầu nhìn người áo xanh, bất thình lình trông thấy một lớp vảy màu xanh lục lấp ló trên gáy đối phương.

"Mau chạy vào, bảo mọi người đừng ra boong thuyền!"

Người áo xanh đột ngột quay lại, túm lấy thủy thủ, thấy gã ta ngơ ngác há hốc mồm, người này cũng kinh ngạc: "Mau đi, anh còn ngây ra đó làm gì?"

"À, được, được!"

Gã thủy thủ vô thức gật đầu chạy vào khoang, gọi mọi người đừng ra ngoài, không thể xóa nhòa hình ảnh lớp vảy xanh lục phủ trên làn da sần sùi ra khỏi óc. Gã nơm nớp lo sợ, ngoái đầu nhìn về phía người áo xanh kia, lúc này đã không còn trông thấy lớp vảy nào nữa.

Thuyền lớn tròng trành trên mặt biển, sóng nước quất vào mạn thuyền vài lần, làm cho mọi người đứng ngồi không yên theo đúng nghĩa đen.

"Chuyện gì thế này? Không phải đang êm đẹp sao? Đó là thứ gì?"

Nhìn quái vật lớn đắm mình trong bóng tối, ai ai cũng sợ thất kinh hồn vía, mặt mũi trắng bệch.

Lão thuyền trưởng ném cái tẩu gãy sang một bên, cầm kính viễn vọng rọi ra xa, nhưng vì quá tối nên lão chỉ thấy được hình dáng lờ mờ của quái vật, không biết nó đang hướng về phía nào. Trong lòng có dự cảm không lành, lão buông kính, xoay người sai đoàn thủy thủ căng buồm lên, bọn họ phải vượt qua eo biển này.

Hóa ra bọn họ đã tới một eo biển nhỏ, nơi giáp ranh giữa hai lục địa xanh, chỉ cần qua khỏi eo biển này, mặc xác con quái vật kia định làm gì.

Nhất định ông ta phải đưa số quan tài này tới nơi đã chỉ định trước khi trời sáng.

Cảm nhận được con thuyền lướt sóng lần nữa, ba người Cung Tuấn ở khoang dưới ngẩng đầu nhìn lên trên, có vẻ là vì các thủy thủ đang bận rộn nên không ai xuống kiểm tra, cũng không biết ở dưới này có ba kẻ ngoại lai phát hiện ra hành vi của bọn họ.

"Đám người này đang âm mưu chuyện gì?" Cung Tuấn nheo mắt: "Nếu những cái xác này mất rồi, chúng được lợi ích gì? Nếu chỉ là phi tang chứng cứ thì đâu cần phí sức nhiều như thế, cứ ném xuống biển hết là được, ném ở đâu cũng như nhau."

"Sao mà như nhau được, đây là khu vực có chủ, vứt bừa xuống nước, chắc chắn nó sẽ chạy tới tính sổ với các người!" Người lạ mặt kia càu nhàu, nhìn có vẻ rất am hiểu địa hình nơi này. Thấy ánh mắt nghi ngờ của Cung Tuấn, anh ta tức giận: "Nói cho các người biết, đây là khu vực biển thuộc vùng quản hạt của ngài Claude, ngài Claude rất nhạy cảm với mùi thi thể thối của loài người các người, chỉ cần ngửi thấy một chút thôi là ngài ấy sẽ tức giận, cho các người biết thế nào là lễ độ!"

"Là cái con to đùng chậm chạp kia à?" Trương Triết Hạn chỉ chỉ ra ngoài.

"Đó là vĩ đại, cũng không chậm chạp! Ngài ấy có thể bơi một nửa đại dương trong vòng nửa ngày!" Người thanh niên tức giận nói: "Anh chỉ là một con quỷ hút máu tầm thường, lại dám vênh váo như vậy!"

Trương Triết Hạn liếc anh ta: "Chỉ là một con Leviathan bị thương thôi, có gì hay ho? Còn bị thương không nhẹ, nếu tôi đoán không sai thì ắt cũng phải chịu đựng vết thương hơn hai mươi năm rồi!"

Nghe tới đây, người kia sững sờ, nhìn Trương Triết Hạn bằng ánh mắt kinh dị: "Sao anh biết được?"

"Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là vì sao cậu lại xuất hiện ở đây, vì sao Leviathan xuất hiện tại vùng biển này? Tôi nhớ rõ trong hiệp ước hòa bình các chủng tộc, Leviathan đã bị cấm tới gần vùng loài người sinh hoạt từ lâu rồi, bọn họ có không gian riêng, cũng không cần những điều kiện sinh tồn ở đây." Trương Triết Hạn rũ mắt: "Vậy nên tôi cần lý do các người không sợ bại lộ trước mặt loài người."

Người thanh niên kia cắn răng một lát, như là đấu tranh tâm lý, rất nhanh sau đó, anh ta thở dài: "Nếu ngài ấy không làm như thế, thứ dưới đáy biển sẽ phẫn nộ vì quá nhiều vật ô nhiễm bị ném xuống biển!"

...

"Ném, ném hết đi! Chạy xuống khoang hàng, đưa tất cả quan tài lên đây! Chỉ cần ném chúng xuống biển, nhiệm vụ của chúng ta sẽ kết thúc, chúng ta không cần ở đây nữa, có thể chạy vào bờ!"

Thuyền trưởng gào thét ra lệnh cho đoàn thủy thủ, mọi người tất tả chạy xuống khoang cuối, thay phiên khuân vác đống quan tài lộn xộn bên dưới, chuẩn bị ném xuống biển.

Hành vi bất thình lình của nhóm thủy thủ khiến ba người Trương Triết Hạn đang nấp trong khoang hàng hoảng sợ, người thanh niên kia nhíu mày thấy thời cơ đã mất, bèn xoay người chạy lên boong, nhân lúc mọi người hoảng loạn không chú ý, anh ta nhảy ùm xuống biển lặn mất tăm.

"Mau lên! Mau ném xuống!"

"Chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất, nếu con quái vật kia mò tới đây, tất cả đều phải chết!"

"Chết tiệt! Tôi đã nghe người ta nhắc tới quái vật khổng lồ từ trước, cứ tưởng là chuyện đùa, không ngờ tại eo biển nhỏ này lại có một con!"

"Ai nói là một con?"

Một tên thủy thủ chợt quay lại, nuốt nước bọt chỉ ra xa: "Là..."

Một đàn.

Một đàn Leviathan kéo tới, con nào cũng to như một ngọn núi, chỉ cần nhô lên là sẽ bao phủ hơn một nửa bầu trời, che khuất tầm nhìn ở mọi phía.

Đoàn thủy thủ hoảng sợ run tay, làm vài chiếc quan tài rơi xuống đất, thi thể bên trong văng ra ngoài, lăn lông lốc trên boong tàu, càng khiến tình cảnh chật vật thêm phần hỗn loạn.

"Mẹ!" Thuyền trưởng rít liền ba hơi thuốc rồi ném cái tẩu vào xó, đích thân nhét mấy cái xác vào quan tài, vung tay tát bôm bốp vào mặt những kẻ đờ đẫn, gân cổ quát tháo bằng chất giọng ồm ồm khàn đặc: "Tập trung vào! Ngày hôm nay đứa nào không hoàn thành nhiệm vụ thì chờ bị ném xuống cùng quan tài đi! Tất cả đều là tế phẩm!"

Nghe tới hai chữ "tế phẩm", không ít người run lên, vội vàng tự đốc thúc tinh thần, ra sức phối hợp với mọi người, ném từng cái quan tài xuống biển.

Trong đêm đen mịt mù, sương lạnh bao phủ khắp mặt biển mênh mông, từng con sóng ồn ã dập dìu chực chờ trỗi dậy, bầu không khí buốt giá của những ngày cuối thu bủa vây trên da thịt từng thành viên trong đoàn thủy thủ. Bọn họ hối hả khiêng quan tài lên rồi ném xuống biển, nghe tiếng ùm ùm liên tục bên tai, nước biển bắn lên rồi rơi xuống, dòng nước đen ngòm bao phủ toàn bộ tội ác và gông cùm, kéo tất cả giằng co cùng giãy giụa xuống lòng đại dương sâu thẳm.

Cho đến khi chiếc quan tài cuối cùng chìm xuống, mặt biển hoàn toàn phẳng lặng, đoàn thủy thủ thở hồng hộc ngã xuống boong tàu, cũng chợt phát hiện đàn quái vật khổng lồ đã biến mất từ lúc nào.

Uy áp từ thiên nhiên bất chợt tan rã, bọn họ như kẻ tỉnh mộng, nắm chặt tay nhau, vẻ mặt như vừa thoát nạn.

"Cuối cùng cũng xong, xong..." Tên thủy thủ gầy thở phào, lau mồ hôi lạnh trên người, lúc này gã mới nhận ra đũng quần đã ướt sũng vì sợ, gã xấu hổ định đứng dậy chạy vào khoang thay quần áo, rồi chợt phát hiện người anh áo xanh bên cạnh hô hấp rất gấp gáp.

Hồng hộc, hồng hộc...

Hồng hộc, hồng hộc...

Da gà nổi khắp người, gã thủy thủ kinh sợ vô thức lùi ra sau, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của chiến hữu: "Anh, anh bị sao thế...?"

"Phù... phù..."

Nhưng tên kia chỉ biết thở, hắn cố sức rướn người ngửa đầu, rõ ràng là không khí biển đêm tươi mát dồi dào như thế, hắn lại thở một cách khó khăn như thể có ai đó bóp nghẹt cổ họng của hắn, hoàn toàn thắt chặt khí quản khiến hắn không thể thở được, trông chẳng khác gì một con cá mắc cạn cố vùng vẫy trong cơn tuyệt vọng khôn cùng.

Hồng hộc, hồng hộc!

Gã thủy thủ nhìn mà rụng rời tay chân, vì gã đã trông thấy lớp vảy xanh lục dính trên cổ của người kia, hóa ra gã không nhìn nhầm, lúc nãy gã không hoa mắt, tên này thật sự có...

"Khốn kiếp..."

Người kia đột nhiên quay phắt lại, thấp giọng gầm gừ, đôi mắt đỏ tươi long lên sòng sọc như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện. Đột nhiên hắn bổ nhào tới túm lấy cổ áo gã thủy thủ, vật gã xuống boong tàu, ngồi lên bụng rồi vung tay lên, đâm vào bụng gã thủy thủ.

"A a a!"

Gã thủy thủ kêu to đau đớn, đau tới mức hít khí lạnh liên tục, cũng trông thấy những móng tay sắc bén như đau cắm vào bụng mình, còn đang moi móc như tìm ruột gan phèo phổi.

"Khốn kiếp, khốn kiếp...! Nhân loại chúng mày đều là... Một lũ khốn kiếp!"

Tên áo xanh rít lên một tiếng, con thuyền lớn như nghiêng ngả theo tiếng rít của hắn. Gương mặt của hắn bắt đầu thay đổi, từng chiếc vảy mọc lên bao phủ khắp da dẻ, con ngươi dựng thẳng như mắt rắn, đầu ngón tay chẳng khác gì lưỡi dao nhọn, liên tục phanh thây xẻ thịt, mổ bụng gã thủy thủ kia.

Đoàn thủy thủ không kịp phản ứng trước tình cảnh ghê rợn đó, bọn họ chết trân một phút, sau đó nhao nhao cầm vũ khí lên chạy vào khoang, hoảng sợ đề phòng tên áo xanh tới gần.

"Siren, là Siren..." Vài người khẽ rên, sợ tới mức không thể di chuyển nổi: "Siren tới rồi, nó tới rồi..."

"Câm miệng!" Thuyền trưởng tát một cú vào mặt người nọ, cắn răng: "Mọi người nghe cho kĩ, bằng mọi giá phải bắt con Siren đó về!"

"Cái gì?"

Đoàn thủy thủ nghe mà như không tin vào tai mình, đồng loạt quay đầu nhìn thuyền trưởng: "Thứ kia kinh tởm như vậy, chẳng phải chúng ta nên đuổi nó xuống biển sao..."

"Chúng mày thì biết cái gì!" Thuyền trưởng gắt lên: "Đó là Siren, nếu bắt được Siren, công tước Sesbas sẽ ban thưởng lớn! Tới lúc đó, muốn vàng có vàng, muốn người đẹp có người đẹp, muốn sống an nhàn sung sướng, vinh hoa phú quý gì mà không được!"

Tiếng gào của thuyền trưởng khiến vài tên dao động, người sống tới giờ phút này, ganh đua tranh đấu, không phải để hưởng thụ của ngon vật lạ trên đời sao? Bọn họ chỉ có một cái mạng, an phận thủ thường làm kẻ tầm thường sống tạm qua ngày không phải mục tiêu phấn đấu của bọn họ, nếu liều mạng đánh cược một chuyến có thể đổi đời được, bọn họ cũng không ngại đương đầu với nguy hiểm.

Chỉ là bọn họ đánh giá thấp con Siren kia.

"Chết hết đi!"

Sau khi giết gã thủy thủ xong, Siren đá gã qua một bên, lúc này quần áo trên người nó đã nứt toác hết cả, lộ ra thân thể cường tráng gấp đôi đám thủy thủ cùng với lớp vảy xanh lục rậm rạp từ đầu tới chân. Đuôi Siren quất vào lan can thuyền, ầm một tiếng, lan can bị phá hỏng, thủng một lỗ lớn.

"Không hay rồi..." Có kẻ giật mình: "Nếu chúng ta không xử lý nó, nó sẽ phá hỏng chiếc thuyền, tới lúc đó ai cũng đừng mong thoát!"

Lần này không cần thuyền trưởng đưa mồi ngon ra dụ dỗ, những người còn lại cũng bắt đầu nhắm vào Siren, trong mắt bọn họ, nếu mình không giết nó thì là nó giết mình, giữa hai bên, nhất định phải có một bên chết!

"Gào!"

Siren ngẩng đầu rống lên một tiếng, chiếc thuyền đang lắc lư kịch liệt đột nhiên dừng lại.

Nhóm thủy thủ cứng đờ cả người, cảm giác được rất rõ, dưới nước có người.

Lúc này, giữa đống quan tài chìm xuống, có hai bóng người đá nắp quan tài chui ra, chính là Trương Triết Hạn và Cung Tuấn.

"Ục ục ục..." Cung Tuấn vận dụng hết kĩ năng bơi mà hắn có, muốn kéo Trương Triết Hạn ngoi lên bờ, Trương Triết Hạn lại ghì hắn xuống nước, túm hắn chìm xuống đáy.

Cung Tuấn kinh ngạc hỏi y bằng ánh mắt, y lại ra hiệu cho hắn đừng sợ.

Hắn không sợ, hắn đang thiếu dưỡng khí thôi.

Ục ục ục.

Bọt bóng lại nổi lên, Cung Tuấn cảm thấy tức ngực, nhìn Trương Triết Hạn bơi lội điêu luyện trong nước, hơn nữa cũng không cần oxi, lòng hắn nao nao một lúc, cũng mặc y kéo mình đi.

Càng bơi xuống sâu, áp lực nước càng lớn, lồng ngực của Cung Tuấn tắc nghẽn, cảm giác đau đớn bắt đầu xuất hiện. Xung quanh tối như hũ nút, chỉ toàn là nước và nước, cũng không đụng phải sinh vật gì ngoài đống quan tài, làm cho Cung Tuấn hối hận khi xuống đây.

Không phải tự nhiên mà hắn tò mò về chuyện kì lạ của ngôi làng chài đó. Hắn cá là Trương Triết Hạn cũng nhận ra hắn cố chấp tìm hiểu chuyện này cho tới cùng, là vì tìm kiếm một hy vọng để quay lại thế giới của mình.

Cung Tuấn là kẻ ngoại lai, là người dị biệt. Hắn là con người, nhưng cũng không hoàn toàn là con người, nói đúng hơn, hắn chỉ là một linh hồn đi lạc ở vùng không gian này, tất cả những chuyện lạ có dính dáng với phi nhân loại mà hắn thấy đều có thể liên quan tới cách quay về thế giới cũ. Hắn không mù quáng bạ đâu vớ đó, nhưng nếu không tích cực tìm kiếm giải pháp giúp mình trở về, hắn sợ là có một ngày, mình sẽ không muốn trở về.

Cho tới khi Cung Tuấn cảm thấy mình sắp chết tới nơi, đột nhiên Trương Triết Hạn kéo hắn chui qua một tấm gương. Không khí trong lành tràn vào xoang mũi khiến Cung Tuấn như được sống lại, hắn tham lam hít thở một lúc mới ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Tấm gương mà hắn và Trương Triết Hạn vừa đi qua như cánh cửa ngăn cách hai thế giới – là vùng biển bên ngoài và hoang mạc bên trong.

Đúng thế, nếu là trước đây, có nằm mơ Cung Tuấn cũng không ngờ dưới đáy biển có một hoang mạc, một hoang mạc tăm tối, khô ráo, vắng lặng, không có người, chỉ có vô số quan tài chất chồng thành núi trước mắt hắn.

Hết Chương 29


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net