Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khác với cảnh tượng quan tài đầy rẫy trên khoang thuyền, núi quan tài ở đây gây hiệu ứng thị giác sâu sắc hơn nhíu, Cung Tuấn nhìn mãi mà không dời mắt nổi, như có thứ gì đó ghìm chân hắn tại chỗ, buộc hắn phải ghi nhớ hình ảnh này trong đầu.

Cơn đau nhói chợt xuất hiện trên đầu ngón tay khiến Cung Tuấn giật mình choàng tỉnh, kinh ngạc quay đầu nhìn Trương Triết Hạn cắt một vết đứt nhỏ trên ngón trỏ của mình bằng móng tay y: "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Từ trường ở đây không ổn định, có thể cậu sẽ gặp ảo giác, nếu thấy cái gì đó không bình thường, tốt nhất là cậu nên làm cho bản thân đau đớn một chút, thức tỉnh bản thân!"

Trương Triết Hạn bình tĩnh đáp, chỉ là trong mắt y chứa đầy sự nặng nề không tên, vì y cố nén nên Cung Tuấn không phát hiện, ở đây có một luồng năng lượng bài xích y, làm cho y khó chịu, trong lòng nhộn nhạo không yên.

Cung Tuấn không phủ nhận lời giải thích này, nhưng sau đó, hắn trông thấy Trương Triết Hạn cúi đầu liếm vết vết thương của hắn.

Cung Tuấn: "?"

Cung Tuấn: "..." Này!

Cảm giác mềm ướt nóng hổi lướt nhẹ qua đầu ngón tay khiến lòng hắn khẽ run, trố mắt á khẩu không biết phải nói gì cho hay. Tuy là bọn họ đã hôn nhau không dưới hai lần, nhưng đều là hôn trong tình huống bất đắc dĩ, không mang tính chất mờ ám, nhưng hành động này của Trương Triết Hạn khiến hắn không nhịn được nghĩ lung tung, vô thức nhớ tới cái lần trông thấy thân thể trần trụi của y...

Cung Tuấn rụt tay lại thật nhanh như bị sét đánh, cầm ngón tay ngơ ngác nhìn Trương Triết Hạn: "Anh, anh..."

"Tôi chỉ mượn chút máu của cậu thôi, đừng có làm ra vẻ dân nữ bị trêu như vậy!" Trương Triết Hạn khinh thường ra mặt: "Nếu không phải máu của cậu có tác dụng thanh tỉnh thần trí, còn lâu tôi mới thèm!"

Nói xong, y liếm môi một cái, thầm nghĩ, tôi nói đùa đấy, ngọt.

Cung Tuấn: "..." Đừng tưởng tôi không biết anh nghĩ gì!

Khúc nhạc đệm êm dịu trôi qua, hai người bắt đầu đi tới gần núi quan tài, quan tài bị ném xuống biển rồi nhưng không hề bị văng nắp, thi thể cũng không trôi ra, dường như có một sức mạnh vô hình nào đó bao bọc lấy chúng, giam chúng ở đây.

"Tôi nghĩ là chủ nhân của nơi này đã làm như vậy." Nhớ tới những gì người thanh niên quái dị ban nãy nói, Cung Tuấn nheo mắt nhìn xung quanh, những chiếc quan tài như được bảo vệ kín, không hở ra, không cho thi thể cơ hội lăn đi, rõ ràng là người chủ nhân kia không muốn vùng biển bị ô nhiễm bởi quan tài.

"Vậy sao người đó không đưa chúng về bờ?" Vùi xuống lòng biển thì cũng là tai họa ngầm, quan tài tới từ đâu thì đi về đó là phương án tốt nhất, nhưng nhìn đống quan tài ngồn ngộn chồng chéo kia, rõ ràng là chủ nhân vùng biển còn không muốn đụng tới chúng.

"Có thể là không đưa đi được, vì bọn họ không được vào bờ." Trương Triết Hạn nheo mắt: "Theo quy định của hiệp ước phi nhân loại, chỉ cần sinh vật nào sở hữu ý thức cá nhân mà không phải loài người thì đều không được tới gần khu vực loài người sinh hoạt, ví dụ như tôi, tôi đã là kẻ vi phạm hiệp ước."

Cung Tuấn sốt sắng: "Anh sẽ không phải gánh hậu quả gì chứ?"

"Bọn họ có làm gì được tôi đâu, một lũ vô dụng." Trương Triết Hạn hừ một tiếng: "Nhưng không phải ai cũng như tôi, có thể tránh thoát tai mắt của bọn họ."

"Những người mà anh nhắc tới là thợ săn phi nhân loại sao?" Cung Tuấn nhíu mày: "Tổ chức phi chính phủ?"

"Là một nhánh có liên quan tới Tòa Thánh Rome, nói đúng hơn là đoàn thể phụ thuộc vào Tòa Thánh, nhưng Tòa Thánh không quản lý trực tiếp, kẻ nắm giữ quyền lực khống chế những thợ săn này là công tước Lorenzo, cũng chính là một đồng nghiệp của cha cậu." Trương Triết Hạn sửa lời: "Nói đúng hơn là cha của thân thể cậu đang sống."

Cung Tuấn giật mình, cha của Simon Savaltore?

Sau khi hắn sống lại ở thế giới này, có từng tìm hiểu về chức vụ của cha mình, lại nhận được đáp án mơ hồ không rõ, mọi người đều nói là cha hắn có địa vị không nhỏ ở bộ máy quan quyền, nhưng gia đình thuộc gốc gác thánh kỵ sĩ, còn là hoàng thân, ba đời làm việc cho giáo hoàng nên hầu hết quyết sách của cha hắn đều có sự tác động từ giáo hoàng, cũng như luôn phải cân nhắc tới lợi ích của giáo đình. Hắn vẫn luôn cảm thấy vị hầu tước Saval này không đơn giản như vẻ bề ngoài của ông ta, may mà hắn đi theo Trương Triết Hạn ra ngoài "trải nghiệm", nếu không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ông ta phát hiện hắn không phải con ruột của mình.

Nghĩ tới hầu tước Saval, bất giác hắn lại nghĩ tới công nương Erisa, từ sau khi hắn rời khỏi nhà, cũng không nghe được động tĩnh gì từ cô ta. Nếu công nương Erisa khăng khăng phải gả cho hắn thì đã phái người theo dõi hắn từ lâu, mà đã cho người quan sát, dù hắn không phát hiện thì Trương Triết Hạn cũng sẽ phát hiện, cho nên tình huống này không xảy ra.

Xem ra Erisa cũng không hoàn toàn cố chấp như mọi người nghĩ.

"Erisa?" Trương Triết Hạn chợt ngẩn người: "Erisa là ai?"

Mất một lúc, y mới nhớ đó là hôn thê của Savaltore Simon, y liếc nhìn Cung Tuấn: "Nhớ cô ta rồi?"

"Không có, không phải anh là người nhắc tới Erisa trước sao?" Cung Tuấn kinh sợ, hắn chỉ mới nghĩ trong đầu, không thốt thành lời mà Trương Triết Hạn đã biết.

Dường như Trương Triết Hạn chẳng phát hiện chuyện kì quái, bĩu môi: "Không nhớ thì cậu nhắc tới cô ta làm gì? Còn lẩm bẩm hai, ba lần..."

Cung Tuấn oan ức, hắn thật sự không nói ra! Hắn biết một khi bản thân chìm đắm trong suy tư sẽ khó mà thoát được, nhưng hắn không có thói quen thì thào, cũng biết khả năng tự chủ của mình khá cao.

Vậy thì làm sao Trương Triết Hạn lại biết?

Lẽ nào Trương Triết Hạn có thuật đọc tâm à?

Ha ha, nói đùa.

Trương Triết Hạn lườm xong cũng chẳng để ý tới hắn, mà rẽ hướng sang một phía của núi quan tài. Càng đi sâu vào "rừng quan tài", y phát hiện những chiếc quan tài ở trong này đã cũ kĩ lắm rồi, có bong tróc, mục ruỗng tới mức cảm tưởng chỉ cần chạm nhẹ là nát tan ngay lập tức, nhưng vì nguồn sức mạnh vô hình không cho chúng nát nên chúng mới tồn tại tới tận bây giờ.

Là vì nằm ở đây quá lâu sao?

Khi hai người chưa kịp khó hiểu, đột nhiên bọn họ nhận ra có người tới gần. Nói đúng hơn, không phải tới gần mà là những người này bơi trên đầu bọn họ, cách xa vài chục mét, không thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể thấy được đàn bóng đen dồn dập bơi qua. Nếu bây giờ là ban ngày, có lẽ hai người sẽ thấy rõ nhóm người đó không hề có chân, nơi vốn là chân như loài người thì lại là đuôi cá, vây cá, điêu luyện quạt nước lướt vun vút trong lòng biển thênh thang.

Cung Tuấn và Trương Triết Hạn lập tức nép vào những quan tài bên cạnh, tránh cho bị phát hiện.

Những bóng đen kia bơi nhanh về hướng quan tài được thả xuống – cũng chính là phía con thuyền trên mặt biển, như là đội quân được triệu hồi, chuẩn bị cho cuộc chiến mới.

Lúc này thì cả hai đều biết, không một loài người nào có thể bơi dưới biển đêm một cách thành thạo như vậy, ở độ sâu này, áp lực nước biển có thể làm cho lá phổi của con người gặp trở ngại, chỉ cần không cẩn thận sẽ tử vong ngay lập tức.

"Là Siren sao?"

"Có thể là họ..."

Trương Triết Hạn trầm ngâm một lúc, nhìn về hướng đàn Siren xuất phát: "Đi, chúng ta tới đó!"

Nói rồi y sực nhớ ra là Cung Tuấn không thể bơi như mình được, nhờ khu vực quan tài này có không gian riêng đầy đủ dưỡng khí, nếu không hắn đã ngỏm từ lâu. Khi y suy nghĩ có nên đưa Cung Tuấn vào bờ, mình thì nghĩ cách điều tra chỗ ở của nhóm Siren kia hay không, bất chợt hắn nghiêng đầu vểnh tai, chăm chú tập trung như đang nghe ngóng cái gì đó.

"Anh có nghe thấy tiếng gì không?" Sau một lúc, Cung Tuấn nhìn về một hướng: "Có cái gì đó đang gọi tên tôi..."

"Gọi tên cậu?" Trương Triết Hạn kinh ngạc, cũng nghe ngóng nhưng không nghe được gì, y sững sờ, dù thị lực trong đêm của y không tốt nhưng chắc chắn thính giác ở đẳng cấp đầu, làm gì có âm thanh nào Cung Tuấn nghe được mà y không nghe được?

"Ở trong này!"

Đột nhiên hắn xoay người chạy sâu vào núi quan tài, Trương Triết Hạn lập tức đuổi theo, có cảm giác hắn bị thứ gì đó điều khiển.

Chắc không phải sẽ gặp lại tình cảnh ở giáo đình dưới lòng đất kia chứ?

Sợ Cung Tuấn gặp chuyện, y chạy tới phía trước, túm cánh tay hắn: "Nói cho tôi biết, ngoài gọi tên cậu ra, giọng nói kia còn nói thêm cái gì không?"

"Nó đang..." Cung Tuấn ngập ngừng một lát, không chắc lắm: "...cầu cứu?"

Nói rồi, không chờ Trương Triết Hạn sửng sốt, hắn đã đi xăm xăm về phía hốc tối giữa đống quan tài.

Cái hốc này như một cánh cửa đường hầm, dẫn người ta tới một thế giới khác.

Ở thế giới đó, ánh sáng như món quà quý giá mà bầu trời bỏ quên dưới đáy biển, đã lâu chưa tìm lại, cũng là thứ ánh sáng êm dịu nhẹ nhàng nhất, khiến lòng người tĩnh lặng đôi phần.

"Tới đây, tới đây..."

Cung Tuấn nghe thấy tiếng gọi xuất phát từ trung tâm luồng sáng, như có người nắm tay dẫn hắn đi tới đó, sứ mệnh của hắn đang nằm ở đó.

Chỉ cần chạm vào là hắn có thể về nhà.

Về nhà, nghe thật là bình yên.

Rồi hắn bị một bàn tay mạnh mẽ túm chặt, kéo ngược ra sau.

Cung Tuấn quay đầu nhìn về phía người kia, những hình ảnh chồng chéo vỡ vụn đâm sầm vào nhau, tiếng than khe khẽ và âm thanh vải vóc ma sát khiến đầu óc hắn choáng váng trong tích tắc, một gương mặt bất chợt xuất hiện trước mắt hắn, tuy là mờ nhòe và mông lung nhưng vì gương mặt này đã từng để lại ấn tượng rất sâu sắc trong đầu nên hắn không bao giờ quên nổi.

Là cô ta.

Là người đàn bà đó.

Người đàn bà suýt thì khiến hắn phạm vào đạo đức, suýt làm cho hắn chịu ám ảnh tâm lý.

Là cô ta.

Tại sao cô ta lại ở đây?

Tại sao cô ta đứng trước mặt mình?

Hai mắt Cung Tuấn dần trở nên đỏ ngầu, hơi thở dần hỗn loạn, gân xanh trên trán nhô cao, cổ họng giần giật lên xuống kịch liệt. Hắn lùi ra sau một bước, đè nén ác thú trong lòng không được giãy khỏi gông xiềng, dù da thịt có bị siết tới mức chảy máu đầm đìa cũng không được cắn nuốt lý trí của bản thân.

Ác thú kêu gào, xích sắt va đập tứ phía, từng đốm sáng mờ ảo quay cuồng xung quanh nó, như tia nắng mặt trời chói chang chiếu rọi lên cơ thể luôn chìm trong bóng của nó. Cơn đau từ lỗ chân lông xộc tới tận óc, ác thú gào thét rống rít, vì đau đớn, vì phẫn nộ, vì ấm ức, vì thù hận, nhưng tất cả mọi thứ đều không có âm thanh, như một đoạn phim câm đen trắng hệt nét bút chì nguệch ngoạc xác xơ.

Cung Tuấn đứng trước màn hình, thẫn thờ nhìn ác thú giãy giụa, hắn cố gắng tìm nút tắt đoạn phim không để nó xuất hiện, chỉ là trước màn hình tua tủa đầy dao, hắn chỉ phải tìm thứ gì đó đập nát hình ảnh đó đi.

Có hy vọng nào cho hắn không?

"Si... Simon!"

Tiếng quát bất thình lình vọng sát bên tai khiến Cung Tuấn giật bắn lên, hoàn hồn nhìn lại, trông thấy gương mặt đỏ bừng của Trương Triết Hạn, bấy giờ hắn mới biết trong lúc mình ngăn cản ác thú xổng ra, đã vô thức bóp cổ y.

Cung Tuấn hoảng sợ buông tay ra, Trương Triết Hạn lập tức quỳ sụp xuống đất thở hồng hộc, vừa thở y vừa túm chặt đầu ngón tay Cung Tuấn, lúc này vết thương cũ rách ra, máu trên đầu ngón tay hắn đã nhỏ giọt xuống đất không ít.

Cung Tuấn ngơ ngác nhìn hai tay mình, lần đó, hắn cũng siết cổ người phụ nữ kia như vậy, nhưng cô ta không đánh thức được hắn, chỉ khi bạn bè của hắn chạy tới nơi mới giải cứu được cô ta. Hắn bần thần nhìn Trương Triết Hạn, lấy hết can đảm ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn y: "Anh không sao chứ..."

"Suýt thì tôi chết mất!" Trương Triết Hạn lườm hắn một cái, nhưng y không trách.

Thật ra, đổi lại là người bình thường khác cũng sẽ không tỉnh táo được như Trương Triết Hạn, y thầm nghĩ, nếu y không có thứ đó, chắc cũng mơ màng một lúc lâu, có khi còn phát tác nhiều hơn cả hắn.

Cung Tuấn nhìn dấu tay trên cổ Trương Triết Hạn, lòng áy náy không thôi, từ khi tới đây hắn chẳng được cái tích sự gì, chỉ toàn làm cho Trương Triết Hạn bị thương. Hắn thầm nghĩ, nếu như hắn không xuyên tới thế giới này, không gặp Trương Triết Hạn, có lẽ cũng sẽ không làm cho y rơi vào hoàn cảnh này, thậm chí có lẽ bây giờ y đã nằm yên trên giường cùng Tiểu Nữu, sống cuộc sống êm đềm hạnh phúc.

Nhưng giữa hai người bọn họ đã có ràng buộc.

Hắn vô thức sờ sờ sau gáy, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.

"Hay là anh... thôi miên tôi đi?"

"Hả?"

Trương Triết Hạn ho khan xong, nhíu mày khó hiểu: "Thôi miên cậu để làm gì?"

"Như vậy thì tôi sẽ không rơi vào ảo giác nữa." Cung Tuấn nói chắc nịch: "Nếu không có ý thức, chỉ có một mình anh điều khiển được tôi, giống như khi tôi ngủ, tạm thời để anh giữ cơ thể cho mình!"

"Muốn một người thôi miên mình, cậu phải tin người đó tuyệt đối." Trương Triết Hạn nhìn hắn từ đầu tới chân: "Cậu tin tưởng tôi như vậy sao?"

Hết Chương 30


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net