Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ mới chạm phải ánh mắt của con mồi thôi nhưng chủ nhân của con mắt đỏ kia có vẻ khá kinh ngạc, còn kinh ngạc hơn cả Trương Triết Hạn.

Con mồi ngây dại nửa tựa vào bồn tắm, tóc hơi dài vén ra sau tai, đôi mắt tròn đen láy ướt đẫm nước hoa hồng hoàn toàn trống rỗng, không chút đề phòng. Bờ môi mỏng nhạt màu khẽ nhếch, toàn thân không một mảnh vải, chỉ có những cánh hoa hồng mỏng manh đơn điệu chắn tầm nhìn theo lối nghệ thuật rời rạc, nhưng vẫn không giấu được đường nét mơ hồ chìm sâu dưới mặt nước.

Quyến rũ, ngây thơ, giàu sức sống, và thơm lừng.

Chủ nhân con mắt lẳng lặng đánh giá Trương Triết Hạn, giơ móng vuốt xé toạc trần nhà, khiến lỗ thủng vừa rồi mở rộng ra, để nó có thể nhìn rõ hơn con mồi mỹ vị đầy sức hấp dẫn này.

Cho đến khi nó chui được nửa người vào phòng tắm mới phát hiện con mồi này xinh đẹp quá mức cho phép. Quỷ một sừng liếm môi, đầu lưỡi gai góc đen sì miết nhẹ chiếc răng nanh sắc bén, khẽ nở nụ cười khoái chí.

Thật là một bảo bối nhân gian, không khác gì một đoá hoa nở rộ rực rỡ tươi tắn, toả ra mùi hương kích thích nước bọt.

Quỷ một sừng không ngại giẫm nát đoá hoa này.

Nó lại liếm môi, xinh đẹp như vậy, trước khi ăn sạch sành sạch, nó có thể châm chước làm cho đối phương thoải mái, trải nghiệm cảm giác tiêu hồn thực cốt mà loài người không bao giờ làm được cho nhau. Nếu đối phương hầu hạ nó dễ chịu, có thể nó sẽ giữ con mồi này lại, khoan hãy ăn, đùa mấy ngày cũng không tồi.

Nghĩ đến đây, quỷ một sừng sốt ruột quá rồi, bảo bối này sắp trở thành của nó, tưởng tượng như vậy thôi mà nó đã thấy đêm nay mạo hiểm săn mồi không thiệt thòi chút nào...

"Đang nghĩ gì mà mặt mi có vẻ sung sướng vậy?"

Quỷ một sừng sửng sốt tỉnh táo lại, phát hiện con mồi không hề bị con mắt của mình không chế linh hồn như các con mồi trong những lần săn trước. Giờ phút này, Trương Triết Hạn hoàn toàn ngồi dậy khỏi mặt nước, lạnh lùng nhìn con quỷ một sừng đang chui nửa người qua lỗ thủng trên trần nhà, vươn tay duỗi về phía mình.

Y ngẩng đầu, nó cúi xuống, tầm nhìn chạm nhau giữa không trung.

Ban đầu quỷ một sừng còn định nhe ranh múa vuốt dọa y sợ, nhưng con mồi mọng nước này lại chợt giơ tay túm lấy cổ tay nó, kéo xuống nước!

Trương Triết Hạn nắm sừng con quỷ nhúng đầu nó vào bồn tắm, nhảy lên trên giẫm mạnh vào đầu, đè nó chìm trong nước. Cánh hoa hồng trôi theo mặt nước sóng sánh, tràn xuống sàn phòng, nước bắn tung toé khắp bốn vách tường, tiếng động ầm ầm vọng ra từ phòng tắm.

Đầu quỷ một sừng cắm thẳng xuống nước, sừng thì bị Trương Triết Hạn nắm chặt, nó cảm giác được làn da mỏng manh sau cổ bị thứ sắc bén nào đó rạch qua, tiếp theo, cảm giác đau đớn nhói lên trên gáy.

"Ục ục ục!"

Nó liều mạng giãy dụa, chân tay cong vẹo thành một độ cong quỷ quái, bám chặt thành bồn tắm, cố gắng thoát ra khỏi gọng kìm của Trương Triết Hạn.

"Giờ đã là lúc bọn mi có tư cách lộng hành đâu?" Trương Triết Hạn cụp mắt liếc nhìn máu tươi chảy ra từ vết rạch sau cổ quỷ một sừng, móng tay sắc bén dài ra thêm một đốt, cắt một đường dọc lên tạo thành một vết thương hình chữ thập, sau đó thò hai ngón tay móc vào lỗ thủng, tách lớp thịt đỏ ra, kẹp lấy đốt xương cổ của con quỷ.

Như cảm thấy nguy cơ ập đến, quỷ ta nỗ lực vùng vẫy, thậm chí muốn hất văng Trương Triết Hạn ra ngoài. Mùi máu tanh càng lúc càng nồng, ngón tay của Trương Triết Hạn cũng luồng sâu vào da thịt nó, con quỷ hoảng loạn kêu thét dưới nước, nhưng há mồm chỉ "ục ục ục" được vài tiếng rồi chợt co giật mấy cái, bất động.

Trương Triết Hạn đã bẻ gãy đốt xương cổ của nó.

Y đứng dậy, nước nhuộm máu tươi rào rào chảy xuống, nhíu mày xả nước lau sạch vết máu trên người, y bò ra khỏi bồn tắm, chuẩn bị khoác áo vào.

"Cũng vểnh đấy."

Một giọng nói trầm trầm chợt vang lên, tại lỗ thủng vừa rồi, một kẻ mặc áo choàng đen chui vào, tóm lại thi thể con quỷ một sừng rồi nhanh chóng lủi ra ngoài trước khi bị Trương Triết Hạn tấn công. Trương Triết Hạn chỉ lẳng lặng nhìn bóng dáng của gã, cũng không ngờ con quỷ một sừng kia còn có đồng bọn.

Vừa rồi chắc chắn tên áo đen này đã ẩn núp ở đâu đó bên ngoài, thấy quỷ một sừng bị giết ngược lại nên mới chạy đến, còn buông lời chọc ghẹo, cợt nhả trêu đùa.

Trương Triết Hạn nhặt một chùm cánh hoa hồng lên, ném về phía đối phương. Tên áo choàng đen vừa bò ra khỏi mái nhà, chợt cảm giác có tiếng xé gió vút tới, ba tiếng "phập phập phập" vang lên, mông gã bị ghim thủng ba lỗ.

Tên áo choàng đen: "..."

Gã phẫn nộ nghiến răng, nhưng vì một lý do nào đó mà không thể quay đầu đánh trả, đành ngậm bồ hòn cắp thi thể tên quỷ một sừng bay đi. Trương Triết Hạn cũng không buồn đuổi theo, y nhìn quần áo treo trên giá bị máu loãng của tên quỷ một sừng thấm ướt, vẻ mặt từ bình tĩnh chuyển sang khó chịu, nhíu mày lẩm bẩm: "Chết tiệt, tiền đâu mà mua quần áo mới..."

...

Sáng hôm sau, Trương Triết Hạn đi thẳng đến ngân hàng, bất ngờ phát hiện có một khoản tiền được chuyển vào tài khoản của mình.

"Người gửi là ngài Simon..." Nhân viên ngân hàng ngập ngừng một lát, không thấy họ của đối phương trong màn hình chiếc máy khổng lồ, hoặc có thể là do máy này đã được dùng quá lâu nên trục trặc kĩ thuật. Tại thành phố lớn như Rome này có vô số người tên Simon, trong thời gian ngắn, cô ta không biết Simon này là ai, nhưng có thể chuyển một số tiền khổng lồ như vậy thì chỉ có một người: "Simon Savaltore."

Trương Triết Hạn nheo mắt, không vội cầm tiền mà rời khỏi ngân hàng trước. Tên quản đốc đó gửi tiền cho y làm gì, không cần nghĩ cũng biết, xem ra y từ chối không đủ dứt khoát nên anh ta vẫn còn ôm ấp mộng đẹp, cố chấp không buông. Y đang suy nghĩ có nên chuyển ngược lại số tiền để biểu đạt thái độ của mình hay không, chợt nghe có tiếng huyên náo xôn xao tại trạm điện thoại phía trước.

Trương Triết Hạn tò mò đi đến gần, phát hiện một nhóm người đang bâu kín trước trạm điện thoại. Y thò đầu chen vào trong, từ xa đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, đến gần lại trông thấy vài vết máu dính bết trên bốt điện thoại. Một thi thể nam không đầu nằm gục tại trạm, tay cầm chiếc điện thoại, tay ôm cổ mình, nắm đấm siết chặt đang túm một vật gì đó, từ khe hở ngón tay có thể thấy chất lỏng nhạt nhoà màu đỏ hồng đã khô bám dính vào da thịt, Trương Triết Hạn rũ mắt đánh giá, dám khẳng định tên này chính là con quỷ một sừng đêm qua xông vào nhà mình.

Thứ mà nó cầm chính là những cánh hoa hồng nát bươm.

Chẳng phải tối qua đồng bọn của nó đã khiêng thi thể đi rồi à, cuối cùng lại vứt ở đây?

Đúng lúc này, chợt có người kêu lên:

"A! Trên mu bàn tay người này có vảy! Đây, đây không phải nhân loại..."

"Nói nhăng nói cuội gì đấy? Không phải nhân loại gì chứ, chắc là đồ hoá trang thôi..."

"Trông như thật vậy..."

"Chuyện đó quan trọng sao? Nấu chốt bây giờ là ai ra tay mà thảm khốc đến vậy? Còn chặt bỏ đầu người chết, kinh khủng quá!"

"Mấy người đã báo cảnh sát chưa?" Trương Triết Hạn chen vào giữa chừng, đám người kia quay lại thấy gương mặt châu Á của y thì trở nên cảnh giác, cùng lảng sang chỗ khác. Không nhận được câu trả lời, Trương Triết Hạn cũng chỉ bĩu môi đi tới chỗ hiện trường án mạng, tránh né vệt máu dưới sàn, móc đồng tiền trong túi xác chết ra nhét vào khe trả phí, giơ chân lên ấn số điện thoại của Dị Cục.

Đám người xung quanh lập tức bàn ra tán vào, có kẻ mắng Trương Triết Hạn lo chuyện bao đồng, kẻ thì vội bỏ đi để tránh hiềm nghi, kẻ thì sợ xúi quẩy, phẩy tay vài cái xua đi ám chướng, cắp xe chạy ra đường. Cũng có người tốt bụng khuyên y mau tránh ra, nếu làm hỏng hiện trường vụ án sẽ không tốt.

Trương Triết Hạn thừa biết hiện trường vụ án của những cái chết như vậy không thể đem lại manh mối gì hữu ích, vả lại nơi này cũng không phải hiện trường đầu tiên nơi tên quỷ một sừng này chết, cho dù có điều tra sứt đầu mẻ trán cũng không tra ra được gì.

Chuông điện thoại reo vài tiếng, có người bắt máy, giọng nói ngái ngủ uể oải của đối phương vọng ra từ chiếc điện thoại trên tay tên quỷ một sừng khiến những người còn đứng gần đó sửng sốt, kinh ngạc lùi ra xa. Trương Triết Hạn ngồi xổm xuống cạnh thi thể, sau khi báo địa chỉ hiện trường án mạng xong, hảo tâm bổ sung thêm: "Không phải án nghiêm trọng gì đâu, nhưng tôi nghĩ là các người nên hăng hái làm việc một chút, chỉ còn một tháng nữa là đến ngày trăng tròn rồi."

Y chỉ nói một câu này thôi, thái độ của người ở bên kia đầu dây lập tức sốt sắng lên ngay. Hình như đối phương đang chỉnh đốn tác phong, sắp xếp mấy thứ gì đó đổ vỡ, rồi vội hỏi lại: "Anh biết đến ngày trang tròn?! Anh có thể nói rõ hơn không?"

"Các người không biết thì có thể chờ qua một thời gian nữa, cấp trên sẽ phổ biến cho các người, tôi chỉ nói vậy thôi."

Có lẽ là cảm giác được Trương Triết Hạn sắp cúp máy, đối phương vội gọi giật lại: "Nhưng anh là ai?! Anh có thể lại danh tính của mình được không?"

"Không thể."

"Tại sao?"

"Vì tôi là hung thủ."

Trương Triết Hạn thì thầm chỉ đủ để người bên kia đầu dây nghe thấy, sau đó ấn tắt cuộc điện thoại, ung dung đi ra ngoài.

Đám người vây xem xung quanh lén lút chỉ trỏ, có kẻ hoài nghi Trương Triết Hạn có liên quan đến vụ án này, còn định theo dõi báo cáo y. Tiếc là người này đi theo y đến đầu đường lại chợt không còn nhìn thấy y nữa, mà tất cả những kẻ vừa rồi còn nhìn thấy Trương Triết Hạn gọi điện thoại cũng bưng đầu khó hiểu.

Chờ đám người Dị Cục chạy đến, thấy quần chúng hoang mang nhìn nhau, biết là có chuyện xảy ra: "Người ban nãy gọi điện thoại đâu rồi?"

Cư dân ngẫm nghĩ, lắc đầu: "Bọn tôi không biết."

Người bên Dị Cục đã đoán trước được chuyện này, lập tức xác minh: "Vậy người đó trông ra sao, mặt mũi thế nào, các người còn nhớ không?"

Cư dân lại lắc đầu, đột nhiên phát hiện bản thân không hề có ấn tượng gì với người lúc nãy, gương mặt của đối phương mờ nhoè trong ký ức, bọn họ không tài nào nhớ được.

Nhân viên Dị Cục thở dài, gặp phải cao thủ rồi.

"Còn dám hiên ngang gọi điện thoại cho Dị Cục, hành vi của đối phương rõ là khiêu khích trắng trợn!"

"Ha ha, rầu cái gì, chẳng phải cấp trên sẽ gửi người mới đến cho chúng ta sao? Nghe nói người mới này rất giỏi, thành thạo tri thức, bác đại uyên thâm, chắc sẽ tìm ra được hung thủ sớm thôi!" Một nam thanh niên cười nói.

Nghe như là khen, nhưng thực chất ai cũng biết là người này đang mỉa mai người mới chưa gặp mặt kia. Đội phó của Dị Cục chi nhánh Rome đã mất tích vào ba tháng trước, bây giờ cấp trên muốn điều người mới đến, còn thẳng tay để đối phương thay thế chức đội phó của người cũ, điều này khiến vài đội viên gạo cội từ xưa đến giờ của Dị Cục Rome rất khó chịu. 

Chủ yếu là bọn họ chưa biết được năng lực của đối phương như thế nào đã phải làm lính dưới quyền người ta,  nghe kiểu gì cũng thấy rất uất ức, cấp trên còn không nhận khiếu nại, nhất quyết bắt bọn họ nghe lời cho bằng được.

Nam thanh niên nói xong, thấy đồng đội không hưởng ứng, hơi sượng mặt quay đầu sai cấp dưới dọn xác không đầu. Các đồng đội ngồi xổm xuống quan sát thi thể, có người chú ý đến nửa vết thương sau gáy thi thể, nhưng vì đầu đã bị chặt đi nên cũng không lấy được manh mối có ích nào.

Lúc này, Cung Sơn Nam đang mời một đạo sĩ đến từ Tây Tạng vào nhà.

So với Trương chân nhân lần trước, đạo sĩ này có vẻ lạnh lùng cao quý hơn nhiều, mặc cho Cung Sơn Nam mặt nóng dán mông lạnh, người này vẫn không hé răng nhiều hơn nửa chữ, chỉ nói phải nhìn thấy Cung Tuấn mới đoán được khả năng hắn có gặp tai ương vào năm ba mươi tuổi hay không.

Cung Tuấn bị cha hắn gọi đến phòng khách, vừa đối mặt với đạo sĩ kia, hắn lập tức mỉm cười ôn hòa, chẳng hề có vẻ lạ lẫm gì. Đạo sĩ bắt đầu quan sát hắn, nhìn đến mức Cung Tuấn gai người, ông ta mới lạnh nhạt nói: "Nguy cơ sắp được giải quyết rồi."

"Thật sao đạo trưởng?!" Cung Sơn Nam mừng rỡ, rồi chợt thấp thỏm lo được lo mất. Đạo sĩ ra hiệu cho ông im lặng, nhìn chằm chằm vào Cung Tuấn: "Cậu chịu đau được chứ?"

Không chỉ Cung Tuấn mà cả Cung Sơn Nam cũng không hiểu đạo sĩ có ý gì, đạo sĩ nọ lại hỏi thêm lần nữa, Cung Tuấn mới gật đầu: "Trong phạm vi cho phép thì tôi có thể chịu được."

Đạo sĩ nhíu mày: "Thế thì cậu phải cẩn thận."

Nói xong, ông ta đủng đỉnh đi ra ngoài.

"Nói đi, mày lại làm gì nữa rồi phải không?" Nhìn vẻ thoải mái không bài xích tâm linh huyền thuật khác với thường ngày của Cung Tuấn, Cung Sơn Nam liếc hắn, không biết trong hồ lô thằng con mình bán thuốc gì.

"Lần này thì ông ta đoán đúng rồi đấy cha ạ." Cung Tuấn chớp mắt, bật cười thông báo tin vui cho người cha khốn khổ của mình: "Con có người yêu rồi."

"Hả?"

Cung Sơn Nam trợn tròn mắt khiếp sợ.

Để chứng minh cho lời nói của mình, Cung Tuấn đưa ông đến văn phòng, gọi điện thoại cho ông trò chuyện với Trương Triết Hạn. Không biết ở đầu dây bên kia, Trương Triết Hạn nói gì, ông cực kỳ vui vẻ, còn khen ba tiếng "hay" liên tục, mong rằng sẽ có cơ hội gặp y.

Trò chuyện một hồi, Cung Sơn Nam thấy buồn ngủ, ông tạm biệt Trương Triết Hạn, cúp máy rồi chỉ vào mặt Cung Tuấn: "Cấm không được dọa người ta chạy."

Cung Tuấn thầm nghĩ, tiền trao cháo múc, hắn cảm thấy Trương Triết Hạn cũng không phải hạng người lừa đảo, sẽ không cao bay xa chạy nhanh vậy đâu: "Cha yên tâm đi, con có chừng mực. Nhưng mà... Cha không phản đối chuyện người ta là nam sao?"

Cung Sơn Nam tặc lưỡi, khinh thường liếc hắn: "Mày có người yêu là cha đã yên lòng lắm rồi, còn cầu mong gì xa xôi."

Cung Sơn Nam hí hửng gọi người làm bày tiệc nướng BBQ, nhiệt tình hăng say cả đêm chúc mừng con mình thoát kiếp độc thân, còn bàn tính về chuyện kết hôn trong năm sau, chuẩn bị lễ cưới xa hoa lộng lẫy gì đó.

Không ai nghĩ rằng ngay ngày hôm sau, khi Cung Tuấn ra ngoài, hắn lại gặp phải tai nạn giao thông.

Hết Chương 4


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net