Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Trương Triết Hạn đang đứng ngắm nghía mớ khoai tây nằm trên bàn bếp, tiếng gọi của Hàn Diệp vọng vào từ hàng rào mân côi bên ngoài thu hút sự chú ý của y.

Y ra đến nơi, trông thấy Hàn Diệp đang đứng trước cổng, ngoắc y hai cái: "Cậu biết gì về thi thể ở trạm điện thoại sáng nay không?"

Trương Triết Hạn cũng không giấu diếm: "Tôi xiên."

Hàn Diệp chẳng hề bất ngờ, gật đầu: "Nghe người của Dị Cục Rome kể sơ là tôi nghĩ đến cậu ngay. Nhưng sau khi xem xét, tôi cảm thấy giết người phanh thây phơi ra đường không phải là phong cách của cậu, có ẩn khuất gì sao?"

"Đúng là tôi xiên, nhưng tôi không cắt đầu đối phương." Trương Triết Hạn bình tĩnh nói: "Đêm qua tên quỷ một sừng đó chui vào nhà tôi, bị tôi giết rồi được đồng bọn tha đi, tôi không đuổi theo."

Hàn Diệp nghe đến đây, hơi sửng sốt: "Quỷ chui vào nhà... Dân?"

"Có vẻ là định ăn thịt nhưng lại giở chứng háo sắc." Không sao, y cho phép, mấy ai mà không điêu đứng trước giá trị nhan sắc này, chỉ có điều nổi máu mê trai thì cũng phải đảm bảo còn mạng mà mê: "Đó là một con quỷ một sừng, giống loài khá quý hiếm trong sách ghi chép, vào hai trăm năm trước, tổ tiên của bọn chúng đã bị tiêu diệt chỉ còn một phần sáu dân số, tự giác lùi vào rừng, sống đời ở ẩn rồi. Mấy tên chạy ra chắc đều là thanh thiếu niên chưa trải sự đời, không biết phải quấy, không biết đến đoạn lịch sử tàn khốc ngày xưa."

Hàn Diệp liếc y: "Cậu đừng nói mình chính là kẻ ngày xưa tiêu diệt tổ tiên của chúng nhé?"

"Đoán đúng rồi." Trương Triết Hạn khoanh tay gật gù: "Tôi lấy danh dự ra thề, chiến tích lừng lẫy đó đến nay còn dọa đám trưởng lão tộc quỷ một sừng chết điếng, tiếc là lớp trẻ sau này đều là nghé con không sợ cọp, tưởng thế giới này bé lắm."

Chỉ nghe dăm ba câu từ Trương Triết Hạn, Hàn Diệp đã hiểu được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tên Huyết tộc họ Trương đứng trước mặt hắn ta không phải kẻ giết chóc thành thói, cũng không phải sát thần dẹp yên mây khói, bảo hộ chính nghĩa gì, nhưng một tộc quỷ bị Trương Triết Hạn giết đi năm phần sáu tộc nhân như thế, chắc chắn không phải thứ tốt lành. Bây giờ chúng chạy ra đường, bò vào nhà dân làm mưa làm gió, nếu hôm qua con quỷ một sừng đó không xui xẻo mò tới nhà Trương Triết Hạn mà là một nhà dân bình thường, hẳn sáng nay đã không chỉ có một thi thể.

"Các người đã điều tra ra được kẻ bí ẩn cắt đầu con quỷ này xuống là phe địch hay bên mình chưa?" Trương Triết Hạn thấy Hàn Diệp trầm ngâm, nhắc nhở: "Nếu là thế lực thứ ba, thì sóng ngầm Rome đã bắt đầu trỗi dậy rồi đấy. Dị Cục phải tăng năng suất làm việc lên, sốt sắng hăng hái vào."

Hàn Diệp bất đắc dĩ nhìn y: "Nếu có cậu tham gia vào, chắc sẽ tốt hơn đấy."

Trương Triết Hạn vừa định lắc đầu, chợt nghe Hàn Diệp nói tiếp: "Phải rồi, chắc qua vài ngày nữa, bản thảo tiểu thuyết của cậu sẽ vẫn nằm trong trạng thái chờ xét duyệt, không biết đến khi nào mới có thể thông qua."

Trương Triết Hạn nheo mắt: "Tôi đi tìm tên Simon kia tính sổ."

"Lần này không phải lỗi tại anh ta, mà cũng có thể nói là lỗi của anh ta."

"...Họ Hàn, đừng học thói nói chuyện dong dài của Cơ Phát."

Hàn Diệp nhún vai: "Thật sự là thế, tên Simon đó không xét duyệt cho bản thảo của cậu là vì tối qua anh ta bị ngã từ trên lầu ba xuống, hôn mê bất tỉnh rồi. Nghe bác sĩ bên đó báo lại, chắc phải mất mấy ngày nữa anh ta mới tỉnh, cộng thêm thời gian tĩnh dưỡng, sẽ phải mất một lúc khá lâu. Vậy nên... Cậu có cân nhắc tham gia Dị Cục thời vụ không?"

Hai chữ "thời vụ" có sức hấp dẫn kha khá với Trương Triết Hạn, nhưng y quan tâm sự cố của Simon Savaltore hơn. Anh ta chuyển vào tài khoản của y rất nhiều tiền, y còn định chuyển lại rồi nói chuyện rõ ràng với anh ta đây, sao nói ngất là ngất? Còn bản thảo của y nữa!

Nhất thời, Trương Triết Hạn cảm thấy hơi chướng mắt Simon Savaltore.

"Nhưng sao anh ta có hứng thú với cậu thế? Hai người từng gặp nhau ở đâu rồi à?" Hàn Diệp tò mò.

"Sao tôi biết được?" Trương Triết Hạn lạnh lùng nói: "Có khi là anh ta nằm mơ cũng nên!"

Nói thì nói vậy, nhưng y vẫn không dám công khai đến gặp Simon Savaltore, chủ yếu là hai người bọn họ chưa từng có giao tình gì, nếu y đột ngột xuất hiện, sẽ khiến người nhà anh ta nghi ngờ y có liên quan đến tai nạn của anh ta. Vả lại cổng nhà Savaltore cũng rất kín, một người dân thường như y không có tư cách bước đến, nếu sơ suất, có thể còn khiến "người bên kia" chú ý.

Trương Triết Hạn híp mắt, quyết định chui vào từ cửa sổ.

...

Hai cô hầu gái vừa trò chuyện vừa đi ngang qua bức họa ở hành lang lầu ba, vì ban đêm chỉ mở một chiếc đèn chùm nhỏ trên trần nên không gian hành lang khá tù mù, bọn họ cũng không quan sát kĩ xung quanh, chỉ tập trung vào câu chuyện thú vị đang dở dang.

"Ôi thật á? Có người thấy cậu chủ bị một cái bóng đen xô ngã á?"

"Suỵt, nhỏ giọng thôi chị, để người khác nghe được, khéo chúng ta sẽ bị đuổi việc đấy!"

"Đúng đúng, người có thể xô ngã cậu chủ từ tầng ba xuống không thể là người ngoài được, rất có thể, rất có thể là... Cậu Andeson, vì cậu Andeson là con trai ngoài giá thú của..."

"Chị!"

"Chị xin lỗi, chị xin lỗi, chị kích động quá..."

Soạt.

Cậu chuyện đang đi đến cao trào, chợt hai cô hầu gái im bặt, không hẹn mà cùng nhìn bức tranh treo trên tường, vì bọn họ đồng thời nghe thấy tiếng động sột soạt phát ra từ phía đó.

Dù tiếng động này rất nhỏ, nhưng trong hành lang kín này chẳng có ai ngoài bọn họ, tiếng gió lùa vào từ chiếc cửa sổ thông gió tít tận trần cao khiến hai người co rúm, bấm lấy tay nhau.

"Chị, chị có thấy bức tranh kia hơi kì lạ không nhỉ? Em không nhớ là trong tranh có... Hai con dơi?"

Nữ hầu gái tóc vàng khẽ sửng sốt, quan sát bức tranh rồi nhìn người còn lại: "Đó là chỗ bất thường mà em thấy à?"

Cô hầu còn lại gật đầu: "Nếu em nhớ không nhầm, bình thường chỉ có một con dơi thôi mà, sao hôm nay lại..."

"Thế thì chắc là em nhớ nhầm rồi, làm sao đột nhiên lại xuất hiện dơi trong tranh được, họa may có dơi ở ngoài..." Nói đến đây, hai người cùng lắc đầu phủ định, có thể loài dơi sẽ xuất hiện ở nơi nào đó có dấu chân con người, nhưng tuyệt đối không phải gia tộc Savaltore.

Hai cô hầu gái bưng khay gỗ đi xuống lầu, cho rằng tiếng động vừa rồi chỉ là do gió lùa mà thôi.

Sau khi bọn họ đi rồi, một bóng đen chui ra khỏi bức tranh treo tường, bức tranh này vẽ một binh đoàn thánh kỵ sĩ cầm kiếm cưỡi ngựa chạy trên thảo nguyên, nét vẽ sống động, màu sắc rực rỡ như đang tái hiện cảnh binh đoàn xông pha trận mạc, liều mạng hủy diệt kẻ thù.

Nhìn bức tranh có vẻ hào hùng bi tráng vậy thôi, chứ...

Nó thật sự chứa sức mạnh chiến trường!

Trương Triết Hạn giãy dụa chui ra khỏi bức tranh, hình vẽ con dơi trên bầu trời lập tức chỉ còn lại một. Y xoa xoa hai cánh đau đớn, hiện ra hình người, phẫn nộ căm tức trừng bức tranh.

Ba đời nhà Savaltore là hậu duệ của thánh kỵ sĩ, thờ phụng chúa trời, phục vụ cho giáo hoàng và thánh tử, nên đất xây nhà bọn họ cũng không phải đất đen bình thường, mà là nơi thánh thần từng ở - đó là những gì Trương Triết Hạn nghe được từ người ngoài khi nhắc tới nhà Savaltore. Thật ra nếu chỉ như vậy thôi, y có thể ung dung trèo vào phòng của Simon Savaltore một cách thoải mái mà không phải ẩn nấp như thế này. Nhưng vì trên nền nhà được tưới nước thánh, bày thuật phong ấn nên vừa lẻn vào được tới hành lang, Trương Triết Hạn lập tức bị hút vào bức tranh.

Vừa hay hai cô hầu gái kia đi ngang qua, sợ bọn họ phát hiện, y đành phải nằm im chờ bọn họ đi qua, sau đó tìm cách thoát ra khỏi bức tranh.

Bức tranh này không chỉ giam cầm những thứ phi nhân loại xâm nhập gia cư bất hợp pháp, còn trói buộc ăn mòn. Cánh dơi của Trương Triết Hạn bị ăn mòn một chút, mùi khét nhẹ thoang thoảng khắp hành lang, Trương Triết Hạn ăn đau, giơ móng vuốt sắc bén cào vào lớp kính bọc bên ngoài tranh, muốn cảnh cáo bức tranh đừng có hòng manh động. Tiếc là y không khống chế được sức lực, rạch một đường kinh thiên động địa làm cho mặt kính nứt ra, rơi loảng xoảng xuống đất.

Trương Triết Hạn: "..."

Y sợ đến mức mở cửa căn phòng bên cạnh chạy ào vào, chưa bao lâu sau là nghe thấy tiếng bước chân dồn dập của người làm trong nhà Savaltore, còn có âm thanh huyên náo gì đó, mấy lần khiến y giật cả mình.

Trương Triết Hạn cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, bĩu môi, ai mà biết lúc hút người ta vào thì hăng lắm, mới cào có một chút đã tróc da!

Đợi cho mọi người đi cả rồi, Trương Triết Hạn mới cẩn thận mở cửa thò đầu ra. Quan sát xung quanh một lát, y định lách người ra ngoài rồi tìm cửa phòng Simon Savaltore, nhưng chỉ vừa cất được nửa bước, chợt có một bàn tay đặt lên vai y.

Bộp.

Trương Triết Hạn cứng đờ, đối phương đến gần như vậy mà y không phát hiện, còn thiếu cảnh giác tới mức đợi đến lúc người ta vỗ vai mới phản ứng lại. Y âm thầm nhíu mày, chầm chậm quay lại nhìn đối phương, sau đó bỗng nhiên ngây ra.

Người đứng trước mắt y là một chàng trai cao ráo sạch sẽ, tóc đen gọn gàng, mũi cao môi mỏng, từ đường nét trên mặt có thể nhận ra là người châu Á gốc, trừ việc đôi mắt của đối phương hơi đỏ lên, tràn đầy tơ máu.

Đúng vậy, mắt đỏ đầy tơ máu là do người này đang tức giận!

Trương Triết Hạn dán lưng lên cửa, nhất quyết không thể để sĩ khí của mình chìm nghỉm trước khí thế của đối phương như vậy, bèn ưỡn ngực: "Làm gì?!"

"Câu đó phải để tôi hỏi anh mới đúng." Người kia lạnh lùng đáp, giọng nói trầm thấp khàn khàn như lâu rồi không mở miệng khiến Trương Triết Hạn ngây ra trong giây lát, chợt nhíu mày: "Tôi đi nhầm phòng, cậu cứ coi như không nhìn thấy tôi là được."

Nói xong, y giơ tay lên búng cái tách bên cạnh thái dương đối phương, xoá ký ức ngắn hạn của đối phương về cuộc gặp mặt vừa rồi, bình tĩnh sải bước rời khỏi phòng.

Sau đó Trương Triết Hạn bắt đầu thám thính tình hình từ những căn phòng còn lại.

Savaltore là gia tộc được coi là một trong những trụ cột chính gầy dựng nên thành phố thủ đô này nên rất được lòng hoàng gia, nhà ở nơi sầm uất, rộng rãi bề thế, hoành tráng hoa lệ, ai vào mà không cẩn thận là dễ bị lac như chơi.

Trên tầng ba này có hai dãy phòng ở hai bên hành lang, tổng cộng là hai mươi phòng, kéo dài đến ngã rẽ rồi dẫn ra vườn hoa trên cao. Mặc dù đã nghe đến độ giàu có xa hoa của gia tộc này, Trương Triết Hạn vẫn khó nén được bùi ngùi cảm thán, đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra, nhưng nhà to như thế này, chắc chắn chùi lau sẽ mệt lắm đây.

Trương Triết Hạn lén lút quan sát từng phòng, phát hiện ngoại trừ căn phòng đầu tiên y gặp chàng trai kia, những phòng còn lại đều là phòng trống.

Hàn Diệp nói Simon Savaltore sống trên tầng ba, cũng ngã xuống từ tầng ba, vậy nên... Chàng trai ban nãy chính là tên đó?!

Trương Triết Hạn đứng bật dậy, liếc cửa phòng đầu tiên.

Vài phút sau, y gặp lại chàng trai nọ. Lần này hắn không còn vẻ hằn học khó chịu như lúc trước, chỉ hơi ngẩn ngơ, thấy y đẩy cửa đi vào, hắn liếc y một cái rồi tiếp tục mò mẫm mấy quyển sách trên kệ.

"Bàn về thế trận chiến tranh kinh tế tại vùng tranh chấp lãnh thổ?"

"Mâu thuẫn sắc tộc và âm mưu kim cương máu từ những thuyền buôn thuộc quyền sở hữu tư nhân...?"

"Andrea Lorenzo và tác phẩm trừu tượng mỹ học, gắn liền với tuyệt tác duy tâm.....?"

"Triết học."

Trương Triết Hạn thấy mặt chàng trai nọ nghệch ra, đau thương như gặp phải cú sốc đầu đời, còn đọc chữ không chạy nên đã tốt bụng chỉ cho đối phương hai từ cuối cùng. Một cậu chủ của gia đình giàu nứt đố đổ vách mà không đọc chữ dứt khoát được, y thầm nghĩ, hẳn là do di chứng của việc ngã xuống lầu.

Vì thế, Trương Triết Hạn giúp người giúp đến cùng, lấy một tờ hợp đồng ra: "Đây là giấy ghi nợ của chúng ta."

Thực chất, đó là hợp đồng phê duyệt bản thảo tiểu thuyết của y.

Y giơ tờ hợp đồng lên, chữ viết bên trên là do y viết ngoáy, cực kỳ khó nhìn.

Quả nhiên, chàng trai nọ vừa thấy là đau đầu: "Giấy ghi nợ? Có hợp đồng online không? Tôi muốn theo dõi biểu đồ vay nợ giữa hai bên, lời và lãi."

Giờ thì đến lượt Trương Triết Hạn không hiểu đối phương nói cái gì: "Chỉ gặp tai nạn có một lần mà cậu đã trở nên ngốc nghếch như vậy rồi sao?"

Lẽ nào lầu ba rất cao à?

Chàng trai liếc y, không hề yếu thế: "Không thì anh gặp tai nạn thử một lần cho tôi xem đi?"

Trương Triết Hạn muốn nói, ông đây lao từ đỉnh Himalaya xuống chân núi cũng không rơi một cọng tóc. Y lườm chàng trai một cái, biết người này không dễ lừa, có khi từ nãy đến giờ chỉ diễn thôi, y bèn cất hợp đồng vào.

"Đã vậy, tôi sẽ nộp bản thảo ở nơi khác. Quý ngài Simon Savaltore không thân không mến, tôi trân trọng nói cho cậu biết, nhà xuất bản của các người đã mất đi một tác giả tiềm năng rồi đấy."

Dứt lời, y định rời khỏi phòng, nhưng người kia chợt xông lên cản đường y lại, nhíu mày: "Anh gọi tôi là gì?"

"Tên đần ngã lầu."

"...Tôi nghiêm túc đấy."

Trương Triết Hạn không biết tên này muốn giở trò gì, đối với chuyện đầu óc hắn có vấn đề là thật hay giả, y cũng chả quan tâm, chỉ biết là sau khi gặp tên này xong, y chướng mắt hắn gấp đôi.

Thấy y không trả lời, chàng trai nheo mắt, khẽ thăm dò: "Trương Triết Hạn?"

"Há, cuối cùng cũng lòi đuôi rồi à ngài Simon." Trương Triết Hạn đẩy hắn ra: "Không giả bộ nữa? Không nghịch ngợm nữa? Hết chuyện rồi thì tôi đi đây, thật là xúi quẩy, sao mình lại đến đây chứ..."

"Chờ đã!" Chàng trai đuổi theo, túm cổ tay y, nghiêm mặt nói: "Tôi là Simon đây."

Trương Triết Hạn nhìn hắn như người thoái hoá trí tuệ: "Ồ."

"Không phải Savaltore gì đó anh vừa nói, tôi là Simon." Biết y không tin, chàng trai lặp lại lần nữa, vô cùng chắc nịch: "Người đã chuyển cho anh số tiền kia."

"Cậu yên tâm, tôi sẽ chuyển lại số tiền cậu gửi cho tôi sáng nay, không thiếu một cắc nào." Trương Triết Hạn giãy cổ tay ra khỏi tay hắn, lại bị hắn bấu chặt: "Tiền trao cháo múc, giao dịch của chúng ta đã diễn ra rồi, sao có thể nói trả là trả? Vả lại cha tôi cũng rất hài lòng về anh, chúng ta có thể cân nhắc kéo dài thêm mộ thời gian."

Cung Tuấn không ngờ hắn vừa tỉnh lại sau tai nạn, người đầu tiên hắn gặp lại là Trương Triết Hạn!

Nói vậy là... Hắn cúi đầu nhìn về phía miệng y, lưng y, răng nanh đâu? Cánh dơi đâu?

Sau đó nhìn xuống mông.

Đuôi ác quỷ đâu?

Hết Chương 5

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net