Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không thò đuôi ra không phải là lỗi của Trương Triết Hạn, nhưng cố ý liếc nhìn mông người khác thì là lỗi của Cung Tuấn.

Đã biết tên Simon Savaltore này có ý với mình từ trước, Trương Triết Hạn cười lạnh tung cước đá hắn văng vào tường, Cung Tuấn không kịp phản ứng, cả người bay ngược ra sau rồi va trúng bàn, đau đến mức thấy trăng sao đầy trời. Hắn hoảng hốt nằm ngẩng đầu nhìn Trương Triết Hạn, vẻ mặt kinh hoàng như chịu phải oan khuất động trời:

"Anh..."

"Phải đóng vai đạo mạo nghiêm trang từ nãy đến giờ, thật là vất vả cho cậu." Trương Triết Hạn lạnh lùng nói, chỉ vào mặt hắn: "Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa, nếu không lần sau không chỉ là bị đánh thôi đâu."

Cung Tuấn uất ức quá, cộng thêm đau đớn trên người, cũng khó chịu: "Nếu không phải vì muốn cha tôi vui, tôi cần anh làm gì!"

"Bớt lấy cớ phụ huynh ra đe dọa tôi đi, chúng ta đều là người lớn cả rồi, có làm có chịu, uổng công cậu nổi tiếng ăn học đàng hoàng, thốt ra câu nào cũng đầy mùi đổ vấy, thật không biết có gì hay!"

Trương Triết Hạn không ngại mắng, nhưng cũng không dám mắng to, sợ người bên ngoài nghe được. Y quay đầu nhìn về phía cửa chính, không muốn đi ra đối diện với bức tranh phong ấn lúc trước nữa, bèn quan sát cửa sổ, có vẻ định chui ra từ chỗ này.

"Anh làm gì?" Cung Tuấn nhịn đau chồm dậy, chạy đến trước mặt Trương Triết Hạn: "Không muốn sống nữa à?!"

"Liên quan gì đến cậu!" Trương Triết Hạn đẩy hắn ra, thò đầu ra cửa, lại bị Cung Tuấn kéo ngược về: "Chuyện đâu còn có đó, cùng lắm thì tôi chuyển cho anh thêm gấp hai mươi lần nữa là được. Tôi nhìn cơ thể anh cũng chỉ là muốn kiểm chứng chút thôi, đâu phải muốn ăn anh, anh phản ứng gay gắt như vậy làm gì?"

"Chờ cậu đưa tôi lên giường mới phải phản ứng gay gắt à? Nói nghe thật là trơn tru! Người tôi là của tôi, ai cho phép cậu nhìn? Còn già mồm cãi láo! Bày đặt kiểm chứng, kiểm chứng cái gì? Chẳng phải cậu biết tôi là Huyết tộc, đam mê của lạ nên mới tìm Hàn Diệp đánh tiếng, để Cơ Phát nói tốt cho cậu sao? Mê thì nói thẳng là mê, đường đường là nam nhi thân cao thước tám mà lèm ba lèm bèm, lằng nhằng lít nhít, hèn!"

Trương Triết Hạn mắng liên hồi, mắng tới tấp, mắng không vấp một chút nào, cái miệng nhỏ xinh lép nha lép nhép vô cùng sinh động trước mặt Cung Tuấn, làm cho kẻ trước giờ chưa từng tranh luận thua ai lần nào như Cung Tuấn thấy máu huyết sục sôi, hừng hực chiến ý. Cũng không phải hắn tức giận gì, mà là chưa từng gặp ai ngoài cha dám mắng mình một cách đa dạng như vậy. Hắn nheo mắt quan sát miệng y, rất muốn nhét cái gì đó chặn lại, nhưng lượng thông tin quá nhiều khiến hắn nhíu mày.

"Hàn Diệp? Cơ Phát? Anh chưa từng nói chuyện này với tôi qua điện thoại, bọn họ là ai?" Hắn nhăn mặt.

Đúng lúc này, cơn đau đầu chợt xộc lên não đúng lúc làm cho hắn lảo đảo.

Cung Tuấn vịn góc bàn cạnh cửa sổ, vừa hay trông thấy chiếc gương sau lưng Trương Triết Hạn, bèn sửng sốt.

Hắn kéo Trương Triết Hạn ra, đi về phía cái gương, nhìn người trong gương mà ngẩn ngơ ngây dại.

Dù đã được băng bó, Trương Triết Hạn vẫn nhìn rõ được cục u sưng vù trên đầu Cung Tuấn, lập tức cảm thấy từ nãy đến giờ mình tốn nước bọt thật là vô nghĩa: "Sao mình lại so đo với một tên vừa ngã lầu nhỉ?"

"Tôi ngã lầu?"

Cung Tuấn quay lại, vẻ kinh ngạc trong mắt như sắp tràn ra ngoài: "Tôi bị tai nạn xe, không phải ngã lầu."

Trương Triết Hạn lườm hắn: "Dăm ba cái động cơ hơi nước đó thì gây tai nạn kiểu gì?"

"Động cơ hơi nước?" Cung Tuấn càng trừng to mắt: "Đã là thời đại nào rồi mà còn sử dụng động cơ hơi nước?"

Chưa nói đến chiếc siêu xe thể thao mà Cung Sơn Nam mua cho hắn, chỉ tính chiếc Limousine hắn ngồi lúc gặp tai nạn đã là dòng động cơ turbo diesel hiện đại rồi, lẽ nào Trương Triết Hạn đang đùa hắn?

Chắc chắn là vậy!

Trương Triết Hạn thì lại khá là cáu kỉnh: "Chứ cậu nghĩ mình đang ở thời đại nào? Nói chuyện cứ như mình đến từ một thời không khác vậy!"

Trương Triết Hạn vừa nói đến đây, Cung Tuấn lập tức tỉnh táo.

Lúc nãy hắn tỉnh lại, đã quan sát khắp phòng, cũng lục lọi vài thứ bài trí, xem mấy quyển sách trên kệ, hoàn toàn không thuộc về đất nước hắn đang sống. Thậm chí ngay cả chữ viết cũng khác xa, có vài chỗ hắn còn chả đọc ra.

Cung Tuấn lại quay sang nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ, dù là ban đêm nhưng hắn có thể phân biệt được đâu là người đâu là vật, cũng trông thấy vườn hoa khổng lồ bên ngoài và bức tường dài hơn bốn mét bao quanh mảnh đất bự hơn cả sân vận động quốc gia.

Bên ngoài bức tường là cảnh phố xá về đêm, những hàng cây cao cao, mái nhà thấp bé lung linh ánh đèn mờ, toà tháp đồng hồ khổng lồ ở tít phía đông, xa xa còn có vài đội quân tuần tra ban đêm, thổi còi báo hiệu.

Cung Tuấn sững sờ trong giây lát, chợt nhìn Trương Triết Hạn: "Tôi nhớ anh từng nói với tôi là anh đang ở một thời không khác."

Thấy hắn nhìn ra cửa sổ, Trương Triết Hạn còn tưởng hắn định "lấy độc trị độc", nhảy xuống lầu lần nữa khôi phục trí óc, ai ngờ lại nghe hắn hỏi như vậy, y hơi nao nao trong phút chốc.

Cung Tuấn vẫn còn chìm đắm trong cú sốc vượt thời không, chưa để ý đến vẻ mặt cho y cho lắm. Hắn quay người chạy đến trước tủ sách, cầm bừa một quyển lên xem lịch xuất bản, phát hiện bên dưới ghi con số 1876 trong góc nhỏ, hắn đờ ra một lúc lâu.

Sách vẫn còn mới, chỉ là điều kiện môi trường ẩm ướt hoặc do chủ nhân của nó không bao giờ đụng đến nên các trang sách dính vào nhau, nhưng thân là một kẻ thích đọc sách, Cung Tuấn có thể xác định được quyển sách này chỉ mới được xuất bản trong vài năm trở lại đây.

Vậy có nghĩa là...

Hắn quay đầu trịnh trọng nhìn Trương Triết Hạn: "Năm nay là năm bao nhiêu?"

"..."

Hình như Trương Triết Hạn đã nghĩ đến một chuyện gì đó.

Cung Tuấn không có được đáp án của y, xoay người đi ra cửa như muốn tư đi tìm câu trả lời. Trương Triết Hạn lập tức giật mình, túm cổ tay hắn kéo giật lại: "1878!"

"1878..."

Cung Tuấn hoảng hốt trong chốc lát, bỗng nhiên ngồi xổm xuống đất, cẩn thận suy nghĩ.

Cho đến khi hắn ngồi tê cả chân, mới ngẩng đầu nhìn Trương Triết Hạn, không hẹn mà cùng lên tiếng:

"Bỏ mẹ, xuyên không rồi."

...
..
.

Trước đây Cung Tuấn cũng đã từng nghe đến cụm từ "xuyên không" này, chỉ là hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày nó ứng nghiệm trên người mình. Đại khái là hắn coi thường những chuyện vượt ra khỏi thế giới quan duy vật, nếu có tin vào hiện tượng kì lạ nào thì chuyện đó cũng phải được giải thích theo cơ sở khoa học. Xuyên không là đi đến một thời không khác, nếu so nó với dòng chảy thời gian thì cũng không tồn tại nghịch lý quá lớn.

Có điều phải là cả thân xác cùng xuyên mới thuyết phục được Cung Tuấn, còn bây giờ, hắn phát hiện mình đang sống trong cơ thể người khác - mà hình như chủ nhân của thân thể này còn có thù oán với Trương Triết Hạn.

Lần này thì ngay cả Trương Triết Hạn cũng kinh ngạc.

Sau khi biết được chuyện này, y đi vòng quanh Cung Tuấn, vì Trương Triết Hạn chưa từng tiếp xúc với Simon Savaltore nên cũng không biết những gì Cung Tuấn vừa thể hiện là thật hay giả, chỉ là khi y nghĩ kĩ, bèn cảm thấy không có lý do gì để hắn lừa mình. Nếu hắn muốn thu phục y, thân phận cậu chủ nhà Savaltore sẽ có ưu thế hơn nhiều, hơn nữa y chỉ nói chuyện mình ở thời không khác cho một mình "Simon" ở đầu dây bên kia điện thoại thôi.

Sau khi phát hiện bản thân không còn ở thế giới cũ, Cung Tuấn mất một lúc lâu để hoàn hồn, vốn là tính hắn khá bình tĩnh, cho dù không thể chấp nhận được ngay nhưng dẫu sao cũng đã xuyên qua rồi, chuyện cần phải làm bây giờ là tìm cách xuyên lại.

Nghe Trương Triết Hạn nói trước đó chủ nhân của cơ thể này ngã lầu, rất có thể đó chính là lý do khiến hai bên hoán đổi linh hồn cho nhau. Nếu Cung Tuấn đã xuyên đến đây rồi, tên Simon kia có sống lại trên cơ thể hắn hay không?

Nghĩ tới chuyện sẽ có một linh hồn khác chiếm lấy cơ thể mình, làm những chuyện không phải ý của mình, Cung Tuấn nheo mắt. Hắn dám chắc chắn rằng bản thân Simon Savaltore cũng không thích, vẫn phải nên quay về thân xác của mình thì hơn.

Cung Tuấn quay lại nhìn cửa sổ một cách chăm chú như đang ước lượng độ cao của nó, nhảy xuống lầu tự sát thì dễ chứ xuyên không về thế giới cũ khó lắm, chưa hẳn đã xuyên, còn chưa chắc đã xuyên về được thế giới cũ, biết đâu lại bị đưa tới một nơi khác...

Thấy Cung Tuấn ngấp nghé cửa sổ, đến lượt Trương Triết Hạn cản hắn lại: "Cậu nhảy xuống cũng không có tác dụng gì đâu!"

"Anh đâu phải tôi, làm sao biết được." Cung Tuấn nấn ná một lúc, rồi chợt nhớ người trước mặt tự xưng là quỷ hút máu, chắc phải biết chút chuyện thời không gì chứ, vả lạ ban nãy y còn nói tới việc xuyên không với hắn, có khi nào y nắm được quy tắc gì đó không?

"...Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cậu bảo tôi hút máu cậu thì được chứ tôi không có cách giải quyết nào cho cậu đâu." Từ sau khi biết Cung Tuấn là Simon mà mình đang tìm, thái độ của Trương Triết Hạn mềm mỏng đi tất nhiên vẫn không hề khách sáo tí nào: "Kể tôi nghe về tai nạn xe gì đó của cậu đi."

Cung Tuấn cũng ngẫm nghĩ rồi kể lại, thì là khi tài xế lái xe đến gần cửa hàng tiện lợi ở một khu ngoại ô thành phố, Cung Tuấn nói muốn dừng xe mua vài thứ đồ, thế là tài xế mới quay đầu xe làn theo lời hắn, ai ngờ đúng lúc này có một chiếc xe thể thao từ phía sau vọt lên đâm vào xe hắn. Tài xế không kịp xử lý tình huống, một tiếng "rầm" đinh tai nhức óc vang lên. cú va chạm lập tức khiến Cung Tuấn hôn mê, trước khi hôn mê hắn còn mơ hồ trông thấy tài xế đã bò ra ngoài thành công nên hẳn là sẽ không gặp chuyện bất trắc gì.

Trương Triết Hạn nửa tin nửa ngờ, quan sát hắn từ đầu đến chân, đột nhiên giơ tay ra chọt eo hắn một cái.

Cung Tuấn giãy lên, khó hiểu nhìn y: "??"

"Cháu tôi bảo nếu bị chọc vào eo mà nhột thì sau này rất có khả năng sẽ lép vế trước nửa còn lại." Cũng không biết Nữu nó đọc từ đâu.

Cung Tuấn: "...Anh thử với tôi để làm gì?"

"Xác nhận chút thôi." Trương Triết Hạn bình tĩnh nhìn hắn: "Tôi vẫn chưa tin lắm."

Tôi mới là kẻ không thể tin được đây. Cung Tuấn nói thầm trong lòng, vừa rồi đúng là hắn có ý định nhảy xuống xem có về nhà được hay không.

Loay hoay dăm ba bận, cuối cùng Cung Tuấn cũng phải học cách sinh hoạt là một Simon Savaltore, vì vào thời kì này vẫn còn các tổ chức sùng đạo như Quang Minh giáo, Thần Sử giáo tồn tại để truy quét phi nhân loại, nếu người ta biết linh hồn của hắn không hàng thật mà là kẻ chiếm xác đến từ thế kỉ hai mươi mốt, rất có khả năng hắn sẽ bị coi là ác ma, phù thủy, bị đưa lên giàn hoả thiêu, thiêu sống tại chỗ.

Nghĩ thôi đã thấy rùng mình.

Trương Triết Hạn nghe hắn nói vậy, liếc hắn: "Xem ra cậu cũng biết nhiều thứ đó chứ."

Cung Tuấn giật mình, hắn đã thốt ra thành lời trong vô thức sao? Lén lút quan sát Trương Triết Hạn, chợt hắn phát hiện ra một chuyện khá quan trọng.

Tại sao hắn không xuyên đến thời không nào, lại cứ phải là năm 1878, sau khi giao dịch giữa hắn và Trương Triết Hạn được thiết lập không bao lâu?

Chuyện này không có liên quan gì đến y chứ?

Cảm nhận được tầm mắt của Cung Tuấn, Trương Triết Hạn lập tức đoán ra được tên này đang nghĩ gì ngay, y lạnh lùng giơ chân giẫm lên mu bàn chân hắn, nghiền hai cái: "Cất cái suy nghĩ thấp hèn của cậu vào, tôi không rảnh mà đi làm chuyện đó đâu! Tôi mà giỏi như cậu nghĩ, đã không trơ mắt nhìn mẹ của Nữu Nữu-..."

Cung Tuấn đau muốn ứa nước mắt, lại không dám rút bừa chân ra sợ càng đau hơn, ấm ức nhìn y, không hiểu mình nghi ngờ thì có gì sai. Dẫu sao thì đây cũng là lần đầu hắn đến với thế giới lạ lẫm này, Trương Triết Hạn lại là mối liên hệ duy nhất giữa hắn và nó, hắn tìm manh mối từ người y là chuyện hiển nhiên mà?

Trương Triết Hạn cũng biết logic này, nên chỉ đạp hai cái rồi thôi, bình tĩnh nhìn hắn: "Muốn tìm hiểu chuyện này thì mai tôi dẫn cậu đi tìm Cơ Phát, tên đó sống còn lâu hơn cả tôi, chắc là cậu ta sẽ biết cái gì đó."

"...Rốt cuộc thì người đó là ai vậy?" Chắc không phải con của Chu Văn Vương Cơ Xương thật chứ?

Cung Tuấn xoa chân, cảm thấy Trương Triết Hạn một lời không hợp là quyền cước đấm đá này không khớp với ấn tượng đầu tiên của hắn về y qua điện thoại cho lắm, nhưng cũng không dám nói, nói ra sợ lại bị đánh. Trương Triết Hạn thì nghĩ đến vẫn đề khác, vẫn cảm thấy cú xuyên không này không phải điềm lành gì, thấy hắn xuýt xoa cái chân đau, chẳng hề có cảm giác tội lỗi nào: "Sao cậu biết tôi là Trương Triết Hạn?"

"Lúc anh phát âm chữ Simon." Cung Tuấn nói: "Rất ít người gọi tôi là Simon, mà cách phát âm của anh lại thuộc khẩu âm của cư dân các nước ở vùng Nam Âu, tôi từng có một người bạn xuất thân từ đảo Sardegna, cũng gọi tôi như vậy."

Trương Triết Hạn đã nghe hắn nói hắn sống ở đại lục, bèn gật gù: "Tên thật của cậu là gì?"

"Tại sao tôi phải nói cho anh biết?" Cung Tuấn không đáp mà hỏi ngược lại: "Sao anh biết tên tôi là Simon?"

"Tại sao tôi phải nói cho cậu biết?" Trương Triết Hạn nhếch miệng cười nhạt.

Cung Tuấn: "...Tôi trả anh gấp-..."

"Tiền ở đâu ra?" Trương Triết Hạn liếc hắn: "Đột nhiên sử dụng một số tiền lớn, cậu không sợ người nhà Savaltore nghi ngờ sao?"

Cung Tuấn chợt phát hiện ra một cú sốc cuộc đời.

Bây giờ hắn còn nghèo hơn Trương Triết Hạn!

Hết Chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net