Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi cánh dơi chỉ nhoáng lên trong tích tắc, như một ảo ảnh vụt hiện lên khiến tất cả người hầu nhà Saval đều cho rằng mình lỗi giác, có vài người dụi mắt nhìn lại thì không thấy gì nữa.

Vì lúc trước từng có tin đồn cậu chủ Simon nhà bọn họ ngã xuống lầu là do có bóng đen xô đẩy, nên bọn họ khá là nhạy cảm với chuyện vừa xảy ra. Ai nấy đều hoảng hốt nhìn nhau, nhưng không dám nói chuyện này cho quản gia.

Tháng trước, hầu tước Abis Savaltore - cha của Simon Savaltore đã đến cung điện của quốc vương để tham dự cuộc họp thường niên của vương quốc, phải qua mấy ngày nữa mới có thể về. Trong ngôi nhà này, người có quyền hạn cao nhất bây giờ là quản gia Dantes, mà lão ta lại có tiếng là bài trừ mê tín, truyền thuyết phi nhân loại, không tin những chuyện ma quỷ huyền bí. Những lời bàn tán hư ảo về cú ngã của cậu chủ đã khiến lão Dantes thấy bực mình, nếu bọn họ đề cập tới đôi cánh dơi kia, e là hôm sau sẽ phải tự cuốn gói khỏi căn nhà.

"Cậu chủ!"

Thấy Cung Tuấn nhìn xuống lầu, lão Dantes mừng rỡ chạy lên, đám người hầu cũng vội vã chạy theo, chỉ để lại vài binh lính tiếp tục truy quét dưới vườn hoa. Cả đoàn người rầm rập vồn vã vọt lên lầu, tiếng bước chân đùng đùng đùng khiến nhịp tim Cung Tuấn cũng đập thình thịch theo, quay đầu định bảo Trương Triết Hạn trốn đi, nhưng lại không thấy y đâu.

Hắn sửng sốt nhìn xung quanh, còn định tìm kiếm nhưng lúc này đám người kia đã lên tới nơi, hắn đành phải giả bộ bình tĩnh, đứng bất động trước cửa sổ.

Chẳng bao lâu sau, lão Dantes dẫn theo quần thể người hầu đến trước mặt Cung Tuấn, kéo hắn qua săm soi một phen, thấy hắn lẳng lặng đứng đó, trừ vết thương trên đầu ra thì không sứt mẻ gì thêm, lão ta thở phào: "Cậu chủ tỉnh lại là tốt rồi, lão đã có thể ăn nói với hầu tước Saval. Cậu có thấy khó chịu ở đâu không? Có mệt mỏi đói bụng gì không? Lão sẽ bảo người làm nấu súp và chuẩn bị nước tắm cho cậu, vẫn như mọi khi nhé?

"..."

Thấy cậu chủ cứ nhìn chằm chằm vào mình, lão Dantes ngẩn ra: "Cậu chủ? Mắt cậu không nhìn rõ à?"

"Ông là ai?"

Cung Tuấn chớp mắt, nhập diễn trong tích tắc: "Tôi là ai? Đây là đâu?"

Dantes: "??"

Chúng người hầu bấu lấy nhau: "Cậu chủ mất trí nhớ rồi?"

Dantes quay đầu trừng bọn họ một cái, lại túm lấy vai Cung Tuấn: "Cậu chủ, tôi là Dantes, là quản gia hơn ba mươi năm của nhà Saval đây!"

Tiếp đó, Dantes nói một đống chuyện từ nhỏ sang to, từ bé đến lớn, từ trong nhà ra đầu ngõ, quyết tâm xác nhận cho bằng được: "Cậu chủ, cậu có nhớ được sự kiện nào không?"

Vừa nhìn là biết ngay lão quản gia này không phải người thân thiết bình thường với Simon Savaltore, nghe ông ta đề cập đến mốc hơn ba mươi năm, lòng Cung Tuấn khẽ run lên. Có lẽ ngoài mặt lão Dantes chỉ an ủi cười nói như thể đang vuốt lông thuận theo cậu chủ mình, thực chất lão ta chẳng hề tin cậu chủ mất trí nhớ.

Nhưng làm một quản gia kính nghiệp, lão Dantes có thể coi như không biết gì, ngầm ăn ý với cậu chủ, diễn một tuồng kịch hay!

Lão Dantes đã cho bậc thang leo xuống, Cung Tuấn đâu dại gì cự tuyệt, bèn lắc đầu khó chịu nói: "Tôi hoàn toàn không nhớ được gì cả, tôi đau đầu quá."

Sau đó, hắn ôm đầu ngồi thụp xuống, ra chiều khổ sở, lão Dantes lập tức xua mọi người đi hết, đợi không còn ai nữa, mới cẩn thận ngồi xổm xuống trước mặt hắn:

"Cậu chủ, đây là kế sách của cậu sao?"

Cung Tuấn chớp mắt, không nói gì, trong tình huống này càng nói nhiều sẽ càng sai, bình tĩnh im lặng mới là giải pháp tối ưu. Quả nhiên, lão Dantes lập tức nhìn hắn ánh mắt "lão hiểu mà", ân cần vỗ vai Cung Tuấn: "Lão không chắc kế sách này có ích hay không, nhưng nếu cậu chủ quyết tâm thực hiện, lão đây sẽ luôn ủng hộ cậu hết mình! Cậu cứ tiếp tục nhé, chuyện ở dưới vườn hoa cứ giao cho tôi, cậu đừng bận tâm!"

Nói xong, không chờ Cung Tuấn trả lời, lão Dantes đứng dậy ra cửa, cẩn thận đóng cửa lại.

Một bóng đen vồ xuống ngay sau lưng Cung Tuấn khiến hắn giật bắn lên.

"Nhát gan." Trương Triết Hạn lườm hắn: "Lão quản gia này không tầm thường đâu, tốt nhất là cậu tránh xa lão ta ra nếu không muốn bị phát hiện."

Cung Tuấn: "...Lão ấy chỉ não bổ nhiều quá thôi."

Trương Triết Hạn lười đôi co với hắn, nhún vai một cái rồi xem xét xung quanh.

"Mà ban nãy anh đi đâu thế?" Lúc cả nhóm người hầu chạy lên phòng, chỉ có một mình hắn trong phòng chứ chả thấy bóng dáng Trương Triết Hạn đâu, một người to đùng như thế mà bảo biến mất là biến mất được ngay? Huống hồ hắn còn không trông thấy y thi triển thần thông phép thuật gì.

Trương Triết Hạn hảo tâm khai sáng trí tuệ cho hắn, chỉ lên trần nhà. Trần phòng ở đây được xây khá cao, điêu khắc chạm nổi vô cùng mỹ miều, nhưng mà hắn nhìn một lúc cũng không hiểu ý của Trương Triết Hạn?

Chẳng lẽ là ban nãy y bám trên trần nhà?

Nghĩ đến thói quen của loài dơi, Cung Tuấn nhìn y từ đầu đến chân, ánh mắt cực kỳ lộ liễu, khiến y gai cả người: "Lại muốn ăn đòn?"

Cung Tuấn vô thức lùi về sau một bước: "Không phải, tôi đang thắc mắc ban đêm anh đi ngủ, có... Lộn ngược người mà ngủ như dơi không?"

"..."

"Ha?"

"Đúng là muốn ăn đòn thật rồi." Nhưng Trương Triết Hạn cũng không đá hắn như lần trước, Cung Tuấn là người, không phải phi nhân loại như y, sơ suất một chút là bán muối ngay: "Cậu nghĩ thế nào?"

"...Chắc là ngủ nằm." Hắn chớp chớp mắt: "Còn ngủ trong quan tài thì sao?"

Giống như mấy vị bá tước Dracula gì đó?

Trương Triết Hạn chợt mỉm cười.

Cung Tuấn rén: "Thôi, coi như tôi chưa nói gì."

"Ngoan đấy."

Trương Triết Hạn ngáp một cái, trước đó đụng phải tên quỷ một sừng, mấy hôm nay trắng đêm không ngủ để tìm nhà Saval, đến giờ y vẫn chưa có được một giấc ngủ ngon, bèn chậm rãi cởi quần áo.

Cung Tuấn: "???"

"Anh..." Lòng hắn nao nao, vẫn chưa kịp tiêu hoá một câu "ngoan đấy" của Trương Triết Hạn, đã thấy y lột áo khoác ném lên bàn, sau đó bắt đầu cởi áo trong, lẽ nào hắn sắp được thấy cánh và đuôi ác quỷ trong truyền thuyết?

Nhưng khi Trương Triết Hạn cởi đến một nửa, đột nhiên quay đầu nhìn Cung Tuấn.

Từ góc độ của Cung Tuấn, hắn có thể thấy được đường cong đầu vai khoẻ mạnh săn chắc và sườn mặt thanh tú của Trương Triết Hạn. Thật ra nếu cẩn thận nhìn kĩ thì hắn phải công nhận là đấng quỷ hút máu này vô cùng quyến rũ, không phải cái kiểu ma mị gợi cảm chấn động lòng người mà là mùi vị quyến rũ từ trong xương cốt, trời sinh đã khiến người khác chú ý.

Có lẽ là do đặc tính của quỷ hút máu, da dẻ của Trương Triết Hạn rất trắng, trắng đến mức hắn trông thấy những hình xăm chìm cực kỳ mờ trên da thịt sau lưng y, cong vẹo quanh co nhưng rất có quy luật, khiến hắn nghĩ đến nhưng trận pháp triệu hồi, trớ chú chiêu linh mà hắn từng xem trong sách, hình như là...

Cung Tuấn quan sát hình xăm, ngẩng đầu lên theo đường thẳng nối dài sau gáy y, tầm mắt vô tình chạm phải ánh nhìn của Trương Triết Hạn.

Trương Triết Hạn cũng không nổi đoá, chỉ mím môi: "Cậu cũng muốn ngủ với tôi à?"

Đã biết hắn không phải Simon Savaltore thật, tất nhiên là Trương Triết Hạn cũng hiểu là hắn cũng không ôm lòng quá chén qua đêm như tên chủ nhân thật sự của thân xác này. Nhưng một người đàn ông bị một người đàn ông khác nhìn cơ thể bằng ánh mắt đánh giá tìm tòi, đầu ai mà không có phế liệu màu vàng nhảy ra?

Huống chi, vừa rồi Cung Tuấn còn lỡ mồm nói ra là y rất hấp dẫn.

Cung Tuấn không biết chuyện này, hắn chưa bao giờ sửa được cái thói quen lẩm bẩm mỗi khi nghiền ngẫm thứ gì đó. Nghe Trương Triết Hạn nói vậy, hắn sợ ngây người: "Tôi đã nói là..."

"Cậu không thích đàn ông." Trương Triết Hạn ngắt lời hắn, vẻ mặt đầy hoài nghi: "Thế thì cậu nhìn tôi chăm chú như vậy làm gì?"

Hết đường chống chế, Cung Tuấn sờ mũi: "Bất lịch sự quá, tôi xin lỗi, nhưng mà tại sao anh lại cởi quần áo trong phòng của một người đàn ông xa lạ vậy?"

Trương Triết Hạn: "..."

Trương Triết Hạn lột áo nhanh như chớp, trùm lên đầu hắn, trước khi Cung Tuấn kịp kéo nó xuống, y đã vọt vào phòng tắm.

Trương Triết Hạn đóng cửa cái rầm, ngẩng đầu nhìn nội thất tiện nghi bậc nhất trong phòng tắm, y thở phào sung sướng, xả nước ấm tận hưởng thời gian tốt đẹp này.

Mặc cho Cung Tuấn khó hiểu đứng bên ngoài, trên chóp mũi còn vương mùi mồ hôi nhàn nhạt trên áo của Trương Triết Hạn.

Không hề tanh hôi chút nào, ngược lại là vừa nam tính, vừa mềm mại, còn có một chút mùi...

Sữa?

Cung Tuấn trợn mắt, thầm nghĩ một con quỷ hút máu không thể uống sữa được, thường thì trên quần áo một người lớn có dính mùi sữa, 80% là so lây dính từ người con nít mà ra.

Nói vậy là Trương Triết Hạn đã có con rồi?

Thảo nào y sốt ruột muốn hắn ký hợp đồng xét duyệt bản thảo như vậy, hoá ra là nuôi con túng quẫn, muốn có tiền sớm để mua sữa cho con, nuôi gia đình mình.

Nghĩ vậy, hắn nhìn về phía cửa phòng tắm, cảm thấy Trương Triết Hạn không đáng ngờ như thuở ban đầu gặp gỡ nữa, cũng tự nhủ sau này giảm bớt ngỗ nghịch tranh cãi với y. Mặc dù hắn chưa từng làm cha, nhưng hắn chứng kiến tấm gương siêu quần tần tảo của Cung Sơn Nam rồi, biết rõ nuôi con rất nhọc, nhất là nuôi con cái như hắn - trông nom một mình hắn còn mệt hơn mười đứa trẻ hàng xóm.

Nghĩ vậy, Cung Tuấn đi đến bên giường dọn dẹp chăn gối, tuy là đầu bị thương nhưng vì đã nghỉ ngơi cả ngày nên Cung Tuấn rất tỉnh táo, hắn kéo chiếc ghế ra, bắt đầu mở những quyển sách cập nhật tình hình thông tin của thời đại này, định bụng sẽ đọc sách cả đêm.

Mà Trương Triết Hạn trong phòng tắm không hề biết gì về trí tưởng tượng hài hoà xã hội của Cung Tuấn.

Giờ phút này, y ngồi trước trước bồn tắm, giơ tay phả nước vài cái rồi nhướng mày: "Cháu vẫn còn chưa ngủ à?"

Trên mặt nước, bóng dáng của một cậu bé tóc vàng mắt xanh đang hiện lên ở đó. Tiểu Nữu ôm búp bê bông ngơ ngác nhìn cậu mình, ngây thơ hỏi: "Mùa xuân đến rồi hả cậu?"

Trương Triết Hạn gật đầu, bây giờ đúng là đầu xuân, dù bên ngoài vẫn còn lạnh nhưng cây cối đã bắt đầu nảy mầm lên rồi: "Sao thế? Cháu muốn ra ngoài chơi rồi ư? Cậu biết là cháu thích thiên nhiên, nhưng bây giờ thì chưa được. Ít nhất là trong mấy ngày nữa, cháu không được bước ra khỏi nhà."

"Ồ." Tiểu Nữu cũng không thắc mắc, sau đó nghe lời Trương Triết Hạn dặn dò, gia cố pháp trận bảo hộ căn nhà thêm một lớp an toàn.

Quỷ hút máu không ăn vài ngày cũng chả phải chuyện to tát, đây cũng không phải lần đầu Tiểu Nữu ngủ đông một giấc tới khi y về, nhưng không hiểu sao ánh mắt thằng bé có vẻ là lạ, luôn cứ nhìn xung quanh y, như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Trương Triết Hạn khó hiểu: "Cháu tìm cái gì thế?"

"Mùa xuân của cậu." Nữu đáp.

"..."

Trương Triết Hạn bình tĩnh nói: "Cậu chuẩn bị tắm thôi, không có mùa xuân nào đâu."

"Thế ạ." Tiểu Nữu còn nhìn ngược ngó xuôi như đang mong ngóng "mợ" của nó, phát hiện không có ai thì hơi thất vọng, ôm Pony gật đầu nói: "Chúc cậu tắm ngon nhé, Nữu ngủ đây ạ, tạm biệt cậu."

"...Tạm biệt." Thỉnh thoảng Nữu vẫn hay dùng từ theo kiểu phá cách như thế, y cũng lười sửa. Sau khi mặt nước bồn tắm trở về như cũ, y mới nằm vào bồn, bắt đầu thư giãn nhẹ nhàng, suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

Simon xuyên qua rồi, đến tận thời đại này.

Nhớ tới những lời tiên tri mà trưởng lão trong tộc dặn dò trước khi chết, y thấy hơi đau đầu, đơn giản là không thèm suy nghĩ nữa, qua đêm nay cái đã.

Đáng lẽ Trương Triết Hạn đã định về nhà với Tiểu Nữu, nhưng không biết là thế lực nào giam y lại trong căn phòng này. Trong lúc Cung Tuấn đang giả vờ giả vịt với lão Dantes, Trương Triết Hạn đã thử mọi cách để thoát ra khỏi phòng, nhưng có lẽ là ngoài bức tranh ở hành lang ra, trong căn phòng này còn có sức mạnh vô hình nào đó giữ chân y, không cho y chạy đi. Chắc chắn không phải là giam cầm vĩnh cửu, nhưng cũng sẽ phải mất một thời gian để thoát ra.

Trong lúc đó, y phải sống hoà bình với Cung Tuấn.

Nghĩ đến đây, Trương Triết Hạn vốc nước lên mặt, rửa trôi chút phiền muộn, đầu lưỡi đỏ hồng khẽ liếm chiếc răng nanh nho nhỏ, thầm nghĩ, thật ra máu của tên này không tệ lắm.

Khi Trương Triết Hạn đang đắm chìm trong dư vị nhàn nhạt còn đọng lại trong miệng, một tiếng động nặng nề chợt vang lên bên ngoài làm cho y giật mình. Y nhẹ nhàng đứng dậy, lẳng lặng mở cửa phòng tắm, nhìn ra bên ngoài.

Sau đó đẩy cả cửa ra, lao tới chỗ Cung Tuấn.

"Xì!"

"A!"

Cung Tuấn đang giằng co với một tên phi nhân loại mặc áo choàng đen, tên kia đeo mặt nạ nên không biết diện mạo của gã trông như thế nào, chỉ thấy trên làn da lộ ra không khí của gã, lớp vảy cứng hình bán nguyệt sắc bén phản quang dưới ánh đèn leo lét, móng vuốt sắc nhọn đang muốn chụp vào đầu Cung Tuấn, còn hắn thì cố sức túm lấy cổ tay, đẩy đối phương ra ngoài.

Trương Triết Hạn xông tới tung cước đá văng tên phi nhân loại kia, sau đó chộp lấy giá cắm nến nằm trên bàn, vẽ hai vòng lên đó rồi đâm vào lớp vảy kia.

Nếu là giá cắm nến bình thường, có lẽ không ảnh hưởng mảy may đến tên phi nhân loại nọ, nhưng giá cắm nến này làm bằng bạc nguyên chất cộng thêm ma chú của Trương Triết Hạn, lớ vảy bị đâm thủng, tên kia kêu lên một tiếng, sợ hãi quay đầu chuồn ra cửa sổ.

Mà bàn tay cầm giá cắm nến của Trương Triết Hạn cũng bốc khói, da thịt trắng trẻo bị ăn mòn trong chốc lát.

Hết Chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net