Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi thịt cháy nồng nặc trong không khí, Cung Tuấn sững sờ nhìn bàn tay bị kim loại ăn mòn của Trương Triết Hạn, hắn không nói nên lời trong chốc lát: "Anh..."

Trương Triết Hạn vung tay ném giá cắm nến xuống đất, vì thịt dính vào giá nên y không thể rút nó ra một cách bình thường, đành phải nhăn mặt gỡ từng ngón một, trong lúc đó da thịt trên tay y vẫn đang bốc khói, máu tươi sục sôi.

Bấy giờ, Cung Tuấn mới nhận ra là y không mặc quần áo.

Thân thể trắng trẻo hoàn toàn lộ ra trước mắt hắn, hắn vô thức nhìn quét một lượt từ trên xuống dưới, sau đó vội vã chộp chiếc chăn trên giường trùm lên người Trương Triết Hạn, sau đó nhảy ra xa, giơ bàn tay che mắt: "Tôi chưa thấy gì hết!"

Trương Triết Hạn trợn mắt liếc hắn, đau đến mức tái cả mặt, ai còn quan tâm người trần trụi hay không? Huống chi... Y nhìn chằm chằm trên cổ Cung Tuấn, thấy cổ hắn bị tên quái vật kia bóp hằn cả dấu tay, vảy trên móng vuốt đâm vào thịt toé máu cả ra, bèn nói: "Cậu sang đây."

"Hả?" Cung Tuấn sợ ngây người. Qua đó? Qua đó làm gì?

Hình ảnh sáng bóng cong vểnh vừa rồi lại hiện ra trong đầu hắn, khiến hắn sợ tới nỗi bất động.

Trương Triết Hạn tưởng là hắn còn kinh hãi chưa hoàn hồn vì chuyện vừa xảy ra, chủ động đi đến. Thấy y tới gần, Cung Tuấn vô thức lùi ra sau, nhưng sau lưng hắn là chiếc bàn làm việc, hắn không lùi được nữa.

Trương Triết Hạn giơ tay đập bộp lên vai hắn: "Yên nào!"

Sau đó y kết ấn vẽ vòng xung quanh cổ Cung Tuấn, chẳng mấy chốc, dấu tay và vết thương trên cổ hắn đã biến mất.

Cung Tuấn cứ tưởng y định hút máu mình, vì y vừa cứu hắn một trận nên hắn chần chừ không phản kháng. Ai ngờ y lại chữa lành vết thương trên cổ hắn, khiến hắn hổ thẹn ngẩn người, đành phải tìm chuyện khác đánh lạc hướng: "Vừa nãy là thứ gì?"

Trương Triết Hạn: "Cậu có thấy được mặt của nó không?"

Cung Tuấn gật đầu: "Không khác gì mặt người, chỉ là vảy tam giác phủ kín trên mặt, trông như rắn mà cũng không giống mấy."

Cẩn thận nhớ lại cũng khá là đáng sợ, nhưng lúc đó tính mạng của hắn bị đe dọa, hắn chỉ lo đẩy đối phương ra: "Hai mắt của gã ta rất hẹp, màu đỏ, mũi to, trông không giống người Âu cho lắm."

"Mặt kín vảy như vậy mà cậu cũng nhận ra à?"

"Tôi từng đọc một quyển sách nhận dạng chủng tộc. Tất nhiên nó chỉ nói về loài người." Cung Tuấn giải thích, cúi đầu nhìn bàn tay chảy máu của Trương Triết Hạn: "Phép thuật đó không có tác dụng với anh sao?"

Mất một lúc, Trương Triết Hạn mới biết là hắn đang đề cập đến ma pháp vừa giúp vết thương của hắn lành lại, bèn lắc đầu: "Không phải là không có tác dụng..."

"Vậy tại sao anh còn..."

"Mà là bây giờ tôi rất mệt." Trương Triết Hạn ngồi phịch xuống đất, sau đó gục dưới sàn, khẽ nhắm mắt: "Tôi không muốn làm gì nữa."

Cung Tuấn tròn mắt: "!!"

Sau một lát, thấy Trương Triết Hạn vẫn không nhúc nhích, hắn cúi đầu thử hơi thở như trong phim kiếm hiệp giang hồ, phát hiện là y vẫn còn thở, lập tức khều y hai cái.

"Này? Anh ổn chứ?"

Hỏi vậy thôi chứ nhìn là biết không ổn rồi!

Dù là đầu xuân nhưng không khí vẫn còn khá lạnh, nếu để quỷ hút máu nằm cả đêm dưới đất, có khi sáng mai Trương Triết Hạn sẽ trở thành con quỷ hút máu đầu tiên bị cảm lạnh. Cung Tuấn nhanh nhẹn bế cả người cả chăn lên giường, nhưng vì nặng quá nên lúc nhấc lên cao, chân hắn run hai cái, thầm nghĩ thể lực của Simon Savaltore không được cho lắm, ôm một người mà còn choáng váng.

Sau khi mất sức chín trâu hai hổ, Cung Tuấn mới đưa Trương Triết Hạn lên giường được. May mà giường rộng như lòng bao dung của hắn, hai người nằm cùng nhau vẫn còn dư ra một khoảng.

Đặt Trương Triết Hạn nằm yên, Cung Tuấn cúi đầu đắp chăn cho cẩn thận, tìm vải sạch trong tủ quần áo quấn bàn tay bị thương lại cho y. Đầu ngón tay hắn vô tình trượt qua làn da mềm mại trên người y, hắn giật mình một tí, rồi cảm thấy mình không khác gì đi trên dây, có hơi chột dạ?

Trương Triết Hạn cũng đâu phải phái nữ, cần gì hắn phải câu nệ như thế?

Nghĩ vậy, Cung Tuấn thở dài một tiếng rồi leo qua bên giường còn lại, vì không tìm được cái chăn thứ hai trong phòng nên hắn cuộn người co ro một góc, nửa đêm lạnh đến mức hắt hơi liên tục.

Để rồi sáng hôm sau, hắn là người bị cảm.

Trương Triết Hạn đánh một giấc ngon lành, chỉ vì đêm qua y giằng co với bức tranh ngoài hành lang, sau đó tiếp tục vật lộn với thế lực vô hình trong phòng Cung Tuấn nên đã mất sức khá nhiều. Cộng thêm lâu rồi y không uống máu của ai, chỉ ăn thức ăn bình thường, thể lực có phần kiệt quệ, không khống chế được thân thể.

Mà nguyên nhân quan trọng nhất là y ký khế ước với Cung Tuấn, bản thân y cũng không hiểu tại sao một cái khế ước che giấu tầm thường lại khiến y phí nhiều sức đến thế, không biết có đi nhầm bước nào hay không?

Trương Triết Hạn càng nghĩ càng thấy khó hiểu, chợt cảm giác bên cạnh có người, quay sang mở mắt ra: "!"

Lúc này y mới nhớ là mình còn nằm trên giường nhà người ta.

Còn Cung Tuấn thì đen mặt thảm khốc nhìn y.

Rõ ràng kẻ không mặc quần áo là y, trông hắn lại như người bị "xài hao" cả đêm, tiêu điều tàn tạ, mặt mày tái nhợt, người nhũn ra như chi chi, chỉ thiếu trên trán viết mấy chữ "lao lực quá độ" bày tỏ nỗi niềm nữa thôi.

Thấy Trương Triết Hạn nhìn mình, Cung Tuấn nhúc nhích hai cái: "Hình như tôi bệnh rồi."

"Chắc là do chướng khí của tên quái vật hôm qua đấy."

"Không phải, là do anh giành chăn của tôi, nên tôi mới phải ngủ như vậy suốt đêm, hừng đông đã thấy đau đầu."

Cung Tuấn ấm ức lên án, nhưng cũng không dám làm căng vì hắn vẫn nhớ người trước mặt mình không phải nhân loại.

"Nhưng anh đã cứu tôi khỏi tên quái vật kia nên anh xứng đáng có chiếc chăn này."

Trương Triết Hạn: "..." Oán khí sâu thế.

Đã lâu rồi mới được ngủ một giấc ngon như vậy nên Trương Triết Hạn sẽ không tính toán, bèn chống tay ngồi dậy. Mặc dù Cung Tuấn ỉu xìu không có sức sống nhưng hai mắt vẫn rất sáng, theo động tác của y, hắn liếc nhìn từ đầu vai khoẻ khoắn đến cái eo nhỏ, rồi trượt một đường xuống dưới, nhìn đường cong mềm dẻo bị góc chăn che lấp...

Trương Triết Hạn giơ tay vỗ vào má hắn một cái, nhíu mày: "Muốn ăn tôi đến vậy à?"

"Không có..." Cung Tuấn yếu ớt đáp, mặc dù nghe không đáng tin tí nào, nhưng đó đúng là nỗi lòng của hắn, cho dù hắn có đói bụng ăn quàng cũng không thể chọn một quỷ hút máu được, huống chi hắn không phải loài trăng hoa ong bướm, bạ đâu ngủ đấy.

Trương Triết Hạn lười biếng cầm gối che mắt hắn lại, sau đó trèo xuống giường.

Mãi cho đến khi lão Dantes phát hiện cậu chủ của bọn họ không nhấc người ra khỏi giường, lão ta sợ tới nỗi rú lên, lập tức sai người làm cho mời bác sĩ Ben tới kiểm tra sức khoẻ cho cậu chủ.

"Không ổn rồi." Bác sĩ Ben là một người đàn ông xấp xỉ tuổi Cung Tuấn, vóc người cao lớn, tóc màu hạt dẻ, mặt mày hớn hở tươi tắn không có vẻ đứng đắn là mấy, nhưng đừng bao giờ nghi ngờ bằng cấp và năng lực của anh ta. Bình thường Ben chính là bác sĩ tư nhân của nhà Saval, gần như là đoán bệnh như thần, người hầu nhà Saval vừa nghe thấy anh ta nói ba chữ này, trái tim lập tức vọt lên cổ họng: "Làm sao? Làm sao? Cậu chủ làm sao rồi?"

"Ấn đường đen kịt, hai mắt trũng sâu, đồng tử giãn nở, gò má lõm vào, hơi thở yếu ớt, cả người không có tinh thần, đây là..." Ben nhíu mày ra vẻ nghiêm trọng, bấm đốt tay nói: "Là bị cảm rồi!"

"Tất cả những người không liên quan mau mau rời khỏi căn phòng này ngay, bệnh cảm của cậu chủ Saval không tầm thường, có thể lây cho bất kỳ ai, phải để những người có chuyên môn như tôi ở lại quan sát, mọi người mau ra ngoài trước đi!"

Ben vừa nói vừa chỉ ra cửa trước khi mọi người còn chưa phản ứng kịp. Tay lão Dantes thoăn thoắt đuổi người hầu ra ngoài, đóng sập cửa trước ánh mắt kiên định của bác sĩ Ben, còn nói với vào: "Bệnh của cậu chủ khó lường, tất cả trông cậy vào bác sĩ Ben!"

Cửa đóng sầm lại, Cung Tuấn ngồi trên giường câm lặng nhìn Ben, ngay cả Trương Triết Hạn đang trốn trong tủ quần áo cũng không hiểu bên ngoài đang xảy ra chuyện gì?

Y hé cửa ra nhìn, có trông thấy tên bác sĩ này bấm đốt tay, khám bệnh mà bấm đốt tay thì tám phần là bịp bợm giang hồ, phường lừa gạt mà được lão Dantes thả vào thì chắc chắn có dụng ý riêng.

Y nhíu mày, mong rằng Cung Tuấn không bị phát hiện là hàng giả.

Tất nhiên, người bình thường ít tiếp xúc với phi nhân loại không thể nghĩ ra được trên đời lại có chuyện xuyên không thần kì như thế này, nên Trương Triết Hạn cũng không sợ Ben nhìn ra cái gì, y chỉ tò mò không hiểu tại sao cả lão Dantes lẫn Ben đều có vẻ rất... Chiều chuộng Cung Tuấn?

Thậm chí có thể nói là vô cùng bao che.

Rất nhanh sau đó, y nghe được đáp án.

"Đây là kế sách của cậu à?" Ben nhướng mày lên tiếng, kéo ghế ngồi xuống: "Khá lắm bạn hiền, vì lý tưởng mà không màng đến thể diện, đời này mấy ai làm được?"

Cung Tuấn, Trương Triết Hạn: (°^°)?

Cung Tuấn thừa biết câu phán bệnh xanh rờn của Ben là cớ để đuổi người hầu nhà Saval ra ngoài, hắn càng khó hiểu: "Ý cậu là tôi cố ý bị bệnh hả?"

"Chứ còn sao nữa? Chẳng phải cậu làm vậy để trốn cuộc gặp mặt tối nay sao?" Ben nhìn hắn với ánh mắt "bố đây biết tỏng", gật gù tán thành: "Chắc là vất vả nhưng cậu đã thành công rồi, yên tâm, trong đám người hầu kia có tay trong của công nương Erisa, tôi tin là chẳng mấy chốc nữa, cô ta sẽ biết chuyện này thôi."

Cung Tuấn vẫn không hiểu công nương gì đó thì liên quan thế nào đến việc hắn "giả" bệnh, bèn khéo léo hỏi vài câu khiến Ben tiết lộ một sự thật chấn động.

Simon Savaltore bị một quý tiểu thư trong nhà một vị công tước chú ý.

Nói bị là do bản thân Simon Savaltore thấy vậy, chứ người khác nhìn vào đều bảo là nhà Saval có phúc, vì chức tước của cha Saval là hầu tước, thấp hơn đối phương một cấp bậc, nếu nhà công tước này có thể "chiếu cố" nhà Saval, không bao lâu nữa vị thế của cha Saval cũng sẽ lên như diều gặp gió.

Vì thế hầu tước Saval cũng ỡm ờ trước chuyện này, lòng ông ta thì muốn nhưng mồm thì bảo phải đợi xem ý con trai mình thế nào. Dẫu sao, nếu thực sự có hôn sự giữa hai nhà, người cưới công nương Erisa là Simon Savaltore chứ không phải ông ta, ông ta cũng không là kiểu người thích ép uổng duyên nợ.

Nhưng hầu tước Saval vẫn có ý thúc đẩy, nên đã bảo Simon Savaltore đến tham dự bữa tiệc đêm do giới quý nữ kinh đô tổ chức.

Môi Cung Tuấn giật giật, vừa nghe là biết không phải chuyện gì tốt.

Lão Dantes và cả bác sĩ Ben đều biết Simon Savaltore không thích điều này, giờ lại mượn cớ bị bệnh không đi, quả là kế sách tuyệt vời.

Sau khi Ben đi rồi, Trương Triết Hạn mới bước ra ngoài, trên người là quần áo trong tủ, tấm tắc cảm thán: "Không ngờ người như cậu cũng có người thèm."

Cung Tuấn thở dài: "Biết sao được."

"..." Cũng không phải khen hắn thật, đắc ý làm gì, Trương Triết Hạn bĩu môi nhìn ra cửa sổ, xem xét dấu vết đêm qua tên nhiều vảy để lại.

Hôm qua tên đó trèo vào từ cửa sổ, nhìn có vẻ không phải có quan sát chỗ này từ trước, sao gã lại chọn đúng lúc y có mặt trong phòng mà ra tay, lẽ nào đối tượng gã muốn tập kích là y chứ không phải Simon?

Khi Trương Triết Hạn đang miên man suy nghĩ, chợt thấy Cung Tuấn mò đến gần mình. Sau khi uống thuốc do bác sĩ Ben kê đơn thì vẻ mặt của hắn đã bớt tái, nhưng cơn mệt mỏi vẫn khiến hắn uể oải: "Anh có thể phù phép cho tôi hết bệnh được không?"

"Không sợ bị bắt đi xem mắt à?"

"Xem mắt gì?"

Trương Triết Hạn nhún vai: "Tôi có nghe nói đến công nương Erisa, đó là một cô gái có nhan sắc cấp bậc thánh nữ, tuy là hơi dữ một chút nhưng rất được yêu thích, là người tình trong mộng của rất nhiều quỷ hút máu."

Cung Tuấn rùng mình: "...Tại sao?"

"Vì máu của cô ta ngon." Đấy là y nghe mọi người bảo thế, dù sao thì y cũng đâu phải người tùy tiện đi hút máu kẻ khác, không kiểm chứng được: "Thuộc loại cao cấp, hiếm có khó tìm."

Nghe Trương Triết Hạn nói vậy, Cung Tuấn nheo mắt: "Quỷ hút máu các anh thường thích người khác vì máu sao?"

"Cậu xem thường bọn tôi quá." Y liếc hắn, giơ tay búng vào mũi hắn một cái: "Ít nhất là tôi không phải loại quỷ như vậy."

"Thế thì anh-..."

"Cậu đi xa vấn đề quá rồi." Trương Triết Hạn ngắt lời hắn: "Chẳng phải cậu muốn biết tại sao tôi không giúp cậu chứ gì? Vì tôi chỉ có thể giải quyết vấn đề do phi nhân loại mang đến."

Y nhướng mày: "Sinh lão bệnh tử là chuyện của vận mệnh, cậu cố gắng cũng không tránh khỏi đâu."

Cung Tuấn không đồng ý: "Thời đại nào rồi mà vẫn còn có người tin vào số mệnh? Số mệnh là do bản thân quyết định, tự mình nắm trong tay, sao có thể để người khác điều khiển..."

Trương Triết Hạn nhìn hắn với vẻ "con nít chưa trải sự đời", nói: " Lúc tôi còn trẻ, tôi cũng nghĩ như cậu."

"Đừng nói như thể anh già lắm vậy." Cung Tuấn không thèm tin: "Anh mới bao nhiêu chứ? Nhìn có vẻ còn nhỏ hơn tôi."

"Đó là vì tôi hút máu những người thông minh, tất nhiên là không có cậu trong đó." Trương Triết Hạn cười khẩy: "Cộng số tuổi hai đời của cậu lại cũng không bằng số lẻ tuổi tôi."

Hết Chương 9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net