Chương 12: Cuộc Gọi Thứ Hai (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Đông dưỡng thương hai ngày. Hai ngày này hắn buồn chán nằm ở bệnh viện, vài người bạn nghe tin tới thăm hắn. Trong số đó có Mạnh Viễn, đàn em chí cốt của hắn, y nhào lên người hắn khóc lóc thảm thiết như cha chết mẹ chết vậy. Quý Đông giơ chân đạp Mạnh Viễn ra:

- Cút đi, chú làm anh nổi da gà hết rồi này.

Mạnh Viễn sụt sùi lau nước mắt nhìn mớ băng gạc ngang dọc quấn trên người hắn, ruột đau như cắt.

- Em đã nói anh rồi, mỗi khi đi đánh nhau thì phải đưa em đi cùng, anh xem bây giờ nhìn anh có khác gì đòn bánh tét không.

Quý Đông cảm thấy bản thân bị buộc ngang dọc không khác gì đòn bánh tét thật, hắn nhìn cơ thể trắng nhợt ốm yếu của Mạnh Viễn, khinh thường:

- Đưa chú theo để chú cản chân cản tay anh à?

Mạnh Viễn ý thức được sự vô dụng của mình, ngoan ngoãn ngồi lên ghế gọt trái cây.

- Em đánh nhau không bằng người ta, nhưng em có thể đứng mắng phân tán tập trung của chúng nó.

Mạnh Viễn đi theo Quý Đông lang bạt đầu đường xó chợ từ hồi nhỏ xíu, bây giờ đã 22 tuổi rồi nhưng vì vóc dáng nhỏ bé, khuôn mặt lại non choẹt nên nhìn qua ai cũng tưởng y chưa tròn 18.

Nhớ năm đó Quý Đông bị đánh suýt chết, cũng may có Mạnh Viễn cõng hắn đi đoạn đường dài tìm người giúp đỡ. Giữa bọn họ tồn tại thứ tình cảm còn gắn bó hơn cả anh em bình thường.

Mạnh Viễn hôm nay y mặc một cái áo sơ mi được là ủi thẳng thớm, một chiếc quần jeans màu tối, giày thể thao là hàng phiên bản giới hạn, đồng hồ thể thao cũng phiên bản giới hạn luôn, tóc uốn xoăn kiểu Hàn Quốc. Nhìn tràn ngập hơi thở thanh xuân. Tên nhóc này rất may mắn, bị lạc mười mấy năm trời cuối cùng được người nhà tìm ra. Từ một tên ngủ dưới gầm cầu hôi hám bỗng chốc trở thành thiếu gia nhà giàu, đúng là một bước lên mây.

Mặc dù đã có cuộc sống riêng tốt đẹp, được đi học đàng hoàng nhưng Mạnh Viễn vẫn không quên những ngày sống khổ cực kia, mở miệng ra vẫn cứ "anh Đông ơi" "anh Đông à".

Lúc cả hai đang hi hi ha ha nói cười vui vẻ thì Tùy Ý đẩy cửa bước vào, trên tay xách theo một cái cà men đựng đồ ăn.

Mạnh Viễn tự nhiên nhìn thấy một anh chàng đẹp trai xuất hiện trước mặt mình thì nhìn chằm chằm. Thấy có người lạ, Tùy Ý chỉ liếc nhìn Mạnh Viễn một cái, đặt cà men cơm lên bàn rồi xoay người ra ngoài, không chào hỏi cũng không nói năng gì. Mạnh Viễn hừ mũi khinh thường nhìn theo, hỏi:

- Con cái nhà ai mà ngông vậy?

- Cháu của bác sĩ Khả.

Mạnh Viễn biết bác sĩ Khả, y gật gù một lát rồi nói:

- Sau này anh đừng tiếp xúc với cậu ta nữa.

Quý Đông ngạc nhiên:

- Tại sao?

- Nhìn không lương thiện lắm.

Quý Đông chỉ cười mở cà men cơm ra ăn. Bác sĩ nói ngày mai hắn có thể xuất viện được rồi, nhìn chung không có gì nghiêm trọng.

Hôm sau đúng hẹn Quý Đông làm thủ tục xuất viện, nhìn thấy số dư trong tài khoản bị hao hụt mỗi ngày khiến cõi lòng hắn đau xót không thôi.

Lúc về tới nhà, Tùy Ý vẫn còn ở trong nhà của hắn. Hiện tại cậu không có chỗ để đi, nếu có thì cũng chỉ lang thang ở mấy khách sạn, phí dịch vụ ở đó khá đắt đỏ nên tạm thời cậu ở lại chỗ Quý Đông. Hắn đoán cậu không được gia đình quan tâm nên tiền tiêu vặt chắc chẳng được bao nhiêu. Dù sao một tên con trai mới 20 tuổi, còn không có việc làm thì lấy đâu ra tiền để trả cho khách sạn chứ.

Quý Đông xem như nuôi thêm một miệng ăn. Có điều miệng ăn này sức ăn rất lớn, mỗi bữa bốn chén cơm, đồ ăn vô số kể, ngẫm cũng tiếc tiền mua gạo cơm mắm muối thật. Nhưng đâu thể vì bốn chén cơm mỗi bữa mà đuổi cậu ta đi được, đã nhận lời với bác sĩ Khả rồi thì phải dốc lòng giúp đỡ thôi.

Lúc Quý Đông đẩy cửa đi vào, Tùy Ý đang nguyệch ngoạc lên tờ giấy A4. Cậu khẽ liếc mắt lên hỏi:

- Sao bảo chiều mới về?

- Giường bệnh sát bên có ông cụ bị gãy xương rên rỉ cả ngày cả đêm, tôi thấy phiền quá nên xuất viện sớm.

Vừa nói Quý Đông vừa đi tới xem bức tranh Tùy Ý đang phác họa. Cậu vẽ mấy thứ hoa hòe chim chóc gì đó, Quý Đông gật gù khen ngợi:

- Vẽ không tệ.

Tất nhiên không tệ rồi, người có xuất thân giàu có như cậu chắc chắn được gia đình mời gia sư về dạy các môn năng khiếu như đàn hát múa vẽ,... Dù sao người nhà giàu cũng dư tiền để bồi dưỡng con cái. Hơn nữa người dạy vẽ cho cậu lại là cô gái cậu yêu, tất nhiên sẽ nỗ lực hết sức. Cậu nói:

- Từ nhỏ tôi rất thích vẽ, sau này đăng ký một lớp học vẽ của cô giáo kia thì đem lòng yêu cô ấy.

Đây là một câu chuyện buồn cho nên Quý Đông nghe xong cũng biết vậy chứ không đào sâu bới kỹ. Hắn cũng biết vẽ cho nên đứng bên cạnh nhìn thỉnh thoảng chỉ điểm cho Tùy Ý vài chỗ.

Khung cảnh của hai thanh niên tưởng như không liên quan tới nhau bất ngờ lại hòa hợp vô cùng.

Buổi chiều Tùy Ý có việc đi ra ngoài, Quý Đông mấy ngày nay ngủ nhiều rồi nên hai giờ chiều hắn vẫn không buồn ngủ chút nào. Dạo này mùa mưa đã bắt đầu, hắn bắc ghế ngồi ngắm cảnh ngoài ban công, mấy giọt mưa bị gió thổi vào đọng trên mấy chậu hoa long lanh đẹp mắt vô cùng.

Tâm trạng Quý Đông hôm ấy rất tốt, có lẽ do mưa xuống gột sạch bụi bặm, không khí thoáng mát hơn nên tâm trạng vui vẻ hơn.

Điện thoại chợt reo lên, lại là cái điện thoại cổ lỗ sỉ kia, hiện tại vết thương trên người Quý Đông chưa lành hẳn, bây giờ có nhiệm vụ mới thì cũng thật quá quắt. Nhưng hắn biết mình không trốn tránh được, hắn bắt máy:

- Alo, Quý Đông xin nghe.

Đầu dây bên kia, có một giọng nói nam giới hơi rụt rè:

- Chào anh Quý Đông, tôi là Lập Phương, chị Nhã Lan cho tôi số của anh.

Nhã Lan là khách hàng cũ của Quý Đông, hắn nhớ người này, là một người phụ nữ ngoài ba mươi tuổi, lấy chồng sinh con xong thì ở nhà làm nội trợ. Ngày qua ngày đánh mất sự tự tin quyến rũ của bản thân, trở thành một người phụ nữ phì nhiêu xuề xoà, chồng chị ta chán vợ nên ngoại tình. Người phụ nữ ấy rơi vào tự ti trầm cảm, tình cờ thấy thông tin của Quý Đông trên mạng nên gọi điện tâm sự. Mặc dù Quý Đông không phải chuyên gia tâm lý nhưng hắn là người hiểu chuyện, đã tháo gỡ khúc mắc của chị ta ít nhiều. Bây giờ thì Nhã Lan đã ly hôn chồng, một mình nuôi con, chị cũng đã tìm được công việc ở một siêu thị. Cuộc sống khởi đầu còn khó khăn nhưng tràn đầy hi vọng.

Quý Đông hồi tưởng lại chuyện của Nhã Lan một chút rồi nói:

- Ừm, chị ấy là khách hàng cũ của tôi.

Lập Phương ậm ờ một lát rồi nói:

- Chuyện của tôi rất hoang đường, người nhà của tôi cứ nói tôi vẽ chuyện, nhưng tôi thực sự cảm thấy bản thân mình có xu hướng bị trầm cảm. Đầu óc tôi căng thẳng lắm. Lúc học bài cũng không thể nào tập trung nổi.

Sau đó y kể cho Quý Đông nghe về câu chuyện của mình.

Lập Phương hiện tại là sinh viên năm tư của một trường đại học, chuyên ngành đạo diễn phim. Từ nhỏ y rất thích phim kinh dị, cho nên lớn lên cũng muốn trở thành đạo diễn phim kinh dị.

Trong các thể loại kinh dị, y thích nhất là thể loại zoombie, hay còn gọi là thây ma hoặc xác sống.

Lập Phương rất thích cảm giác nhìn thấy các thây ma người ngợm đầy máu me, mặt mũi bị phân hủy đuổi theo cấu xé con người. Đặc biệt, cảm giác một đám người bị thây ma truy đuổi, bị mắc kẹt trong một thành phố đổ nát thật sự đối với y quá hấp dẫn.

Y muốn sau này mình có thể quay một bộ phim như vậy, thậm chí đã phác thảo bản đồ thành phố giả tưởng của mình, còn mua cả dụng cụ về dựng lên mô hình thành phố đổ nát theo trong tưởng tượng.

Y thích cảm giác con người giãy giụa tìm lối thoát trong màn đêm u tối.

Có lẽ niềm yêu thích quá mãnh liệt nên y đem niềm khát khao đó vào trong những giấc mơ. Y mơ thấy mô hình mình dựng lên trở thành thật, ở trong mơ, có vài người bị thây ma truy đuổi, bọn họ liên tục chạy trốn, cuối cùng cũng vượt qua được hàng rào kẽm gai, thoát ra khỏi thành phố chết ấy.

Cảm giác của Lập Phương khi tỉnh lại rất là sung sướng, y thấy mình là một người đạo diễn thực sự, đã hướng dẫn cho những nhân vật kia cách thoát thân.

Giấc mơ của y ngày càng dày đặc hơn. Đến một ngày nọ, y nhận ra dường như các diễn viên trong mơ của y quá dễ dàng để thoát khỏi thành phố, bộ phim của y thiếu sự gay cấn, cao trào.

Vì vậy, Lập Phương điều khiển giấc mơ thành diễn viên của mình phải rất vất vả mới thoát ra được thành phố ấy. Sau đó y vẫn thấy như vậy quá nhàm chán, cho nên cuối cùng mơ thành các diễn viên không ai thoát khỏi thành phố kia.

Đúng vậy, y đã thuần thục đến mức điều khiển được giấc mơ của mình. Trong mơ, y rất tỉnh táo, chỉ cần y muốn thì chuyện vô lý gì cũng có thể xảy ra.

Tuy nhiên, những giấc mơ đó kéo dài đến một ngày y không thể thoát ra khỏi nó. Cứ nhắm mắt lại là mơ thấy nó. Bộ não của y cũng như một phần mềm được lập trình sẵn. Nó sẽ ngăn cản bất cứ ai muốn thoát ra khỏi thành phố. Mỗi đêm trôi qua, các diễn viên ấy vẫn luôn mắc kẹt trong đó. Đến lúc y muốn giải thoát cho bọn họ thì phát hiện ra mình không làm được nữa rồi.

Chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của Lập Phương, y không còn vui vẻ được nữa. Mỗi sáng thức dậy đều cảm thấy toàn thân rệu rã.

Quý Đông nghe xong, hỏi:

- Vậy cậu muốn gì?

- Tôi muốn diễn viên của tôi thoát ra khỏi cái thành phố ấy. Anh biết không, mỗi sáng thức dậy nhớ lại diễn viên của mình đêm qua bị đám thây ma kia cắn xé tôi căng thẳng vô cùng. Rất lâu rồi, cõ lẽ nửa năm rồi diễn viên của tôi vẫn chưa thoát ra khỏi đó, tôi vô cùng stress.

Lần đầu tiên Quý Đông nghe thấy có một người bị stress về giấc mơ. Thỉnh thoảng hắn cũng mơ thấy bản thân mình lạc vào một khu rừng rậm của bộ tộc ăn thịt người, bị truy đuổi chạy bán sống bán chết mà vẫn không thoát ra được.

Cũng có lúc trong giấc mơ đánh nhau với người ta bị gãy tay gãy chân, tiềm thức nói cho hắn biết đây chỉ là mơ mà thôi, thế là hắn không sợ chết mà lao vào sống mái một trận.

Hắn biết, con người có thể điều khiển được giấc mơ, gọi là Lucid Dream – Giấc mơ thông minh. Ở trong đó họ có thể kiểm soát được giấc mơ của mình.

Rốt cuộc Lập Phương lúc ngủ phải tỉnh táo như thế nào mới có thể kiểm soát được nó chứ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net