Chương 2: Cuộc Gọi Đầu Tiên (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ là làm, Mỹ Hương đi tới bên cạnh Hoài Tân, cúi người xuống cắn lên cánh tay gã. Hoài Tân đau đến chảy nước mắt nhưng miệng bị nhét giẻ khiến gã không thể nào hét lên được.

Mỹ Hương cảm thấy mùi vị này không tệ, mùi máu cũng thơm, càng ăn càng ghiền.

Đến khi cánh cửa lần nữa được mở ra. Mỹ Hương chỉ nghe thấy một tiếng hét kinh hoàng. Sau đó không bao lâu, cô thấy có một đám người mặc cảnh phục cầm súng tiến vào. Trong số đó có một người cầm theo máy quay phim quay lại cảnh tượng cô cắn xé một thi thể đang trong giai đoạn phân huỷ.

Có vài người nôn mửa ngay tại chỗ.

Những tư liệu này được niêm phong trong sở cảnh sát, không có bất kỳ người ngoài nào nhìn thấy.

Lúc Mỹ Hương bị đem đến đồn cảnh sát lấy lời khai, cô đã trong trạng thái không ổn định. Có thể là do bị nhốt trong căn hầm quá lâu, có thể do cô không chịu nổi cú sốc tự tay giết người, cũng có thể do mùi xác chết khiến các dây thần kinh của cô phản ứng mạnh mẽ dẫn tới điên khùng.

Kể từ ngày cô mất tích đến khi được tìm thấy tròn hai năm.

Căn nhà Hoài Tân nhốt cô là một biệt thự kiểu cũ, có tầng hầm trốn thiên tai, chiến tranh bên dưới. Căn hầm này rất kiên cố, được cải tạo cách âm tốt nên Mỹ Hương không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào trong khoảng thời gian ở đó.

Cha mẹ Hoài Tân ly hôn, ai cũng có hạnh phúc riêng nên mấy năm nay gã ở một mình. Vài ngày liền Hoài Tân không đi học, bạn bè nhắn tin cũng không thấy gã trả lời nên có người báo cho mẹ gã, bà lo lắng đến nhà xem thử gã có ốm đau gì không.

Lúc tới nơi, căn nhà khoá trái bấm chuông hoài không ai ra mở cửa nên bà càng nghi ngờ gã ngã bệnh thật. Bà gọi người đến phá cửa rồi đi vào xem. Tìm từ trên xuống dưới không thấy có ai trong nhà, bà hơi yên tâm một chút. Chợt nhớ ra nhà này có tầng hầm, bà chỉ định đi xuống xem sơ qua thôi. Không ngờ cảnh bà thấy được là hình ảnh con trai mình ngồi gục bên góc tường, trên cơ thể bị gặm nham nhở lòi cả xương trắng.

Mỹ Hương ở trong trại tâm thần ba năm mới miễn cưỡng xem như khỏi bệnh. Có điều tâm lý cô bị ảnh hưởng rất nặng nề, gia đình cô quyết định cho cô đi bác sĩ tâm lý trị liệu.

Bác sĩ Khả là một bác sĩ tâm lý nổi tiếng, có tới hai bằng tiến sĩ. Tương ứng với địa vị của bà thì phí trị liệu cũng rất cao. Mỹ Hương theo bà được một năm thì không đủ kinh tế để theo nữa. Vì vậy, bà đề nghị cô nếu cần tâm sự có thể gọi cho Quý Đông, đồng thời mỗi tháng một lần, bà sẽ dành cho cô hai tiếng đồng hồ nói chuyện miễn phí.

Đó là lý do Mỹ Hương trở thành khách hàng của Quý Đông.

Qua cuộc trò chuyện tối nay, Quý Đông mới biết vì sao Mỹ Hương lâu khỏi bệnh. Bởi vì cô thường xuyên nhìn thấy Hoài Tân.

Có lẽ bị ám ảnh quá khứ cho nên cô mới nhìn thấy gã. Quý Đông biết cô bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Căn bệnh này rất phức tạp. Hắn được bác sĩ Khả giao nhiệm vụ tâm sự với cô chứ không phải chữa bệnh. Cho nên khi cô gọi điện thoại kể lể, hắn nghiêm túc lắng nghe, sau đó an ủi động viên để cô bình tĩnh lại. Thỉnh thoảng hắn sẽ nói đùa vài câu để cô bớt sợ hãi.

Nói đúng hơn là hắn sẽ làm bạn với khách hàng của mình, nhiệm vụ là trấn an, giảm thiểu lo âu cho họ. Mang đến năng lượng tích cực cho họ.

Sau khi nghe xong chuyện Mỹ Hương nói xong, Quý Đông hỏi:

- Bây giờ chị đang ở đâu?

- Tôi đang ở trong phòng ngủ.

- Trong nhà có tỏi không? Lấy một củ tỏi để vào người, sau đó nhét con dao xuống dưới giường là sẽ không gặp gã nữa đâu.
Mỹ Hương ngoan ngoãn làm theo lời hắn.

- Tối nay chị có thể yên tâm ngủ rồi, tôi đảm bảo. – Hắn dỗ cô như dỗ con nít.

Mỹ Hương thút thít:

- Ngoài cậu ra, không có ai tin tôi hết. Ai cũng nói do tôi tưởng tượng ra. Họ còn muốn thôi miên xoá đi ký ức của tôi. Nhưng mà một khi thực hiện phương pháp đó, tôi buộc phải nhớ lại tất cả những đau khổ dằn vặt của hai năm đó một cách chân thực nhất, tôi không muốn trải qua điều đó thêm một lần nữa.

Quý Đông là người theo chủ nghĩa duy tâm, hắn tin rằng thế giới này có tồn tại cái gọi là bóng ma hay linh hồn. Nhưng trong trường hợp này hắn không tin Mỹ Hương gặp ma. Hắn cũng như những người khác cho rằng Mỹ Hương bị ám ảnh. Có điều đối với những người xung quanh không ai tin tưởng, nếu hắn cũng nói rằng mình không tin thì cô sẽ sụp đổ mất, hắn là cọng cỏ cuối cùng để cô tóm lại, cho nên không thể nào nói thẳng với cô hắn không tin cô.

- Cuối tuần này chị với tôi đi tới nghĩa trang thắp nhang cho gã, từ lúc gã chết, chị chưa đến thăm mộ gã lần nào đúng không? Chị nên đến xin gã đừng đi theo mình nữa. Sau đó lên chùa xin cho gã sớm siêu thoát.

Quý Đông dùng tâm lý đánh vào tâm lý Mỹ Hương, phía bên kia, cô gật đầu liên tục:

- Được. Tôi nghe lời cậu.

Sau khi thấy trạng thái Mỹ Hương đã tốt hơn, Quý Đông bắt đầu dùng chất giọng du dương của mình kể chuyện cho cô nghe. Khi không còn nghe thấy tiếng cô trả lời nữa, biết cô đã ngủ hắn mới tắt máy.

Tắt điện thoại, hắn ngáp dài một hơi chuẩn bị ném nó lên bàn thì một dòng tin nhắn kỳ lạ lại được gửi tới.

"Chào mừng bạn đến với trò chơi 'CUỘC GỌI MA QUỶ'.

Bạn là một trong những người may mắn khi có thể tham gia trò chơi Ma Quỷ Kinh Dị của chúng tôi.

Nhiệm vụ của bạn trong mỗi trò chơi là phải chiến thắng. Kết quả chung cuộc nếu thắng, chúng tôi sẽ thực hiện giúp bạn bất kỳ yêu cầu nào. Nếu thua, bạn sẽ bị trừng phạt theo cách riêng của chúng tôi.

Nhiệm vụ đầu tiên: Tìm ra chân tướng sự thật bị che giấu.

Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: 5 ngày."


Quý Đông đọc xong không hiểu gì cả, hắn liếc mắt nhìn lên xem ai gửi cái tin quỷ quái này thì không thấy số, chỉ có cái tên người gửi hiện lên là "Trò chơi Ma Quỷ".

Thử bấm gọi cho số này nhưng nó giống như nhiều số khác của tổng đài, chỉ có thể nhận tin nhắn chứ không gọi đi được.

Hắn không thèm quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn này, sim dùng cho cái điện thoại này hắn mới dùng được gần 1 năm, thỉnh thoảng vẫn có người gọi nhầm, có thể là người quen của chủ sở hữu trước đây gửi tới để trêu chọc.

Khẽ liếc nhìn đồng hồ, thấy gần bốn giờ sáng rồi, Quý Đông lật đật trùm chăn lại nhắm mắt ngủ. Sáng mai hắn có cuộc hẹn lúc bảy giờ sáng, không thể tới trễ được.

------

Lúc Quý Đông tới nhà bác sĩ Khả, mùi cà phê đã bay thơm nồng trong không khí. Hôm nay cuối tuần, bác sĩ Khả không mở cửa phòng khám nên gọi hắn đến nhà trao đổi một ít tình hình.Trước cửa nhà bà có một bộ bàn ghế đặt dưới gốc cây bằng lăng, bà bưng cà phê ra, hỏi:

- Ăn sáng chưa?

Nhìn hai hốc mắt thâm đen, bác sĩ Khả đoán đêm qua hắn ngủ trễ, có lẽ sáng dậy sớm chưa kịp ăn sáng, đúng như bà đoán, hắn đáp:

- Chưa, cô có cái gì mau đem ra cho em, em sắp đói chết rồi đây.

Bác sĩ Khả đi vào bưng ra một tô cháo. Quý Đông cúi đầu húp xì xụp vài cái đã thấy đáy. Hắn quệt miệng cười tươi:

- Tay nghề của cô càng ngày càng khá.

Biết mình bị nịnh nhưng bác sĩ Khả cũng rất vui vẻ. Lúc hai người đang nói về chuyện của Mỹ Hương thì có tiếng mở cổng. Một cái đầu xanh lè chui vào. Bác sĩ Khả nhìn qua, lên tiếng:

- Tới rồi à.

Cái đầu xanh lè kia gật đầu thay lời chào, định đi thẳng vào trong nhà thì bị bác sĩ Khả gọi lại:

- Tới đây ngồi một chút.

Khuôn mặt trắng trẻo non nớt kia hơi nhíu mày lại, sau đó không có biểu cảm bước tới ngồi xuống ghế đối diện Quý Đông.

Lúc này Quý Đông mới nhìn kỹ cậu. Thiếu niên này tầm 19, 20 tuổi. Mũi cao mày rậm, thái độ không ngoan ngoãn chút nào. Ánh mắt cậu hờ hững cao ngạo, khoé môi hơi nhếch lên mang đầy tính phản nghịch của tuổi mới lớn. Cậu thậm chí không thèm chào Quý Đông.

Bác sĩ Khả nói:

- Đây là anh Đông, học trò của dì. Còn đây là Tùy Ý, cháu của cô.

Quý Đông không so đo với thằng nhóc đang nhìn mình với ánh mắt ghét bỏ kia, hắn cười tươi:

- Chào nhóc, màu tóc đẹp đó.

Thiếu niên kia không biết Quý Đông khen thật hay khen giả, lông mày của cậu lại càng nhíu chặt hơn. Cái đầu màu xanh chói mắt này cậu nhuộm chủ yếu để chọc tức người nhà, chỉ có người muốn nhạo báng cậu mới mở miệng khen, người này khen là có ý tứ gì? Một bên tai của cậu đeo một chiếc bông tai cũng xanh như màu tóc. Quả thực càng nhìn càng thấy ngỗ nghịch.

Dường như không muốn nói chuyện cho nên cậu lôi điện thoại ra lướt liên tục. Bác sĩ Khả ân cần hỏi:

- Ăn sáng chưa?

- Không đói. - Cậu trả lời cộc lốc.

Sau một hồi nỗ lực nói chuyện vẫn không thành công, bác sĩ Khả thở dài:

- Ở trong phòng đọc sách mới lắp một bể cá mới, có mấy con cá đẹp lắm, lên xem thử đi.

Tùy Ý giống như được đại xá, cậu nhún vai đứng lên đi thẳng vào nhà.

Thấy Quý Đông bĩu môi nhìn theo cậu nhóc, bác sĩ Khả nói:

- Có biết hôm nay tôi gọi cậu tới có chuyện gì không?

Quý Đông mờ mịt lắc đầu. Bác sĩ Khả nhấp một ngụm cà phê, gương mặt trầm xuống:

- Nó bị chứng "rối loạn nhân cách chống đối xã hội".

Quý Đông lấy ngón tay chỉ chỉ về hướng Tùy Ý vừa rời đi.

- Cậu ta sao?

Bác sĩ Khả gật đầu:

- Ừm. Tình huống có vẻ nghiêm trọng rồi. Tuần trước tôi phát hiện ra nó tàng trữ ma túy trong nhà.

Quý Đông hơi ngạc nhiên, một thằng nhóc lại dám để thứ ấy trong nhà. Có điều hắn không biết bác sĩ Khả nói chuyện này với hắn làm gì.


Bà lấy tay lau đi vết son môi trên vành ly.

- Cậu có thể tìm cách trò chuyện với nóđược không? Bên cạnh nó không có bất kỳ ai khiến tôi yên tâm.

Quý Đông giật mình:

- Nhưng em đâu phải bác sĩ tâm lý.

Mỗi lần có người ngoài, bác sĩ Khả đều giới thiệu Quý Đông là học trò của mình,cho hắn một chút mặt mũi, nhưng thực ra nhiều năm về trước, hắn từng là bệnhnhân của bà.

- Cậu chỉ hơn nó 5 tuổi, vẫn có thể lấytư cách bạn bè để giao tiếp được. Không có ai thích hợp để qua lại với nó hơn cậu.Dù sao cậu cũng hiểu rõ về căn bệnh này.

Trong quá khứ, Quý Đông quả thực mắc chứng bệnh "rối loạn nhân cách chống đốixã hội". Bệnh này là một dạng rối loạn sức khỏe tâm thần, thuộc nhóm rối loạnnhân cách. Người mắc bệnh này thường có hành động vi phạm pháp luật, thường sửdụng bạo lực, tính cách bốc đồng và hay có hành vi đi ngược lại với đạo đức. Rấtnhiều tù nhân mắc chứng bệnh này.

Quý Đông nói:

- Nhưng cô mới là bác sĩ tâm lý, côkhông có cách với cậu ta, em sao có thể.

Bác sĩ Khả cười:

- Bệnh tâm lý chứ không phải cảm cúm. Nếulà bệnh cảm cúm, chỉ cần uống một viên thuốc, ngủ một giấc sẽ khỏe lại. Còn vấnđề tâm lý, phải có một quá trình trị liệu, tâm sự, tháo gỡ khúc mắc. Người bệnhphải cực kỳ phối hợp với bác sĩ mới mang lại hiệu quả cao được. Nhưng cậu thấyđó, nó không chịu phối hợp với tôi, nó bài xích tôi. Đến tận bây giờ nó chịu ngồichung bàn với tôi là tôi mừng lắm rồi. Cậu cũng từng nằm trong hoàn cảnh củanó, hẳn là biết nên tiếp cận như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net