Chương 3: Cuộc Gọi Đầu Tiên (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Đông nhíu mày suy tư. Hắn vốn dĩ có nhiều kinh nghiệm tiếp xúc với đám thanh niên hư hỏng, nhưng dù sao đây cũng là cháu của bác sĩ Khả, hắn không thể thẳng tay đánh người ta.

Lúc đang còn suy nghĩ thì điện thoại lại reo lên, Quý Đông rút điện thoại ra, thấy người gọi là Mỹ Hương. Hắn bấm nút nghe:

- Alo...

Còn chưa dứt lời thì bên kia giọng của Mỹ Hương vô cùng cuống quýt:

- Cậu Đông, "nó" lại xuất hiện nữa rồi.

Từ "nó" trong lời của Mỹ Hương là ai bây giờ Quý Đông đã biết. Hắn bình tĩnh hỏi:

- Bây giờ chị đang ở đâu?

- Tôi đang ở nhà, "nó" đang đứng ở ngoài ban công, tôi... tôi bị "nó" xích lại.

Quý Đông ngạc nhiên:

- Bị xích lại sao?

- Tôi không thoát ra được, cậu mau đến cứu tôi.

- Được rồi, chị đọc địa chỉ nhà đi, tôi tới liền.

Mỹ Hương vội vàng đọc địa chỉ nhà cho Quý Đông. Địa chỉ này hắn từng đi ngang qua vài lần nên nhớ rõ không cần ghi lại.

Tắt máy, hắn quay qua cười khổ nói với bác sĩ Khả:

- Không ổn rồi, có lẽ cô gái này phải đưa lại vào bệnh viện tâm thần thôi. Chứng hoang tưởng của cô ấy ngày càng nặng.

Bác sĩ Khả cũng gật đầu:

- Ừ. Qua vài ngày nữa nếu thấy không ổn thì liên hệ với người nhà cổ.

Nói xong, bác sĩ Khả nhìn chiếc điện thoại bấm số cổ lổ sĩ trong tay Quý Đông, trêu chọc y:

- Nghèo tới mức này rồi à?

Quý Đông quơ quơ nó qua lại trước mặt bà:

- Hàng tuyển chọn vừa rẻ vừa bền.

Từ lúc có công việc này, Quý Đông phải tiếp điện thoại thường xuyên. Điện thoại thông minh rất mau hết pin, có khi một ngày hắn phải cắm sạc đến 3, 4 lần. Có lúc vừa sạc vừa gọi điện, máy nóng ran như muốn nổ tới nơi. Vừa hao pin vừa nguy hiểm, hắn quyết định lên mạng đặt mua một chiếc điện thoại bấm số, ngoài chức năng nghe gọi ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Không lên mạng, không quay phim chụp ảnh được.

- Em đi đây, chuyện cô nhờ, em sao cũng được, nhưng phải xem thái độ thằng nhóc kia đã.

Bác sĩ Khả gật đầu:

- Được rồi, đi đi, rảnh lại nói chuyện tiếp.

Quý Đông lái xe đến thẳng địa chỉ Mỹ Hương đưa. Hắn vốn xuất thân từ đáy xã hội, có những việc dơ bẩn khốn kiếp gì mà chưa từng thấy qua, cuộc sống đã dạy cho hắn rõ một điều là nếu muốn sống tốt thì bớt xen vào chuyện của người khác. Hắn không phải là người bao đồng, cũng chẳng có tấm lòng thiện lương Bồ Tát, chẳng qua đối với cô gái này có một sự thương hại không nói rõ được.

Căn chung cư Mỹ Hương thuê rất cũ, có lẽ được xây mấy chục năm rồi. Đứng từ dưới nhìn lên chỉ thấy quần áo được phơi dọc hành lang, có vài cái bị gió thổi qua cảm giác như sắp bị thổi bay xuống đất tới nơi.

Quý Đông vừa chạy tới trước cổng chung cư thì có người mặc áo bảo vệ tới đưa cho một cái vé giữ xe rồi bảo hắn chạy thẳng xuống hầm.

Căn hầm giữ xe này rất thấp, hắn giơ tay lên là có thể chạm được tới trần. Trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, mùi xăng xe. Kiểu này chỉ cần một mồi lửa là sẽ thiêu rụi nơi đây.

Căn hộ của Mỹ Hương nằm trên tầng bốn, Quý Đông lấy điện thoại ra gọi cho cô:

- Tôi đang lên cầu thang, cô ở phòng số bao nhiêu?

- 405, cậu nhanh lên! – Giọng cô rất gấp.

Quý Đông đưa tay lau mấy giọt mồ hôi trên trán, đồng thời vuốt vuốt lại mái tóc của mình. Dù sao cũng là lần đầu gặp gỡ, phải giữ hình tượng chỉn chu một chút.

Tới trước cửa phòng 405, hắn đưa tay lên gõ cửa một cách lịch sự. Ở bên trong có tiếng người nói lớn:

- Vào đi!

Cách âm ở đây không tốt nên hắn dễ dàng nghe thấy.

Căn hộ này chỉ có một phòng khách và một phòng ngủ. Lúc Quý Đông đẩy cửa bước vào không thấy người ở phòng khách, hắn kêu lớn:

- Chị ở đâu?

Có tiếng trong phòng ngủ vọng ra:

- Tôi ở đây, mau vào giúp tôi với.

Quý Đông ngập ngừng:

- Tôi vào... Liệu có được không?

Hắn sợ cảnh đi vào phòng ngủ rồi chứng kiến phải những thứ không nên chứng kiến. Dù sao Mỹ Hương cũng có tiền sử mắc bệnh tâm thần, ai biết trong đầu cô chứa những gì.

- Nhanh lên! – Mỹ Hương thúc giục.

Quý Đông thầm nghĩ: "Mình việc quái gì phải sợ một người phụ nữ chân yếu tay mềm." Vì vậy hắn mạnh dạn đẩy cửa đi vào.

Căn phòng ngủ chỉ khoảng ba mét vuông, hiện tại lộn xà lộn xộn, quần áo đồ đạc lộn tùng phèo hết cả lên.

Mỹ Hương nhìn thấy Quý Đông thì mừng rỡ.

- Mau... Mau cởi trói cho tôi.

Quý Đông nhìn lên giường thấy Mỹ Hương quần áo xộc xệch, tóc tai bù xù, hai mắt sưng phù vì khóc. Không biết vì sao một tay của cô bị xích vào chân giường. Trên cổ tay hằn một đường tím bầm.

Quý Đông đi tới quan sát rồi hỏi:

- Ai làm vậy?

- Là "nó" làm.

Lúc này Quý Đông đoán bệnh tình của Mỹ Hương đã nặng hơn rồi. Cho là Hoài Tân có thể hiện hồn để nhát ma cô đi chăng nữa, thì làm sao có thể dùng dây xích xích cô lại? Không phải người ta đều nói linh hồn không thể chạm được vào đồ vật sao?

Hắn tìm một vật nhọn chọc chọc mấy cái mở còng tay ra cho Mỹ Hương. Thoát được khỏi cái còng, Mỹ Hương chạy như bay ra phòng khách, cô không muốn ở lại trong căn phòng ngủ chật chội đó thêm chút nào nữa.

Quý Đông lững thững đi ra, hắn tự tiện mở tủ lạnh lấy một chai nước, uống một hơi hơn nửa chai. Lúc nãy chạy tới đây tắc đường nên cổ họng khát khô, giờ mới thấy hơi dễ chịu. Sau đó hắn đi tới ngồi đối diện với Mỹ Hương. Lúc này cô vẫn đang còn co ro run lẩy bẩy.

Quý Đông nghĩ tình hình này không ổn chút nào, chứng hoang tưởng của người này nặng hơn hắn nghĩ. Hắn bắt chuyện:

- Chị thấy hắn ta trói chị lại à?

Mỹ Hương lắc đầu:

- Tối qua lúc gọi điện cho cậu xong, tôi ngủ quên mất. Sáng nay khi tỉnh lại thì thấy đã bị trói vào giường. Lúc tôi nhìn ra ban công, thì thấy nó đứng đó nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt biến thái của nó tôi không bao giờ quên được.

Lúc nãy Quý Đông nhìn thấy đúng là trong phòng ngủ có một cái ban công nhỏ, đứng trong phòng có thể nhìn xuyên qua cửa kính thấy mấy chậu hoa nhỏ nhỏ bên ngoài.

Hắn nghĩ trước hết phải an ủi Mỹ Hương một lát, sau đó lựa lời khuyên cô đến bệnh viện kiểm tra. Nếu cô nhất định không đi, có lẽ hắn phải gọi điện về cho gia đình cô tìm cách giải quyết. Hắn hỏi:

- Gã có nói gì với chị không?

Mỹ Hương lắc đầu:

- Không. Nhưng tôi biết nó hận tôi, bởi vì tôi giết nó nên nó hận tôi, nó quấy phá cuộc sống của tôi, nó hận tôi cậu biết không?

Thấy lời nói của Mỹ Hương sắp loạn, Quý Đông vỗ vỗ vai cô, chuyển đề tài câu chuyện:

- Được rồi, đừng nghĩ về gã nữa. Mà... Chị ở có một mình thôi à?

Căn hộ này tuy hơi cũ và chỉ có một phòng ngủ nhưng điều kiện không tệ, có lẽ tiền thuê không rẻ. Mỹ Hương chỉ là nhân viên quán karaoke, bỏ ra số tiền như vậy để thuê phòng ở thì hơi phí phạm.

Từ lúc được cứu ra khỏi căn hầm kia, mất ba năm trong bệnh viện tâm thần cô mới quay lại cuộc sống bình thường. Gia cảnh nhà cô mấy năm nay cũng sa sút vì phải chạy chữa cho cô, nên sau khi ra viện Mỹ Hương không về quê mà ở lại thành phố đi làm kiếm tiền trang trải. Đằng nào người có hoàn cảnh lại từng bị tâm thần như cô về quê cũng khó lấy chồng.

Mỹ Hương trả lời:

- Tôi cùng một người nữa thuê chung, nhưng từ khi tôi nói với cô ấy tôi thấy "nó", cô ấy đã dọn đồ đi. Hợp đồng thuê nhà tới cuối năm mới hết hạn, cô ấy không ở cũng không bắt tôi trả lại tiền nên tôi tiếp tục ở lại một mình.

Quý Đông gật gù.

- Ở một mình cũng rất tốt, tự do thoải mái.

Sau đó hắn cân nhắc vòng về chuyện cũ:

- Ừm... Chị Mỹ Hương này, có khi nào chị nghĩ... Những thứ chị nhìn thấy không có thật không?

Mỹ Hương ngẩng đầu mở to mắt nhìn Quý Đông:

- Cậu không tin tôi?

Cô có đôi mắt to tròn đẹp đẽ, mặc dù bây giờ tóc tai quần áo hỗn loạn, gương mặt bị nước mắt làm cho son phấn lem luốc nhưng rõ ràng đây là cô gái có nhan sắc. Có lẽ chính vì có nhan sắc nên năm xưa mới bị biến thái để ý.

Quý Đông hơi lúng túng, hắn nhanh chóng lấy lại thái độ thản nhiên:

- Không phải tôi không tin chị, nhưng chị đã bao giờ nghe thấy chuyện hồn ma dùng dây xích trói người chưa?

Mỹ Hương bỗng nhiên phản ứng mãnh liệt, cô đứng bật dậy, hai mắt bắt đầu đỏ ngầu như sắp khóc:

- Cậu rõ ràng không tin tôi!

Quý Đông biết trạng thái của cô bây giờ không ổn định, hắn cũng không định khiến cô tức giận, hắn đứng lên vỗ lưng cô:

- Chị bình tĩnh đã, tôi không nói là chị nói dối, chỉ là tôi tò mò thôi. Chị xem, tôi lớn tới từng này rồi còn chưa bao giờ gặp ma, tôi cũng được phép tò mò chứ.

Thấy gương mặt có biểu hiện trông khá ngây thơ của Quý Đông, Mỹ Hương ngồi xuống lại, cô ôm đầu rầu rĩ:

- Lần đầu tôi thấy hồn ma của gã là vào tháng trước, nhưng từ đó tới hôm qua, hắn chỉ xuất hiện trước mặt tôi mà thôi, không hề làm gì tôi. Tôi thậm chí còn không biết liệu có phải mình bị hoang tưởng không. Nhưng mà...Chuyện của tôi xảy ra cũng 7 năm về trước rồi, tôi đã sớm quên gương mặt của hắn, trong mơ tôi cũng không mơ thấy hắn nữa. Tại sao bây giờ hắn lại xuất hiện trước mặt tôi chân thật như vậy? Rõ ràng là không bình thường. Tới hôm nay tôi dám khẳng định hắn bám theo tôi thật. Trong nhà tôi không có dây xích, không có còng tay, nếu có tôi cũng không thể nào tự còng tay mình lại được.

Quý Đông hỏi:

- Khi đi ngủ chị không khoá cửa sao?

Hắn nhớ rõ lúc hắn đi vào cánh cửa chỉ khép chứ không khoá, như là để sẵn cửa chờ hắn vậy.

Mỹ Hương bứt tóc:

- Tối hôm qua tôi gặp hắn dưới chân cầu thang, sau đó tôi về phòng trong trạng thái hoảng hốt, tôi không biết cửa mình có khoá hay không. Từ lúc đó tôi chưa rời khỏi phòng ngủ cho tới bây giờ.

Quần áo trên người cô mặc đúng là đồng phục của quán karaoke kia, lớp phấn trên mặt cũng chưa được tẩy trang.

Quý Đông vốn không tin lời Mỹ Hương nói, nhưng ngoài mặt hắn vẫn chăm chú lắng nghe và gật đầu.

- Bây giờ chị đi tắm nước ấm cho đầu óc thư giãn. Sau đó ăn chút gì rồi ngủ một giấc, tỉnh lại chúng ta nói chuyện sau.

Mỹ Hương lắc đầu:

- Không được, lỡ nó lại tới thì sao?

Quý Đông cười:

- Tôi sẽ ở đây canh chừng cho chị ngủ, được chưa?

Để một người đàn ông mới gặp mặt lần đầu trong nhà lúc mình ngủ có lẽ chẳngkhác nào mỡ dâng miệng mèo, chuyện xấu gì cũng có thể xảy ra. Nhưng không hiểuvì sao Mỹ Hương có cảm giác rất an tâm. Không biết là do nụ cười của Quý Đôngquá chân thật hay giác quan thứ sáu của phụ nữ nhạy bén, cô cảm thấy người nàycó thể tin tưởng được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net