Chương 5: Xiềng xích bị phá vỡ và cuộc chạm mặt đầy bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Sau khi chịu ảnh hưởng từ lối suy nghĩ sai lầm khiến tư duy tôi trở nên lệch lạc. Ban ngày, tôi vẫn sống cuộc sống như thường, nhưng khi màn đêm thống trị bầu trời, tôi theo ác tính chỉ dẫn tới tâm ma mà điên cuồng học tập các môn võ thuật từ cơ bản cho tới nâng cao. Qua đó, tôi nhận thấy chỉ có thực lực mới khiến bản thân không bị xem thường. Từ đêm hôm đó, tôi chưa từng gặp lại giấc mơ kỳ lạ ấy. Hình ảnh một thiếu niên trần trụi bị chiếc xích lấy đi sự tự do.

Lý thuyết đã đủ, học phải đi đôi với hành. Vì thế, để bắt đầu cho một cuộc sống mới, tôi đến trường và trả thù từng đứa đã từng bắt nạt và khinh miệt tôi. Trước khi ra tay, tôi còn nghĩ liệu việc mình làm như vậy có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình không. Nhưng cuối cùng, vì một niềm vui mới, tôi vẫn chọn cách xuống tay với chúng. Sự việc diễn ra nhanh chóng, chúng suy cho cùng chưa từng học võ, chỉ là những tên ăn chơi đánh nhau theo bản năng mà thôi, nên không khó để giải quyết chúng. Nếu đối đầu với mấy tên như Hứa Lãng thì có lẽ chuyện sẽ chẳng dễ dàng như vậy.

Đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ, thầy chủ nhiệm cho gọi tôi lên phòng giáo viên. Chỉ đơn thuần là những câu trách mắng và đe dọa thông thường, từ đầu đến cuối tôi chỉ im lặng lắng nghe mà không nói gì. Thấy tôi như vậy, thầy nói: "Haizzz, em bị sao vậy, mọi khi em đâu có như vậy?". Nghe thấy thế, tôi chậm chậm lên tiếng: "Bọn nó đánh bạn học suốt thì chẳng sao? Nhưng đến em thì lại bị khiển trách, tại sao vậy?". Phản ứng của thầy cứng lại rồi phắt một cái ông ta đập mạnh tay xuống bàn mà quát: "Em còn không biết lỗi mà còn tị nạnh như thế sao? Em đánh chúng nó như thế em biết bố mẹ chúng sẽ buồn như thế nào không?".

Nếu không nghe thì không sao, nhưng càng nghe tôi càng uất ức. Tôi khó có thể nhịn cơn tức giận này: "Vậy em thì sao? Em chẳng phải tự dưng đi gây chuyện, em cũng bị đánh mà, bố mẹ em thì sao? Sao thầy ích kỷ thế? Em đã phải chịu đựng dày vò một thời gian dài, sáng bị đánh, tối về nhà lủi thủi một mình. Thầy biết em cảm thấy thế nào không? Nhiều lúc mẹ em gọi điện về hỏi dạo này con vẫn ổn chứ, lúc đó em rất muốn nói con không hề ổn, nhưng miệng vẫn đáp con ổn. Thầy nghĩ thế nào khi một đứa trẻ tầm tuổi này phải chịu đựng nhiều cực hình đến vậy? Nếu đổi lại là thầy thì thầy có chịu được không?". Đang nói hăng thì bỗng tôi dừng lại khi bắt gặp vẻ mặt bất ngờ của thầy. Tôi cũng lên tiếng xin lỗi và đi ra ngoài, bỏ lại thầy một mình với hàng tá suy nghĩ.

Lúc đánh lũ côn đồ đó, tôi cũng thấy có lỗi chứ. Nhưng khi đã hạ quyết tâm mà ra tay thì đổi lại nó cho tôi cảm giác nhẹ nhõm như được giải thoát vậy. Tôi còn nhớ như in cuộc điện thoại của mẹ vào buổi tối ngày hôm qua. Nó như một cái nhìn khác cho tôi về thế giới tàn độc này và sống trong đó là những con người vô cùng nhẫn tâm. Khi nghe được tiếng chuông, tôi vội chạy xuống vì biết chắc chỉ có mẹ mới gọi số này. Khi vừa bắt máy, tiếng nói vang lên nhẹ nhàng và thanh thoát: "Con à, dạo này mẹ bận quá nên giờ mới gọi điện được cho con. Không có mẹ ở nhà, con phải học tập thật chăm chỉ vào đấy. Cũng tiện đây mẹ muốn nói cho con một chuyện, chắc con cũng thắc mắc sao bố con được phẫu thuật mà vẫn không qua khỏi. Xin lỗi vì đã nói dối, vì không có đủ tiền nên họ không chấp nhận phẫu thuật. Vì thế nên con phải trở nên thật giàu có để khi tình huống cấp bách, đồng tiền mới là sức mạnh chứ không phải tình người". Nói đến đây, tôi nghe được tiếng mếu máo của mẹ. Tôi cảm thấy trái tim mình như vỡ vụn, tôi chỉ tức vì mình chẳng thể làm gì cho mẹ ngoài việc chăm sóc tốt bản thân. "Tôi phải làm gì đây, cuộc sống này chán quá, chẳng vui gì cả!" Cứ thế khiến tôi chìm vào giấc ngủ. Ở đây, hình ảnh quen thuộc ấy lại hiện lên, hình ảnh chàng thiếu niên bị xiềng xích cuốn chặt. Lần này, quyết không sợ hãi, tôi tiến lại gần hỏi han. Chỉ khác với lần trước đó là thay vì hỏi: "Cậu ổn chứ?" thì tôi chỉ hỏi: "Làm sao để phá xích?". Bỗng cậu ta lên tiếng, giọng nói yếu ớt phát ra: "Cậu có chấp nhận tôi không?". Khi thấy mình bị hỏi ngược lại, tôi thận trọng trả lời: "Tôi có chấp nhận cậu mà". Cậu ta quát lớn: "Nói dối! Nếu chấp nhận vậy sao lại chạy trốn chứ!". Tôi im lặng chẳng biết nói gì. Cậu ta tiếp tục lên tiếng: "Tôi giống cậu, tôi cũng chịu sự mất mát về vật chất lẫn tinh thần, vì thế tôi hiểu cậu còn hơn chính bản thân cậu nữa. Tôi sẽ hỏi cậu một câu hỏi, nếu tôi muốn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác liệu có quá đáng không?". Tôi ngồi xuống thành tâm mà đáp: "Cậu xứng đáng được nhiều hơn thế". Bỗng chiếc xích trên tay cậu ấy lỏng lẻo rồi đứt hẳn. Cùng lúc đó, tôi cũng tỉnh giấc. Bừng tỉnh khỏi giấc mơ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và như được an ủi phần nào và mong sẽ được gặp lại cậu ấy.

Bước chân trên đường, tôi bắt gặp một người đàn ông gầy gò chạy vụt qua, trông có vẻ rất vội vàng. Quay đầu lại, tôi bắt gặp một đám người mặc đồ đen đuổi theo. Đưa tầm mắt ra xa, một người đàn ông mặc áo đen bước xuống, nhìn như đại gia nhà giàu. Tiến đến gần, ông ta lên tiếng: "Xin chào, cậu là người ở đây đúng không? Cho hỏi nhà lão Dương ở đâu vậy?".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC