Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Tú Trinh sợ con gái bị đói, để Uẩn Ngọc đi ăn cơm trước.

Uẩn Ngọc đi vào phòng bếp, bà nội Uẩn đã bưng đồ ăn lên bàn, cá trắm cỏ hấp cách thủy, bánh bột ngô, cá tắm cỏ là cá tự nhiên ở hồ Thanh Hà, do bà nội Uẩn nửa đêm đi hồ Thanh Hà dùng sọt bắt, sau khi rửa sạch hai con cá trắm cỏ nhỏ, chiên vàng hai mặt, thêm chút gia vị rồi dùng nước giếng hấp nửa giờ, cả căn phòng toàn là hương vị thơm ngon tươi sống, bánh cũng là bột ngô hòa với bột mì làm thành, dán ở trong nồi cá hấp, hấp thụ nước cá, hương vị thơm ngon mềm mại.

Đồ ăn này cùng với bánh được làm bằng bếp củi, trong nhà có bếp gas, các loại thiết bị hiện đại đều có, nhưng bà nội Uẩn nói nấu cơm bằng bếp củi lửa ăn mới ngon, cho nên trong phòng bếp vẫn giữ lại bếp lò cổ xưa.

Ngày thường bà nội Uẩn nấu cơm thì dùng cái này, Phùng Tú Trinh ngại phiền toái, thích dùng bếp gas hơn.

Bà nội Uẩn cũng không thích vị nước máy, vẫn còn giữ lại cái giếng trong viện kia.

Phòng bếp có chum nước đã lâu năm, ngày thường đều múc nước giếng vào trong chum làm nước ăn, nước máy trong nhà dùng để rửa ra, giặt quần áo gì đó.

Bà nội Uẩn dặn dò Uẩn Ngọc ăn cơm: "Tiểu Ngọc Nhi mau ăn đi, ăn xong rồi về phòng ngủ một giấc, ban ngày ngồi xe chắc hẳn rất khó chịu rồi."

"Bà nội, cháu không mệt." Uẩn Ngọc ngồi xuống ăn cơm, "Chờ lát nữa ăn xong rồi cháu ra ngoài đi dạo." Nàng muốn đi xem xem hai miếng ruộng kia đến cùng là như thế nào.

Chuyện này cũng nên được giải quyết, không thể để Ngô Đại Sơn cứ ức hiếp mẹ àng như vậy được.

Đồ ăn trong nhà so với Đế Đô ngon miệng hơn một chút, đều là thuần khiết hoang dã, đồng ruộng của nhà mình gieo trồng được, tận lực không cho thuốc trừ sâu, không có linh khí nhuận dưỡng đồ ăn, nhưng hương vị cũng không tồi.

Ăn cơm xong, Uẩn Ngọc rửa sạch nồi chén đũa của mình, thân thể này của nàng cũng không phải lần đầu tiên là loại chuyện lặt vặt này.

Nhưng về phần nàng, chân tay có chút vụng về, cũng may cũng có thể hoàn thành được.

Uẩn Ngọc đặt chén đũa vào bên trong tủ bát, đi ra ngoài mang hành lý vào trong phòng, bà nội Uẩn đang trải giường chiếu cho nàng, nàng giúp đỡ dọn giường đệm cho tốt, hỏi bà nội Uẩn vị trí cụ thể của hai miếng ruộng kia, sau khi biết được vị trí mới nói với bà nội muốn đi ra ngoài, bà nội Uẩn vẫn còn nói thầm: "Nắng lớn như vậy đi ra ngoài làm cái gì, đi nhớ mang theo ô, đừng để bị rám nắng, trở về thành phố khiến người ta chê cười."

"Bà nội, cháu không sợ." Uẩn Ngọc làm nũng: "Cháu ra ngoài đi dạo nhé." Nàng có Linh tuyền, sao có thể phơi đen được.

"Đi sớm về sớm, buổi tối muốn ăn gì? Bà nội làm cho cháu." Bà nội Uẩn đuổi theo hỏi.

Uẩn Ngọc quay đầu lại cười nói: "Bà nội làm gì cháu cũng thích ăn." Nàng vẫy vẫy tay với bà nội rồi đi ra cửa, vùng lân cận có rừng trúc, đường nhỏ cũng được sửa rất đẹp, nàng đi ở trên đường suy nghĩ rất nhiều, đối mặt với người nhà Uẩn gia đơn giản hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, trong huyết mạch của nàng có dòng máu của người Uẩn gia, còn có tình cảm trong ký ức của Uẩn Ngọc, đối mặt với người Uẩn gia tâm của nàng cũng sẽ mềm thành một mảnh, giống như tình cảm đối với phụ hoàng mẫu hậu vậy.

Hiện tại tuy rằng mới đầu tháng sáu, song mặt trời vào giữa trưa vẫn còn hơi chói chang, phần lớn mọi người đều không thích ra cửa làm việc vào thời điểm này, thông thường đều là vào lúc buổi sáng và chạng vạng mới đi làm nông. Uẩn Ngọc đi mười mấy phút thì đến hồ Thanh Hà, nàng nhớ rõ khi còn nhỏ hồ nước coi như trong veo, hiện tại hồ nước lại có chút vấn đục. Hồ nước này ở toàn bộ Hoa Quốc căn bản không có tên tuổi, nhưng đối với thôn Thanh Hà mà nói, ước chừng hơn hai ngàn mẫu ruộng lớn nhỏ, lại là con đường tưới tiêu chủ yếu gần đồng ruộng.

Hơn nữa hiện giờ các loại trồng trọt nông nghiệp rất dễ bị lỗ vốn, mấy năm nay hồ nước này vẫn không có người nhận thầu. Hiện tại là đầu hạ, trong hồ Thanh Hòa gieo không ít lá sen, đã xuất hiện không ít, hoa sen cũng lộ ra nụ hoa nho nhỏ, nửa tháng sau những lá sen hoa sen đến thời kỳ nở rộ thì nơi này cũng sẽ trở thành mỹ cảnh độc đáo.

Bên trong thuộc sở hữu của mấy thôn phụ cận, ngẫu nhiên sẽ có vài thôn dân tới bắt cá, chờ đến khi trời thu thu hoạch củ sen sẽ còn rất nhiều người tới đào củ sen ăn.

Phùng Tú Trinh rút thăm được ba mẫu ruộng bên cạnh hồ nước này, tưới cây thật sự rất thuận tiện, kề bên nhà nàng cũng có vài mẫu ruộng nước.

Sau khi nhìn nơi này, Uẩn Ngọc lại đi tới mảnh ruộng cạn nghe nói rất không tốt kia, ruộng cạn lớn hơn gấp đôi so với ruộng nước, có lẽ trong thôn cũng cảm thấy mảnh ruộng cạn này không tốt, cho nên diện tích rất lớn, lại ở chân núi, nói là núi nhưng khu vực này thuộc địa hình đồi núi, đỉnh núi không cao. Uẩn Ngọc đi tới còn có thể nhìn thấy không ít đá vụn, địa phương như vậy trồng trọt đào đất không dễ dàng, khó trách đều không muốn miếng đất này.

Chỉ có điều.

Uẩn Ngọc nhẹ nhàng khịt mũi, nàng nhìn mảnh đất đầy đá dưới chân núi kia, vậy mà lại có sương mù nhàn nhạt vây quanh, lúc này đương nhiên không có khả năng sương mù bay, đây là linh khí, linh khí rất nhạt.

Vị trí này vậy mà lại có linh khí nhàn nhạt.

Uẩn Ngọc còn muốn tiến lên di chuyển mấy tản đá lớn để nhìn xem, lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, nàng quay đầu thấy một người đàn ông hơn 50 tuổi bước đến, dáng người cường tráng, người đàn ông thấy nàng ngẩn ra rồi liền xụ mặt, người này đúng là Ngô Đại Sơn đã đẩy ngã mẹ Uẩn, hiển nhiên là nhận ra Uẩn Ngọc tới.

Uẩn Ngọc liền hừ một tiếng.

Ngô Đại Sơn nghe thấy tiếng hừ, trong lòng không dễ chịu, cả giận nói: "Mày một đứa con gái hừ cái gì, đi ra ngoài đã học những thủ đoạn gì, đến kính trọng người lớn tuổi cũng không biết?"

Trong lòng Uẩn Ngọc vẫn còn tức giận, liền không nhịn được phản bác nói: "Cậy già lên mặt thì thôi đi, thời điểm chu đẩy ngã mẹ tôi tay chân không phải nhanh nhẹn lắm sao? Hiện tại lại giả vờ là một ông già rồi?"

"Mày cái con bé thúi!" Ngô Đại Sơn tức giận trừng mắt, lại không muốn động thủ với con gái, huống chi chuyện hắn đẩy ngã Phùng Tú Trinh vốn dĩ đã đuối lý.

Uẩn Ngọc không phản ứng với hắn, nhìn kỹ linh khí nhàn nhạt trước mặt, có thể có linh khí, chắc hẳn là phía dưới có cái gì đó, không phải là bảo vật, nơi này không giống nơi có thiên tài địa bảo, loại đồ vật này sẽ có dấu vết hiếm thấy trong núi sâu, linh khí sẽ nồng đậm hơn rất nhiều. Càng không có khả năng là huyệt mộ của người xưa, cổ mộ có bảo vật sẽ không mang linh khí, nàng suy đoán hẳn là nước ngầm.

Nước ngầm không bị ô nhiễm, mang theo một chút linh khí cũng là bình thường.

Về phần rốt cuộc là nước ngầm hay là suối nước nóng, nàng không thể khẳng định được.

Linh khí này không cách nào so sánh được với Linh tuyền, Kinh tuyền kia của nàng là nhờ linh khí hình thành, mỗi giọt đều nồng đậm linh khí.

Uẩn Ngọc cảm thấy mảnh đất này so với ruộng nước kia tốt hơn nhiều.

Nàng do dự, xoay người hỏi Ngô Đại Sơn: "Chú này, chú thật không cần miếng đất này? Kiên trì muốn đổi với nhà tôi?"

Ngô Đại Sơn cũng sang đây xem mảnh ruộn cạn này rốt cuộc thế nào, có thể trồng những thứ gì.

Gần bên này thật nhiều đá, trồng gì cũng không tốt.

Chuyện kia kỳ thật hắn cũng có chút hối hận, đều cùng một thôn, mấy năm nay Phùng Tú Trinh mang theo ba đứa trẻ cũng không dễ dàng gì. Khi còn trẻ hắn rất khốn nạn, nhưng việc thương thiên hại lí (tàn nhẫn, không có nhân tính) chân chính cũng chưa từng làm, đơn giản chỉ là đánh nhau, hiện tại lớn tuổi tính cách cũng thu liễm không ít, người trong nhà đều nói hăn, tính tình hăn ngang ngược ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng cũng không dẽ chịu.

Ngô Đại Sơn đanh mặt không nói lời nào.

"Chú, mảnh ruộng cạn này là của nhà chúng tôi, nhưng đến lúc đó chú không được đổi ý, chờ tôi trở về nói với mẹ, để mẹ tôi đồng ý, trực tiếp ký tên luôn."

Uẩn Ngọc rất vui vẻ, đi một chuyến này thu hoạch không tồi mà.

Ngô Đại Sơn bỗng tức giận, tưởng Uẩn Ngọc cố ý lấy lời nói kích hắn, vốn ban đầu muốn thừa nhận sai lầm, lúc này không quan tâm nói: "Được được, đây chính là lời mày nói, trở về bảo với mẹ mày, để buổi chiều cô ta đến văn phòng thôn ủy ký tên!"

Uẩn Ngọc cười tủm tỉm: "Tốt, nhưng chú này, chúng ta đã nói rồi đấy, không được đổi ý."

Ngô Đại Sơn tức giận không được, phủi tay muốn đi, nghe thấy phía sau Uẩn Ngọc gọi hắn: "Chú, nếu chú nhường miếng đất này cho nhà chúng tôi, hôm nay tôi giúp chú tính một quẻ miễn phí."

"Con bé này mày nói cái gì?" Ngô Đại Sơn có chút ngơ ngác, quay đầu lại nhìn Uẩn Ngọc, còn tưởng rằng là mình nghe lầm.

Con bé này không phải là sinh viên Đế Đô sao? Tính quẻ gì chứ? Xem bói sao?

Uẩn Ngọc cười nói: "Hôm này chú sẽ có tai ương huyết quang đấy."

Khuôn mặt Ngô Đại Sơn có chút vặn vẹo, cả người không lấy lại tinh thần.

"Hôm nay chú đi từ đường phía nam lại đây đúng không? Chờ lát nữa chú trở về từ đường phía bắc đi, như vậy có thể miễn đi tai ương huyết quang hôm nay rồi."

Con đường phía nam gồ ghề lồi lõm, khắp nơi đều là đá, có điều đường rất gần, vài phút là có thể về đến nhà, con đường phía bắc thì sửa rất đẹp, nhưng lại quanh co, rất nhiều người ngại xa, liền thích đi đường gần hơn, đường phía nam kia thực ra căn bản không tính là đường, chỉ là người đi rất nhiều mà thành thôi.

Uẩn Ngọc nói xong, cũng mặc kệ Ngô Đại Sơn phản ứng, leo lên đến đỉnh núi tính xem phong thủy gần bên này.

Khi Ngô Đại Sơn lấy lại tnh thần, đã không thấy Uẩn Ngọc đâu.

Hắn mắng: "Con bé này ở trường học là học những mánh khóe gì!" Căn bản không tin lời Uẩn Ngọc nói, tưởng Uẩn Ngọc trù ẻo hắn, đến cùng thì hăn đã doạt đi miếng ruộng ở hồ Thanh Hà kia, đường đi không tốt lắm, nhưng lại gần a, hắn đã đi bao nhiêu năm rồi, nhắm mắt cũng có thể lần về nhà, đi đến nửa đường không biết như thế nào chân bị trẹo, toàn bộ thân thể mất cân bằng ngã về phía trước, đầu ngay lập tức đập lên một hòn đá bén nhọn.

Nháy mắt trên đầu hắn bị đâm ra một cái lỗ máu.

Máu thoáng cái đã nhỏ giọt rơi xuống dưới.

Ngoại trừ đau đớn, cả người Ngô Đại Sơn hoàn toàn choáng váng, con bé kia nói là sự thật?

Cái lỗ trên đầu lớn như vậy, máu chảy thành như vậy, không phải tai ương huyết quang thì là gì.

Chờ đến khi Ngô Đại Sơn ôm đầu máu về nhà, máu đã chảy đầy mặt mũi, trên quần áo đều là máu. Thím Điền thấy người thiếu chút nữa ngất xỉu: "Ngô Lê, Ngô Lê, đừng chơi game nữa, con mau xuống dưới đi, ba con đã xảy ra chuyện rồi." Trong nháy mắt bà nghĩ là người đàn ông trong nhà lại đi ra ngoài đánh nhau với người ta.

Ngô Lê từ trên lầu chạy xuống, nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của ba anh cũng bị dọa sợ, lập tức đẩy xe điện từ trong phòng ra đưa ba đi bệnh viện trấn trên.

Kỳ thật gần đây cũng có phòng khám nhỏ, Ngô Lê nhìn ba anh đổ máu thành như vậy, sợ hãi vô cùng, trực tiếp chạy tới bệnh viện trên thị trấn.

Trên đường cũng không dám hỏi gì, tới bệnh viện rồi cũng khiến bác sĩ hoảng sơh, hỗ trợ kiểm tra miệng vết thương, phát hiện vấn đề không lớn, chỉ là máu chảy hơi nhiều, sau khi rửa sạch miệng vết thương, khâu lại rồi cấp cho chút thuốc, lại dặn dò ăn nhiều đồ bổ huyết một chút liền trở về.

Trên đường trở về Ngô Lê mới hỏi ba anh chuyện là như thế nào.

Một đường này ba anh cũng chưa từng hé răng, chẳng lẽ là đánh nhau thua rồi?

Thật lâu sau Ngô Đại Sơn mới lên tiếng: "Ngã đấy, đập đầu lên tảng đá."

Uẩn Ngọc ở gần đó đi dạo rất lâu mới trở về, Ngô Đại Sơn khẳng định sẽ không nghe lời nàng nói, sau khi nàng xem bói cho hắn thấy tia hắc khí lượn lờ giữa trán chưa tan đi, khẳng định vẫn có tai ương huyết quang, phải đi bệnh viện băng bó, một chốc một lát cũng không có thời gian đấy.

Chờ đến khi nàng nhanh chóng trở về nhà, quả nhiên thấy Ngô Lê đi xe điện chở ba anh về.

Trên đầu Ngô Đại Sơn băng bó một vòng băng gạc, nhìn qua có chút ỉu xìu.

Uẩn Ngọc vẫy tay về phía bọn họ: "Chú ơi, tôi trở về thương lượng với bà nội và mẹ, chờ hai người họ lát nữa đi văn phòng thôn ủy ký tên nhé."

Tác giả có lời muốn nói: Các bảo bảo cầu bình luận!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net