Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngô Lê và Uẩn Ngọc khi còn bé là bạn chơi cùng, đều có phương thức liên lạc của nhau, khi đi học ngẫu nhiên sẽ nói chuyện phiếm, lần ăn Tết có gặp qua một lần, từ lúc đó vẫn không liên lạc. Lúc này thấy Uẩn Ngọc, Ngô Lê rất cao hứng, dừng xe điện ở ven đường nói với Ngô Đại Sơn: "Ba, ba đi trước mang chiếc xe này trở về, con nói chuyện với Uẩn Ngọc một chút."

Vóc dáng của anh cao gầy, mắt một mí, diện mạo thanh tú, đôi mắt hơi cận, mang theo một cái kính, là tướng mạo tiểu phú an khang.

Uẩn Ngọc không được tự nhiên sờ sờ vành tai, nàng có thói quen lần đầu tiên gặp người ta phải xem tướng mạo.

Ngô Đại Sơn không nói lời nào, cũng không nhìn Uẩn Ngọc, nhận xe điện từ trong tay con trai phóng đi.

Ngô Lê đi đến trước mặt Uẩn Ngọc cười hì hì: "Ba tôi không biết sao lại ngã vỡ đầu như thế, tôi dẫn ba tới bệnh viện thị trấn băng bó, sao bà đã trở về rồi, không phải vừa mới tốt nghiệp sao? Đã tìm được công việc chưa?" Uẩn Ngọc khác với anh, cô là sinh viên đại học trọng điểm 211 ở Đế Đô đấy, tiền đồ vô lượng.

Uẩn Ngọc cười nói: "Tôi trở về thăm mẹ chút, công việc không cần vội vàng."

"Uẩn Ngọc, xin lỗi nhé." Ngô Lê đẩy mắt kính trên mũi, có chút ngượng ngùng: "Đều tại ba tôi, mẹ Uẩn không có việc gì chứ? Tôi với mẹ cũng đang ở khuyên ba, miếng đất kia khẳng định sẽ không đoạt đâu, Uẩn Ngọc bà cứ yên tâm đi."

Uẩn Ngọc lại muốn nhường cho Ngô Đại Sơn, rất chân thành nói: "Ngô Lê, miếng đất kia tôi đã xem qua, tôi rất thích, tôi cũng nói với chú Ngô rồi, hai nhà chúng ta cứ thế mà thay đổi, tôi cũng sẽ trở về khuyên nhủ mẹ, mảnh đất kia kỳ thật là nơi rất tốt." Có cơn gió nhẹ thổi tới, rừng trúc bên cạnh vù vù rung động, thổi bay sợi tóc của cô, có một sợi dán ở trên gò má trắng nõn, Ngô Lê đỏ mặt không nói lời nào, anh cảm thấy Uẩn Ngọc càng xinh đẹp hơn so với thời điểm trở về lúc năm mới.

Hai người đứng ở bên cạnh rừng trúc nhỏ giọng trò chuyện.

Ngô Đại Sơn đi xe điện về đến nhà, thím Điền hỏi hắn: "Sao mình lại bị thương thành thế này, Ngô Lê như thế nào lại không trở về? Hai người không phải cùng đi đến bệnh viện hay sao?"

Ngô Đại Sơn dừng xe cho tốt: "Thằng bé Ngô Lê kia gặp được Uẩn Ngọc, đứng ở cửa ra vào nói chuyện rồi."

"Vậy vết thương của mình sao lại thế này? Đánh nhau với người ta hả? Tôi nói mình đã bao nhiêu tuổi rồi, vài ngày trước còn đẩy ngã Tú Trinh, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay mình, mảnh ruộng nước nước kia mình không thể đoạt với người ta." Thím Điền lải nhải: "Vết thương này của mình chảy nhiều máu như vậy, tôi đi mua chút gan heo về, buổi tối nấu canh cho mình uống nhé."

"Cái đứa con gái Uẩn gia kia không bình thường." Ngô Đại Sơn ông nói gà bà nói vịt đột nhiên thốt ra một câu.

Thím Điền nghe không hiểu: "Mình đang nói cái gì?"

Ngô Đại Sơn lắc đầu không nhiều lời.

..............

Uẩn Ngọc hàn huyên với Ngô Lê rồi về nhà.

Vừa mới vào sân đã ngửi thấy mùi canh gà nồng nàn, bà nội Uẩn đang ngồi xổm trong viện rửa rau mầm, đây là một loại rau dại, giòn non ngon miệng còn có chút ngọt lành, hương vị rất được, mang lên trấn trên bán có thể được mấy chục đồng tiền một cân, chỉ có hai tháng này mới có thể ăn được, rất nhiều người thích đi lên núi ngắt lấy, một chút này nhất định là bà nội Uẩn đã tìm hơn nửa ngày.

"Tiểu Ngọc Nhi trở về rồi sao, mau vào phòng nghỉ ngơi một chút đi." Bà nội Uẩn cười gương mặt hiền từ: "Vừa rồi bà lên núi tìm rau mầm, chờ lát nữa luộc sơ qua, dùng dầu mè trộn với rau hương vị sẽ rất ngon."

Uẩn Ngọc đi qua ngồi xổm bên cạnh giúp bà nội rửa rau, thăm dò nói: "Bà nội, vừa rồi cháu đi xem qua hai mảnh ruộng kia rồi, miếng ruộng dưới chân núi kia cũng khá tốt, nếu không nhà chúng ta lấy mảnh ruộng đó được không?"

Bà nội Uẩn rửa rau mầm rồi đặt ở mâm, bất đắc dĩ nói: "Miếng đất kia nhiều đá, loại lương thực gì thu hoạch cũng không tốt, Tiểu Ngọc Nhi đừng để người ta lừa gạt."

Uẩn Ngọc chỉ có thể thành thật nói rõ: "Bà nội, vừa rồi cháu đã đi xem, gần đó phong thủy khá tốt, miếng đất kia không cần trồng lương thực, về sau sẽ lấy làm việc khác, cháu sẽ nói với mẹ một tiếng, nhà ta đồng ý đổi ruộng với Ngô Đại Sơn."

"Tiểu Ngọc Nhi, việc này cháu đừng động vào, chúng ta nhất định không đồng ý đổi ruộng, Uẩn gia ta không phải dễ bị bắt nạt như vậy." Tính tình của bà nội Uẩn kỳ thật cũng rất quật cường.

Uẩn Ngọc cân nhắc, có ý định nói thật: "Bà nội, mảnh ruộng kia dựa vào núi Thanh Hà, trong núi có dòng nước quanh co, phía trước có thể thấy rõ ràng hồ Thanh Hà ở xa xa, là vị trí phong thủy cực tốt, tuyệt đối tốt hơn so với ba mẫu ruộng ở hồ Thanh Hà kia."

Bà nội Uẩn dừng việc trong tay, kinh ngạc nhìn cháu gái.

"Bà nội." Uẩn Ngọc không tính toán giấu giếm: "Kỳ thật khi còn nhỏ cháu di theo lão Hồ học được không ít thứ, chỉ là không nói cho hai người biết, cháu hiểu được xem bói và phong thủy." Những việc này nàng không có ý định che dấu, cái cớ duy nhất tìm được chỉ có thể là lão Hồ ở thôn trên lúc trước, mọi người đều biết ông xem tướng số cho người ta mà sống, lại là ông già đã góa bụa, khi còn nhỏ nàng cũng hay sang chơi nhà lão Hồ, lý do này coi như là khá lắm rồi.

Bà nội Uẩn trầm mặc, lão Hồ ở thôn trên bà cũng biết đến, thầy bói đoán mện xem phong thủy cho người ta mà sống, những việc kia bà cũng không biết thật giả thế nào.

Mấy đứa trẻ trong thôn luôn thích đến nhà lão Hồ chơi, lão Hồ liền bắt bọn nhỏ ngồi nghe giảng Dịch Kinh gì đó, người lớn biết cũng mặc kệ, chỉ cảm thấy mấy thứ này đúng là gạt người. Hiện tại nghe được Tiểu Ngọc Nhi nói những lời này, vẫn là có chút khó tiếp thu, cũng cảm thấy Tiểu Ngọc Nhi đúng là càn quấy.

Kỳ thật mảnh đất kia cũng không quan trọng lắm, nhà bọn họ có hơn mười mẫu ruộng, ruộng tốt cũng phải bảy tám mẫu, đủ dùng rồi. Nhưng cho dù chỉ là người còn một hơi thở, cây còn một lớp vỏ, cục tức này vẫn muốn tranh giành đấy.

Uẩn Ngọc biết bà nội không quá tin tưởng, nhẹ giọng nói: "Bà nội, cuộc đời bà có hai kiếp nạn, năm 5 tuổi bị đuối nước và năm 62 tuổi bị bệnh nặng, vượt qua hai kiếp nạn này, bà có thể khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, cả đời suôn sẻ." Đời người có rất nhiều kiếp nạn lớn bé, kiếp nạn lớn thông thường thiếu chút nữa mất luôn mạng, kiếp nạn nhỏ thì rất nhiều, tỷ như tai ương huyết quang ngày hôm nay của Ngô Đại Sơn. Có điều loại này cũng không phải không thể thay đổi, nếu có hai người tướng mạo giống nhau, nói không chừng sẽ có biến số.

Thân thể của bà nội Uẩn run lên, khiếp sợ nhìn Uẩn Ngọc, anh mắt phức tạp.

Thời điểm bà 5 tuổi đích thực bị rơi xuống nước, thiếu chút nữa thì chết đuối, sau lại được một người qua đường cứu lên, ép ngực rất lâu mới phun nước ra, nhặt về được một mạng, bà sợ trưởng bối trong nhà trách mắng, không dám nói ra chuyện rơi xuống nước, đại khái cũng bởi lần đó trải qua thật không dễ chịu, theo bản năng bà không muốn nhắc tới chuyện này, trước giờ không nói với bất cứ ai, ngay cả người bạn già đã mất cũng chưa từng nói qua, vậy mà lại nghe được từ trong miệng Ngọc Nhi, có thể không khiếp sợ sao.

Về phần bệnh nặng lúc 62 tuổi kia là hai năm trước, phải vào ICU, sau khi trở về chậm rãi điều dưỡng nửa năm bà mới tốt lên.

Bà nội Uẩn không nghĩ tới Tiểu Ngọc Nhi thật sự hiểu những việc này, dường như còn rất lợi hại, theo bản năng bà cảm thấy Tiểu Ngọc Nhi biết những chuyện này có chút kỳ lạ, lại không thể nói rõ được nguyên do.

Nghĩ nghĩ, bà nội Uẩn chỉ có thể thở dài nói: "Được rồi, bà sẽ nói một tiếng với mẹ cháu, chúng ta lấy miếng đất dưới chân núi kia là được."

"Cảm ơn bà nội." Uẩn Ngọc rất tự nhiên ôm lấy bà nội.

Bà nội Uẩn buông đồ ăn trong tay, vào nhà thương lượng với con dâu, chuyện Uẩn Ngọc biết đoán mệnh xem phong thủy cũng nói ra.

Cả người Phùng Tú Trinh có chút rối bời, hoàn toàn không nói nên lời, cuối cùng vẫn là bà nội Uẩn khuyên nhủ: "Trước đây Tiểu Ngọc Nhi gạt chúng ta chuyện này hẳn là sợ chúng ta nghĩ nhiều, thôi thì cứ coi như đây là sở thích cá nhân của Tiểu Ngọc Nhi được không, con xem ở trường học thành tích của Tiểu Ngọc Nhi rât tốt, không vì chuyện này mà chểnh mảng học tập, vẫn là sinh viên tốt nghiệp danh giá, chúng ta làm phụ huynh vẫn nên ủng hộ một chút, vài mẫu ruộng kia có hay không đều không sao cả, không bằng nghe theo Tiểu Ngọc Nhi, lấy ruộng cạn ở chân núi, không trồng được gì thì chúng ta cứ tùy tiện rải đậu là được rồi, để cây lan dài ra, cải tạo đất đai cũng tốt."

Phùng Tú Trinh dở khóc dở cười: "Mẹ, chuyện đồng ruộng đều không sao cả, chỉ là con có chút kinh ngạc, thật sự không nghĩ tới.."

Bà nội Uẩn không nói lời nào, bà cũng vô cùng kinh ngạc.

Cuối cùng hai người đồng ý đổi ruộng với Ngô gia, Phùng Tú Trinh bị thương ở chân không thể hoạt động, bà nội Uẩn đi ký tên cũng giống nhau.

Chuyện này giải quyết sớm một chút trong thôn mới có thể báo cáo kết quả công việc lên trên cho tốt, bà nội Uẩn tới Ngô gia tìm Ngô Đại Sơn đi thôn ủy lăn dấu vân tay.

Chờ đến khi về tới nhà, Uẩn Ngọc đã cắt thái, rửa đồ ăn xong rồi, nàng vốn muốn tự mình nấu cơm, nhưng lần đầu tiên nàng xuống bếp có chút lo lắng, chỉ có thể chờ bà nội Uẩn trở về làm, nàng phụ giúp ở bên cạnh cùng trò chuyện, học nấu cơm.

Cơm chiều là canh gà nấu bằng bình gốm, rau trộn, ớt xanh xào thịt bò, cà tím om, mướp hương xào trứng. Trứng gà và canh gà là từ gà nhà nuôi, bà nội Uẩn thích sạch sẽ, gà đều nuôi thả rông, lồng gà là nhà kho nhỏ ở bên ngoài, mỗi ngày đều rửa ráy rất sạch sẽ, đồ ăn cũng từ vườn rau bên cạnh nhà mình, bà nội Uẩn không phun thuốc trừ sâu, cây sinh trưởng không quá đẹp mắt, có điều hương vị lại không tồi.

Uẩn Ngọc ước chừng ăn hết hai chén cơm, thân thể của nàng vẫn đang thời kì trưởng thành, mỗi ngày tu luyện cũng tiêu hao rất lớn, ăn nhiều một chút mới bình thường.

Ăn cơm xong, nàng chủ động rửa chén, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ, lại đổ đầy lu nước trong bếp, thừa dịp bà nội không chú ý, nàng đổ trộm vào giếng nước không ít Linh tuyên, đây là nước uống của người nhà, nàng sẽ không keo kiệt.

Sắc trời dần dần tối, toàn bộ thôn Thanh Hà có vẻ đặc biệt yên tĩnh, Uẩn Ngọc phát hiện nàng rất thích yên lặng như vậy, toàn bộ thể xác và tinh thần đều cực kỳ thoải mái.

Nàng ở trong sân chờ đợi một hồi lâu, mới đứng dậy đổ nước ấm thêm chút Linh tuyền, vào nhà lau người cho Phùng Tú Trinh: "Mẹ, chờ lát nữa con xoa bóp chân cho mẹ, bác sĩ nói mát xa nhỏ rất có lợi đó.

Phùng Tú Trinh cười tủm tỉm nói: :Vậy phải cảm ơn con gái diệu rồi."
Đến lúc trông thấy chân trái của Phùng Tú Trinh, Uẩn Ngọc có chút khó chịu, cẳng chân của bà đã teo lại, vụ tai nạn lúc trước không bị cắt chân đã tốt lắm rồi, tài xế xe vận tại giúp công ty lái xe, trong nhà cũng nghèo, căn bản không bồi thường được bao nhiêu tiền. Đùi phải bởi vì bị Ngô Đại Sơn đẩy ngã cũng gãy xương, còn bó thạch cao. Uẩn Ngọc dùng khăn lông nhúng nước ấm, vắt một nửa rồi đắp lên chân trái của mẹ Uẩn, cách một lớp khăn lông nhẹ nhàng xoa bóp giúp bà, cứ ấn như vậy nửa giờ, tận đến khi chậu nước lạnh đi.

Uẩn Ngọc ngẩng đầu thì thấy đôi mắt hồng hồng của Phùng Tú Trinh.

"Con gái mẹ đã trưởng thành rồi." Phùng Tú Trinh nức nở nói.

Uẩn Ngọc lại xem TV cùng bà nội và mẹ một lát mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Nàng quét tước căn phòng sạch sẽ, chăn mềm cũng trải tung mềm mại, nàng uống nước Linh tuyền rồi nằm xuống ngủ, ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mạ lên người nàng một vầng ánh sáng nhàn nhạt.

....................


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net