Chương 9-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uẩn Ngọc đi rồi, ký túc xá ở trường học Đế Đô chỉ còn lại một mình Cát Tình.

Kỳ thật ả có thể chuyển ra ký túc xá sớm một chút, sở dĩ kiên trì ở lại ký túc xá đơn giản là vì còn lưu luyến học trưởng Trần Thời An, Trần Thời An lớn lên rất đẹp trai, gia cảnh cũng tốt, là người Đế Đô, ở trong trường học vẫn luôn là nhân vật cấp bậc giáo thảo, rất nhiều nữ sinh đều thích anh, ả cũng không ngoại lệ, khoảnh khắc đi theo ba nhìn thấy Trần Thời An ả liền thích anh, trọn vẹn bốn năm, thế nhưng Trần Thời An từ trước đến giờ đều không nhớ kỹ ả.

Người anh thích chính là Uẩn Ngọc.

Cát Tình rất nhiều lần nhìn thấy Trần Thời An cúi đầu dịu dàng nói chuyện với Uẩn Ngọc, anh mắt của một người không thể là giả, ả có thể nhìn ra Trần Thời An thích Uẩn Ngọc.

Hết lần này đến lần khác Uẩn Ngọc lại không biết, hoặc có lẽ là cô biết, nhưng cô cũng không nói gì thêm, nơi cô đến vĩnh viễn chỉ là phòng học, thư viện hoặc nơi làm thêm trên đường.

Cát Tình càng thích Trần Thời An, trong lòng càng hận Uẩn Ngọc.

Thế cho nên về sau cô ả mới hạ dược Uẩn Ngọc, muốn hủy đi sự trong sạch của cô.

Ả ta không hối hận, ả thậm chí ác độc hy vọng chuyện này bị Trần Thời An biết, nhưng ả không thu được ảnh chụp và video Uẩn Ngọc bị đàn ông đè dưới thân, ả không có cách nào chính miệng nói chuyện này cho Trần Thời An.

Cát Tình không biết xảy ra chuyện gì, gần đây ả ở tại ký túc xá liên tiếp gặp ác mộng.

Ban ngày tinh thần không tốt, phỏng vấn mấy công ty đều không được, ả ta tưởng ký túc xá có vấn đề gì, nếu không tại sao mỗi ngày đều bị bóng đè.

Ả ở lại trường học, mỗi ngày còn có thể nhìn trộm Trần Thời An, đây cũng là lý do ả kiên trì trụ lại ký túc xá đến khi ký túc xá đóng cửa.

Chờ đến thời điểm trường học thông báo muốn đóng cửa ký túc xá, Cát Tình mới dọn về nhà, nhà ả ở Đế Đô, có điều lại chênh lệch chút ít, trong nhà là phòng cũ, ba mẹ ả chỉ là người bình thường, mẹ đã về hưu, ba còn đi làm ở công ty, nhà ả còn có một em trai.

Giá nhà ở Bắc Kinh đắt đỏ, phòng ở là do đơn vị của ba Cát Tình phân cho, diện tích không lớn, một nhà bốn người ở vẫn khá tốt.

Cát Tình kéo hành lý trở về, dọa mẹ Cát nhảy dựng: "Tình Tình, con bị làm sao vậy? Như thế nào lại gầy thành như vậy?"

Sắc mặt quả là khó coi dọa người.

Cát Tình không kiên nhẫn nói: "Mẹ, con vừa mới trở về rất mệt, đừng hỏi nhiều như vậy, con muốn đi ngủ một lát." Hơn nửa tháng này ả không hề được nghỉ ngơi tốt.

Ả tùy tiện quăng đồ đạc ra, vào nhà đóng cửa phòng rầm một tiếng rồi nằm bất động ở trên giường.

Thật vất vả ngủ được lại bị ác mộng quấn thân, âm u lạnh lẽo, phản thất có thứ gì đó bò lên trên người, ả hét lên một tiếng tỉnh lại. Phòng ngủ cách âm không tốt, mẹ Cát nghe thấy âm thanh vội vàng tiến vào: "Tình Tình, làm sao vậy?"

Cát Tình gào khóc lên, ả không rõ đây rốt cuộc là làm sao vậy.

.............

Buổi sáng Uẩn Ngọc tỉnh dậy sớm, buổi tối ở thôn Thanh Hà đều rất yên tĩnh, không có thành thị ồn ào, nàng lại không thích thiết bị điện tử, chủ yếu là trong lòng vẫn còn có chút bài xích mấy thứ này, không quá thích ứng được.

Nàng cảm thấy trong một cái điện thoại, TV hay máy tính nho nhỏ lại có người hoạt động, có chút kì quái lại rất thần kỳ.

Nàng tỉnh lại sớm, bà nội Uẩn còn sớm hơn so với nàng, đã ở trong phòng bếp làm cơm sáng.

Uẩn Ngọc rửa mặt chải đầu rồi qua hỗ trợ: "Bà nội, bà làm thứ gì đó ăn ngon nha."

Bà nội Uẩn cười nói: "Ngày hôm qua đã để bột mì lên men, buổi sáng bà ra vườn cắt chút rau hẹ rồi về, làm bánh bao nhân trứng gà rau hẹ, nấu chút cháo trắng, còn có vài ngày trước muối trứng vịt cũng có thể ăn được rồi, cháu đi ra ngoài chơi một lát, chút nữa là có thể ăn rồi."

Uẩn Ngọc không đi ra, còn ghé vào bên cạnh bà nội Uẩn: "Bà nội, cơm nước xong có việc gì làm hay không, cháu đi giúp bà."

Nàng đối với việc nhà nông này vẫn không hiểu lắm, khá lắm chỉ biết mùa hè cơ bản là ngày mùa, chân tay mẹ Uẩn không tiện, chỉ còn lại một mình bà nội làm những việc này.

Bà nội Uẩn cười nói: "Chờ lát nữa đi ra ngoài ruộng, ngoại trừ làm cỏ, còn muốn đến thăm vườn đào nhà ông bác."

Ông bác là anh cả của ông nội Uẩn, năm đó đi theo ông nội Uẩn tới thôn Thanh Hà, vợ ông không thể sinh con, mười mấy năm trước đã qua đời. Ông bác không tái giá, cứ ở vậy một mình, nhà ông ở gần đây, trong nhà có ít ruộng đất, còn có hai mẫu vườn đào, trước khi ông bác qua đời hộ khẩu đã chuyển đến Uẩn gia, sau khi qua đời hai mẫu vườn đào cùng ba mẫu ruộng đã để lại cho Uẩn ngọc bọn họ.

Lúc trước ông bác sinh bệnh, chính Phùng Tú Trinh đã hầu hạ tiễn ông đi.

Ông bác không có con cái, vẫn luôn xem chi em Uẩn Ngọc như cháu trai cháu gái của mình.

Tác giả có lời muốn nói: Các bảo bảo ngủ ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net