Chương 9: Ngày thứ nhất - Công viên (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 "Không, không, không, không... Không bao giờ anh mặc cái thứ này đâu."

Tôi khẳng định. Tuy nhiên thì Hắc-Bạch Vô Thường vẫn cố gắng thuyết phục tôi cho bằng được.

"Có sao đâu chứ! Em và chị Yukine cùng mẹ cũng mặc chúng mà."

"Phải đó Yukito! Có gì đâu mà phải ngại?"

Ngại ấy hả? Hai người thì có bao giờ biết đến từ "ngại" là gì đâu? Đừng có đánh đồng Yukito này với hai người chứ?

"Em không phải là chị hay Yukira đâu. Nên đừng có lôi theo cả em vào mấy cái trò xấu hổ này."

"Hểểểể!!! Đi mà Yukito! Lâu lắm mới có dịp như này mà. Chị năn nỉ đó!"

"Không."

Đừng tưởng chị giở cái giọng con nít đó ra là dụ được em. Và Yukito này cũng nói luôn là cho dù chị có dùng đến mấy tuyệt kỹ tất sát các kiểu thì cũng vô dụng thôi.

"Chậc! Chị mày nóng rồi đấy nhé! Có tin chị cho em một trận ngay trong buổi sáng này không?"

A, chị ấy mất hết kiên nhẫn rồi kìa. Cơ mà đừng hòng em chiều theo ý chị lần này nhé!

"Cứ tự nhiên. Có chết em cũng kh..."

"Thằng nhóc chết tiệt!!!"

Dứt câu, chị Yukine xồ tới với tốc độ bàn thờ, vòng qua người tôi nhanh tới mức mà tôi còn không kịp phản ứng. Tay trái nhanh chóng khóa lấy cổ, tay phải thì cứ xoay xoay cái nắm đấm trên má tôi... Khó thở quá... chị muốn giết em thật đấy à?

"Sao nào? Có giỏi thì nói lại cho chị xem?"

Nhận thấy mình sắp sửa thăng thiên. Tôi liên tục dùng tay phải đập nhẹ vào cánh tay hung dữ của chị Yukine đang ghim trên cổ mình, giọng khẩn cầu.

"Nhem nhin nhỗi nhị!"

"Coi nào Yukine! Con không nên siết cổ Yukito như vậy chứ!"

"Chậc! May cho em đó Yukito."

Với thái độ không hài lòng, chị ấy thả người tôi ra rồi quay về chỗ ngồi của mình.

Phù, thoát rồi. Quả không ngoài dự đoán của Khổng Minh Yukito! Con cảm ơn nữ thần Hestia rất nhiều ạ!

Nhấc cái thân tàn tạ này lên, tôi lết về phía máy lọc nước nhằm giúp ổn định lại tinh thần sau cú sốc vừa rồi. Với tay lấy chiếc cốc thủy tinh, nhấn nhẹ nút, từng dòng nước tinh khiết cứ thế mà tuôn vào.

Nhìn dòng nước chảy chậm rãi, nó làm tôi nhớ lại sự việc lố bịch lúc nãy...

***

Ngày 27 tháng 7, hôm nay là ngày thứ hai của chuyến du lịch.

Mặc dù đêm qua có hơi lộn xộn là thế, nhưng không hiểu sao tôi vẫn ngủ một mạch tới tận 7 giờ 26 phút sáng được. Kỳ tích thật!

Khi mở mắt, tôi không thấy có bóng dáng của chị Yukine và Yukira đâu cả. Có lẽ hai người họ đã dậy trước và không muốn đánh thức tôi theo cùng, nhằm cho tôi có một sức khỏe tốt để chuẩn bị cho chuyến đi chơi trong ngày. Cơ mà công nhận là con gái hay thức dậy sớm hơn con trai thật, họ cũng thức đến đêm muộn như tôi mà lại dậy sớm tới vậy được... Đúng là phụ nữ.

Lóc cóc ngồi dậy, tôi mở cửa phòng, vệ sinh cá nhân xong rồi tiến vào phòng trong cùng chuẩn bị cho bữa sáng. Tới nơi, với ý định thay mẹ Yukino làm bếp do hôm qua bà ấy có uống hơi nhiều. Nhưng đập vào mắt tôi thì đã là một bàn ăn thịnh soạn rồi. Điều đó làm tôi khá ngạc nhiên.

Tôi mở lời, hỏi mẹ Yukino đang loay hoay ở dãy bếp gần đó.

"Chào buổi sáng ạ! Không phải hôm qua mẹ say lắm à! Cần gì phải dậy sớm rồi lại chuẩn bị thức ăn cho bọn con làm gì. Mẹ cứ để đó cho con lo phần đồ ăn là được rồi. Nếu là chỉ về phần dinh dưỡng và no bụng thì con vẫn làm tốt đó ạ!"

Cùng lúc, mẹ Yukino vừa sắp xếp xong mấy thứ lặt vặt, bà ấy quay sang mỉm cười dịu dàng.

"Chào buổi sáng nhé Yukito! Do sáng nay mẹ cũng cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi ấy mà. Nên mẹ muốn chuẩn bị đầy đủ nhất cho ba đứa con trong lần đi chơi đầu tiên này ấy mà! Thôi, ngồi xuống ăn sáng đi con!"

"Vâng ạ!"

Bà ấy luôn như vậy... Cơ mà thiếu thiếu cái gì đó thì phải? À, là sự ồn ào. Mới sáng ra mà hai người họ đã chui đâu rồi nhỉ?

Nhận thấy Hắc-Bạch Vô Thường không có ở phòng, tôi thắc mắc.

"Cơ mà chị Yukine và Yukira đi đâu vậy mẹ? Mới sáng ra mà con đã không thấy họ trong phòng rồi."

"À, hai đứa nó ấy hả! Yukine cùng Yukira bảo ra ngoài làm cái gì đó ấy! Mẹ cũng không rõ hai đứa nó đi đâu cho lắm."

"Vậy ạ!"

Hai người họ lại đang mưu tính cái quái gì nữa vậy? Không ổn, để chị Yukine mà đi cùng con bé Yukira là kiểu gì cũng có chuyện chẳng lành... cho tôi.

Tiếp đến, tôi có ngồi xuống ăn sáng, vẫn ngon như thường ngày. Quả là mẹ Yukino có khác, trình độ một trời một vực như này mà hôm qua lại còn nói tôi nấu ngon hơn bà ấy cơ đấy. Trời ạ!

Tôi có gọi mẹ Yukino cùng ăn, nhưng có vẻ bà ấy muốn đợi hai người họ về rồi cùng ăn với nhau. Tôi thì chịu thôi, nhân cơ hội này mà ăn lẹ chứ ngồi cùng hai người họ là đau đầu nhức tai lắm.

Xong xuôi, tôi tiến ra phòng chính, ngồi xuống sofa xem tivi cỡ 20 phút gì đó thì họ về. Chị Yukine cùng Yukira, hai người-hai tay-hai túi... Họ mua cái quái gì mà nhiều vậy? Đây có phải chuyến đi shopping đâu mà mua lắm thế? Và hơn hết đây mới là ngày đầu tiên mà?

Thấy vậy, tôi thắc mắc.

"Hai người làm gì mà mới sáng ra đã đi ra ngoài vậy? Và còn mấy cái túi đỏ lòm đó là sao chứ?"

"À, là mấy thứ cần thiết trong chuyến đi chơi trong hai ngày tới ấy mà. Cũng kha khá đó Yukito!"

Kha khá ấy hả? Chị đùa em đấy à?

"Uhehe, anh Yuki sẽ thấy thích mấy thứ mà Yukira mua về lắm cho coi. Đảm bảo luôn!"

Không bao giờ. Mấy thứ mà em mua về chưa bao giờ khiến anh thấy thích thú hay vui vẻ gì cả. Chỉ toàn mấy món đồ có lợi cho cái sở thích quái đản của em chứ có giúp gì cho Yukito bé bỏng này đâu. Đã thế chúng lại còn khiến anh đây phải phát mệt nữa, Yukira à!

"Thôi, hai người cất gọn chúng vào rồi ra ngồi ăn cùng với mẹ đi. Bà ấy đang đợi đó. Em thì ăn trước đó rồi nên không cần phải lo đâu."

"Ok! Ta vào thôi Yukira."

"Anh Yuki sẽ ngạc nhiên lắm đây."

Lạy chúa! Chắc nó lại định bày ra mấy cái trò oái ăm cho mà xem. Tha cho anh một chút thì không được à? Mệt với con bé Yukira này thật chứ. Mà thôi, đến lúc đó thì mình phòng thủ sau vậy.

Giờ là 8 giờ 13 phút, gia đình tôi đang tập chung ở phòng chính, chuẩn bị cho chuyến đi chơi đầu tiên của mình... của tôi thôi. Chứ về phần mẹ Yukino thì tới chiều tôi mới cho bà ấy theo cùng được, tôi cũng đã nói với họ rồi. Còn riêng chị Yukine và Yukira thì hôm qua họ đã đi chơi riêng rồi nên không tính.

"Vậy tầm 8 rưỡi là ba chị em mình xuất phát thôi! Ahaha, có Yukito là phải khác bọt liền chứ!"

Em trai bé bỏng của chị thì có cái vẹo gì đâu mà "khác bọt" chứ.

"Chuẩn luôn đó chị Yukine! Háo hức ghê!"

Anh thì chả thấy háo hức chỗ nào cả, Yukira à!

"M-mẹ cũng muốn đi ngay trong sáng nay cơ!"

"Mẹ thì tạm ở nhà đi ạ! Tầm chiều bọn con sẽ gọi cho mẹ sau."

"Ahaha... V-vậy cũng được!" Bà ấy cười khổ.

Nhìn vào mấy cái túi nilon to đùng hình chữ nhật đang dựa trên sofa, tôi thắc mắc.

"Vậy mấy cái đồ mà hai người mua gồm những gì vậy? Sao mà nhiều thế?"

"Chỉ là mấy bộ quần áo của nhà mình dành riêng cho hai ngày sắp tới thôi mà. Chút này thì nhằm nhò gì, ngày mai chị sẽ đi mua tiếp cho mà xem!"

Chút ấy hả? Mà chị ấy lại còn định mua thêm nữa hả trời? Mua cho lắm rồi gu ăn mặc thì có khá khẩm hơn tẹo nào đâu. Em nghĩ chị nên dành cái thời gian đó để mà tìm tòi phong cách ăn mặc của phụ nữ thì sẽ có ích hơn đó, chị Yukine à!

"Uhehe! Có cả mấy bộ mà anh Yuki thích luôn đó nha!"

"Anh trai của em đây thì trừ mấy bộ lòe loẹt ra thì bộ nào mà chẳng được."

Phải, tôi là một người đơn giản. Chỉ cần chúng không quá nổi bật giữa đám đông thì bộ quần áo nào cũng được, chẳng vấn đề gì. Cho nên trong chuyến đi này, chỉ trừ đồ lót ra thì hiện giờ tôi có đúng hai bộ quần áo phông duy nhất, không thèm mang theo đồ ngủ luôn. Tôi để cho họ tự do chọn đồ cho mình ngay trong chuyến đi này, chẳng sao. Và có vẻ họ cũng muốn vậy chứ chẳng cần phải đợi tôi nói ra thì phải...

"À đúng rồi! Nhân tiện Yukira nói luôn là gia đình mình hôm nay sẽ mặc áo giống nhau hết đó."

"Đúng vậy, cho em ấy xem đi Yukira. Chắc chắn Yukito sẽ rất thích cho mà xem!"

"Ahaha! Mẹ cũng mong chờ lắm đấy, Yukira à!"

Giống nhau à... cũng chẳng sao. Miễn là không quá lòe loẹt là được.

Yukira loay hoay cái túi của nó, lôi ra một cái áo phông mát mẻ màu trắng. Cũng chả có gì đặc sắc... Nhưng không, đó chính là sai lầm lớn nhất của tôi. Bởi vì...

"TADA!!! Ngạc nhiên chưa anh Yuki!!!" Yukira đứng dậy, giơ cao chiếc áo đó lên.

"Fufu! Mẹ thấy nó rất hợp với gia đình ta đó Yukira!"

"Sao nào Yukito! Vui chứ hả?"

"..."

Đập vào mắt tôi là một cái áo nằm trên đỉnh của sự trẻ con và xấu hổ. Chiếc áo phông được in chữ "TA-KA-HA-SHI" màu đỏ theo chiều dọc ở phía trước trung tâm. Và không dừng lại ở đó, đặc biệt là mặt sau của nó mới đáng chú ý nữa kìa. Một hình trái tim màu đỏ to đến mức chiếm chọn phần sau lưng áo luôn... Và hơn hết, bên trong nó còn có dòng chữ màu trắng "I LOVE MY FAMILY" nữa... Trời đất! Cái quái gì đây chứ?

Không nghĩ ngợi nhiều, tôi lập tức đứng dậy di chuyển hướng vào phòng của mình. Tôi nghĩ mình sẽ mặc tạm bộ đồ trẻ con hôm qua cũng được. Còn hơn là phải mặc cái thứ xấu hổ và trẻ con gấp một triệu lần như này. Tôi sẽ chết vì xấu hổ mất!!!

***

Và như các bạn thấy đấy, nó chính là nguyên nhân dẫn tới tình trạng tôi sắp sửa thăng thiên do bị Hắc Tuyết khóa cổ vừa rồi ấy. Suýt thì toi mạng chứ đùa.

Với cốc nước trên tay, cố gắng ổn định lại tinh thần, tôi uống nhẹ rồi đưa mắt về phía ba người họ.

Chị Yukine thì đang bực bội khoanh hai tay lại, ánh mắt hung dữ ấy vẫn cứ chằm chằm vào tôi. Bộ chị muốn ăn tươi nuốt sống em hay gì à? Cơ mà có ép em cũng vô ích, vì bây giờ Yukito này đã có nữ thần Hestia bảo vệ. Nên chị không thể ép em mặc cái áo xấu hổ đó được đâu, chị Yukine à!

Còn riêng con bé Yukira thì lại ghé sát vào mẹ Yukino, thì thầm to nhỏ cái gì đó. Không ổn rồi... mụ phù thủy này... Yukira hoàn toàn trên cơ chị Yukine về khoản mưu kế, về độ ranh ma của nó. Đáng ghét! Con bé lại định giở cái trò gì ra nữa đây? Nữ thần Hestia, xin người đừng để nó mê hoặc ạ!

Xong xuôi, đặt chiếc cốc xuống, mặc kệ cái ánh nhìn hung dữ ấy, tôi tiếp tục hướng về phòng của mình để thay đồ.

"Này, em định không mặc nó đấy hả Yukito? Chị và Yukira hôm qua đã phải rất vất vả mới tìm được cửa tiệm in áo đó."

Vậy ra hôm qua hai người họ không chỉ đi chơi thôi à... Thảo nào sáng nay lại ra ngoài sớm thế. Mặc dù biết bọn chị vất vả là vậy nhưng Yukito này vẫn sẽ mặc kệ. Không bao giờ đâu.

"Em sẽ không mặc nó đâu. Xấu hổ lắm!" Tôi quay người đáp trả.

"Nhưng nhìn mặt em lúc nào mà chả vậy? Chị có thấy em xấu hổ bao giờ đâu chứ?"

"Trông vậy thôi chứ em sẽ chết vì xấu hổ nếu mặc cái áo đó đấy."

Chị ác lắm đấy, chị Yukine!

"Chị nghi ngờ điều đó đấy! Không cần biết, thế giờ có chịu mặc hay không hả?" Vừa nói, chị Yukine vừa làm tư thế như kiểu sư tử rình mồi.

Khiếp!!! Bộ chị lại muốn khóa cổ em như ban nãy ấy hả? Lần này là em sẽ chết thật đó! Nữ thần Hestia ơi cứu con!!!

Cảm nhận được nguy hiểm, tôi lùi nhẹ một bước. Nhưng có điều... Yukira đã ngăn chị ấy lại?

"Thôi nào chị Yukine! Cứ bình tĩnh nghe em nói này."

Con bé ghé sát vào tai chị ấy, thì thầm cái gì đó...

"Ồ, được rồi! Vậy nhé Yukito! Bọn chị vào phòng thay quần áo trước đây, em cũng phải nhanh lên đấy."

"Chúc anh Yuki may mắn nha!"

Hai người họ bước qua tôi rồi chui vào phòng. Hừ, tưởng thế nào! Mà thôi, tôi nghĩ mình cũng phải nhanh nhảu lên vậy, sắp đến giờ khởi hành rồi.

Nhưng có điều, ngay khi tôi vừa bước được hai bước thì lại bị cản lại. Lần này là mẹ Yukino, bà ấy đang nắm vào cổ tay tôi, miệng thì cười khổ.

"Ahaha... Yukito này! Mẹ có chuyện muốn nhờ con một chút xíu á! Ahaha..."

"..."

Ưhhh... Đáng ghét! Ra đây là mưu kế của nó sao? Nữ thần Hestia... bị mê hoặc mất rồi...

***

Giờ là 8 giờ 32 phút.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, ba đứa tôi tiến về phía cửa phòng. Chị Yukine cùng Yukira hí hửng lao ra trước. Tôi thì khựng lại một nhịp, nói với mẹ Yukino, người mà đang đứng vẫy tay chào chúng tôi.

"Vậy bọn con đi đây, chiều Yukira sẽ gọi cho mẹ sau. À, nếu chán quá mẹ có thể sang phòng cô Miya chơi cũng được. Con nghĩ cô ấy không đi chơi nổi vào sáng nay đâu."

"Ừm, cảm ơn con nhé Yukito! Chúc mấy đứa đi chơi vui vẻ nhé!" Bà ấy mỉm cười dịu dàng.

"Vâng ạ!"

Mặc dù biết mẹ Yukino cũng đã khỏe lại nhiều rồi, nhưng để cho chắc, tôi vẫn muốn bà ấy nghỉ ngơi ở phòng vào buổi sáng này.

Tiến về phía cửa phòng, mở nhẹ, và trước mặt tôi đây là Hắc-Bạch Vô Thường... cộng thêm cả Miyuki nữa... Cậu ta cũng tham gia cùng với chúng tôi à?

"Làm gì mà lề mề vậy Yukito? Nhanh nhảu lên đi chứ."

Em chẳng mong chờ gì cái chuyến đi chơi ngày hôm nay đâu, chị Yukine à!

"Hehe! Nhìn anh Yuki bảnh trai lắm luôn á!"

Em thì tốt nhất nên im lặng đi, Yukira! Đồ phù thủy.

"A! Chào buổi sáng Yukito! Hôm nay tôi cũng sẽ đi cùng v... Fuu..."

Đáng ghét! Cậu không cần phải quay mặt đi rồi nhịn cười kiểu như vậy đâu. Trời đất! Tôi sẽ chết vì xấu hổ mất!!!

Yukira và chị Yukine thấy phản ứng của Miyuki như vậy thì cười khúc khích... Bộ họ đang đem tôi ra làm trò đùa đấy à? Không vui tẹo nào cả.

"Yukito này không phải là trò đùa của mấy người đâu nhé."

Cậu ta quay lại rồi lắc lắc đôi bàn tay, xin lỗi rối rít.

"X-xin lỗi! Tại tôi không ngờ cậu cũng chịu mặc chúng thôi...! Chứ tôi không có ý gì đâu, Yukito."

Phải, trớ trêu làm sao, tôi lại là người đang mặc cái áo xấu hổ cấp độ vũ trụ này. Chết tiệt! Con nhóc Yukira, nó làm tôi sôi máu lên mất. Bởi chính con bé là người đã thôi miên nữ thần Hestia, ép bà ấy phải bắt tôi mặc cái áo mà nó với chị Yukine hôm qua đã đặt trước đó. Nhìn mẹ Yukino với nét mặt kèm thêm giọng điệu như đang sắp sửa đến ngày tận thế như vậy... Tôi đành phải chịu thua thôi. Đúng là con sói xảo trá, trò gì cũng nghĩ ra được.

Chị Yukine cất lời thúc giục.

"Mà thôi, ta đi thôi Miyuki! Cả Yukito nữa, đừng có mà lề mề như vừa nãy đấy."

"À vâng, chị Yukine!"

Hai người bọn họ sao thân dữ vậy nhỉ?

"Ehehe, nay có cả chị Miyuki cùng anh Yuki đi cùng luôn. Hoan hô!!!" Con bé nhảy cẫng lên.

"Ahaha! Yukira công nhận rất dễ thương nha!"

"Ehehe!"

Này, cậu không nên để nó lừa dễ như vậy được chứ? Và cũng đừng có xoa đầu con bé đó nữa. Nó là phù thủy đó!

Bốn đứa tôi tiến về phía thang máy, taxi đã chờ sẵn ở dưới, chuẩn bị khởi hành đến khu vui chơi đầu tiên của ngày. Tưởng tượng đến cảnh mọi người cứ chằm chằm vào tôi thôi là đã đủ mệt rồi. Chết tiệt! Tất cả là tại cái áo lố bịch này...Vì chỉ có mỗi nó là có vấn đề thôi.

Quần âu màu nâu nhẹ, một đôi Nike trắng... Tôi còn định phối thêm cái áo phông trắng vào cho nó trông bình thường nhất có thể nữa, ấy thế mà... Chị Yukine và Yukira thì tôi đã quá quen rồi, vẫn là cái kiểu trẻ con ấy. Quần Short bò Jean nữ ngắn, túi đeo chéo và kèm thêm cả cái áo đó nữa. Nhưng cơ bản thì vẫn đẹp, bởi hai người đó thì mang cái gì mà chả đẹp cơ chứ.

Riêng về Miyuki... ừm, đúng là người theo trường phái thời trang có khác. Chiếc váy ngắn nhẹ màu xanh lam nhạt cùng chiếc áo thun trẻ trung năng động màu trắng. Khoác bên ngoài là một cái áo mỏng thời trang, kèm theo cả một chiếc túi đeo chéo nhỏ nữa. Tất cả chúng đều đang cộng hưởng với vẻ đẹp tuyệt trần của cậu ta... Đi cùng ba người họ thế này thì không hay tẹo nào... Thôi, nhắm mắt làm ngơ vậy.

Ngồi trên xe taxi, tôi chán nản dựa vào ghế, tay chống cằm ngoảnh mặt ra phía cửa kính. Chị Yukine cùng Yukira ngồi phía trước vẫn đang nghịch điện thoại, tôi với Miyuki ngồi sau, cậu ta mở lời.

"Lâu rồi tôi mới đi chơi cùng nhiều người như này... Mong chờ thật đấy!"

"Còn tôi thì nghĩ mình sẽ bị đau bụng khi vừa đến nơi đó."

Thấy vậy, Miyuki phản ứng mạnh hơn.

"Bộ cậu không thấy háo hức hay gì à? Ít ra thì cũng phải có tí động lực lên đi chứ."

"Động lực ấy hả... Cái áo này chính là "động lực" của tôi đó, cậu biết đấy."

Giọng Miyuki bỗng nhiên nhẹ hẳn xuống.

"Gia đình cậu quả là rất hạnh phúc nhỉ..."

"Cũng có thể coi là như vậy."

"Vậy à... Mà thôi, sắp tới ga tàu rồi này. Thú thật thì tôi cũng rất thích mấy nơi như công viên giải trí đó. Bởi... nó làm tôi nhớ lại những kỷ niệm đẹp nhất của mình..."

Giọng Miyuki lại trùng xuống, nhưng có điều lần này tôi cảm giác rằng cậu ta đang vui vẻ hơn lần trước thì phải. Có lẽ công viên giải trí là nơi chứa đựng những ký ức tốt đẹp của Miyuki. Còn về phần tôi thì thấy chẳng vui tẹo nào khi nhắc đến nó cả.

"Còn tôi thì ngược lại hoàn toàn đấy. Chẳng hay ho chút nào cả, chỉ toàn là điều kinh khủng thôi."

"Ahaha! Tôi biết mà...!"

Hử? Bộ cậu ta là thần thánh phương nào hay sao mà biết rõ tôi thế nhỉ? À, chắc là Miyuki cũng thuộc kiểu người sợ mấy cái trò ác quỷ đó đây mà. Ừm, Yukito này cũng khá đồng cảm với cậu đó!

"Uhhh... Không ổn rồi! Chị Miyuki đang tán tỉnh anh ấy kìa!"

Anh nghĩ em cần phải học lại môn Nhật Ngữ đấy, Yukira!

"T-tán tỉnh ấy hả? Chỉ là trò chuyện lúc thôi Yukira à...!"

Và cậu thì việc gì phải lúng túng đến mức vậy? A, ra là bị ghép với một tên nhạt nhẽo như tôi đây mà... Nếu mà như vậy thật thì phí của giời lắm.

"Quả thật... Cơ mà nếu là Miyuki thì chị ủng hộ hai tay luôn đó nha! Chỉ là chị sẽ hơi tiếc xíu xíu thôi á!"

Chị đang đùa em đấy hả?

"Ch-chị Yukine cũng đừng có trêu em như vậy chứ...!"

Vẫn giữ nguyên tư thế, tôi nhắc nhẹ hai con người đang ồn ào này.

"Sắp đến nơi rồi đó, quay về chỗ của hai người đi, đừng có thò đầu qua đây hóng hớt. Và cậu ta cũng không thích bị trêu như vậy đâu, biết chưa!"

"Ahaha..." Miyuki cười khổ. Còn chị Yukine thì vẻ mặt vui tươi, kéo cổ con bé Yukira đang nhăn nhó kia, lôi ngồi xuống lại ghế.

Mệt mỏi thật, chưa đến nơi mà đã như này rồi. Tự dưng lại ngoi đầu lên thành ghế làm gì không biết. Aaaa... tôi muốn về nhà!

Sau 30 phút kể từ lúc chúng tôi lên xe, taxi đã dừng, chúng tôi đã tới ga tàu điện Fuefuki. Quá trình soát vé xong xuôi, bước lên tàu, khoảng 10 phút nữa thì chuyến tàu đi từ Fuefuki đến Shin-Nishihara sẽ khởi hành.

Bốn người bọn tôi hiện đang ngồi đối diện với nhau, giờ là 9 giờ 7 phút. Với góc ngồi trong cùng, tiếp tục cái tư thế như khi trên taxi, hướng mắt về phía đằng xa bên trái, tôi có thể thấy núi Phú Sĩ qua chiếc cửa kính này đẹp và hùng vĩ tới nhường nào. Quả là chiếc "pudding vị socola sữa" khổng lồ có khác.

"À mà cô Miya đỡ chưa hả chị Miyuki?"

Con bé hướng ánh nhìn về phía Miyuki, tuy nhiên thì cậu ta dường như vẫn còn khá bực bội về chuyện đó thì phải.

"À, bà ấy vẫn còn chậm chạp lắm! Can cái tội uống cho lắm vào."

"Ahaha! Cỡ vậy thì sao có cửa đấu với chị được cơ chứ."

Thôi chị ơi! Cho em xin.

"Ơ, thế cô ấy có tự lo cho mình được không vậy nhỉ?" Yukira tỏ vẻ khó hiểu...

Xem ai đang nói kìa, 14 tuổi đầu mà làm như lớn lắm không bằng.

"Cô Miya là người lớn, không phải con nít như em đâu Yukira! Hơn nữa là anh cũng dặn mẹ qua đó chơi cho đỡ chán rồi. Em không cần phải lo!"

Tôi lập tức đáp trả lại nó. Con bé phồng má.

"Uhhh... Yukira không phải con nít đâu nha!"

"Ahaha... Cơ mà cảm ơn cậu nhé, Yukito!" Miyuki quay sang tôi.

Không đáp lại, tôi vẫn chăm chú ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Chẳng có gì to tát đến mức cậu ta phải cảm ơn tôi như vậy cả.

Và cứ thế, ba người họ trò chuyện vui vẻ với nhau. Còn tôi thì từ sáng tới giờ chả có tâm trạng đâu mà vui với chả vẻ cả. Bởi nơi Yukito này sắp đặt chân tới đây chính xác là vùng đất của quỷ dữ - Công viên giải trí Fuji-Q Highland - Nơi tập hợp các cỗ máy tra tấn tinh thần đối với những người giống tôi đây. Chết tiệt! Tôi sẽ không bao giờ leo lên mấy cái thứ kinh dị đó nữa đâu. Không bao giờ.

Với tốc độ nhanh đến chóng mặt của tàu điện, thoáng qua 15 phút thì chúng tôi đã tới nơi. Tiếp tục bắt xe taxi để hướng tới điểm du lịch đầu tiên trong ngày. Và cuối

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net