Chương mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh xuân tuổi trẻ.

Quãng thời gian tuyệt vời nhất của đời người, đẹp đẽ và chan chứa biết bao kỷ niệm thời mà ta có thể sống và làm việc theo ý mình muốn.

Nhiệt huyết và tận hưởng với thanh xuân của mình, hẳn là một việc làm đúng đắn. Không ai có thể phủ nhận được điều đó.

Và đặc biệt hơn là thanh xuân học đường, đây mới chính là cái mà người ta gọi là tuổi trẻ - Môi trường cao trung - Nơi lý tưởng nhất để ta có thể tận hưởng hai cái từ "thanh xuân" đó một cách trọn vẹn nhất.

Vậy, tại sao lại là cao trung mà không phải là môi trường học đường khác? Đơn giản thôi.

Sơ trung thì đa phần tâm hồn của chúng ta vẫn chưa đủ trưởng thành, nhận thức còn non trẻ mang thiên hướng vui chơi là nhiều. Còn riêng đại học thì chúng ta lại phải quá bận rộn để chuẩn bị hành trang vững chắc mà bước vào xã hội rồi. Thời gian đâu để mà tận hưởng thanh xuân học đường được cơ chứ. Vậy nên theo phương pháp loại trừ thì môi trường cao trung vẫn là nơi lý tưởng nhất để tận hưởng cái tuổi thanh xuân chốn học đường đó.

Bởi khi đấy, hầu hết mọi người đều đã đến tuổi biết suy nghĩ cho tương lai, biết hành động cho bản thân và những người mình yêu mến. Chắc vậy... Các mối quan hệ bạn bè, các hoạt động sôi nổi đậm chất tuổi trẻ học đường cũng được đẩy lên cao hơn bao giờ hết. Xin chào những con người dư thừa năng lượng!

Và đặc biệt hơn cả, thời cao trung, nó lại chính là khoảng thời gian mà các mối quan hệ tình cảm trai gái được đơm hoa kết trái. À, cái đó có thể xem là thanh xuân nở rộ nữa đấy! Đa phần thì mối tình đầu đều đến từ thời cao trung mà. Chỉ là vấn đề nó có nở rộ đẹp đẽ, mang sắc tím của tình yêu đầu đời như nhành hoa Tử Đinh Hương hay là lại nhanh chóng lụi tàn như màu cỏ úa mà thôi.

Tuyệt vời nhỉ? Thanh xuân học đường ấy?

Đúng là lố bịch.

Riêng về phần tôi - Takahashi Yukito này lại chẳng thấy nó thú vị như vậy một chút nào cả.

Với một tên u ám nhạt nhẽo luôn nép mình vào góc khuất ánh đèn xã hội như tôi đây thì thanh xuân tuổi trẻ thời học sinh... Tôi sẽ cho nó 100 điểm trên thang điểm là 10.000. Đấy là tôi còn nhẹ nhàng với hai cái từ "thanh xuân" đó lắm rồi đấy.

Không như những con người đang tận hưởng cuộc sống cao trung màu hồng của mình kia. Tôi hoàn toàn khác.

Đen, xám, nâu, tím than,... hay bất kể một màu tối nào đó có lẽ sẽ phù hợp với cuộc sống học đường của tôi chăng? Bởi tôi là một đứa u ám mà? Sai rồi. Để mà nói về gam màu miêu tả cuộc sống học đường của tôi thì nó sẽ là...

Vô sắc.

Không hề sai, cá nhân tôi cảm thấy điều đó rất hợp với một con người tầm thường như tôi đây - Hoàn toàn nhạt nhẽo và vô vị, và cả u ám nữa. Quá chuẩn luôn ấy chứ! Vô sắc muôn năm!!!

Nghĩ về cuộc sống cao trung "trong mộng" mà tôi sắp đặt chân vào đó ấy, tôi gào thét.

Aaaa!!! Con muốn trở thành một cái bóng mờ nhạt tại chốn thanh xuân học đường sặc sỡ sắc màu đó!!! Chúa có nghe thấy lời thỉnh cầu của con không vậy? Nó chói lóa quá... và còn phiền phức nữa.

Một con người siêu cấp hướng nội như tôi sẽ bị bóp nghẹt bởi chính cái thanh xuân học đường ngớ ngẩn của mình mất. Yukito này sẽ chết bởi mấy con người thừa năng lượng đó mất!!!

"Tuổi thanh xuân là sự giả dối. Nó chẳng là gì ngoài sự tà ác" à... Đúng là một tên tiêu cực!

Nhưng mà cá nhân tôi thì cũng không hề ghét câu vừa rồi của cậu đâu, Hachiman à!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net