Chương 17:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thân ái~ tặng chương này  cho A.M.Yang~ Kha Ngạn Tịch ~ và các bạn còn theo dõi truyện mình đến giờ

___¤___ Em không còn là cô gái mang hài đỏ
                Bỏ cả thế giới nhỏ để yêu anh
                Em bây giờ là cô gái mang hài xanh
                Tuy mỏng manh nhưng không còn xem anh là tất cả!
___¤___


Sau khi hoàn tất các thủ tục kiểm tra, Tiểu Chu dưới sự giúp đỡ của Mặc Mặc ra khỏi bệnh viện. Tất nhiên, quý ông galăng nào đó vẫn kiêm luôn trọng trách tái xế chở hai người về khu kí túc xá mặc cho sự phản đối có lí do chính đáng của mỗ nữ thất bại nào đó và không chính đáng của một Tiểu Trư hám trai.


Rời xe,Tiểu Chu còn mong ngóng cảm ơn một cách. rất. chân. thành để tỏ lòng biết ơn vô hạn, còn Mặc Mặc thân ái của chúng ta thì sao? Ngoài việc nói cảm ơn rồi cười rồi nhìn hành động của Tiểu Chu rồi quay qua nhìn người kia, nụ cười trên môi ngày càng có tình trạng méo mó. Rốt cục, giới hạn bị đẩy lên đỉnh điểm," Chúng tôi thật sự rất cảm ơn anh vì giúp đỡ, nhưng hiện tại bạn tôi cần nghỉ ngơi, còn về số tiền kia, khi có dịp, tôi nhất định sẽ trả anh." Cánh tay quyết tâm kéo Tiểu Chu ra khỏi trong tình trạnh sung sướng quên trời quên đất vì được tiếp xúc với sinh-vật -thần -kỳ-nọ .(Tác giả: *lau mồ hôi-ing* ai giống như cô Trư ko? Điểm danh!!) Thật tức chết cô mà! Nếu cô không ngăn lại, chắc miệng của cô sắp mỏi đến mức không nhếch lên được miếng nào đâu!

Người trong xe thông qua màn kính mở ra một nửa thấy rõ vẻ bất đắc dĩ cùng phẫn nộ của ai đó, vui vẻ nhướn mày một cái, giọng nói nhẹ nhàng trầm bổng :" Không cần vội, bao giờ em trả tôi cũng được." Nhìn khuôn mặt bi phẫn của cô, ánh mắt thâm thuý sâu thẳm như đại đương của anh chớp một cái như muốn thu vào trong đáy mắt biểu tình đáng yêu đó khảm vào trong tâm. Thực sự rất giống lúc đó...

Nhấn chân ga một cái, chiếc xe Maybach sang trọng lao đi khỏi khu kí túc xá, dẫn đến sự chú ý của không ít người, bỏ lại hai người còn ngẩn tò te đứng bên vệ đường.


****************

Trên dãy hành lang về phòng kí túc, "A! Cậu thấy không Mặc Mặc? Người giúp chúng ta là một người vô cùng...ừm..nói sao nhỉ, phong độ, khuôn mặt vô cùng đẹp trai, lại rất quý phái, thân hình rất chuẩn, còn có rất nam tính nữa nha! Aaa! Tóm lại là một Kim quy chính hãng bị tuyệt chủng trong truyền thuyết a! Xem ra còn hơn hội trưởng đại nhân nữa a!" Tiểu Chu bị vẻ ngoài của người nọ mê hoặc đến mức kích động không tiếc đem tất cả ngôn ngữ tốt đẹp hoành tráng đó dán lên lưng người nọ. Vẻ mặt hăng say hứng khởi không thôi của Tiểu Chu làm Mặc Mặc cảm thấy, so với tưởng tượng của mình, quá trình kén cá chọn canh*( ý chị là tuyển chọn chồng í mà ^^) của cô nàng lại khó thêm rồi! Khi nghe câu cuối của Tiểu Chu, trong lòng cô bỗng nhói lên một nhịp, bước chân cũng chậm lại, nhận ra hành vi lạ kỳ này của Mặc Mặc,Tiểu Chu đang kể lể hăng say phải ngừng lại, vuốt vuốt trán đổ mồ hôi của mình rồi nhìn cô, hỏi: "Này, Mặc Mặc, sao đi chậm thế? Cậu nãy giờ có nghe mình nói gì không vậy?"

"Có, có nghe mà, người đó rất tốt, rất đẹp đúng không? Biết rồi mà, thôi nhanh về phòng mà lo nghỉ ngơi đi." Cô cố gắng trấn định sự hỗn loạn trong lòng, né tránh ánh mắt của Tiểu Chu vì cô biết,nhất định hiện tại khuôn mặt cô rất khó coi. Bước chân đồng thời bước nhanh hơn, làm Tiểu Chu phía sau không kịp phản ứng kêu gọi đất trời.

Cô cười nhạo mình một tiếng, đã cố quên rồi, sao lại để bản thân chìm vào trong nỗi đau do hồi ức tạo ra?

***************

Trong phòng kí túc 205 giờ đây nhốn nháo, ồn ào hơn kể từ khi hai người bước vào. Nguyên nhân là do đâu? Do ai? ('3')

Không thể không phủ nhận, Tiểu Chu là một "trung tâm tin tức" cung cấp mọi thông tin rất tốt cho mọi người. Nhưng nó không đồng nghĩa với việc cô nàng này muốn lấn sân sang ngành Sân khấu điện ảnh chứ? Vậy thì ai nói giúp cô biết cái người có cái chân bị băng bó đang quấn chăn lại, giả vờ đóng vai làm bạch mã hoàng tử cúi người xuống đỡ lấy mỹ nhân - một cái gối ôm, miệng thao thao bất tuyệt kể về câu chuyện vừa rồi, còn không quên dặm mắm dặm muối vào khiến hình tượng hoàng tử đó như vị thần rực sáng trong lòng thiếu nữ đang tư xuân.

"Chàng trai đỡ cô gái từ từ ngồi dậy, ánh mắt vô cùng quan tâm hỏi han cô gái...." Hai bên Gia An và Nhĩ Lam thì xem một màn biểu diễn cùng lời thoại rất mang tính chất cổ tích này của Tiểu Chu thì có chút thích thú. Đột nhiên, giọng kể bất ngờ đổi vai, Tiểu Chu chỉ tay về phía cô, người từ nãy giờ đau đầu muốn chết vì câu chuyện tam sao thất bản này của Tiểu Chu, "Mặc Mặc chính là người nói chuyện với anh ta nhiều nhất, trong lúc mình ngồi chờ bác sĩ băng bó."

Gì nữa đây? Sao lôi cả người vô tội vào luôn vậy? An Mặc Mặc trừng mắt nhìn Tiểu Chu, biết mình trốn không xong trước sáu con mắt chăm chú nóng bỏng của ba người kia, cuối cùng đành vẫy cờ trắng mà đầu hàng.

Đêm nay, dưới cả bầu trời đen thẳm như bức gương phản chiếu tâm hồn, đính lên đó là hàng vạn viên kim cương sáng lung linh, kỳ ảo kia, khu kí túc xá bình yên chìm vào bóng đêm, phòng 205, tràn đầy ánh sáng cùng tiếng cười, đâu đó vẫn vang lên khe khẽ vài tiếng trêu chọc và tiếng thở dài bất đắc dĩ.


Tác giả: hú hú, bạn yêu nào mến mình thì vote cho mình đi nào ~ yêu~ *tung bông*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net