chap 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dựa theo sự hướng dẫn của Kang Doo, Jeong Hyeon cuối cùng cũng đã an toàn quay trở lại phòng ngủ của mình. Phía sau nhà kho lúc này đang náo loạn, xôn xao, người người hò hét nhau cùng lao vào dập lửa.

Nghĩ lại toàn bộ sự việc xảy ra khi nãy, tâm trạng của Jeong Hyeon vẫn có chút hoảng loạn. Nếu Kang Doo không tới kịp, có lẽ cô đã trở thành một cái xác cháy xém, khô đét mất rồi.

Nhắc đến Kang Doo, Jeong Hyeon càng thêm trăm phần nghi vấn. Vì sao anh lại có mặt đúng lúc cô đang gặp nguy hiểm để ra tay cứu giúp chứ? Và kẻ đã rắp tâm muốn thiêu sống cô là ai kia? Y và gã đàn ông lén lút vào phòng của cô, phải chăng là cùng một người?

Hàng loạt câu hỏi khó khăn liên tiếp xuất hiện trong đầu của Jeong Hyeon, làm cho đầu óc cô hết sức rối bời. Vì đề phòng Lão Kim nghi ngờ mình, Jeong Hyeon vội vàng thay một chiếc váy ngủ mới, sau đó chui lại vào chăn, nằm yên lặng không nhúc nhích.

Cộc... cộc...

- Jeong Hyeon, con đã ngủ chưa?

Phía ngoài cửa, Yeong Choi đưa tay gõ nhẹ, miệng thỉnh thoảng còn ngáp vài cái. Là ông lão Kim bắt bà đến phòng Jeong Hyeon để kiểm tra cô, quan sát xem cô có mặt ở nhà kho hay không?

Cạch!

Cánh cửa được mở ra. Jeong Hyeon với mái tóc rối bù, gương mặt ngái ngủ nhìn Yeong Choi, khẽ vươn vai một chút:

- Dạ, phu nhân. Con đã ngủ được một giấc. Người đến tìm con có chuyện gì hay sao?

Nhìn bộ dạng mệt mỏi này của cô, Yeong Choi liền gật đầu đầy mãn nguyện.

- Ồ, không có gì cả. Tiện đi ngang qua đây nên dì muốn hỏi thăm con một chút. À, nhà kho bị kẻ gian châm lửa đốt cháy, gia nhân đang ra sức dập lửa. Con đừng nên qua đó kẻo nguy hiểm.

Dứt lời, Yeong Choi liền xoay lưng rời đi. Ngay khi bóng dáng bà khuất sau hành lang, Jeong Hyeon mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô đóng chặt cửa phòng, lên giường kéo chăn che nửa khuôn mặt. Ngoài trời cũng đã gần sáng, cô không ngủ thêm được nữa. Jeong Hyeon hết xoay bên nọ sang bên kia, cứ mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh Lee Min Jong lại hiện về trong trí nhớ của cô. Jeong Hyeon không hiểu, mỗi khi nhớ lại gương mặt ấy, trong lòng cô chợt cảm thấy thân quen đến kỳ lạ.

Sáng sớm hôm sau, Jeong Hyeon dọn dẹp lại phòng, bình thản bước xuống dưới lầu. Ông lão Kim đã ngồi trịnh trọng trên ghế, bên cạnh còn có Kang Doo và Yeong Choi phu nhân. Vừa trông thấy cô, ánh mắt của Kang Doo đã có chút đổi khác.

Anh nhanh nhẹn mở miệng bắt chuyện:

- Thì ra đây là em dâu út. Chào em, anh là Kim Kang Doo.

Jeong Hyeon cũng hiểu ngay ra ý đồ của anh, bèn cúi chào đáp lễ:

- Em là Jeong Hyeon. Nghe danh anh đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt!

Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, ông Kim hoàn toàn không phát hiện ra bất kỳ một chút sơ hở nào cả.

- Mẹ kiếp! Kang Doo, con phải tìm ra bằng được kẻ nào dám đốt cháy nhà kho cho cha. Cha mà tóm được hắn, đừng hòng cha để hắn sống sót!

Ông lão Kim tức đến run người, đưa tay đập mạnh xuống bàn mà mắng nhiếc.

Jeong Hyeon còn ở lại thêm một chút nữa, sau đó bèn đứng dậy xin phép ra về.

Trước khi cô rời đi, Kang Doo bèn bước theo cô ra phía hầm đỗ xe, hai tay khoanh trước ngực mà cười cười nói:

- Khi nào Taehyung trở về, mời hai vợ chồng em cùng nhau dùng bữa.

- Vâng. Em cảm ơn anh! Em sẽ gửi lời tới Taehyung!

Jeong Hyeon nở nụ cười dịu dàng, đoạn đóng cửa xe, nhanh chóng phóng ra khỏi biệt thự.

Kang Doo còn nhìn theo bóng xe của cô một lúc, sau đó mới quay trở lại sảnh chính.

Tin tức về vụ cháy nhà kho của biệt thự rất nhanh đã truyền tới tai của Kim Taehyung. Jeong Hyeon vừa mới bước lên phòng cưới, điện thoại đã reo inh ỏi.

Đầu dây bên kia, giọng nói trầm khàn pha chút sốt sắng của anh vang lên giòn giã:

- Hyeon bé bỏng của tôi, nói đi, vụ cháy nhà kho lần này có phải do em gây ra hay không?

Nghe anh hỏi, Jeong Hyeon vẫn vô cùng bình thản, chỉ ung dung lạnh lùng mà đáp:

- Tôi chỉ thay anh làm một người con có hiếu. Còn nhà kho kia ư, anh nghĩ tôi có đủ hứng thú để tự tay châm lửa, thiêu đốt à?

Trầm ngâm một lúc, Kim Taehyung mới nói tiếp:

- Tôi biết thế nào được. Với tính cách dở hơi của em, cũng có khả năng lắm chứ!

Những lời châm chọc của Kim Taehyung khiến Jeong Hyeon vô thức bật cười. Cái gã này, ngoại trừ những lúc lạnh lùng, băng lãnh ra, nhiều khi anh cũng tếu táo vô cùng.

Kim Taehyung toan cúp máy, Jeong Hyeon chợt nhớ ra cô còn có điều muốn hỏi anh, liền vội vàng ngăn lại:

- Khoan đã... Tôi... tôi có điều này muốn hỏi anh!

Lời chưa thốt ra mà hai má Jeong Hyeon đã đỏ bừng bừng. Cô hít sâu một hơi hòng lấy lại can đảm, ngay sau đó mới dũng cảm nói tiếp:

- Trên... à ừm... trên... mông...

Sự ấp úng, lấp lửng của cô khiến Kim Taehyung có chút khó chịu. Anh mở miệng châm chọc:

- Kìa... Em muốn nói là em đang thèm tôi, em khao khát và ham muốn tôi ư? Có phải lúc này em đang tưởng tượng ra cảnh được tôi âu yếm, vuốt ve toàn bộ cơ thể, phải không thưa phu nhân yêu quý?!

- Kim Taehyung bỉ ổi, vô liêm sỉ!

Jeong Hyeon hét ầm lên trong điện thoại, sau đó bực bội cúp máy.

Chỉ còn ba ngày nữa, Kim Taehyung sẽ từ Anh quốc quay trở về. Việc học của Jeong Hyeon gần như gác lại toàn bộ. Kim Taehyung cấm cô được bước chân đến trường học, ép Jeong Hyeon phải ở nhà tĩnh dưỡng.

Vương quốc Anh, phòng Tổng thống...

- Tổng thống A.P. Bencarin, hiện tại ông thấy sức khỏe của mình thế nào rồi?

Tấm lưng rộng lớn, cứng rắn, pha chút băng khốc của người đàn ông càng trở nên hoàn hảo hơn dưới lớp đèn tinh xảo ấm áp.

Anh nghiêng nghiêng đầu, hai chân vắt chéo lên nhau, tư thế cao ngạo mà lãnh khốc, đang phóng tầm mắt sắc bén của mình về phía Bencarin.

- Cảm ơn Thống Đốc! Nhờ có sự giúp đỡ tận tình của ngài mà hoàng gia mới kịp thời phát hiện ra nội gián, thành công xử đẹp chúng.

Marianne đứng bên cạnh, yêu kiều trong bộ váy hoa màu tím cũng nở nụ cười mãn nguyện. Kim Taehyung chỉ mất đúng hai ngày trời liền phát hiện ra kẻ đứng sau toàn bộ vụ ám sát các thành viên trong gia tộc A. P và kẻ đã gửi thư uy hiếp Bencarin là cùng một người. Đó chính là A. P Luximan, chú ruột của tổng thống Bencarin.

Người thân ngấm ngầm phản bội, sẵn sàng bắt tay với các thế lực thù địch hòng tiêu diệt toàn bộ uy quyền và danh dự của ông Bencarin, đây quả thực là một điều xấu hổ đáng lên án.

Thân là chú ruột của ông, thế nhưng Luximan lại có thể ra tay tàn nhẫn đến như vậy, tính người trong đầu lão ta đã hoàn toàn bị hủy hoại nghiêm trọng, thối nát đến cực điểm.

Mặc dù A. P. Bencarin không lỡ, thế nhưng để trừng phạt thích đáng người chú tàn độc của mình, ông vẫn quyết định tống cổ lão ta vào ngục, chờ đợi phán xét cuối cùng của tòa án tối cao.

- Ngài Kim, ngài sẽ rời đi ngay bây giờ sao?

Ông Bencarin lưu luyến cất giọng hỏi. Mặc dù Kim Taehyung đã thông báo với Jeong Hyeon rằng phải ba ngày nữa anh mới trở về, thế nhưng, anh lại quyết định bay về trước, thâm tâm muốn tạo bất ngờ cho cô.

Kim Taehyung đứng dậy, bắt tay cùng Bencarin, cười cười đáp:

- Phải! Tôi đã xa vợ tôi quá năm ngày rồi. Ông cũng biết đấy, đàn ông chúng ta thiếu mùi vợ ắt sẽ khổ sở đến nhường nào!

Lời nói nửa đùa nửa thật của Kim Taehyung khiến mọi người cùng nhau cười ồ. Marianne không quên chọc ghẹo:

- Thống Đốc tối cao của lực lượng quân đội liên quốc gia nổi tiếng tàn bạo là thế, vậy mà sau khi lấy vợ lại thay đổi hoàn toàn. Ngài Kim, tôi thiết nghĩ chị Oh quả thật khéo thu phục hổ dữ đấy!

Trước khi lên máy bay, Kim Taehyung cùng Wook seol còn ghé qua một vài shop thời trang nổi tiếng tại Anh quốc một chút.

- Này, Wook seol, cậu nghĩ Jeong Hyeon sẽ hợp với bộ đồ như thế nào nhỉ?

Đứng trước cửa hàng thời trang Most Lip nổi tiếng bậc nhất trong trung tâm thành phố, Kim Taehyung có phần thắc mắc, bàn tay không ngừng vuốt vuốt cằm. Mặc dù Wook seol chỉ muốn ôm bụng mà lăn ra đất cười ngặt nghẽo, thế nhưng anh vẫn hiểu cái mạng nhỏ của mình đáng giá bao nhiêu.

Chọc giận Kim Taehyung khác nào tự chui đầu vào hang cọp!

Nhân viên shop đồng loạt cúi đầu chào Kim Taehyung, đoạn dạt sang hai bên, cung kính nhìn anh.

- Trông vị khách này rất quen!

Một nhân viên quay sang người bên cạnh, nghi hoặc cất giọng hỏi bằng thứ tiếng anh bản xứ. Người kia đã nhận ra Kim Taehyung, giọng nói có chút mất bình tĩnh, run run đáp:

- Cậu không nhận ra ư? Ngài ấy chính là Kim Taehyung- Thống Đốc quân đầu tiên trong lực lượng quân đội liên quốc gia, đứng đầu điều hành hơn hai mươi vạn quân sĩ đến từ khắp các nước đấy ạ!

Ực!

Những nhân viên còn lại đồng loạt nuốt một ngụm bước bọt. Danh tiếng bậc nhất tuyệt đối của Kim Taehyung không ai là không biết. Hôm nay họ được tận mắt gặp anh bằng xương bằng thịt, đây quả thực là một niềm vinh hạnh cực kỳ lớn.

- Thưa ngài, ngài muốn chọn váy theo phong cách cổ điển, hiện đại hay cá tính?

Quản lý cửa hàng lễ phép hỏi anh. Kim Taehyung suy nghĩ một chút, đoạn đáp gọn lỏn:

- Đem hết chỗ quần áo đẹp nhất ra đây cho tôi!

Quản lý mắt chữ O, miệng chữ A, không tin vào những gì tai mình nghe thấy. Mãi một lúc sau, cô mới lấy lại bình tĩnh, vội vàng ra hiệu cho nhân viên đem tới. Khoảng chừng hơn hai trăm bộ váy, quần áo tuyệt đẹp, đều là hàng hiệu của các hãng CHANEL, LOUIS VUITTON,... nhanh chóng được bày ra trước mặt Kim Taehyung.

Bộ nào anh cũng rất ưng. Bởi vậy, không cần suy nghĩ nhiều, Kim Taehyung trực tiếp tuyên bố:

- Gói lại cho tôi toàn bộ chỗ quần áo này!

Lại thêm một cú sốc lớn nữa đối với hết thảy những người đang có mặt ở đây. Vị khách tối thượng này lại quyết định mua liền lúc hai trăm bộ quần áo hàng hiệu độc nhất chỉ trong vòng hai giây suy nghĩ.

Thật sự khủng bố!

Đương nhiên, người khổ nhất vẫn là Wook seol. Do số lượng quần áo quá nhiều, anh không thể tự mình chuyển hết về được, ngay cả chiếc Lanrover cũng không đủ chỗ chứa. Bởi vậy, Marianne đành phải cử thêm năm chiếc siêu xe hạng sang tới phụ Wook seol chở về, xếp ngay ngắn trên máy bay.

Đúng lúc đi qua quầy bán đồ lót nữ, hai mắt Kim Taehyung chợt sáng rực.

- Quản lý, quầy đồ lót này chứa tất cả bao nhiêu bộ?

- Dạ... dạ... Một trăm tám mươi hai bộ đồ lót, được thiết kế độc đáo và chất lượng vải thuộc hạng bậc nhất, xuất xứ toàn bộ từ DIOR và HERMÈS.

- Đóng gói toàn bộ lại cho tôi!

Kim Taehyung phẩy tay, trực tiếp yêu cầu.

Toàn bộ nhân viên lập tức choáng váng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net