Chủ thần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một con bạch tuộc chân tròn, có đôi sừng của linh dương, đôi mắt nó to tròn đáng yêu tựa dạ minh châu, quanh thân nó toả tiên khí màu xanh, đây chính là chân thân của Lam Minh Vũ Tiên.

Mang trên đôi sừng của bản thân là vòng hoa mới được chính mình kết, vui vẻ mà bay nhảy đến gần một người đang ngồi giữa cánh đồng hoa phía trước.

Không muốn ngài ấy phát hiện ra mình đang đến gần, nên y lẩn mình trong muôn hoa tiến gần đến rồi hù ngài ấy một cái khiến vị thần ấy giật mình, ngài đây chính là Vu Sương Hoa Thần, chủ thần của Tiểu Thiên Vũ Trụ này.

Vu Sương Hoa Thần véo má chân thân của Lam Minh Vũ Tiên lắc qua lắc lại đầu y cưng chiều nói: "Chán sống rồi hả. Lỡ khi nãy ta giật mình, vung tay quá trán làm rơi bốn viên xá lợi hỗn độn này thì phải làm sao?"

Lời nói có vẻ trách cứ nhưng thực chất lại chỉ muốn trêu chọc bạch tuộc nhỏ này một chút, ai ngờ nhóc nhiều chân này vậy mà coi đó là thật, nên buồn bã rũ sừng tự trách khiến vòng hoa trên đầu rơi xuống.

Vu Sương Hoa Thần thấy vậy buồn cười thả tay ra đoạn nói: "Không cần thấy tự trách nữa, dù sao nó cũng không thể bị rơi xuống được, bởi vốn dĩ mấy viên trên tay ta chỉ là ảo ảnh thôi, còn chúng đang ở đâu đó trong tiểu thiên vũ trụ này hút tinh hoa, cùng cảm xúc sinh linh."

Đôi mắt to của Lam Minh Vũ Tiên nhìn vào những viên xá lợi hỗn độn đang bay lơ lửng trong lòng tay Vu Sương Hoa Thần đoạn hỏi: "Những viên xá lợi hỗn độn này là gì vậy?"

Vu Sương Hoa Thần nhìn vào những viên xá lợi hỗn độn này đoạn nói: "Chúng là hy vọng để tiểu thiên vũ trụ này của ta diệt vong."

"Diệt vong?", Lam Minh Vũ Tiên tròn mắt không hiểu, lại thêm kinh động khi nghe hai chữ "Diệt vong." nên bất giác mà nhắc lại hai chữ này.

Vu Sương Hoa Thần mỉm cười gật đầu: "Đúng, vạn vật không có thứ gì là tồn tại mãi mãi, rồi đến một lúc nào đó mọi thứ sẽ trở về cát bụi. Nhưng diệt vong không có nghĩa là kết thúc."

"Là như thế nào?", Lam Minh Vũ Tiên nhíu mày nghe không hiểu gì hết.

Vu Sương Hoa Thần biết là y nghe không hiểu, liền đặt bốn viên xá lợi hỗn độn này trước tầm mắt của y.

Bốn viên xá lợi hỗn độn này quay tròn tạo ra những vân tiên uốn lượn đẹp mắt, chúng mở ra trước mắt Lam Minh Vũ Tiên là cả một không gian trống rỗng.

Lam Minh Vũ Tiên lại không hiểu rốt cuộc là Vu Sương Hoa Thần muốn cho bản thân xem cái gì?

Vu Sương Hoa Thần nhìn y ngơ ngác mà nở một nụ cười nhẹ giải thích: "Ngươi thấy đấy, trống rỗng phải không. Ban đầu khi vạn vật chưa xuất hiện thì sẽ là nơi trống rỗng như ngươi đang thấy."

Ngài đưa tay ra chạm nhẹ vào không gian trống rỗng ấy: "Nhưng khi có những hạt bụi đầu tiên xuất hiện trong không gian trống rỗng này thì chúng chính là những vật thể đầu tiên ở nơi đây."

"Ý ngài là vạn vật đều có khởi nguyên là cát bụi?", Lam Minh Vũ Tiên nhìn vào mắt Vu Sương Hoa Thần nói.

Vu Sương Hoa Thần mỉm cười đáp: "Phải."

Nghe vậy, y nghiêng đầu nhỏ nhìn nữ nhân kia: "Vậy ta cũng được sinh ra từ cát bụi sao?"

Nàng nghe vậy không nói chỉ cười, thấy Lam Minh Vũ Tiên nhìn mình, muốn nghe giải thích câu nói "Hy vọng tiểu thiên vũ trụ này diệt vong". Vu Sương Hoa Thần tạm thời chưa biết nên nói sao, trầm ngâm đôi chút.

Chủ thần nhướn mày nghĩ có thể nói y sẽ hiểu, mà không hiểu được cũng không sao, sau này tự y dần giác ngộ ra cũng được. Bởi thế giới thâm sâu khó lường, hiểu càng nhiều, biết càng sâu chỉ thêm nhiều phiền não.

Ngài nói: "Khi những hạt bụi này kết tinh càng nhiều, chúng sẽ tạo ra những thứ vật chất đầu tiên. Mới đầu chỉ là một viên đá, sau trở thành một thiên thạch. Càng nhiều càng nhiều, thì trở thành một hành tinh, một tinh hệ, một thiên hà, một vũ trụ, rồi thành tiểu thiên vũ trụ, đến trung thiên vũ trụ, đại thiên vũ trụ rồi tam đại thiên vũ trụ. Nhưng dù phát triển đến đâu, thì vạn vật cũng sẽ có ngày đi đến bước đường diệt vong rồi lại khởi sinh. Minh chứng cho việc không có gì là tồn tại mãi mãi. Ngươi nhìn ngôi sao này đi."

Chủ thần chỉ tay vào khối cát đã tụ lại thành một ngôi sao lại nói tiếp: "Toả sáng, nhưng đến một lúc nào đó, nó cũng vụt tắt đi ánh sáng này và tan rã thành cát bụi để một vật thể mới được sinh ra đời. Vạn vật càng nhỏ bé mềm yếu thì tuổi thọ càng ngắn. Nếu tiểu thiên vũ trụ này không to lớn và phát triển tiếp để lớn mạnh hơn thì cũng sẽ phải trở về cát bụi từ con số không, chứ không phải diệt vong để khởi tạo trạng thái lớn hơn."

Nghe rất nhiều, nhưng ấn tượng đọng lại trong đầu Lam Minh Vũ Tiên chỉ có câu chuyện tiểu thiên vũ trụ này sẽ phải diệt vong.

Y tròn mắt hỏi: "Trở về cát bụi sao? Tiểu thiên vũ trụ này sao? Vậy chúng ta không phải cũng sẽ diệt vong theo sao?", điều đó thật sự khiến Lam Minh Vũ Tiên kinh động.

"Phải.", chủ thần từ tốn đáp tiếp: "Nhưng ta cũng vừa nói, diệt vong chưa phải là kết thúc, diệt vong là khởi đầu. Chúng ta cần diệt vong để tạo ra khởi đầu mới lớn mạnh hơn."

Y lo lắng hỏi: "Nhưng nếu thế thì chủ thần, ngài phải làm sao? Không phải tiểu thiên vũ trụ này là chân thân của người hoá thành sao?"

Vu Sương Hoa Thần mỉm cười đáp: "Đúng.", ngài ngẩng đầu lên nhìn trời trong mây trắng rồi khua tay làm lộ ra cả thiên hà rộng lớn, nhẹ nhàng nói: "Đây quả là chân thân của ta hoá thành, nhưng không phải tất cả, ở đây còn có chân thân của các vị thần tiên đã niết bàn khác hoá thành trong tiểu thiên vũ trụ này. Vả lại, chỉ cần thánh tủy, thần tủy của ta và các vị thần tiên đã niết bàn này không biến mất, không bị tiêu diệt, thì vũ trụ này ắt sẽ khởi sinh. Chúng là trái tim vận mệnh của vũ trụ này."

Y hiểu những điều này rồi, nhưng: "Niết bàn?", là gì vậy?

"Niết bàn là một trạng thái trước khi trở thành cát bụi của các vị thần tiên khi đã hết thọ hưởng.", chủ thần đáp.

Vu Sương Hoa Thần nói tiếp: "Ta đã từng niết bàn, và hoá mình thành tiểu thiên vũ trụ này, nhưng không phải mới đầu niết bàn đã hoá được ra cả một tiểu thiên vũ trụ, mà ta đã phải trải qua vô số lần diệt vong. Khi là một ngôi sao bị diệt vong, rồi là một thiên hà bị diệt vong. Sau là một vũ trụ bị diệt vong, và giờ là tiểu thiên vũ trụ này cũng sắp phải diệt vong."

Lam Minh Vũ Tiên tiếp tục hỏi: "Vậy nên ngài mới nói diệt vong chưa phải là kết thúc, mà là khởi sinh cho một cái lớn hơn được sinh ra?"

"Đúng vậy.", ngài gật đầu: "Đây là quy luật bất biến của vạn vật, ta không thể thay đổi nó. Ta cũng không có quyền can dự vào những chuyện xảy ra trong tiểu thiên vũ trụ này. Nhưng có một tiểu thiên vũ trụ khác muốn đâm vào tiểu thiên vũ trụ của ta để xác nhập, điều này chắc chắn là không có gì tốt đẹp cả. Bởi vì một khi hai tiểu thiên vũ trụ tương đương đâm vào nhau sẽ có thể hủy diệt lẫn nhau để tạo ra trung thiên vũ trụ, cả ta và chủ thần của tiểu thiên vũ trụ kia đều sẽ vĩnh viễn bị diệt vong, trở về con số không và trung thiên vũ trụ khi mới hình thành sẽ có vị chủ thần khác đến thay thế. Ta không muốn bản thân chết sớm như vậy. Ta vẫn muốn nhìn ngắm tiểu thiên vũ trụ của ta. Và người kia cũng vậy. Không ai muốn bản thân phải chết cả, nhưng số mệnh là vậy, bọn ta chắc chắn sẽ đâm vào nhau."

"Vậy không có cách nào sao?", Lam Minh Vũ Tiên nhíu mày.

Chủ thần đáp lời ngay: "Có chứ. Nhưng sẽ hơi tốn sức đấy. Đó chính là tiểu thiên vũ trụ này của ta trở thành trung thiên vũ trụ trước khi ta và người kia đâm vào nhau. Nhưng cũng phải trước khi tiểu thiên vũ trụ của người kia cũng quá độ lên trung thiên vũ trụ."

"Vậy nên bốn viên xá lợi hỗn độn này mới là hy vọng diệt vong sao?", y nhìn vào bốn viên xá lợi hỗn độn đang bay lơ lửng đó.

Vu Sương Hoa Thần gật đầu đáp: "Đúng vậy. Chúng được rút ra từ thánh tủy của ta. Tuy rằng ta đã niết bàn, nhưng thánh tủy là thứ đi theo ta đến chân trời góc bể, nơi mà ta chuyển sinh. Chỉ khi ta làm mất nó, thì nó mới không còn. Chính vì vậy bốn viên xá lợi hỗn độn này rất nguy hiểm, chúng có thể làm diệt vong cả tiểu thiên vũ trụ này. Đợi ta tích đủ cảm xúc trong nhân gian, ta sẽ ném bốn viên xá lợi hỗn độn này xuống Thượng giới để nó tự sinh tự diệt, và trải đủ vui, buồn, hỷ, nộ nơi trần gian. Cũng đồng thời tăng thêm sức mạnh vào Cửu U, khiến Cửu U mạnh hơn. Bởi Cửu U đang quay quanh tiểu thiên vũ trụ này của ta chính là động lực để tiểu thiên vũ trụ của ta tiếp tục phát triển."

Điều này Lam Minh Vũ Tiên biết, bởi tiểu thiên vũ trụ nào cũng có một Cửu U quay quanh, nó được ví như động lực để thúc đẩy nội quan của tiểu thiên vũ trụ phát triển, và đương nhiên tiểu thiên vũ trụ có thì những bậc vũ trụ cao hơn cũng sẽ có.

"Nhưng chẳng phải người vừa bảo rằng bản thân không có quyền can thiệp vào những chuyện trong tiểu thiên vũ trụ này sao? Ta là thấy người can dự không ít nha."

Vu Sương Hoa Thần mỉm cười nói: "Ta không can thiệp vào được, nhưng ta có thể làm lay động một chút ở ngoại cảnh, bởi ta là chủ thần, là hoá thân của tiểu thiên vũ trụ này. Tuy rằng ta không thể tạo ra sinh linh vạn vật như chủ nhân của Tạo Hóa Huyền Thiên, cũng không cai quản quy tắc như Thiên Đạo. Bởi đó, nên tất cả mọi thứ ta vừa nói với ngươi là tùy duyên thôi, nếu tiểu thiên vũ trụ này thật sự tận thế, ta cũng tận số, vậy thì ta cũng đành thuận theo."

Lam Minh Vũ Tiên lại ủ rũ làm đôi sừng của mình rũ xuống, Vu Sương Hoa Thần xoa đầu y đoạn nói: "Không sao hết, dù gì thì ta cũng sống đủ lâu rồi. Chỉ là ta ích kỷ, muốn được nhìn ngắm, muốn được đưa tiểu thiên vũ trụ của ta phát triển đến cực đại, và nhiều điều hơn nữa. Nếu ngươi sợ những điều này, vậy hãy nói với ta, ta sẽ đưa ngươi đến tiểu thiên vũ trụ khác lánh nạn trước. Bởi vì ta tận diệt chưa chắc việc tất cả những sinh mệnh ở tiểu thiên vũ trụ này đều tận số."

"Sẽ không đâu.", y lắc đầu, y hỏi: "Ta vẫn có một thắc mắc, nếu như chúng ta thành công vậy tiểu thiên vũ trụ của người kia sẽ thế nào?"

Vu Sương Hoa Thần thở dài đáp: "Đương nhiên là bị trung thiên vũ trụ của chúng ta nuốt chửng, nhưng một chủ thần khó chấp nhận việc khuất phục chủ thần khác, nên có thể khi xác nhập, ta và chủ thần đó sẽ cắn xé nhau cho đến khi chỉ còn một bên được sống."

Vẻ mặt của Lam Minh Vũ Tiên thêm lo lắng, Vu Sương Hoa Thần nhặt vòng hoa bị rơi xuống đất kia lên, ngài đội lên đầu cho y: "Không sao, còn lâu mới đến thời khắc đó, cho dù có nhanh hơn dự kiến thì ta cũng chẳng lo, bởi vì ta chỉ cần biết là hôm nay ta vẫn còn ở đây với ngươi là được."

Lam Minh Vũ Tiên mỉm cười: "Vậy được, được ngày nào hay ngày đó. Thế nhưng làm thế nào để biết được chúng ta thật sự thành công? Với cả trong lúc diệt vong, nhỡ đâu bên kia đã đâm vào ta rồi thì sao?'

Vu Sương Hoa Thần đáp: "Khi nào kim thân của ta xuất hiện, chứ không phải ảo thể này. Lúc thành công rồi cũng không lo bên kia đâm vào, bởi khi đó tích trượng của ta sẽ bảo vệ nơi đây, nếu như có bất kỳ tiểu thiên hay trung thiên nào cố ý đâm vào thì chính là đi ngược đạo trời, lập tức bị diệt vong. Nên là bên đó nếu có đen đủi không thắng lại kịp thì cũng là số mệnh của bên đó."

Lam Minh Vũ Tiên nhảy lên xoè mấy cái tua tròn của mình, cười tinh nghịch: "Không sao không sao, mong rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi phải không."

Vu Sương Hoa Thần mỉm cười đáp: "Phải."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net