Chương 1: Họa Lại Vì Sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộ mẹ nằm lặng lẽ bên mộ bố. Mười hai năm kể từ ngày bố ra đi, đây có lẽ là khoảnh khắc linh hồn cô độc được an ủi nhất, đoàn tụ với người bạn đời nơi cửu tuyền xa vắng.

Asuna hơi khuỵu xuống bên thềm đá, đôi bàn tay đan lại đặt trước ngực:

- Bố, mẹ.

Một vài giọt nước mắt trào ra và cổ họng cô nghẹn lại như có thứ gì đó chèn vào.

- Con... Hôm nay là ngày con tốt nghiệp và mọi thứ thật hoàn hảo. Trưởng khối đứng lên phát biểu và chúng con đã có màn tung mũ cực kì hoành tráng. Họ vẫn giữ chỗ cho bố mẹ ở đầu hàng. Con có nói... bố mẹ sẽ không tới được, vậy mà... họ nhất quyết đề tên bố mẹ lên.

Asuna tưởng mình sẽ khóc ngay tức khắc nếu không nhờ cái ngước mắt ngượng ngùng theo sau đó. Bàn tay cô gạt ngang qua mắt, kéo theo dòng nước chảy ra ngoài.

- Thật ra... Con vẫn ổn mà. - Cô bỗng nở nụ cười rạng rỡ - Con chỉ nhớ bố mẹ thôi. Ngày mẹ phát hiện mình mắc bệnh, con đã bối rối không biết cuộc sống sau này sẽ ra sao. Nhưng hóa ra cũng không khó khăn đến vậy. Rồi có lúc con phải trưởng thành, phải thoát khỏi cơn đau để bước tiếp. Con đã mười tám tuổi rồi, còn gì mà con không dám làm kia chứ?

Cô ngẩng lên, cứ tưởng hình bố mẹ trên bia mộ đang mỉm cười với mình.

- Con biết bố mẹ vui vì con mà.

Asuna vén cọng tóc mai ra sau tai, cúi đầu chào rồi quay gót rời đi. Mùa xuân. Cây hoa đào trước cửa nhà nay đã đâm chồi, hương hoa ngào ngạt cuốn theo chiều gió, đôi lúc thổi tung mái tóc ngắn bồng bềnh của Asuna. Cô dừng chân, hít một hơi thật sâu rồi trở vào nhà.

Mẹ đi, căn nhà bỗng trống trải hơn bao giờ hết. Dù rằng khi còn sống, bà hiếm khi ở nhà, song có một người để trông chờ mỗi khi chiều về sẽ dễ chịu hơn cảnh lủi thủi trong nhà suốt từ tối đến sáng.

Asuna thả túi vải xuống sàn gỗ, gom quần áo vào giặt. Trong tủ còn một ít cá khô và cà chua. Đó chính là bữa tối giản dị của Asuna. Cô gái nhỏ đổ cá vào chảo, cắt vài lát cà chua, bàn tay nhịp nhàng đảo qua đảo lại.

Cô chỉ vừa mới cầm đũa, bên ngoài đã vang đến tiếng động lạ. Một vật thể nhỏ xuyên qua từ cửa kính, sượt qua ngay trước mặt khiến đôi đũa cô văng ra xa. Asuna trừng mắt, giật nảy mình ra sau. Chỉ một giây sau đó, đám người áo đen nọ xông vào từ bốn phía, tay cầm súng áp sát Asuna.

- Giơ tay lên!

Bọn họ bịt kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt dài, híp đầy hung dữ phía sau cặp kính chống đạn. Asuna hoảng hồn lùi ra sau nhưng ngay lập tức khựng lại vì nhận ra bọn họ đã nhanh chóng bao vây cô. Không đợi cô lên tiếng, bọn họ đã tự xưng danh:

- Bọn ta là Arch Angels, đến đây để tìm clavis.

Asuna tự thấy hoàn cảnh này có chút tương đồng với chuyện của sáu năm về trước, khi cô lần đầu tiên gặp Shin trên mỏm đá cũng chạm trán những kẻ mê tín thế này. Nhưng ngày ấy còn có cả thầy Morisaki. Hôm nay, tất cả đều là người xa lạ với cô và có lẽ chúng sẽ chẳng còn nhân nhượng nếu cô ngoan cố giữ clavis bên mình.

- Tôi không có!

Asuna đáp lại bằng lời nói dối muôn thuở.

- Con ranh! - Tên đầu sỏ rít lên qua kẽ răng - Tao biết mày có nó. Đừng quên chính tao cũng là người ở mỏm đá vào sáu năm trước!

Đến đây thì Asuna không chối được nữa. Toàn thân cô cứng lại như tảng băng, chỉ trực ngã ra nếu còn nghe thêm bất cứ lời đe dọa nào. Vòng vây ngày càng siết chặt, chèn ép hơi thở trong lồng ngực Asuna. Cô khuỵu xuống và bọn chúng mau chóng trói chân tay cô lại bằng dây thừng.

- Lục soát! - Tên nọ ra lệnh. Gần mười tên hùng hổ cầm súng rình từng ngõ ngách một song kết quả trả lại vẫn là không có gì. Như nhận ra điều gì, tên đầu sỏ dí súng vào nách cô gái, trừng cặp mắt hí lên dọa nạt:

- Nói, clavis ở đâu?

Asuna vô hồn nhìn hắn. Hắn không giống thầy Morisaki. Người thầy yêu vợ của cô hoàn toàn không có ánh mắt này khi nói về clavis. Kẻ trước mắt cô đây có lẽ chỉ muốn vơ hết lợi lộc của Agartha vào túi chứ chẳng hề quan tâm đến ranh giới mỏng manh giữa trần giới và mảnh đất của màu nhiệm.

Đến đây thì Asuna càng thêm chắc chắn vào quyết định sắp tới của mình. Cô hít một hơi thật sâu, dùng đầu huých vào bụng tên trước mặt rồi lao thẳng ra ngoài sân như một phép màu. Nhờ có con dao cắm ở ngoài gốc cây, cô nhanh chóng thoát khỏi dây trói, chạy vội lên mỏm đá nơi cô và Shin gặp nhau.

Vẫn biết cô là người nắm giữ clavis, bọn chúng vẫn không tài nào tưởng tượng được mảnh đá nhỏ đang nằm gọn trong túi áo của cô gái. Bằng một thế lực nào đó mà cô đã nhét nó vào túi ngay khi ra thăm mộ bố mẹ. Asuna bỗng có cảm giác bố mẹ đang theo sau phù hộ cho cô.

Quetzalcoatls canh giữ cổng ra vào Agartha nay đã được thay thế bởi một chú cá sấu cổ đại khác và may làm sao, nó đã không tấn công cô ngay khi vượt qua cánh cổng. Không còn cách nào khác, Asuna buộc phải sử dụng đến clavis để trở về Agartha.

Một vài tên của băng Arch Angels đã đuổi kịp và thoát khỏi nanh vuốt của Quetzalcoatls. Chúng xông vào cổng, suýt nữa rơi xuống cái giếng sâu không đáy nếu không kịp túm lấy cổ tay Asuna. Cô ngay lập tức khóa cổng lại, tự cô lập mình với ba tên sát thủ nọ. Vừa đứng dậy là chúng tóm ngay lấy Asuna. Cô vốn đã định nhảy xuống nhưng đôi bàn tay to lớn kia không cho cô làm vậy. Mọi nỗ lực vùng vẫy của cô đều tan thành mây khói khi gã to con nọ chặt mạnh vào gáy cô.

Asuna may mắn không ngất nhưng dường như đã mất đi mọi cảm quan về thế giới xung quanh. Cô gục xuống dưới chân hắn, co quắp như một đứa trẻ. Hắn không từ thủ đoạn, bàn tay bắt đầu lục lọi khắp người cô gái.

- Lấy clavis và mở cửa cho anh em đi. - Một tên khác ra lệnh.

Asuna thấy tay hắn thò vào túi áo mình và cuỗm luôn clavis đi ngay khi chạm phải nó.

- Thấy rồi! - Hắn đắc ý giơ ra trước mặt đồng bọn. Asuna bất lực nhìn theo, đôi mắt mờ dần đi.

Chớp mắt một cái, Asuna thấy cánh cổng một lần nữa được mở ra. Chớp mắt thêm một cái, cô lại thấy tên đàn ông ngã vật ra sàn. Lần này, cô quyết định mở to mắt. Năm tên băng Arch Angels nhanh chóng khuỵu ngã, nằm đè lên nhau. Bằng cách nào đó, cánh cổng mau chóng khép lại và clavis lại trở về với bàn tay cô.

- Chị Asuna!

Cái bóng đen mờ ảo đến bên đỡ tấm vai cô. Asuna bước vội một chân lên cho kịp với nhịp của người lạ, song vẫn sơ suất hụt ngã rồi mới đứng dậy được.

- Cô... - Asuna đỡ trán, trong đầu chỉ kịp mường tượng ra gương mặt của người mới giúp mình.

- Đúng thật là chị rồi! - Sau giây phút ngỡ ngàng, người trước mặt ôm chầm lấy tấm thân bé nhỏ của cô, vỗ mạnh vào lưng - Sáu năm rồi, chị Asuna.

Asuna nhăn trán, sực nhớ:

- Manna!

Vòng tay cô bé càng siết chặt hơn và lúc này, Asuna không còn kháng cự nữa.

- Em nhớ chị lắm! Nhưng có sao em cũng không mong gặp chị trong tình cảnh này. Đi thôi, lát rồi kể chuyện sau.

Asuna nhìn sang, chợt nhận ra năm tên kia vẫn còn sống sờ sờ nên vội chạy theo bé Manna xuống giếng. Sáu năm không gặp, bé lớn phổng lên, giờ đã cao hơn cô một cái đầu. Bộ đồ Manna mặc hệt như năm ấy nhưng bằng cỡ lớn hơn chứ không còn như cho trẻ lên ba. Manna kéo tay Asuna nhảy xuống giếng, không quên dặn cô nín thở ngay trước khi thả mình vào dòng nước kéo dài tưởng chừng như vô tận.

Asuna vẫn run rẩy như lần đầu. Cô sợ nước sẽ nhấn chìm cả hai chị em. Nhưng dòng nước mát lạnh ở Agartha sẽ chẳng bao giờ chèn ép những kẻ có tâm hồn thiện lương. Gần đến bờ bên kia, Manna quẫy chân ngoi lên rồi kéo Asuna theo.

- Đến nơi rồi!

Manna nhanh chóng lấy lại hơi thở, trong khi Asuna mất đến ba giây để làm điều đó.

- Gặp được em tốt quá! - Asuna nằm vật lên bãi cỏ, bỗng nhớ da diết cảm giác được cùng thầy Morisaki và Shin lượn vòng quanh miệng giếng.

- Sao nào? Không ngờ phải không? - Manna phủi bớt nước trên quần áo - Em cao hơn chị rồi!

- Phải, trông em đẹp lắm. - Asuna cười - Nhất là hai bím tóc.

- Em đã từng thử cắt tóc, nhưng bím tóc vẫn đẹp nhất. Chị thấy vậy không?

- Đúng. - Asuna tán thành.

- Vậy nói em nghe, sao chị lại đến đây?

Asuna thở dài một cái, đáp:

- Arch Angels. Bọn chúng ép chị giao clavis. Chị không biết đi đâu ngoài nơi này.

- Chà. - Manna chìa tay đón Asuna dậy - Vậy chị muốn về luôn không?

Asuna bất giác nhớ đến ngôi nhà nhỏ sau câu hỏi của Manna. Cô vốn định đáp lại bằng một cái gật đầu, song lại đổi thành lời từ chối:

- Chị muốn thăm Agartha một chút. Lâu rồi...

Asuna trông về phía xa, nơi những con Quetzalcoatls già nua đang tìm về với đất mẹ trên mỏm đá, trong lòng bỗng rạo rực không ngừng. Âm thanh lạ lẫm cứ cuốn cô theo những luồng gió, thổi về mọi miền của Agartha.

"Giai điệu này,... lạ quá". Asuna không tìm ra bất cứ hợp âm nào quen thuộc trong bài hát này. Đó hoàn toàn không phải là bài hát của Shun. Có gì đó đang thôi thúc cô đi tiếp, tìm kiếm và... ở lại. Asuna ôm đầu nghĩ ngợi và giai điệu cũng tắt lịm giữa chừng.

- Sao vậy? - Manna nghiêng đầu hỏi.


- Không, không có gì. - Asuna cười gượng - Đi thôi. Thầy Morisaki đang ở làng em phải không?

- Vâng. Em dẫn chị đi.

Manna kéo tay Asuna băng qua nẻo đường quen thuộc. Hàng cỏ dại lùa qua cổ chân làm cô bật cười khúc khích. Hai chị em tinh nghịch lượn hết đồng này đến đồng khác, nhưng cũng không quên tránh những nơi tối tăm. Bọn Izoku thích bóng tối.

- Ở đây trời sáng nhanh thật! - Asuna reo lên - Lúc chị em mình gặp nhau trời vẫn còn đang tối!

- Không phải đâu. - Manna khúc khích - Là vì chị phấn khích nên thời gian trôi thật nhanh mà thôi.

Asuna gật gù đồng ý và rồi theo bước Manna đến làng cũ. Sáu năm, những nếp nhà xưa vẫn còn nguyên si như vậy. Lối mòn hình thành giữa vách tường vẫn trường tồn theo thời gian, mặc nhiều trận gió mưa gần như cuốn trôi tất cả bùn đất đắp thành. Manna không dẫn Asuna theo cổng chính mà đi bằng lối mòn vào trong. Asuna cũng hiểu vì Agartha không mấy yêu thương con người.

- Thầy ở đây.

- Ông nội đâu em? - Asuna bất giác hỏi.

Manna khựng lại, hơi ngoái ra sau đáp:

- Ông mất được ba năm rồi, chị Asuna.

Asuna hối lỗi vì đã hỏi, rối rít xin lỗi.

- Không sao đâu. Giờ em và chú là người có quyền nhất ở đây.

Asuna không biết chú của Manna, song vì không tiện nên cô cũng không hỏi. Manna mở cửa bước vào và thầy Morisaki đang ngồi đó, bình thản trông ra cửa sổ. Thầy quen dậy sớm, mỗi buổi sáng đều sưởi mình dưới nắng trời. Điều ấy làm thầy bớt hoài niệm về cuộc sống muôn màu từng có của mình.

- Thầy. - Asuna hơi nghẹn ngào khi thấy thầy.

- A... Asuna? - Thầy hơi bất ngờ nhìn ra sau, dù rằng đôi mắt kia đã mù hẳn.

- Là em đây.

Asuna đến bên, dường như mất đi vẻ tinh nghịch ban đầu, dừng lại ôm thầy bằng cái ôm dịu dàng nhất.

- Em quay lại rồi!

Thầy Morisaki không kìm được mà thốt lên. Từ đôi mắt trắng kia rỉ xuống hai dòng nước nóng hổi.

- Em dạo này thế nào? Có khỏe không? Đã tốt nghiệp chưa? Mẹ em thế nào?

Thầy hỏi cô bằng một loạt các câu hỏi quen thuộc song Asuna chỉ kịp đáp lại vài câu:

- Em khỏe. Mẹ em mới mất năm ngoái.

Manna sửng sốt nhìn lên Asuna, cả hai chị em nhìn nhau không nói.

- Thầy rất tiếc, Asuna.

- Không sao ạ. - Vẫn lại là câu muôn thuở của Asuna.

- Vậy sao em tới đây?

- Arch Angels. Bọn họ quay lại và ép em giao clavis. Em đã mạo hiểm đến đây.

Thầy đỡ trán:

- Bọn chúng vẫn bảo thủ vậy ư? Kể cả khi không có thầy? Xem tôi đã làm gì đi trời ơi!

Asuna bật cười, vỗ vai thầy:

- Chuyện qua rồi mà thầy, giờ em an toàn rồi.

Hai thầy trò trò chuyện một lúc rồi cùng ra dùng bữa. Bữa ăn ở Agartha luôn là nỗi ám ảnh khó quên của Asuna. Cô hầu như không ăn được gì trong khi Manna và thầy Morisaki đã đánh chén no say trước khi lên giường. Manna dường như đoán được, cũng lấy cho cô vài miếng bánh nho ăn tạm, thứ mà có lẽ đối với Asuna là dễ ăn nhất ở Agartha.

- Cảm ơn em.

Asuna đón lấy ăn ngấu nghiến. So với cá khô đảo cà chua thì món này trông đặc sắc hơn nhiều.

- Chị ngủ với em nhé? - Manna ngỏ lời - Giường em vừa đủ cho cả hai.

Asuna tủm tỉm. Đương nhiên là cô không thể nào khước từ lời mời đầy hấp dẫn như vậy.

Hai chị em thủ thỉ suốt cả đêm. Asuna kể cho Manna về nơi cô ở. Manna chăm chú nghe và sau đó thiếp đi lúc nào không hay.

Cũng đã phải hơn một năm rồi Asuna mới có cảm giác như này. Cô hiếm khi ngủ với mẹ, nhưng ít ra những bữa tối có mẹ vẫn sẽ vui hơn cả ngày lủi thủi một mình. Asuna cũng không có bạn thân nào để cùng tổ chức tiệc ngủ. Đi học xong là cô sẽ về nhà và làm việc nhà. Ngày hôm sau lại đi học và về nhà. Mọi thứ cũng chỉ đơn giản như vậy.

Nhưng ở đây thì khác. Lần đầu tiên cô thấy mình nói nhiều hơn mười câu trong ngày. Có bé Manna và thầy Morisaki, Asuna không còn thấy cô quạnh như bao năm qua trong đời. Song nếu đã chẳng còn gì trên trần thế, cô có lẽ cũng không cần phải quay lại cuộc sống ấy nữa.

Asuna cũng có thể ở đây.

*

Manna dậy từ sớm. Thói quen của cô bé chính là vậy. Là một tộc trưởng trẻ, Manna không thể buông mình vào những thói quen xấu. Dậy sớm để biết mọi người trong làng sinh sống ra sao.

Manna sửa soạn quần áo xong thì Asuna cũng dậy. Cô bị đánh thức bởi một cơn ác mộng không hồi kết, và nó chỉ dừng lại khi Asuna bất giác gọi tên Shin.

Manna quay ngoắt lại, chạy vội đến đỡ Asuna dậy.

- Chị không sao chứ?

Asuna đỡ trán, lau bớt mồ hôi:

- Shin... - Cô lẩm bẩm - Shin...

Manna chợt nhận ra Asuna đã hỏi tới rất nhiều người từ khi cô đến đây, kể cả Shun. Song Shin lại là cái tên Asuna chưa bao giờ nhắc tới. Chỉ đến sáng nay, Manna mới nghe thấy cô gọi đến tên này, nhưng có lẽ chỉ là ở trong mơ.

- Chị thấy Izoku... - Asuna vẫn luôn ám ảnh bởi sinh vật này - Và...

- Anh Shin, phải không? - Manna tiếp lời - Chị đã gọi tên anh ấy ba lần.

- Có ư? - Asuna giật nảy mình, đỏ mặt - Chị...

- Nhưng mà chị giận gì anh ấy à? Sao chẳng mấy khi thấy chị nhắc tới?

Có một điều mà bé Manna có lẽ còn không hiểu. Đôi khi không hỏi không có nghĩa là không quan tâm. Có lẽ Asuna thật sự nhớ Shin nên mới cố hỏi tất cả những ai mà cô biết ở Agartha để Manna có thể vô tình kể đến Shin. Nhưng cô bé không hiểu, và có lẽ Asuna cũng chẳng biết thêm gì được về Shin nếu không thật sự hỏi.

- Không...

- Lâu rồi em không gặp anh Shin.

Manna bỗng rơi vào trầm tư vô hạn.

- Sao vậy? - Asuna hơi kích động.

- Thì thật ra chỗ anh ở có hơi xa, vả lại... anh ấy không ra ngoài nhiều tháng nay rồi. Shin... bị chứng bệnh hệt như anh Shun.

Manna vừa dứt lời, Asuna vội ngồi thụp xuống, bỗng ôm lấy đống chăn bùi nhùi không nói câu gì.

- Em nghĩ là do gia đình anh ấy thật. Đại loại là cùng huyết thống thì dễ mắc bệnh ấy, chị nghĩ vậy không?

Thấy Asuna không nói gì, Manna chỉ biết chép miệng thở dài:

- Chị không thích em kể về anh Shin à?

Asuna không đáp. Đầu cô bỗng mơ tưởng về cái ngày Shun cứu cô khỏi nanh vuốt của một con Quetzalcoatls. Anh không nói cho cô là mình sắp chết mà cứ nhẹ nhàng rời bỏ cô như bố đã từng làm. Đôi lúc Asuna ước mình có thể gặp anh trước khi chết, thay vì nhìn thấy họ vớt xác anh bên bờ sông vào năm ấy. Được ở bên cạnh người mình thương đôi khi là điều tuyệt vời nhất mà con người có thể trải qua trước khi bay về cõi vĩnh hằng.

Shin năm nay cũng bằng tuổi Asuna nhỉ? Cô không biết cậu đã cao đến chừng nào rồi. Mà thật ra Asuna đã nghĩ rất nhiều về Shin trước khi đến đây. Xem là cậu lớn thế nào rồi, có giống anh Shun không, cậu có còn giữ bộ đồ trắng oai phong ấy nữa không. Nghe Manna nói, bây giờ, Asuna chỉ còn thấy tấm lưng gầy gò của Shin trong bộ áo choàng cũ mà cậu được thừa hưởng từ anh mình. Thế rồi cậu sẽ chết như Shun ư?

Asuna kiệt quệ khi nghĩ đến điều đó. Hơn ai hết cô hiểu, Shin mới là người cô mong muốn được gặp nhất lúc này.

- Chị muốn gặp Shin...

Asuna lao khỏi giường, chồm tới cửa.

- Nào, nào! - Manna đỡ cô lên - Nghe em nói đã.

Asuna vẫn kiên nhẫn đứng lại.

- Anh Shin ở xa. Chị đi mất một ngày đó, Asuna. Bọn Izoku sẽ rình rập khắp nơi. Để em chuẩn bị ngựa rồi chúng ta cùng đi.

- Được không? - Asuna hơi dè chừng.

- Không vấn đề. Giờ em là tộc trưởng.

Cái nháy mắt của Manna khiến Asuna yên tâm. Cả hai chị em vòng ra sau nhà, dắt hai chú ngựa khỏe nhất ra đến cổng.

- Chị có muốn tạm biệt thầy Morisaki không?

- Không. Chị còn ở đây lâu dài mà. - Asuna đáp.

*

Bọn Izoku đóng đô khắp nơi. Chúng đã bắt đầu tản ra khắp kể từ lần săn đuổi cô và Manna. Nhưng bé Manna bây giờ đã vô cùng mạnh mẽ. Bất cứ kẻ nào dám đe dọa hai chị em đều không yên với lưỡi kiếm của cô.

Đoạn đường từ làng Manna xuống làng của Shin dài hơn cả từ nhà Asuna xuống phố. Cả hai đã mất rất lâu để đến được nơi cần tìm, song Shin đã bỏ đi không một lời từ biệt.

- Hả? Biệt tích là sao?

Asuna đã lay thật mạnh vai của cô gái trong làng khi nghe được tin này.

- Thì... Shin bỏ đi rồi.

Cô gái từng rất thích Shin. Asuna gượng lắm vẫn không nhớ ra tên cô gái này.

- Nhưng mà... Cậu ấy đang bị bệnh kìa mà! - Asuna kêu lên.

- Ừ, bệnh. - Cô gãi đầu.

- Sao cô chẳng lo gì cho cậu ấy hết vậy? - Asuna siết chặt bàn tay rồi đẩy cô gái ra xa.

- Lo chứ! - Cô gái gắt lên - Nhưng Shin... Cậu ấy bảo tôi đừng lo cho cậu ấy nữa. Cậu ấy sắp chết rồi.

Asuna bất lực vùng tay, hỏi:

- Cậu ấy có để lại gì không?

Cô gái e dè nhún vai:

- Đi theo tôi. Không chắc là cậu ấy có để lại gì không nhưng tôi nghĩ cậu cần xem cái này.

Cô gái dẫn Asuna và Manna đến căn gác nhỏ nằm ở cuối làng. Nhìn cách bài trí kiểu cổ điển thế này, cô đoán ngay đây là nhà của bố cô thời trẻ. Bố cô là người Agartha, điều này thì cô không lạ. Nhưng chuyện ông sống cùng làng với Shin và Shun thì có lẽ Asuna chưa từng nghĩ tới.

- Đây là... phòng của bố tôi ư?

Asuna vô thức chạm lên những vách tường sần sùi phía sau cánh cửa. Giai điệu kì lạ nọ một lần nữa thức tỉnh cô. Dường như cô có thể nghe được giọng của bố qua những hợp âm không lời kia, đặc biệt là khi nó ngân lên đến đoạn điệp khúc. Asuna hát theo nó. Bàn tay cô khám phá lần lượt những thứ có mặt trong phòng.

- Phải. - Cô gái đáp nhỏ.

Asuna ngồi xuống chiếc ghế bố cô từng ngồi, cầm chiếc bút bố cô từng viết, quệt vài đường lên cuốn sổ đã từng thuộc về bố cô. Đôi lúc cô thấy bố trong từng nét nguệch ngoạc mà cô vẽ. Hình bố hóa ra từ những đường kẻ ngoằn ngoèo, tung tăng nhảy từ trang này sang trang khác, lắm lúc quay ra vẫy tay cô rồi lại biến đi đâu mất.

Asuna dụi mắt. Những nét vẽ trở lại vị trí ban đầu và tiếng nhạc cũng tắt dần. Manna và cô gái bước vào, đứng vào hai bên bàn. Cô gái nói:

- Ông ấy từng là thầy của anh Shun. Mọi kĩ năng chiến đấu của anh đều là do ông ấy dạy. Sau này ông ấy về trần gian, Shun đã đem mọi thứ anh biết dạy cho Shin.

- Đó là lí do tôi thấy anh Shun và Shin quen đến vậy! - Asuna đưa ra kết luận sau rất nhiều bằng chứng đang lần lượt hiện ra trong đầu - Đáng lẽ ra tôi phải biết mới đúng!

- Phải. - Cô gái đáp - Cậu là con gái của thầy. Tôi nghĩ cậu có thể cầm nó về.

Cô gái chỉ vào cuốn sổ. Manna và Asuna rời đi trong tâm trạng rối bời. Cả hai không biết Shin liệu đã đi đâu. Manna cho rằng Shin có thể đã về mỏm đá ở trần thế. Nhưng Asuna lại nghĩ khác. Shin không giống Shun, và cậu cũng không muốn từ trần tại một nơi xa lạ như vậy. Nhưng nếu còn nơi nào để rời đi, thì đó sẽ là đâu?

Asuna nhìn về những con Quetzalcoatls già nua đang tìm về bên mỏm đá cổ. Chính Shin và Asuna cũng từng cùng nó đi xuống Cánh cổng Sinh Tử. Linh cảm mách bảo cô rằng, Shin đang ở đâu đó quanh đây, và có lẽ gần nhất với con Quetzalcoatls kia.

Nhìn là vậy chứ di chuyển tốn kha khá thời gian. Asuna cứ thấp thỏm không nguôi. Ngồi trên ngựa, cô liên tục rướn người về phía trước, đôi lúc suýt lộn nhào nếu không có Manna kéo tay lại. Cả hai phi một mạch, đuổi ngang hàng với con Quetzalcoatls nọ. Asuna sửng sốt khi nhận ra Shin đang ngồi trên vai nó đung đưa suốt từ khi cô thấy nó đến giờ.

- Shin!

Nước mắt cô rơi cùng tiếng gọi.

- Anh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net