Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   “Bịch”

   Âm thanh từ roi da tiếp xúc với sàn nhà không to không nhỏ vang lên giữa căn phòng. Tiếng rên rỉ khe khẽ phát ra từ cổ họng nam nhân hoà lẫn hơi thở gấp gáp làm bùng lên ngọn lửa dục vọng trong lòng hắn. Dạ Đằng bất động thanh sắc nhìn nam nhân đang bị treo trên giá với đầy vết thương do chính hắn tạo ra nhàn nhạt lên tiếng

   – Nói ta nghe, ngươi là ai ?

   Phương Quân ánh mắt mệt mỏi nhưng vẫn cố kiềm chế cảm giác khô nóng nơi cuống họng mà khàn khàn lên tiếng. Mi tâm nhíu chặt, buông rũ tầm mắt Phương Quân thấp giọng lên tiếng lẩm bẩm như sợ lời nói đến tai hắn nhưng lại không kìm được nỗi lòng

   – Có điều ta không có sai

   Lời nói tuy không to nhưng vẫn đủ lọt đến tai hắn. Dạ Đằng hừ mũi nhìn cậu thầm nghĩ: "Cái tính ương bướng mãi không chịu bỏ". Có điều y làm vậy là vì mình. Lông mày hơi nhíu nhìn con người buông thõng trước mặt. Ánh sáng mờ ảo trong căn phòng chiếu lên cơ thể trần trụi hằn đầy nhưng vết roi đỏ hồng, mái tóc ướt rũ xuống che nửa khuôn mặt vẫn không che dấu được sự uỷ khuất hiện lên trên ánh mắt, toàn thân cậu vô lực dựa vào dây xích mới có thể miễn cưỡng đứng vững. Hắn không đành lòng nhìn cậu như vậy, bất giác thở dài tiến lại gần. Những ngón tay thon dài bình tĩnh nâng cằm cậu lên khiến Phương Quân buộc phải nhìn thẳng vào mắt hắn. Giọng nói trầm thấp vang lên

   – Sau này không được làm vậy khi tôi không cho phép, nghe hiểu? Kiên nhẫn tôi có giới hạn.

   Phương Quân giương ánh mắt mờ mờ hơi nước nhìn hắn mấy máy môi

   – Nhưng…

   Lời chưa chưa nói hết cậu liền nhận ra biểu cảm không phải thương lượng mà là mệnh lệnh trên gương mặt, ánh mắt hắn. Hơi bĩu cánh môi đã bị cậu cắn hư đến lấm tấm máu đỏ khi nãy sửa lại câu trả lời

   – Vâng, chủ nhân

   Nghe xong câu nói, khoé mắt hơi cong lên, điều đó thể hiện hắn rất hài lòng, nhẹ nhàng tháo dây xích trói buộc cậu nhưng vẫn chú ý tránh đi những vết thương trên cơ thể toàn vết roi. Ôm ngang người cậu lên, đi về phía nhà tắm. Trên đường đi, hắn không ngừng vuốt ve trêu đùa những nơi cậu không bị thương, ghé sát tai cậu thổi hơi vào trong thấp giọng nói

   – Đau không ?

   Phương Quân bất mãn vặn vẹo người trên tay hắn, rụt cổ co tròn người lại trong vòng tay hắn để giảm đi tiếp xúc, hung hăng trừng mắt nhìn hắn

   – Ngài thử đi thì sẽ biết !

   Dạ Đằng bị tiểu sủng vật lớn gan tỏ thái độ với hắn làm cho buồn cười, bàn tay xoa nắn trên cánh mông cậu bất ngờ bấu chặt khiến cậu giật nảy người mà áp sát vào ngực hắn dụi dụi lấy lòng

   – Ô… không nên… ân… có đau…

   Hắn vui vẻ nhìn xuống tiểu sủng vật trong vòng tay, nhanh chân tiến vào nhà tắm thả cậu vào bồn nước. Nước ấm trong bồn len lỏi từng nơi trên cơ thể cậu khiến Phương Quân nhỏ giọng rên rỉ. Hắn giúp cậu rửa sạch sẽ các vết thương do chính mình gây ra rồi thay nước mới tiến vào bồn nước cùng cậu. Hắn biếng nhác dựa lưng vào thành bồn tắm, dòng nước ấm áp khiến cả người hắn thả lỏng thư thái hơn nhiều, tâm trạng cũng nhu hoà hơn, hắn kéo cậu về phía sau, để tấm lưng trơn nhăn dán vào lồng ngực rắn chắc. Phương Quân muốn ngồi dậy nhưng lại bị vòng tay hắn ôm chặt, không còn cách nào khác đành phải thả lỏng người. Dạ Đằng đem sữa tắm vẽ loạn trên người cậu, vô tình mà cố tình cọ qua lại ma sát tính khí đang sôi sục dục vọng của cậu khiến cả cơ thể cậu căng cứng. Hắn nghé sát tai cậu cười dỗ dành

   -Ngoan, thả lỏng

   Phương Quân khó chịu vặn vẹo người nhằm tăng ma sát với tay y nhằm giải toả dục vọng nhưng không được nên bất mãn lên tiếng

   – Chủ nhân… em… khó chịu… ưm…

   – Khó chịu ?

Ủng hộ tôi để ra chap 2 nha :>>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net