Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Hắn ghé sát tai Phương Quân lặp lại lời cậu, một tay giữ cố định hai tay cậu ra sau, một tay bóp chặt lấy gốc tính khí vì dục vọng mà căng phồng, ngón tay ác ý khều khều lấy đỉnh phần thân trêu đùa. Hai bông hoa vì động tình đứng thẳng ửng đỏ giống như đoá anh đào nở rộ giữa làn da trắng nõn xen lẫn vết thương quyến rũ mê người. Cả người cậu không ngừng vặn vẹo dựa vào hắn mà thở gấp, đôi mắt ngập nước như muốn khóc, đầu óc của cậu hiện tại đã nhũn thành một bãi xuân thủy, lý trí đã đánh mất từ bao giờ. trong đầu cậu chỉ có ham muốn được thoả mãn. Cậu muốn nhanh hơn, mạnh hơn, càng nhiều hơn nữa. Giọng nói của cậu mang theo giọng mũi ngọt nị, không ngừng rên rỉ

   – Thả tay… cầu ngài… ô…ô…. nữa… ân… cầu ngài…

   Hắn nhìn cậu khổ sở, lý trí cho dù chưa bị ăn mòn hoàn toàn nhưng vẫn phải dựa dẫm vào hắn khiến hắn vui vẻ mà gia tăng tốc độ ma sát lên dục vọng đang sôi sục của cậu.
Loại tra tấn so với trừng phạt đòn roi còn đáng sợ hơn, nếu có thể lựa chọn cậu thà rằng lựa chọn đánh. Giờ phút này, cậu đã không vòn chút sức lực chỉ có thể dựa vào lồng ngực khoẻ khoắn kia, toàn thân cậu như bị châm lửa, mỗi nơi đều cực kì mẫn cảm. Mỗi một động tác khiêu khích của hắn trên da thịt cậu đều có thể khiến cậu động tình mà rên rỉ. Thanh âm kia vô cùng dụ hoặc, kèm theo đó là tiếng thở nức nở đè nén. Dục vọng không ngừng bị đùa giỡn cậu muốn lên cao trào thì hắn sẽ vô tình dừng động tác ma sát lại, thanh âm trầm thấp lại vang lên giống như đẩy cậu từ trên thiên đàng rơi xuống địa ngục

   – Không cho phép

   Phương Quân đau khổ chịu đựng, ánh mắt đã mờ mờ hơi nước không ngừng há miệng thở hổn hển ép bản thân phải bình tĩnh trở lại. Qua một thời gian, tiểu huynh để của cậu đã dần dần cúi đầu, cậu dựa vào hắn thả lỏng người giữa dòng nước ấm, đầu óc cùng lý trí dần bình tĩnh lại. Hắn hài lòng đem cậu ra khỏi bồn, tắm rửa sạch sẽ rồi ôm về phòng ngủ. Phương Quân cứ tưởng về giường sẽ được ngủ một giấc thật ngon, không ngờ Dạ Đằng vẫn tiếp tục dày vò cậu. Hắn mang thân thể to lớn đè lên cơ thể cậu, phủ đôi môi lạnh lẽo xuống ban phát vết hôn khắp da thịt nhợt nhạt. Phương Quân khó chịu hé môi rên rỉ, một tay đẩy nhẹ lồng ngực hắn muốn tạo một khoảng cách nhất định
  
   – Ưm… Đừng…
  
   Dạ Đằng trong lòng rõ ràng muốn quấy phá vật nhỏ này, dễ gì vì vài hành động cự tuyệt nhỏ nhặt mà tha cho. Hắn cúi đầu áp môi lên đôi môi nhỏ đang không ngừng kêu gào buông tha, tích cực cắn mút. Phương Quân bị kĩ thuật hôn của hắn làm cho choáng ngợp, song vì mệt mỏi nên để hắn tuỳ ý làm loạn. Đầu lưỡi to lớn linh hoạt như rắn, không ngừng luồn lách vào trong khoang miệng thơm tho quấn lấy lưỡi nhỏ, tham lam cướp đoạt mật dịch. Cậu bị hôn sâu đến mức khó thở, bàn tay nhỏ gấp gáp xiết tay thành nắm đấm đánh nhẹ vào bả vai Dạ Đằng vài cái hắn mới chịu buông tha. Nội tâm Dạ Đằng cực kì không vui: Vật nhỏ của hắn lại dám chống cự lại hắn ư? Không ngoan chút nào.
Nghĩ đến đây đáy mắt hắn tối sầm lại, bàn tay mang theo lực đạo cực lớn hạ xuống cằm nhỏ ra sức bóp chặt

   – Em dám cự tuyệt tôi? – Dạ Đằng hỏi lại, giọng lạnh lẽo
  
   Phương Quân sợ sệt nhìn vào mắt hắn, cánh môi mím chặt run run. Một trận đau đớn đến tê dại truyền từ cằm lên đại não. Cậu nhỏ giọng nói
  
   – Chủ nhân, em mệt!
   – Em còn dám gọi “Chủ nhân”? – Dạ Đằng trừng mắt
  
   Cậu im bặt, cúi đầu ngoan ngoãn như một chú mèo con. Vì hành động này mà Phương Quân không nhìn thấy cánh môi hắn đã cong nhẹ tựa vầng trăng khuyết. Dạ Đằng xấu xa cắn vành tai cậu thì thầm
  
   – Vậy để chủ nhân dạy em thế nào mới đúng
  
   Dứt lời liền xoay người lấy dây thừng từ trong hộp tủ cạnh giường. Phương Quân nhất thời ngạc nhiên chỉ biết mở to mắt nhìn hành động của hắn. Dạ Đằng bất ngờ túm lấy chân cậu tách ra , quấn dây thừng thành từng vòng cố định hai chân cậu với thành giường. Ngay cả hai cổ tay nhỏ yếu ớt cũng không tránh khỏi. Phương Quân nằm trên giường với tư thế rất xấu hổ, cậu chỉ một lòng muốn vùi mặt xuống gối. Dạ Đằng ngược lại còn rất hứng thú, hắn chen vô giữa hai chân cậu, lạnh nhạt lướt bàn tay xẹt qua cánh mông trắng mịn. Tứ chi bị tách ra, cơ thể lại chẳng có chút che đậy khiến cho hậu huyệt hồng hào còn ẩm ướt không ngừng đóng mở phơi bày trước ánh sáng. Dạ Đằng vung tay, giáng xuống cánh mông trắng nõn của Phương Quân. Từ bàn tay truyền đến cảm giác đau rát, tê rần. Mông Phương Quân cũng ửng lên vết đỏ , hiện lên dấu tay. Cậu cắn môi run rẩy, hậu huyệt đau đớn mà co rút cực hạn. Cơn đau vừa giảm lại một cú nữa giáng xuống cánh mông còn lại khiến cậu không kìm được mà kêu lên
  
   – A ! Chủ nhân … Đau em … Đừng đánh nữa !
  
   Dạ Đằng bị tiếng nức nở cầu xin, lại nhìn thấy cánh mông đang không ngừng đỏ lên kia kích thích. Tính khí to lớn đang dần kêu ngạo dựng đứng. Đến nước này hắn không làm khó bản thân, trực tiếp cọ đỉnh góc rễ lên cửa động đang co rút kịch liệt. Phương Quân không bị đánh nữa đang bình tâm trở lại, đột nhiên có một vật nóng bỏng cọ vào tiểu huyệt trong lòng liền dâng lên dự cảm bất an. Cậu muốn kêu lên một tiếng can ngăn nhưng chưa kịp đã bị người kia tách ra làm đôi, giọng nói cuối cùng chỉ còn âm thanh ám muội khi bị xâm nhập. Dạ Đằng cảm thấy được vách tràng gắt gao bao chặt đan xen chút đau đớn do bị kẹp, một cỗ khoái cảm phức tạp tràn ngập khắp đại não. Hắn há miệng thoải mái thở hắt ra, không đợt dịch vị được tiết đã trực tiếp luận động, mang nam căn kia rút ra quá nửa lại đâm vào hoàn toàn.
Phương Quân bị đâm đau đớn, đáy mắt ẩn hiện sương sớm. Cậu thở dốc không ngừng, một mặt lại không ngớt lời cầu xin

   – Chủ nhân, đừng ! Đau … Đau quá !
  
   Dạ Đằng bị khoái cảm làm cho lu mờ trí óc, nhất quyết không nghe lời nói của cậu, chỉ tích cực chuyển động. Sau một hồi lâu, ruột non mới tiết ra dịch vị như chất bôi trơn hoà cùng với máu khiến cho di chuyển dễ dàng. Tràng thịt liên tục co bóp bao lấy nam căng hơi cong ra thành hình dạng, hắn nắm lấy cánh mông in dấu tay mà bóp nắn. Cuối cùng Phương Quân cũng cảm nhận được khoái cảm tê dại chạy dọc sóng lưng. Cậu há miệng thở dốc không ngừng, kêu gào sáp nhập vào tận bên trong
  
   – Chủ nhân, sâu một chút !
  
   Phương Quân nghiêng người, cơ thể to lớn phủ lên người cậu. Bàn tay to lớn tìm lấy điểm mẫn cảm trước ngực mà khiêu khích, ngón tay trỏ thon dài hơi gập khều nhẹ lên nhũ tiêm dựng đứng. Bên dưới mỗi đợt sát nhập lại càng nhanh hơn, hoàn toàn muốn chôn sâu nam căn vào bên trong vách thịt.
Phương Quân bị đỉnh mấy lần vào điểm mẫn cảm, không kìm được mà kêu lớn một tiếng phóng thích bạch trọc ra bên ngoài. Dạ Đằng vì cậu đạt cao trào vách thịt kịch liệt co rút hơn bình thường bao chặt lấy tính khí bên trong mà cũng vừa đạt tới. Nam căng to lớn bắn ra dòng tinh dịch tận sâu bên trong.
Họ cùng đạt tới cao trào xong xuôi lập tức như thiên thần gãy cánh rơi khỏi thiên đường


End bộ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net