Night 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Allen, cậu đã hôn ai bao giờ chưa?"

"Cậu vừa nói cái gì cơ?"

"Tớ hỏi là cậu đã hôn ai bao giờ chưa?" Lavi kiên nhẫn lặp lại lời mình, cằm tựa lên tay và vẻ mặt mơ màng ngáy ngủ.

"Sao tự dưng cậu lại quan tâm đến chuyện đó vậy?" Allen ngờ vực hỏi.

"Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt đâu." Lavi nói, cố ngăn lại một cái ngáp dài. Những trận chiến triền miên không hồi kết đang rút dần từng giấc ngủ của anh, cũng như của tất cả mọi người trong trụ sở. "Chỉ là sau khi được chứng kiến sự đào hoa của đại pháp sư Cross, tớ nghĩ cậu theo ông ấy nhiều năm như vậy chắc hẳn cũng phải học hỏi được ít nhiều."

"Chẳng ai muốn học những điều như vậy đâu."

Cậu nhóc người Anh quyết định quay lại với bữa ăn còn đang dang dở, trong lúc tiếp tục duy trì cuộc trò chuyện cùng Lavi. Mặc dù trông chàng trai tóc đỏ có vẻ cần một giấc ngủ đàng hoàng hơn là cuộc chuyện trò ở nhà ăn vào sáng sớm.

"Dù cho cậu có nói vậy đi chăng nữa thì sự thật cậu vẫn là một kẻ đào hoa không kém đấy." Người Bookman tương lai hùng hồn nhận xét, nằm dài ra trên mặt bàn ăn.

"Thôi nào Lavi!" Allen phản đối kịch liệt trước lời nhận xét mà cậu cho rằng chẳng có lấy một phần đúng đắn. "Tớ không có đào hoa!"

"Thôi nào Allen!" Lavi nhại lại lời Allen trước khi châm thêm vào chút mùi châm chọc. "Chẳng phải Road luôn miệng bảo rằng yêu cậu hay sao. Và còn cô gái đeo kính ở chi nhánh Châu Á nữa. Cái gì mà 'Tôi là người phụ nữ của Walker-san'."

Lavi ôm má bằng cả hai tay, trong lúc mô phỏng lại biểu cảm thẹn thùng của cô gái trẻ, một nửa người anh vẫn dính chặt lấy mặt bàn, với la liệt các đĩa bẩn xếp thành chồng xung quanh. Và lần thứ hai trong buổi sáng, Allen suýt chút nữa nghẹn chết vì đồ ăn.

"Lavi! Thôi ngay đi!" Cậu nhóc tóc trắng nhảy khỏi bàn và la lên oai oái. "Tớ và Lou Fa-san chỉ là bạn bè bình thường thôi! Còn với Road thì tớ chẳng có ý niệm nào với cô ta cả nên làm ơn đừng chọc tớ nữa!"

Cuộc tranh luận nho nhỏ giữa Lavi và Allen bị cắt ngang bởi một lời phàn nàn khác. Kanda thiếu kiên nhẫn đẩy Allen vào lại chỗ ngồi.

"Ồn ào quá, Moyashi."

"Là Allen!" Allen quay phắt người lại, tức tối hét vào mặt người không cần nhìn cậu cũng biết là ai.

"Đừng có mà la hét vào sáng sớm như thế, cậu đang làm phiền đến người khác đấy."

Kanda chuyển ánh nhìn lạnh lẽo từ người Allen sang mớ lộn xộn gồm bát đĩa bẩn và thức ăn thừa trên phần bàn của cậu, cau có thở dài.

"Cái gì hả?!" Allen cảm thấy máu mình đang thật sự sôi lên vì cáu tiết.

"Moyashi, cậu lúc nào cũng ồn ào và bừa bãi."

"Tên của tôi là A-l-l-e-n." Cậu nhóc gằn từng tiếng. Nổ lực nhồi nhét tên mình vào não người đối diện. "Không phải Moyashi. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, anh là bị mất trí bẩm sinh hay có luyện tập vậy. BaKanda!"

"Khác gì nhau hả, Mo-ya-shi?" Kanda vặc lại, giọng đầy thách thức như thể muốn đẩy cơn giận của Allen lên đến tận cùng.

"Thôi nào. Thôi nào. Cả hai người!" Chàng trai tóc đỏ cuối cùng cũng rời khỏi mặt bàn ăn. Dù thật lòng anh muốn vờ như không nghe thấy và cứ nằm yên đó cho xong chuyện. Lavi đã quá mệt mỏi với những cuộc đấu võ mồm mà đa số lần đều sẽ chuyển thành trận đánh tay đôi thật sự. Và hậu quả sau đó thì khỏi phải bàn đi. "Tại sao lúc nào hai cậu cũng cứ cãi nhau vậy chứ?"

"Chính anh ta là người gây chuyện trước." Allen chỉ tay về phía Kanda, giọng đầy hằn hộc.

"Là do cậu làm ồn trước, Moyashi."

"Thôi mà. Bình tĩnh lại đi." Lavi chán nản thở dài, cố làm dịu bầu không khí đang dần trở nên căng thẳng. "Tại sao hai người không thể nhường nhịn người kia một chút. Vậy không phải sẽ thuận hòa hơn sao."

Mình phải nghĩ ra cái gì đó để nói mới được, nếu không thì hai người họ sẽ phá hỏng buổi sáng của tất cả mọi người ở nhà ăn mất. Lavi cay đắng nghĩ, lúc bắt gặp ánh nhìn như muốn nói 'Làm ơn ngăn họ lại!' của những người khác ở phòng ăn. Nếu anh nhớ không nhầm, Jeryy đã phải thay mới gần như toàn bộ bàn ghế sau cuộc cãi vã gần đây nhất của hai người đồng đội.

Lavi cân nhắc việc bắt đầu một câu chuyện khác, bên cạnh nỗi ân hận về câu chuyện đầu tiên mà anh đã khơi mào. Nhưng rồi, một ý nghĩ bỗng sượt qua tâm trí người thanh niên.

"Đúng rồi, Yuu." Bỏ mặc cái nhìn chết chóc từ Kanda, Lavi bình thản khoác vai người bạn tóc đen nóng nảy của mình trong lúc nói "Cậu đã hôn ai bao giờ chưa?"

"Hả?"

Kanda nhìn người Bookman tương lai đứng cạnh mình với vẻ hoài nghi pha lẫn nhiều khó hiểu. Không phải chỉ vì Lavi vừa hỏi một điều chẳng liên quan mà còn cả về nội dung của câu hỏi đó. Nó chứa đủ bất ngờ để cả Kanda và Allen đều tạm quên đi cuộc tranh cãi của mình, và thay bằng việc nhìn chằm chằm Lavi như thể anh vừa nói điều gì kinh dị lắm.

"Sao nào, Yuu?"

Một sự im lặng bao trùm đến đáng sợ khi ba người bạn chẳng làm gì ngoài việc đứng đó và nhìn nhau.

"Nè Yuu..." Lavi tiếp tục cất lời, hoàn toàn lơ đi viễn cảnh cơ thể mình bị thái mỏng bởi Mugen. "Đừng nói là cậu chưa từng hôn ai bao giờ nhé?"

Chàng trai tóc đỏ chớp mắt, chờ đợi câu trả lời. Ban đầu, Lavi chỉ đơn thuần muốn làm gì đó để ngăn lại trận gây gổ vô nghĩa giữa Kanda và Allen. Nhưng vẻ căng thẳng của Kanda đã làm sự tò mò trong anh trỗi dậy.

"Tch, các cậu thật phiền phức."

Một cách hoàn toàn không trông đợi, chàng trai người Nhật lạnh lùng rời khỏi phòng ăn. Bỏ lại sau lưng cái nhìn hoài nghi của cả Lavi và Allen.

Lavi chăm chú nhìn theo bóng Kanda, cho đến lúc người thanh niên thật sự đã khuất ngoài tầm mắt anh mới đưa tay xoa cằm, tỏ ra vô cùng hiểu biết.

"Vậy đúng thật là Yuu chưa từng hôn ai bao giờ rồi. Mà chuyện đó nghĩ ra cũng đâu có gì ngạc nhiên lắm. Với tính cách đó của cậu ta thì..." Đoạn Lavi quay sang người bạn tóc trắng của mình để thấy cậu ta lại tiếp tục vùi đầu vào bữa ăn dang dở. "Allen, cậu lại ăn nữa đấy à. Đừng để tớ độc thoại một mình như vậy chứ."

Allen bật lưng khỏi giường, tay siết chặt ngực áo và thở ra vô cùng khó nhọc. Lại là giấc mơ đó, giấc mơ đeo bám dai dẳng về người đàn ông xuất hiện thay cho hình ảnh phản chiếu chính cậu trong gương, với khuôn mặt méo mó được vẽ nên từ những đường chì. Thứ duy nhất hiện hữu rõ ràng trên gương mặt màu đen dị dạng là hai hố tròn sâu thẳm và chiếc miệng lúc nào cũng nở nụ cười đến tận mang tai.

Cậu có thể nhìn thấy ta đúng không?

Ta chính là cậu, Allen Walker.

"Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy?"

Cậu nhóc người Anh lầm bầm chửi rủa, hai bàn tay ép chặt bên đầu trong lúc cố gắng tống khứ những thứ kì dị về lại với giấc mơ. Không khí tràn vào buồng phổi qua từng nhịp thở khiến cậu dần trở nên ổn định. Cơn hoảng loạn cuối cùng đã qua nhưng Allen đoán với tình trạng hiện giờ cậu hoàn toàn không thể quay trở về giấc ngủ. Cậu nhóc bắt đầu suy nghĩ đến nhiều biện pháp khác nhau, và khi ánh mắt xám bạc mệt mỏi lướt qua bìa quyển sách văn học Lenalee từng tặng cậu. Allen biết chính xác nơi cậu cần đến lúc này.

Thư viện của Giáo Đoàn Đen là một phòng chứa sách khổng lồ, đủ làm choáng ngợp bất kì ai trong lần đầu bước đến. Nó rộng lớn đến mức Allen cảm giác bản thân như đang lạc trong một mê cung với bốn bề là sách.

Cậu nhóc người Anh quyết định đánh một vòng quanh thư viện. Thơ thẩn nhìn những quyển sách từ bìa cứng đến bìa mềm được xếp ngay hàng thẳng lối trên từng khung kệ. Cậu lướt mắt đọc qua từng cái tên, trước khi dừng chân và rút ra quyển kinh cựu ước nằm ngay trong tầm với. Lenalee và Lavi từng nói những quyển sách có thể làm đầu ta nguội lại, nên Allen cũng muốn thử một lần dù cho cậu vốn không thường hay đọc sách.

Với quyển kinh cựu ước ôm bên người, cậu nhóc tóc trắng quyết định quay trở về phòng. Quyển sách sẽ giúp cậu giết thời gian còn lại trong đêm, và nếu may mắn nó còn có thể đưa Allen quay trở về giấc ngủ. Nhưng rồi khi cậu nhận ra bản thân đã đi loanh quanh gần nửa buổi mà vẫn chỉ thấy những kệ sách giống hệt nhau cao đến tận trần, thì vấn đề giết thời gian và giấc ngủ đã không còn có thể khiến cậu bận tâm.

K-Không lẽ mình lại lạc rồi...?

Mồ hôi rịn ra trên trán Allen lúc cậu tăng nhịp bước chân mình, hết rẽ trái rồi rẽ phải, cố gắng tìm một lối ra. Nhưng cuối cùng sau bao nỗ lực tìm đường, cậu nhóc vẫn thấy bản thân kẹt giữa không gian với bốn bề là kệ sách.

"K-Không thể nào..." Allen rên rỉ, đưa tay ôm lấy mặt mình. "Mình bị lạc trong một cái thư viện sao?!"

"Cậu làm cái quái gì ở đây vào giờ này, Moyashi?"

Khi giọng Kanda bất ngờ vang lên sau lưng cậu, Allen có chút giật mình nhưng ngay sau đó là cảm giác nhẹ nhõm tràn qua. Cậu xoay người lại, cố gắng che giấu vẻ mặt mừng rỡ, mặc dù nó đã hiện lên vô cùng rõ nét.

"T-Tôi đến để tìm sách thôi." Allen đưa quyển kinh cựu ước ra trước Kanda như một lời minh chứng. "Còn anh thì làm gì ở đây vào giờ này?"

"Giống cậu thôi." Kanda trả lời. Allen ngay lập tức chú ý vào quyển sách nằm ở tay anh. Cái tên bên trên bìa sách đã ngả vàng được viết bằng loại ngôn ngữ cậu không tài nào hiểu được.

"Anh cũng không ngủ được à?"

"Cậu quan tâm làm gì." Kanda lạnh lùng nói. Vẫn giữ thái độ khó chịu của mọi ngày lúc đưa mắt nhìn cậu nhóc nhỏ tuổi hơn. "Tôi về phòng đây."

Allen chẳng có thời gian để tỏ ra cáu giận trước thái độ của người thanh niên. Vì ngay sau câu nói của mình, Kanda đã lập tức quay người bỏ đi, như thể không muốn nhận thêm câu hỏi nào từ phía cậu. Và khi nhận ra cậu nhóc người Anh cũng đang rảo bước theo sau mình, Kanda dừng lại lườm mắt nhìn Allen.

"Đừng có đi theo tôi, Moyashi."

"T-Tôi đi theo anh hồi nào." Allen nói dối, cố giữ giọng trả lời thật tự nhiên. "Tôi cũng đang muốn ra khỏi đây để trở về phòng."

"Vậy thì vòng qua bên kia mà đi. Ở đây đâu phải chỉ có một đường." Kanda hằn hộc nói. Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện kì lạ trên mặt Allen, anh nhanh chóng nhận ra được vấn đề. "Này Moyashi, đừng có nói là cậu không tìm được đường ra đấy nhé?"

Allen giật nảy mình nhưng vẫn cố gân cổ lên mà cãi.

"L-Làm gì có chuyện đó chứ, đây chỉ là một căn phòng thôi. Làm sao mà tôi...lạc được."

"Oh." Người thanh niên tóc đen nhướng mày, mắt lộ rõ sự thích thú. "Vậy thì cậu thử tự mình ra khỏi đây xem."

"Tại sao tôi lại phải làm vậy chứ?" Cậu nhóc tìm cách lấp liếm, dù biết rõ Kanda chắc hẳn đã nhận ra chuyện lạc đường ngớ ngẩn của cậu rồi.

"Tại vì tôi không tin việc cậu có thể tìm được đường ra."

"Thôi được rồi..." Allen la lên bức bối. Cay đắng vì đã để Kanda có thêm cơ hội chòng ghẹo cậu. "Đúng là tôi bị lạc, anh đã hài lòng chưa hả."

"Moyashi." Kanda nhếch miệng cho một nụ cười. "Cậu không những khẳng khiu mà còn cực kỳ ngốc nữa. Ai mà lại bị lạc trong một cái thư viện chứ."

"Đừng có chọc tôi, Bakanda!" Một màu hồng bắt đầu lan ra nơi gò má cậu thiếu niên tóc trắng. Thật sự giờ đây cậu chỉ muốn đập chết tên đáng ghét đang đứng trước mặt mình. "Cũng đừng có mà lên mặt." Một ý nghĩ sượt qua đầu Allen trong khoảnh khắc, nhắc cậu nhớ về câu hỏi của Lavi ở nhà ăn lúc sáng. "Tôi không muốn bị dạy đời bởi một người thậm chí còn chưa hôn bao giờ."

"Chuyện đó thì liên quan gì ở đây?" Kanda nói với giọng cực kì khó chịu. Quên việc thư viện không phải là nơi thích hợp dành cho cãi vả. Nhưng lúc này thì có ai khác để mà quan tâm cơ chứ.

"Vì cái tính đó nên mới chẳng ai thích nổi anh đấy." Allen nhún vai, giả vờ tỏ ra thông cảm. "Và dám là chẳng bao giờ luôn ấy."

"Đừng có mà lên mặt dạy đời khi cậu cũng chỉ là một đứa nhóc, Moyashi." Kanda nghiến răng, nghĩ đến chuyện thái mỏng Allen khi Mugen được trả về với chủ.

"Tên tôi là Allen. Và tôi không phải là một đứa nhóc." Allen bực bội với cách gọi cậu của Kanda. "Ít ra tôi cũng đã hôn rồi."

"Cậu đang nói đến cái chạm môi với Road đó hả?"

Allen chớp mắt, hơi chút bất ngờ trước lời nói của chàng trai người Nhật. Làm sao mà anh ta biết thế?

"V-Vậy thì sao." Cậu nhóc tiếp tục đáp lời, có chút chùng xuống nhưng vẫn không hề bỏ cuộc. "Đó cũng là hôn thôi. Thế anh định ý kiến gì khi chỉ số kinh nghiệm của mình là bằng không. Ít ra thì tôi cũng có một ông thầy rất giỏi trong những chuyện như vầy đấy nhé."

"Có thể đúng là tôi chưa hôn bao giờ nhưng không có nghĩa tôi không biết hôn, Moyashi." Kanda khoanh tay, giọng đều đều vô cảm.

"Đừng cố tỏ ra sĩ diện nữa, BaKanda." Allen nhún vai, không thể hiện chút tin tưởng nào trước lời tuyên bố hùng hồn của Kanda. "Làm như tôi sẽ tin anh vậy, chỉ khi nào anh có thể chứng mi-..."

Allen không kịp hối hận về lời thách thức của mình trước chàng trai người Nhật. Quyển kinh cựu ước rơi xuống sàn lúc Kanda bất ngờ lao đến và siết chặt bàn tay hai bên cằm cậu. Trong một khắc khi cậu nhìn thấy ánh mắt bực bội của người thanh niên, Allen đã ngỡ Kanda sẽ giáng một cú đấm thẳng vào má cậu vì đã dám chòng ghẹo và thách thức anh nhiều đến thế này. Cậu theo phản xạ nhắm nghiền mắt lại, mặc dù chuyện đó nghe hoàn toàn chẳng có chút hợp lý nào.

Nhưng rồi, cảm giác lại truyền đến từ đôi môi thay vì gò má. Allen mở mắt kinh hoàng khi Kanda tìm được cách tách môi cậu ra và trượt lưỡi vào ngay sau đó. Đáng lẽ Allen phải dùng hết sức đẩy chàng trai tóc đen ra khỏi người mình, sau đó nện anh ta một trận ra hồn vì đã dám làm điều này với cậu. Nhưng chúa lòng thành, cậu hầu như không hề phản kháng. Có thể nguyên nhân nằm ở cơn choáng váng Kanda đã gây ra khi đột ngột lao đến và hôn cậu thế này. Cũng có thể, cậu vì quá bất ngờ mà đứng ngớ người ra đó, với đôi mắt mở to và cánh tay siết chặt lấy ngực áo người đối diện.

Trong một khắc, Kanda đẩy Allen lùi lại cho đến khi lưng cậu chạm vào kệ sách. Môi họ thậm chí không rời ra trong suốt quá trình cả hai di chuyển. Máu trong người Allen dường như đang dần rời xa não cậu. Cơn choáng váng và sự ngạc nhiên tột cùng vẫn còn nguyên đó, bên cạnh cảm giác ẩm ướt từ đầu lưỡi Kanda. Cảm giác mang lại từ nụ hôn choáng ngợp này hoàn toàn khác với bất cứ điều gì cậu từng trải nghiệm. Cứ như chàng trai người Nhật đang cố rút tất cả hơi thở của Allen ra ngoài. Mặc dù như vậy, cậu cũng không thể chối bỏ cảm giác dễ chịu nụ hôn mang lại lúc này. Và đó mới thật sự là điều làm Allen sợ hãi.

Hai người họ cứ hôn nhau như vậy, mỗi lúc một sâu hơn trong thư viện không một bóng người lúc hai giờ ba mươi phút sáng. Allen nhanh chóng nhận ra nụ hôn đang bắt đầu vượt dần ra giới hạn nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì. Nhất là khi sự ấm áp cậu chưa một lần ngờ tới từ bàn tay to lớn của Kanda rời khỏi vị trí quanh cằm cậu để di chuyển dần về sau, luồn vào mái tóc màu bạch kim mà Allen sở hữu. Cậu nhóc bắt đầu thở dốc.

Nếu ai đó không đến đây để ngăn chuyện này lại thì mình và anh ta sẽ hôn nhau đến sáng mất!

Allen mơ hồ nghĩ, không chắc lắm về mong muốn có ai bước đến và ngăn họ lại lúc này. Nhưng dường như cuối cùng Kanda cũng đã giật mình nhận ra mọi chuyện đang vượt ngoài khả năng kiểm soát để rồi dừng nụ hôn giữa hai người họ lại.

"Tôi đã nói là—" Anh thở dốc lúc tách môi mình ra khỏi Allen. "Đừng có mà thách thức tôi."

Allen im bật. Cảm giác cơn choáng váng vẫn còn nguyên đó, khiến điều duy nhất cậu có thể làm chỉ là đứng tựa lưng vào kệ sách và nhìn chàng trai trước mặt đăm đăm.

"Tch."

Kanda chậc lưỡi, lầm bầm câu gì đó mà Allen chỉ nghe được mỗi hai từ chết tiệt, trước khi cúi người nhặt hai quyển sách vẫn nằm chỏng chơ trên sàn từ ban nãy, sau đó nhét quyển kinh cựu ước vào giữa hai bàn tay cứng đờ của Allen.

"Thôi việc nhìn tôi bằng vẻ mặt ngớ ngẩn đó đi, Moyashi." Kanda dường như còn tỏ ra bực bội nhiều hơn nữa. "Chuyện này là do cậu bắt đầu."

"Thế quái nào mà...!" Allen cuối cùng cũng có thể cất lời, cảm thấy tim mình đang đánh trống bên trong lồng ngực. Và cậu cá một trăm phần trăm là Kanda hoàn toàn nghe thấy. Nó quá rõ ràng.

"Thôi được rồi." Kanda quay mặt đi, bối rối không kém gì cậu nhóc nhỏ tuổi hơn. "Ngưng chuyện này lại và mau rời khỏi đây thôi."

Kanda đưa mắt nhìn Allen để nhận ra cậu vẫn chưa thể hoàn hồn. Không có chút biểu hiện nào thể hiện việc cậu đã nghe và hiểu rõ những lời anh nói. Vì nếu như vậy, Allen đã chẳng dính chặt lưng mình vào kệ sách phía sau.

"Cậu thật sự là một thằng nhóc vô cùng phiền phức."

Bên cạnh hàng tá bất ngờ của đêm nay, Kanda nắm cánh tay kéo cậu đi dẫu rõ ràng anh đang bực bội. Còn Allen thì chỉ biết lặng thinh bước theo chàng trai người Nhật, bước chân khập khiễng và thậm chí còn không cãi lại những lời phàn nàn khó chịu của Kanda.

"Chỉ cần tôi có lại Mugen, cậu sẽ là người đầu tiên tôi giết. Moyashi ngu ngốc."

Câu chuyện giữa Kanda Yuu và Allen Walker thật sự chỉ vừa mới bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net