Night 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Allen Walker phải thừa nhận, tránh mặt Kanda Yuu là một trong những ý tưởng tồi tệ nhất cậu từng thực hiện. Hành động đó hầu như chẳng mang lại kết quả nào, ngoài việc khiến cuộc sống của Allen lộn tùng phèo như nguyên liệu bị nhồi trong món bánh của Jeryy.

Suốt một tuần qua, kể từ sau cái lần Kanda hôn cậu, Allen bắt đầu cư xử như kẻ đột nhập bất hợp pháp ở Giáo Đoàn. Cậu lúc nào cũng cẩn thận dè chừng từng ngõ ngách cậu đi qua, không đến nhà ăn vào khung giờ như thường lệ, và nhảy dựng lên mỗi lần cái tên Kanda được xướng lên trong tầm nghe của cậu.

Cậu nhóc người Anh cũng không biết chính xác bản thân đang trốn tránh cái gì. Cậu hiểu rõ, nụ hôn đó đơn giản chỉ được Kanda dùng như cách đáp lại những lời thách thức, không hơn. Nhưng như vậy không có nghĩa Allen có thể ngăn mình thôi nghĩ ngợi. Nhất là khi cảm giác nóng ran vẫn còn nguyên vẹn trên môi, mỗi lúc Allen vô thức nhớ về nụ hôn giữa hai người bọn họ. Và mỗi lần như vậy, cậu lại càng không thể thản nhiên xem như không có chuyện gì.

"Allen, cậu biến đi đâu suốt cả tuần nay vậy?"

Cậu nhóc tóc trắng quay người lại, thở phào nhẹ nhõm khi thấy người gọi cậu là Lavi.

"Tớ đâu có biến đi đâu." Allen đảo mắt, cố tìm lời giải thích cho việc vắng mặt cả tuần nay của mình. "Chỉ là vô tình chúng ta không gặp nhau thôi."

"Allen, Giáo Đoàn không lớn đến vậy đâu." Lavi nhướng mày nhìn Allen ngờ vực. "Kể cả lúc đến nhà ăn tớ cũng không gặp cậu. Ai cũng thắc mắc là cậu biến đi đâu."

"Tớ vẫn đến nhà ăn mà." Cậu nhóc trả lời, quay mặt sang hướng khác để tránh cái nhìn nghi ngại từ Lavi. "Chỉ là hơi khác khung giờ với mọi người một chú—"

"Tại sao?" Lavi chớp mắt, sự ngạc nhiên ban đầu chuyển thành lo lắng. Người Bookman tương lai đặt tay lên trán cậu nhóc nhỏ tuổi hơn mình. "Cậu không ốm đau gì đấy chứ?"

"Không. Không." Allen bối rối đẩy tay Lavi ra khỏi trán. "Tớ ổn mà. Không có bệnh tật gì đâu."

"Thế thì tại sao—"

"Moyashi, nhích cái người của cậu ra khỏi đường đi."

Lavi thề rằng, lúc giọng Kanda bất ngờ vang lên đằng sau bọn họ, anh thật sự đã thấy Allen giật mình. Lavi nhướn mày khó hiểu trước vẻ hốt hoảng Allen bất cẩn để lộ ra ngoài. Cậu nhóc thậm chí còn chẳng thèm phản bác lại cách gọi mình của Kanda. Đó mới là điều kỳ lạ nhất.

"L-Lavi, tớ có chuyện phải đi đây. Chào cậu!"

Allen chạy biến đi ngay sau câu chào vội vã. Lavi ngờ vực khoanh tay, nghiêng đầu nhìn chằm chằm lối rẽ ở cuối hành lang, nơi bóng lưng Allen vừa biến mất vài giây trước đó. Lavi giữ nguyên biểu cảm khó hiểu lúc quay sang nhìn Kanda.

"Yuu này."

"Cái gì?"

"Cậu có cảm thấy dạo này Allen cư xử có chút kỳ quặc không?"

"Tôi không biết và cũng không quan tâm."

Kanda trả lời bằng chất giọng lạnh lẽo pha lẫn chút bực mình. Lavi quan sát anh, sau đó đưa tay xoa cằm vẻ đăm chiêu.

"Kì lạ thật."

Nếu Lavi không quá tập trung vào những suy nghĩ của mình thì chắc hẳn đã nhận ra cái nhăn mày khó chịu từ Kanda.

Allen thật sự chẳng biết cậu nên tiếp tục hành động tránh mặt ngu ngốc này bao lâu. Nhất là khi thái độ của mọi người xung quanh đã bắt đầu chuyển từ ngạc nhiên sang lo lắng. Lavi suốt ngày cứ bám theo dò hỏi, liệu Allen có thật sự cảm thấy ổn không, nếu có vấn đề gì thì cứ việc nói ra, mọi người sẽ cùng nhau giải quyết. Lenalee thì khư khư bảo rằng Allen bị ốm. Cô gần như bê cả kho thuốc đến phòng cậu nhóc người Anh và huyên thuyên giải thích cặn kẽ cách sử dụng từng loại thế nào, cứ như cô thật sự là một bác sĩ lành nghề vậy. Mỗi lần như vậy Allen đều chỉ có thể cười trừ, cố gắng thuyết phục Lenalee rằng cậu đang hoàn toàn khỏe mạnh.

"Hay là Innocence của cậu có vấn đề gì?" Lenalee tiếp tục đoán mò. "Nếu như vậy thì tớ có thể nói với Niisan–..."

"Tớ ổn mà, Lenalee." Allen gượng cười, cậu đã phải nói câu này lần thứ bao nhiêu trong ngày rồi nhỉ? "Sức khỏe của tớ rất tốt và Innocence cũng không có vấn đề gì."

"Vậy thì tại sao tự dưng cậu lại trở nên kì lạ vậy?" Dù Allen đã khẳng định rất nhiều lần cơ thể cậu hoàn toàn ổn, nhưng sự lo lắng của Lenalee dường như lại chẳng có chút thuyên giảm nào. "Lavi nói là cả tuần nay chẳng gặp cậu ở nhà ăn."

"Tớ vẫn đến đó mà." Cậu nhóc xua tay. "Đừng nói là các cậu nghĩ tớ tuyệt thực đấy nhé. Không có chuyện đó đâu."

"Vậy thì tại sao–?"

"Tớ chỉ đến đó hơi trái giờ một chút," Allen cố nén xuống tiếng thở dài. Mọi chuyện rắc rối này từ đâu mà ra chứ hả? "Nên các cậu đừng lo."

"Sao cậu lại không đến nhà ăn vào khung giờ bình thường như lúc trước?"

Vì vào giờ ăn Kanda sẽ ở đó, và tớ thì đang tránh mặt anh ta. Allen cay đắng nghĩ, cảm thấy đặc biệt ngu ngốc trong lúc này. Tránh mặt Kanda Yuu chỉ vì anh ta hôn cậu. Xuất sắc rồi.

"À thì—" Allen quay lại với việc giải thích đã trở thành quen thuộc dù mới chỉ sau một tuần. "Tớ cũng không biết. Nhưng mà tớ nói thật là tớ hoàn toàn ổn. Nên mọi người đừng lo lắng nữa, nó làm tớ bối rối lắm."

Allen nói với giọng gần như nài nỉ, hy vọng Lenelee có thể kết thúc cuộc đối thoại của hai người ở đây. Mặc dù nét lo lắng trong mắt cô gái trẻ vẫn còn nguyên đó, nhưng khi nhìn thấy thái độ rõ ràng không muốn nói thêm gì nữa của Allen, Lenalee chỉ có thể thở dài.

"Thôi được rồi," Cô từ tốn nói. "Nếu cậu đã không muốn nói thì thôi vậy. Chỉ cần biết cậu thật sự không đau ốm gì thì tớ cũng thấy an tâm hơn rồi."

"Tớ thật sự rất ổn." Allen nhấn mạnh thêm lần nữa, cố nở nụ cười trông ổn nhất. "Và dù sao, cũng cảm ơn cậu."

"Ừ." Lenalee trả lời gọn ghẽ, mỉm cười trước khi chú ý đến thời gian trên chiếc đồng hồ. "Tớ có hẹn với Niisan. Thôi tớ đi nhé."

Cô gái trẻ vội vã rời đi, bỏ lại đống thuốc nhiều đến kinh hãi trên giường. Allen thở phào nhẹ nhõm. Tùy tiện gạt chỗ thuốc mà cậu chẳng muốn dùng đến bao giờ sang bên, chừa ra đủ chỗ để đặt người bên cạnh. Allen ngồi như vậy lúc lâu, trong sự tĩnh lặng giữa đêm của căn phòng và không thể khiến mình thôi nghĩ ngợi. Mãi đến khi Allen nhận ra cơn đói cồn cào, cậu mới quyết định bỏ mặc tất cả và thẳng bước đến nhà ăn.

Không ngoài dự đoán của Allen, Jeryy trông cực kỳ ngạc nhiên khi thấy cậu đến nhà ăn vào lúc nửa đêm thế này. Allen bối rối kiễng chân nhìn vào căn bếp, lo lắng khi nghĩ đến việc sẽ chẳng còn lại phần ăn nào cho cậu lúc này.

"X-Xin lỗi đã làm phiền vào giờ này, Jeryy. Mọi người sắp dọn dẹp rồi sao?"

"Không sao đâu, Allen." Tiếng trả lời vọng ra từ trong khu nấu nướng. "Cậu chờ tôi một chút, vẫn còn thức ăn cho cậu đây."

Không lâu sau, Jeryy quay ra với một khay đầy thức ăn làm mắt Allen đong đầy hạnh phúc.

"Cảm ơn Jeryy, tôi đói sắp chết rồi."

Allen hồ hởi nói, đưa tay nhận lấy khay thức ăn từ người đầu bếp tốt tính của Giáo Đoàn. Chỉ cần có thức ăn, tất cả muộn phiền đều có thể tạm bay đi trong phút chốc.

"Hôm nay cậu lại ăn trái giờ rồi."

Jeryy chống một tay lên quầy, cơ hồ nói.

"Ừ— Tôi bận chút chuyện ấy mà." Allen thậm chỉ chẳng thèm đợi đến lúc ngồi xuống bàn đã nhanh chóng lấp đầy miệng mình bằng bánh táo. "À mà– cảm ơn vì bữa ăn nhé, Jeryy. Đồ ăn ngon lắm."

"Tất nhiên rồi." Người đầu bếp nói với chút tự hào. "Còn trong bếp đấy, nếu không đủ thì cứ đến mà lấy thêm."

Allen ậm ừ đáp lại trước khi bê khay thức ăn đến ngồi ở chỗ chiếc bàn quen thuộc và ngay lập tức vùi đầu vào nó như thế đó là điều duy nhất trên đời khiến cậu bận tâm.

Sau khi đã khỏa lấp cơn đói bằng tất cả thức ăn còn lại trong bếp, Allen quay bước trở về phòng. Cậu uể oải đánh một vòng lớn qua các dãy hàng lang tĩnh lặng, cảm thấy tâm trí mình lại bắt đầu trôi nổi đâu đó khi niềm vui ăn uống chẳng còn đủ sức khiến cậu phân tâm. Allen thở dài khi nghĩ đến khoảng thời gian một tuần cậu dùng tránh mặt Kanda. Đáng ra, Allen đã có thể đơn giản hóa tất cả bằng cách coi như chẳng có chuyện gì xảy ra giữa họ. Nếu như vậy, cậu đã không phải đau đầu tìm đủ mọi lý do để giải thích cho cách hành xử bỗng trở nên kì lạ của mình. Và cuộc sống của Allen cũng không rối tung rối mù đến mức chẳng còn nhận ra như thế.

Tất cả là lỗi của tên ngốc đó. Allen bắt đầu đổ lỗi. Tất cả là tại anh ta đã hôn mình. Nó khiến mình cư xử như một tên ngớ ngẩn. Đồ ngốc Kanda.

Allen thở dài mệt mỏi, tiếp tục lầm bầm mắng mỏ Kanda trong lúc lục tìm chìa khóa phòng trong túi áo. Một giấc ngủ dài có lẽ sẽ giúp cậu bình tĩnh lại hơn.

"–Err?"

Cánh cửa không chút suy chuyển nào, còn chìa thì kẹt cứng trong ổ khóa. Allen nhíu mày, rút chìa ra khỏi ổ rồi tra vào thêm lần nữa nhưng cánh cửa vẫn cứ lạnh lùng chẳng chịu mở ra.

"Chuyện quái gì vậy?"

"Chuyện quái ở đây là đó không phải phòng cậu, Moyashi."

Allen giật bắn người. Một phần vì tiếng nói đột ngột vang lên ngay đằng sau cậu, một phần khác vì cậu hiểu rõ giọng nói đó thuộc về ai.

"Cậu bị ngu bẩm sinh hả?" Giọng nam trầm thấp pha đầy khó chịu lại vang lên. "Phòng của cậu không phải ở phía này."

Allen nuốt khan, mắt nhìn chằm chằm tay nắm cửa như thể khối kim loại được tạo hình đó mang thù oán đậm sâu gì với cậu.

"À ờ, tôi biết rồi—"

Allen không ngước mặt lên, một nửa gương mặt trắng bệch ẩn trong làn tóc, cậu vội vả quay đi với mong muốn duy nhất là nhanh chóng biến khỏi nơi này. Nhưng trước khi Allen có cơ hội chuồn đi mất, tay Kanda đã nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu, mở cửa và ném thẳng Allen vào phòng.

"Ouch–!" Allen kêu lên khi lưng cậu đập mạnh xuống sàn vì cú ngã. "Anh làm cái trò gì vậy?! Đau đấy!"

Cậu nhóc cáu tiết gào lên, để rồi im bật khi vẻ cau có quen thuộc của Kanda quay trở về trong tâm trí cậu, sau một tuần lãng quên vì lẩn tránh. Allen quay mặt đi, tìm một nơi khác để gửi gắm ánh nhìn.

Khỉ thật.

"A-Anh đang làm cái trò điên khùng gì vậy hả?" Allen cố nói bằng giọng bình thường, lưng rời khỏi sàn nhà lạnh buốt.

"Kẻ làm trò điên khùng là cậu, Moyashi."

"Tên tôi là Allen, không phải Moyashi!" Cậu quắc mắt. Tập trung toàn bộ sự chú ý vào cánh cửa vẫn đang bị cả người Kanda chặn lại. "Và tôi không làm trò điên khùng nào cả!"

"Không hả?" Kanda đứng ở cửa nhướn mày, giọng đầy mỉa mai. "Vậy tên ngốc nào làm cái trò tránh mặt ngu ngốc. Là tôi chắc?"

Allen chớp mắt. Vậy ra anh ta cũng có để ý à? Allen thật sự đã nghĩ Kanda có lẽ còn chẳng biết đến sự vắng mặt bất thường của cậu trong suốt cả tuần qua. Cho nên phát hiện bất ngờ này, bỗng khiến tim Allen lạc đi vài nhịp đập.

"Tránh mặt ai cơ." Allen ngồi co chân trên sàn, ngước mắt nhìn Kanda vô tội. "Tôi chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả."

"Cậu làm như ai cũng ngu như cậu vậy." Kanda hằn hộc nói, bị chọc giận bởi diễn xuất vụng về của Allen.

"Thôi nha." Allen liếc mắt. "Bộ ăn nói đàng hoàng một chút thì anh sẽ chết liền hả, BaKanda." Nhưng khi ánh mắt xám bạc vô tình chạm phải bờ môi Kanda, Allen lại quay mặt đi lần nữa. Cậu nuốt nước bọt, cố không nghĩ đến cảm giác khi được bờ môi đó chạm vào. "G-Giờ thì làm ơn tránh ra để tôi về phòng đi. Tôi buồn ngủ lắm."

Dù Allen đã hạ giọng nài nỉ, nhưng Kanda chẳng có vẻ gì sẽ làm thuận theo lời cậu nói, bằng chứng là việc anh vẫn đứng khoanh tay chặn trước cửa phòng, mày nhíu chặt quan sát Allen.

"Kanda Yuu, anh có nghe tôi nói gì không vậy?" Allen bất đắc dĩ ngước mắt nhìn anh. "Anh muốn cái gì đây?"

"Muốn cậu thôi làm cái trò ngu ngốc cậu đang làm đi." Kanda không nao núng trước cái nhìn đe dọa từ Allen. "Nó dây cả phiền phức sang tôi đấy. Tên thỏ và Lenalee suốt ngày cứ lải nhải bên tai tôi về việc cư xử kỳ cục của tên Moyashi chết tiệt là cậu."

"Cái gì?" Allen không dưng lại cảm thấy chút giận dữ dâng lên trong lòng. "Anh nói như thế anh chẳng có liên quan gì ấy?"

"Tôi thì liên quan thế quái nào đến chuyện cư xử của cậu, hả Moyashi?" Kanda vặc lại, giọng đều đều vô cảm.

"Tất.Cả.Là.Lỗi.Của.Anh.BaKanda." Allen nghiến từng chữ. Sao mà cậu lại ngu ngốc đến mức nghĩ ngợi cả tuần chỉ vì nụ hôn của tên khốn vô tâm này cơ chứ. "Là do anh hôn tôi!"

"Hả–?" Chàng trai người Nhật nhíu mày. "Cậu đang nói cái đếch gì thế?"

"Tôi đang nói là tôi cư xử kì lạ là do anh đã hôn tôi!" Allen giận dữ gào lên. Thây kệ xấu hổ. Thây kệ bối rối. Điều duy nhất Allen muốn làm lúc này là gào vào mặt tên khốn đã ngốc lại còn dửng dưng đó.

"Thì sao?"

"Trăng sao gì!" Allen bùng nổ. Tất cả sự căng thẳng cậu cố giữ lại trong suốt một tuần ổ ạt tràn ra như nước lũ. "Anh có thể đừng làm như mình không có liên quan gì hết trong chuyện này. Tất cả sự bối rối của tôi là do anh mang lại. Tự dưng bị một tên ngốc chỉ biết chém giết, nói năng cộc cằn lại còn vô cảm như anh hôn– "

Allen điếng người khi cảm thấy bờ môi Kanda trên môi cậu. Hôn quả thật là cách hiệu quả và nhanh chóng nhất để khiến cậu nhóc im lặng lúc này.

"Chịu im chưa hả." Kanda gầm gừ. "Cậu ồn ào quá đấy."

"Anh—" Từ ngữ như nghẹn lại trong cổ họng Allen. Cậu mở mắt to hết cỡ nhìn chằm chằm Kanda. "—Vừa làm cái trò gì vậy?!"

"Là lỗi của cậu khi làm ồn, Moyashi." Kanda bình thản trả lời, cau có đáp lại cái nhìn không tin tưởng từ Allen. "Và ngừng la hét đi, cậu là thiếu nữ mười sáu bị cưỡng hôn chắc." Anh tiếp tục xoáy vào.

"Thiếu nữ mười sáu cái đầu anh ấy!" Allen la lên tức tối. Thề có chúa, cậu chỉ muốn đấm thẳng vào mặt tên khốn ấy lúc này.

"Thế thì quái gì cậu làm ầm lên chỉ vì một nụ hôn vô nghĩa hả?"

Khi hai từ vô nghĩa được Kanda nhấn mạnh rõ ràng, Allen cảm thấy tim mình nhói lên trong khoảnh khắc.

Ừ, thì vô nghĩa.

Và rồi một cách bất ngờ, như mạch suối ngầm phun trào từ trong lòng đất, Allen lao đến nắm lấy cổ áo Kanda quật mạnh xuống sàn. Kanda gầm gừ đe dọa, tìm cách đẩy cậu nhóc ra khỏi người anh.

"Tôi nhịn anh hết nổi rồi! Đồ khốn Kanda!" Allen mất bĩnh tĩnh hét lên, chẳng chút ngần ngại đấm thẳng vào má người con trai bên dưới mình.

Điên tiết vì cơn đau, Kanda chửi thề trong lúc dùng sức quật Allen xuống trở lại sàn nhà với không chút nương tay. Lưng cậu lần nữa nhói lên trước khi cơn đau tương tự truyền đến từ một bên má khi Kanda đánh trả. Allen có thể nếm thấy vị mặn của máu túa ra trong miệng mình.

"Đau đấy nhé!" Allen giận dữ tặng Kanda một cú đá thẳng vào đầu. Cố gắng khiến anh lùi xa ra khỏi cậu.

"Là tên điên nào gây chuyện trước hả!" Kanda đưa tay chặn cú đá từ Allen. Trông anh lúc này như sắp giết người đến nơi vậy.

"Sao cái khỉ gì cũng là tại tôi hết vậy!"

"Không phải tại cậu thì là tại tôi chắc, đồ khùng Moyashi." Hai người tiếp tục choảng nhau trên sàn. Càng lúc càng quyết liệt hơn khi người này lấy mặt người kia làm mục tiêu nhắm đến cho những cú đấm hoàn toàn không có chút nương tay.

"Là Allen, không phải Moyashi!" Allen đẩy lại Kanda xuống sàn khi cậu cuối cùng cũng thoát được thế kìm kẹp từ anh. "Và tôi không có khùng!"

"Khác đếch gì nhau hả?"

"Nói năng cho đàng hoàng chút đi, BaKanda!"

"Im cái mồm cậu lại, lúc đánh nhau thì chỉ có thằng bệnh mới quan tâm đến ăn nói đàng hoàng."

"Anh đúng là tên khốn mà!"

Cứ vậy, hai người họ hết đấm rồi lại hét vào mặt nhau, rồi lại tiếp tục sắn tới người kia mà đấm, thay phiên vật nhau xuống sàn nhà vừa cứng vừa bẩn thỉu. Cho đến khi cả hai bắt đầu thở dốc, toàn thân đau nhức và rải rác những vết bầm do người kia mang lại, họ mới chịu dừng trận đánh nhau. Kanda và Allen nằm ngửa ra trên sàn, cố gắng hít lấy hít để không khí vào trong buồng phổi.

"Tôi sẽ nằm luôn trên giường suốt ngày mai mất." Allen rên rỉ, cảm thấy chân tay mình sắp rụng đến nơi. "Sao anh không biết nương tay gì hết vậy."

"Thế quái nào tôi phải nương tay với một tên Moyashi như cậu." Đến lượt Kanda gầm gừ. "Và cậu là người bắt đầu trước."

"Sau cái gì cũng là tôi bắt đầu trước hết vậy hả?" Một cái bĩu môi bất mãn từ Allen. Vị mặn của máu vẫn còn nguyên trong miệng cậu. Đau quá.

"Vì sự thật là nó như vậy." Kanda nhắm mắt lại, thở đều. "Từ ngày mai, thôi cái trò tránh mặt ngu ngốc của cậu đi."

"Không." Allen trả lời thách thức. Và ngay lập tức nhận được cái quắc mắt cảnh cáo từ người con trai bên cạnh. Họ vừa mới đập nhau một trận trên sàn và cậu thật không muốn phải chịu thêm vết thương nào vì đánh nhau lần nữa. Nhưng như vậy không có nghĩa Allen sẽ dễ dàng nhượng bộ trước Kanda.

"Cậu đang tỏ ra cứng đầu và ngu ngốc như một đứa con nít đấy."

"Là lỗi của anh khi hôn tôi. " Cậu nhóc người Anh lặp lại lời buộc tội. Dù cậu biết mình đang hành xử vô cùng ích kỉ.

"Đó là do cậu thách thức tôi, Moyashi."

Ờ. Là vậy đó.

"Vậy là anh có thể hôn bất kì ai nếu họ thách thức anh như cách tôi làm hả?" Allen quay sang nhìn Kanda sau khoảng im lặng giữa hai người, chờ đợi một câu trả lời xác đáng.

"Thì sao?"

Anh đúng là đồ khốn mà.

Lần này không nghi ngờ gì nữa, Allen thật sự đã cảm thấy tim mình nhói lên trong phút chốc. Nhưng cậu quyết định chọn cách lờ nó đi.

"Này!" Kanda lừ mắt cảnh cáo khi Allen bỗng dưng bò dậy rồi leo lên ngồi hẳn trên người anh. "Leo xuống ngay! Tôi giết cậu đấy!"

"Dám thì thử đi." Giọng Allen dường như còn hàm chứa nhiều thách thức hơn vừa nãy. Kanda thở dài bỏ cuộc, anh đã quá mệt mỏi để có thể tiếp tục đánh nhau với tên giá đỗ ngốc xít này.

"Cậu muốn cái khỉ gì?"

"Trả thù anh vì đã dám hôn tôi."

"–Hả?" Chàng trai lớn hơn, và cũng là người đang bị Allen ngồi lên đó, nhướn mày khó chịu.

"Tôi sẽ hôn lại anh." Allen đổ tất cả cho việc cậu bị đập đầu đâu đó, nên mới có thể nói ra lời tuyên bố ngu ngốc đến thế này.

"Rồi cậu sẽ chết ngay sau khi dám thử." Một lời đe dọa nghe không giống đùa, nhưng cậu nhóc tóc trắng lại trông chẳng có vẻ gì bận tâm. Kanda lúc nào cũng luôn dọa nạt.

"Kệ anh, tôi phải trả được thù cái đã."

Allen nói rồi nghiêng hẳn người về phía trước, đem đôi môi rướm máu áp lên môi chàng trai người Nhật. Cậu nghe anh gầm gừ, tay nắm chặt vai cậu tìm cách đẩy ra. Allen gồng mình chống lại, cắn mạnh xuống môi dưới Kanda khiến anh cuối cùng cũng phải chịu thua qua một tiếng thở dài. Cậu nắm lấy cơ hội lách lưỡi vào trong, tìm cách trả đũa những gì Kanda đã làm với cậu. Nhưng nụ hôn kéo dài còn chưa tới năm giây, Allen đã bị anh thô bạo đẩy ra khỏi người.

Cậu bất mãn nhìn xuống Kanda. Vị tanh của máu đậm nồng hơn trong miệng.

"Tch." Kanda chậc lưỡi trước khi đưa tay kéo đầu Allen trở xuống. Và điều duy nhất cậu còn nghe được là lời mỉa mai lẫn trong tiếng gầm gừ. "Hôn tệ như vậy mà cũng đòi lên mặt, Moyashi."

Là cảm giác này.

Allen mơ màng nghĩ trước khi não cậu bắt đầu chuyển từ trạng thái bình thường sang ngưng trệ. Cậu nhóc cố gắng không phát ra quá nhiều âm thanh khi lưỡi Kanda bắt đầu sục sạo trong vòm miệng cậu. Vẫn là vị máu mằn mặn từ vết rách ở môi. Vai cậu đau ê ẩm vì phải giữ tư thế nghiêng người, còn phổi thì không ngừng gào thét khi dưỡng khí dần trở nên cạn kiệt vì nụ hôn choáng ngợp của Kanda.

"Hmm–"

Allen kêu lên khi Kanda xoay người làm đảo ngược vị trí của cả hai. Lưng cậu lần nữa chạm phải sàn nhà lạnh cứng toàn bụi bẩn, cảm giác nó mang lại chẳng có gì đáng để luyến lưu, nhưng như vậy vẫn còn đỡ hơn tư thế khom người làm cổ và vai cậu đau như thể sắp lìa ra trước đó.

Cậu nhóc tóc trắng cố bắt lấy không khí vào bằng mũi, việc thiếu dưỡng khí khiến cậu chẳng còn hơi sức bận tâm đến lưỡi Kanda khi nó trêu đùa trong miệng cậu. Allen thừa nhận rằng anh ta hôn rất giỏi nhưng cậu tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ nói ra, vì tên khốn đó đã có quá đủ kiêu ngạo rồi.

"Giờ thì hài lòng chưa, đồ con nít."

Chàng trai tóc đen nói khi hai người họ tách ra. Anh đắc thắng nhìn Allen vật lộn với việc tìm lại hơi thở của mình.

"Tôi–" Bình tĩnh mà thở nào, Allen. Allen tự nhắc nhở bản thân vì không muốn cho Kanda có nhiều hơn cơ hội chòng ghẹo cậu. "–không phải là con nít, BaKanda."

"Tch, sao cũng được." Kanda nhún vai bất cần lúc đứng dậy cởi áo khoác ngoài ra. "Giờ thì biến về phòng cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net