Chương 12: Thấu hiểu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ bữa ăn không được bình yên như mong đợi.

Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ, kết giới bao phủ của tòa nhà, hìn giống như một cơn lốc xoáy khổng lồ, nhưng không phá vỡ bất cứ thứ gì, chính xác hơn thì nó giống một cái lồng khổng lồ, bên trong cái lồng khổng lồ đó lại là một cái lồng khác, tuy có lối ra nhưng chẳng con chim nào dám bay ra.

Nhóm Kanda nhíu nhíu mày, nghe cái âm thanh ồn ào từ bên ngoài, càng lúc càng lớn, càng lúc càng gần, tiếng hét thảm của những người trong lâu vang vọng, dường như cố tình tạc xuyên vào căn phòng cách âm này.

"Thật là... muốm ăn một bữa cơm bình yên cũng không được mà! " Nea nói.

Hàn quang lóe lên, máu bắn ra.

Một tên áo đen ngã rập xuống bàn. Kanda rút kiếm khỏi bụng kẻ xấu số, chậm rãi cân nhắc. Dù anh muốn trực tiếp giết chúng nhưng anh cũng không muốn để cảnh tượng máu me xuất hiện trước mặt mầm đậu, đánh gần chết được rồi.

Đầu Kanda xuất hiền hàng tá suy nghĩ. Nhưng tay không ngừng về phía đám người áo đen. Không biết từ lúc nào trong phòng đã hơn hai mươi tên, xét về vẻ ngoài thì chúng giống với bọn dị giáo ở thị trấn. Mà những người còn lại cũng không nhàn rỗi, đánh rất khí thế, lối suy nghĩ cũng không khác Kanda là mấy. Allen năng lực chiến đấu kém nhất ở đây, tranh thủ hỗ trợ mọi người, cảm thấy bất ổn liền nhanh chống lui đi.

Rất nhanh, họ kết luận:

Thứ nhất, chắc chắn là cùng một bọn với đám lần trước.

Thứ hai, chúng mạnh hơn đám ao đen lần trước vài lần.

Thứ ba, chúng điên cuồng hơn, có thể nói là lao vào chỗ chết không cần suy nghĩ.

Mà quan trọng nhất là, chúng cứ liên tục nhấm vào Allen xông tới.

Kanda, Mana, Nea, Road đều tức giận bộc phát. Họ nhận ra điều này, Allen chắc chắn cũng nhận ra. Mà với tính cách của nhóc con, chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý. Mà Cross cũng cảm thấy khó chịu hơn, nả đạn càng kịch liệt.

Cơ thể bọn dị giáo chồng chất trong phòng, mùi máu tanh bốc lên, đỏ rực, ướt đẫm. Allen cố nhịn cơn buồn nôn trong dạ dày, quan sát trận chiến. Đám dị giáo dường như không biết mệt, điên cuồng tàn sát, mà thể lực của bọn họ lại giảm dần, không thể chơi tiêu hao chiến với đám người này được. Allen cân nhắc, bản thân không thể hỗ trợ chiến đấu được, nhưng cậu có thể đẩy nhanh tiến độ, trợ lực cho mọi người. Cậu hét lên:"Mọi người, ra ngoài! "

Tất cả không hề chậm chạp, bay vụt ra cửa sổ.

"Hành Không"

"Quang Võng"

Allen niệm chú ngữ, mọi người phóng ra ngoài liền treo trên không trung, còn có thể di chuyển tự do, gọi là 'Hành Không'. Còn 'Quang Võng' là một thuật pháp khống chế, giống như một tấm màn trong suốt giam đám dị giáo bên trong căn phòng. Mà thuận tiện, bọn họ có thể công kích vào trong, nhưng vật bị giam không thể làm gì công kích ra.

Allen thở mạnh, nhìn có vẻ ngầu, nhưng hao tổn cũng thật lớn a.

Kanda nắm bắt cơ hội, chém Mugen về phía dị giáo, hắc quang lóe lên, những con trùng hình thù kì lạ tỏa sát khí mãnh liệt bay về phía lũ dị giáo, tàn sát.

Kanda nở nụ cười quỷ dị.

"Uấy, không thể để tên exorcist đó chiếm tiện nghi được, chém chúng, chém chúng."

Mana vừa hét vừa vung cự kiếm, Nea cũng song song vung thanh cự kiếm y hệt. Kiếm chém ra, chém đứt tất cả mọi thứ.

Ầy một chiêu vung kiếm cũng là tinh hoa kỹ thuật thâm hậu a, đặt tên chiêu này là gì đây. Đồ Sát?

Road mỉm cười, tạo ra hàng loạt cây nến nhỏ xinh, đỏ vàng xanh tím cháy lấp lánh, bắn về phía địch.

Xem chiêu Ngàn cây nến sưởi ấm sưởi ấm của ta!

Cross cầm hai khẩu súng ngắn bắn tới tấp về phía địch, đạn bắn càng lúc càng nhanh, bên kia nổ đùng đùng ầm.

Cross chắp tay: "Amen."

Từng cái đại chiêu ném vào, lực bộc phát cực lớn, cả tầng lầu thành tro bụi.

Mà, bọn ta đã nói rồi, bọn ta sẽ không giết chúng, bọn ta chỉ đâm vài nhát, nổ trầy da tróc thịt một tí, đảm bảo chỉ gần chết thôi, không chết đâu.

"Ừ hử, vẫn còn sao?"

Một đám dị giáo từ mọi hướng đánh tới.

Nea quan sát sắc mặt Allen trắng bệch, nói:"Allen, ngưng phép đi, bây giờ đã ổn rồi."

Cậu gật gật đầu, ngưng phép, họ từ từ đáp xuống đất.

Kanda chiến ý dạt dào, chờ trận đồ sát tiếp theo.

Phập!!!

'Vút' một tiếng, sau đó âm thanh vật nhọn cấm vào người phá tan khát khao của Kanda.

Kết giới khổng lồ bao trùm lên cả tòa lâu vỡ nát, bên ngoài một đội binh khí thế hùng hồn tiến lui trật tự, bên trong là một đội chiến binh tinh nhuệ không kém, cùng phối hợp hạ đám dị giáo. Một hồi huyết chiến nhanh như vậy đã kết thúc.

Tất cả vừa đáp xuống đất, Cross thốt lên: "Uy nhóc con lợi hại nha, dùng một lúc cả hai loại phép thuật, cải tạo cả 'Quang Võng', cỡ tuổi nhóc ta chưa thấy ai làm được xuất sắc vậy đâu."

Allen lắc lắc đầu, hơi đỏ mặt: "tại vì những người đó rõ ràng mất khống chế, không có suy nghĩ, cũng không có chiến thuật, nên em chỉ tận dụng những điểm đó thôi. Em không giúp được gì nhiều cả."

Mana phủ nhận:"không, em là người quyết định kết quả cuộc chiến, làm tốt lắm, hãy tự tin lên."

Nói xong lại quay qua khinh bỉ Cross: "Người phàm tục không cần kinh ngạc, Allen nhà ta là giỏi nhất! "

Cái danh hiệu 'Nhà Thông Thái' của Allen ở kiếp trước tuyệt đối không phải hư danh. Dù ký ức không còn, nhưng bộ óc không hề trì độn đi tí nào. So với thể thuật, Allen học phép thuật còn nhanh hơn. Đừng nói là cùng tuổi, cho dù là đám lão đầu cũng chưa chắc thắng nổi Allen.

Cross cảm thấy đau 'bi', cười không nổi. Ta khen ngươi cũng không chịu, chê cũng không xong, tại sao thế giới này khó sống như vậy chứ!

Kanda bước tới xoa đầu Allen, rất thẳng thắn khen ngợi: "Ngoan, làm tốt lắm! "

Allen cười rạng rỡ, mặt đỏ hơn, Kanda kiềm chế không được xoa nhiều thêm vài lần.

Mana: bảo bối yêu, con ngoan, được hắn khen con không cần phản ứng nhiều như vậy, baba đang ganh tị!

Những người khác: ... Chói quá.

~~~~~

Trong lúc bọn họ đang nháo ầm ĩ, hai người đàn ông tiến tới chỗ họ. Một người đàn ông khuôn mặt điển trai, mặc một bộ cổ phục phục phương Đông, tóc xỏa dài, như người từ trong tranh bước ra, phiêu dật vô cùng. Người còn lại cao lớn uy vũ, thân mặc ngân giáp, ánh mắt sắt bén nghiêm nghị.

Người mặt cổ phục mỉm cười lễ phép: "Tôi tên Chung Ly, là chủ nhân của Bách Xuyên Lâu. Còn vị này là Scott, là Thành chủ đồng thời là đại tướng quân thống lĩnh quân binh tòa thành này."

Mana, Nea, Road và Allen gật đầu đáp lễ, nói danh tính. Cross đứng gãi gãi đầu, Kanda hơi liếc mắt, rồi lại tập trung nhìn Allen.

Scott nhìn Kanda, lộ vẻ sửng sốt, sau đó khôi phục bình thường. Chung Ly mỉm cười, nói tiếp: "Lần này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mong các vị thứ lỗi. Những người chịu thiệt hại tôi sẽ bồi thường tổn thất."

"Không cần đâu, đám người kia giải quyết thế nào?" Kanda dùng ngữ điệu lạnh nhạt nói. Scott và Kanda đều nhân ra nhau, anh cung kính nói: "Thưa, đám người này thân phận không tầm thường, sau khi tra xét tôi sẽ chuyển nội vụ về kinh đô."

"Vậy cứ chuyển trực tiếp cho anh trai ta. "

"Vâng! "

Sau đó, họ cùng nhau nói thêm vài câu, sau đó rời đi.

Chung Ly cười híp mắt: "Nhị hoàng tử quả là khí chất bất phàm. "

Scott gật đầu:"Quả thực, có điều nhị hoàng tử tính tình thật không tốt ở chung. "

"Mà họ cũng thật bạo lực, hủy cả lầu bảy rồi, aizz. "

"Haha. "

"Cơ mà, nhưng người đi chung với ngài ấy cũng thật thú vị a, đặc biệt là cậu nhóc có vết sẹo đó."

"Hả? "

"Không có gì, hiện tại tôi có việc, tạm biệt. "

"... Tạm biệt"

~~~~~~~~~~~~~~

Buổi tối, Allen ngồi trên băng ghế trong vườn, ngẩn người, ánh mắt hơi buồn.

Có những lúc cậu hơi trì độn, nhưng có những chuyện không thể không nhận ra. Cậu hiểu đám người lạ mặt đó vì cái gì mà xuất hiện. Chúng nhìn chằm chặp cậu, đôi mắt đỏ rực khát máu, cùng cái mà chúng gọi là ' lời nguyền'.

Allen sờ vệt sẹo đỏ trên mặt, thở dài. Bản thân cậu quả nhiên là vẫn mang xui xẻo đến cho người khác mà.

"Đang nghĩ linh tinh gì đấy, Mầm Đậu ngốc."

Một bàn tay ấm áp xoa đầu Allen. Cậu ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là Kanda.

Kanda híp mắt, vẫn đang chờ câu trả lời.

"... Em mang rắc rối cho mọi người. " Allen trầm mặc, bao nhiều suy nghĩ cũng chỉ có thể thu gọn trong mấy từ.

Bỗng nhiên Road từ đâu xuất hiện ôm chầm lấy Allen, la lên:

"Allen là đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc đồ ngốc!!!"

Nea, Mana và Cross từ góc bên kia đi ra. Nea lắc đầu than thở: "Xác thực rất ngốc, cứ hay suy nghĩ linh tinh."

Mana hùa theo gật gật đầu. Cross lẩm bẩm: " Sao ta cũng bị kéo ra đây thế?"

Allen kinh ngạc chớp chớp mắt.

Nea nói tiếp: "Không phải đã bảo với em rồi sao, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, chúng ta ta đều sẽ cùng nhau giải quyết, bởi vì chúng ta là một gia đình mà!"

Mana gật đầu: "Đúng đúng! "

Road lắc lư, không để ý ánh nhìn khủng khiếp của Kanda, xen vào: "Em như vậy là không được nha, nghĩ nhiều sẽ mau có nếp nhăn đó. Kẻ địch tới thì ta thủ giết, đến một giết một, đánh mười giết mười. Đánh cho chúng dập kêu cha khóc mẹ dập đầu xin tha mới thôi. "

Mọi người đồng loạt gật gù.

Tất cả dùng ánh mắt sáng quắt nhìn cậu ra vẻ trách cứ, lại vừa sủng nịnh ôn nhu. Allen chớp mắt, 'a' một tiếng, sau đó cười khúc khích.

"... Sao em lại cười?"

Allen lắc đầu, nói: "Mọi người hiểu lầm rồi, em không có ý đó. "

"Hử?"

Cậu cười nhẹ nhàng, đôi mắt  mang theo sự dịu dàng bình thản: "Em biết bản thân là nguyên nhân của rắc rối, nhưng cũng như mọi người nói, em yêu quý tất cả mọi người, em muốn ở bên cạnh mọi người, cùng nhau chia sẻ, cùng sóng vai chiến đấu. "

Mọi người kinh ngạc, ngớ người ra nhìn cậu.

Allen dùng một chút, ánh mắt trở nên cứng rắn. Cậu ngẩng đầu lên nhìn Kanda, nói:

"Thế nên, Kanda, em muốn mạnh hơn, anh giúp em được không? "

Kanda hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, nụ cười tà ý ác thú.

"Tốt! "

Mọi người tâm tình vui mừng, con nhỏ trong nhà trưởng thành hơn rồi.

Mana cắn khăn, la lên:

"Allen, em mời hắn mà bỏ rơi anh! "

"Không có mà, không phải mọi người trước giờ đều giúp em luyện tập sao, có thêm Kanda giúp sức càng tốt hơn mà."

"Grrr, đám người phiền phức. Đến chiến, kẻ yếu không xứng huấn luyện Allen."

"Được, ta không ưa ngươi lâu rồi! "

"Mọi người đừng đánh nhau mà! "

"... Sao ta lại dịnh vô vụ này chứ, ta muốn ôm người đẹp. "

"... "

Hoàn chương 12
~~~~~~~~~~~~
Tiểu phiên ngoại.

Tên ta Cross Marian, một luyện khí tài ba nhất thế giới, ngoại hình đẹp trai tính cách tốt, rất được phụ nữ chào đón.

Ta Cross Marian, hiện tại ta dường như một tên bộc.

Tùy tiện gọi đến tùy tiện đuổi đi, làm người đánh xe ngựa, làm bảo vệ, còn bị đánh hội đồng,..  Giá trị của ta không biết từ lúc nào sụt giảm nghiêm trọng.

Ta Cross Marian, ta một bóng đèn. Ta cảm thấy khắp nơi đều thật chói mắt.

Ta muốn rượu, muốn người đẹp...

Ta muốn được giải thoát...

~~~~~~~~~~

Note:

Tác giả cảm thấy văn phong của mình thật loạn, nửa phương đông nửa phương tây, rốt cuộc không biết mình viết cái luôn.

Tác giả game đọc mấy truyện về ma pháp huyền huyễn, thế nên vốn muốn cho thế giới nào thực tế chút nhưng không thành rồi!

tác giả tịt về mấy cái giai cấp bộ máy chính trị phương Tây, nên trong truyện sắp xếp giai cấp không được ràng, xưng loạn nốt, ai thấy sai sót nhớ bỏ qua. Chừng nào tác giả đủ vốn kiến thức sẽ sửa lại cho đúng.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net