Chương 13: Chiến trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ thành Gaian đến tòa thành Altabiei  mất khoảng năm ngày đường xe ngựa. Nhưng với cái năng lực đáng ghét của một đám nhà giàu biến thái nào đó, thời gian rút gọn chỉ còn một ngày ngày.

Vẫn còn một ngày đường, cả bọn trụ lại một nhà trọ lớn. Nơi này là sản nghiệp của nhà Bookman, dường như đã được dặn trước, khách không có một người, phòng dành cho họ được bố trí sẵn,chủ nhà trọ cũng rất cung kính.

Đằng sau nhà trọ là một bãi đất lớn trống trải phủ đầy cát mịn, mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng ấm áp ôn hòa vô cùng.

Mà ở giữa sân, Kanda và Allen đang đánh nhau rất khí thế.

Ở bên mái hiên, một đám người đang ngồi quan sát.

"Chết tiệt! Tên kia muốn bức bảo bối của ta trọng thương sao?" Mana nghiến răng nghiến lợi.

"Vừa làm xong vận động liền lao vào đánh nhau, đúng thật là người điên a ~" Road vừa nhai kẹo vừa than thở.

Đúng, cái kế hoạch luyện tập của hai người này chính là: Lao vào đập nhau.

Đừng nhìn hai người kia thường ngày ân ân ái ái ngọt hơn kẹo mật, nhưng khi đấu với nhau thì không ai nhường ai, bất chấp tất cả, lao vào đánh nhau như muốn trực tiếp giết đối phương vậy.

Từ 4 giờ sáng đã thức dậy vận động, sau đó chính là đánh tới bây giờ.

Thực ra, họ đánh được bảy trận rồi, trần nào Allen cũng thua, gục được một chút lại đứng dậy đánh tiếp, quần chúng ngồi xem suốt quá trình, vừa hồi hộp vừa thấy mệt theo. Sợ tên kia làm bảo bối chảy máu, tay chân trắng nõn có vết thương, gương mặt nhỏ nhắn có vết xước, sợ bảo bối trụ không được mà bị tên kia ức hiếp,...

"Này, ngưng được rồi đó, hai người còn không đến là mất phần ăn sáng đấy!" Nea bưng mấy đĩa thức ăn bày ra bàn, hô lớn. Trong dáng vẻ thì hai người kia định lao vào đánh thêm một trận nữa, càng đánh càng hăng.

Kiếp trước anh ở trong cơ thể Allen, nên có một đoạn ngắn ký ức của cậu. Anh biết một điều: yêu là một chuyện, nhưng đánh thì ta vẫn đánh, nhường là chết!!!

Anh từng hỏi Allen vấn đề này, cậu mỉm cười rất chân thành nói:

"Chúng ta chỉ vận động nhẹ mà thôi."

Haha, nhìn mặt anh giống tin tưởng lắm sao?

Kanda, Allen nhìn nhau, gật gật đầu, xem như dừng lại.

Đánh bảy trận, ưu khuyết đều rõ ràng: thể lực và phản xạ Allen không thua kém Kanda bao nhiêu, cái cậu thua chính là kinh nghiệm.

Thế nên hiện tại, cậu cần tìm cách đối chiến với thật nhiều người.

"Nè nè, thành Altabiei mở Chiến Trường Máu, nghe đồn thú vị lắm!" Road đập tay lên tờ báo mới nhận được từ bà chủ khách sạn. Tất nhiên, hiện tại mọi người đã tập hợp đầy đủ ở bàn ăn, bộ dạng cô nàng hí hửng, vẻ mặt hứng thú nhìn Kanda và Allen.

"Tham gia đi."

"Em tham gia!"

Hai âm thanh đồng thời vang lên.

Nea liếc nhìn Kanda và Allen, chậm rì rì nói tiếp: "Hai người chắc không đấy, trong đây có ghi rõ quy tắc 'một khi đã ứng chiến thì phải đánh đến một mất một còn, có thể đầu hàng chịu thua nhưng đối phương phải chấp nhận mới thành'. Độ nguy hiểm cao đấy."

Mana gật đầu tán thành.

Ánh mắt Kanda hơi do dự, Allen thế nhưng tiếp tục ăn uống hồn nhiên, rất không chuyên tâm nghe giảng.

Được rồi, ăn xong rồi nói.

Khi tất cả càn quét sạch bàn ăn, Allen vỗ vỗ bụng nhỏ, ợ một hơi, mở miệng:"Em muốn tham gia thi đấu."

Tất cả đồng loạt trầm mặt.

Kanda nhíu mày: "Em thật muốn tham gia?"

Allen gật đầu.

"Được, theo ý em." Kanda vỗ bàn.

"Này này này, ngươi còn chưa xem ý kiến tụi này a, việc nguy hiểm như vậy sao có thể đáp ứng dễ dàng như vậy!" Mọi người đồng loạt hét lên phản đối.

Kanda vứt lại cho bọn họ ánh mắt như kim châm: "Đây là ý muốn của em ấy. Vả lại, các ngươi đừng quên ta là ai!" Câu cuối còn đặc biệt hắng giọng.

Mọi người tiếp tục trầm mặc.

Họ quên tên này có thể dùng quyền lực đè chết người.

Allen một bên ngơ ngác: "Anh là ai chứ?"

Uầy ~ Bảo bối, rành rành ra đấy em không thấy sao?

"Anh là hoàng tử." Kanda xoa đầu cậu.

"Hiểu rồi." Allen gật đậu thản nhiên.

Con ơi, con tiếp nhận nhanh vậy!

oOo

Nghỉ ngơi thêm một ngày, tất cả tiếp tục xuất phát đến thành Altabiei

Tòa thành rộng hơn ngàn thước, tường thành sừng sững, dưới tường thành còn lưu lại những vết ố màu nâu thâm, vết xước sâu rộng, cảm giác vô cùng u ám.

Trước cổng quân binh canh nghiêm ngặt, mỗi người muốn thông qua nơi này đều cần kiểm tra kỹ càng. Nhưng nhóm Kanda vào thành cũng không khó lắm, quân lính còn thỉnh như thỉnh phật, không chút trở ngại.

"Kỳ lạ, nơi này cần gì phải cẩn mật như vậy a. Ta nhớ tên Tyki có bảo tòa thành này rất thân thiện mà?" Mana phàn nàn, rồi liếc Kanda, nói tiếp: " Ngươi không phải từng đi qua nơi này à, nói chút ý kiến đi."

Kanda lạnh lùng trừng Mana, nói:"Quả thật là mấy hôm trước ta đi qua nơi này, không khác hiện tại là mấy, nhưng lúc đó gấp gáp ta cũng không nán lại quan sát, mà ta cũng không hứng thú."

"Này." Cross từ bên ngoài gọi, mọi người nhìn ra ngoài, thấy Cross đang chỉ tay ra bên đường.

Quả thực rất hung tàn.

Tướng mạo thô kệch, sát khí hung hiểm, một đám người như sài lang hổ báo, dọa người run sợ.

Binh lính tuần tra đeo giáp đen, tay cầm thương nhọn, một tốp lại một tốp đi qua, khí thế tột cùng, cũng khiến nhưng người xung quanh thu liễm không ít.

Nhìn chung, tòa thành này giống như lãnh địa của bọn ăn cướp đồ tể.

Rất là hung!!!

Kanda nhăn mặt, quyết định: "Ta sẽ gửi thư về cung điện, dọn dẹp nơi này."

"...Ừ" Một đám rầm rì trong oán niệm. Tốt lắm, lợi thế đã không thuộc về chúng ta, mấy tên địa vị cao thật khốn kiếp.

Mọi người dừng xe tại một khách sạn lớn ở trung tâm tòa thành. Giá cả rất đắt, nhưng chúng ta tiền rất nhiều, rất là ngại.

Trời cũng dần sụp tối, đường dài lại mệt mỏi, mọi người ăn tối xong, trở về phòng, nháy mắt liền ngủ.

-------------------

Allen đứng giữa thế giới trắng xóa, tuyết thấm ở đầu vai, tóc, phớt qua má, xúc cảm lạnh lẽo vô cùng.

Mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, chỉ có một con đường dẫn lên phía trước, không thấy đích đến, xung quanh trừ một màn trắng xóa, bầu trời màu xám ảm đạm, cũng chẳng có thêm bất luận thứ gì khác.

Cậu biết rõ, bản thân ở trong thành Altabei, ở trong khách sạn, đã leo lên giường ngủ, có nghĩa là cậu đang ở trong mộng.

Nhưng giấc mơ này, lại lạnh như vậy, cũng không rõ là mộng đẹp hay ác mộng.

Chỉ có một lối đi, bản thân cậu không cần suy nghĩ, cứ theo đó mà đi.

Đi mãi, đi mãi, giống như dài vô tận. Cậu cũng không cảm nhận được thời gian trôi qua bao lâu. Cậu chỉ muốn sớm rời khỏi nơi lạnh lẽo này, đoàn tụ với mọi người.

Mà ở phía trước, có ánh sáng trắng lờ mờ, hối thúc cậu đi về phía trước. Càng đi lên ánh sáng càng rõ ràng, cũng là hơi ấm duy nhất giữa bầu trời lạnh lẽo.

Allen đi thêm một quãng, đã tới nơi phát ra ánh sáng đó. Nói đúng hơn là một 'khối' ánh sáng bạc ở giữa nơi này. Mà bên trong đó, dường như là một người, cả cơ thể bị phủ trong ánh sáng, cũng có thể, người đó phát ra thứ ánh sáng này.

Allen ngẩn người.

Người đó xoay người nhìn cậu, dừng một chút mới mở miệng, là một giọng nam

"Cậu không nên đây!"

Thanh âm của người đó rất ôn nhu, âm điệu nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại chắc như đinh thép.

Allen cũng quên mất hỏi tên người kia, trả lời:"Tại sao?"

"Một khi mở ra sương , tự nhiên sẽ hiểu. Giờ cậu nên trở về rồi."

Lời người kia kia vừa dứt, Allen chưa kịp hiểu, liền cứ thế biến mất.

Người nọ nhìn cậu rời đi, thở dài, giọng nói du dương vang lên, mang theo bi thương nhàn nhạt.

Trách nhiệm... cuối cùng vẫn không thể tháo xuống.

Hi vọng cậu không đi lạc... hỡi 'tôi'...

-------------------

Allen mở bừng mắt, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy, là gương mặt ngủ say của Kanda, vấn đề là, hôm qua cậu ngủ một mình.

Đầu cậu gác trên tay Kanda, tay còn lại của anh, ôm eo cậu, hơi thở đều đều, ngủ rất yên ổn.

Allen nhìn gương mặt ngủ say của Kanda, ngực bỗng nhiên chua xót. Tay cậu ghì chặt eo Kanda, mặt chôn vào ngực anh.

"Làm sao vậy?" giọng nói trầm thấp của Kanda vang bên tay cậu.

Thực ra từ khi Allen mở mắt, anh cũng tỉnh dậy rồi, nhưng dường như tâm trạng của bé con không tốt lắm, anh liền hỏi.

Allen lắc đầu, mỉm cười trấn an: "em không sao, chỉ là gặp ác mộng mà thôi."

Chỉ là, rất nhớ anh, rất nhớ mọi người.

Kanda không nhìu ngôn ngữ, chỉ vuốt ve mái tóc xù của cậu, ánh mắt rất ôn nhu. Một lúc sau mới nói: "Dậy thôi, chuẩn bị ăn sáng, sau đó đăng kí thi đấu."

"Vâng!"

-----------------------

Mọi người đồng loạt xuống lầu đi đến phòng ăn.

"Chào buổi sáng."

"Buổi sáng tốt lành"

Mọi người chào nhau rất chi là thân thiện, chỉ là ánh mắt Mana nhìn Kanda rất chi oán hận.

Mana đặt tay lên hai vai Allen, rất nghiêm túc nói: "Allen, sau này em đừng tùy tiện cho tên này vào phòng, hoặc tốt nhất là khóa trái cửa, lập kết giới, bảo đảm an toàn!"

"A" Allen ngơ ngác.

Kanda nhìn Mana như nhìn một kẻ thua cuộc.

Mọi người hóng hớt.

Câu chuyện cũng rất ngắn gọn đơn giản. Chỉ là Kanda nắm bắt tiên cơ, trèo lên giường Allen trước, ngủ thẳng một giấc, và ngoài cửa xuất hiện mấy vết cấu sâu hoắm.

Những người còn lại quan sát một hồi kịch, gọi là xem phim không tốn tiền.

Tất cả ăn sáng xong, Kanda nói: " Tôi và Mầm đậu đi đăng kí thi đấu." nói xong kéo Allen bỏ đi. Mana định mở miệng muốn đi đi chung liền bị Nea kéo áo lại, trơ mắt nhìn hai người kia bỏ đi. Mana càng hậm hực.

Nea thở dài: "Chúng ta còn có chuyện phải làm a."

Cross làm vẻ mặt rời xa nhân thế.

Road ngậm kẹo cười híp mắt.

Lần này, là một mẻ cá lớn a!

------------

Hoàn chương 13.

Lời tác giả: vấn đề lớn nhất trong truyện này không phải đặt bối cảnh hay lời văn.

Vấn đề đại nhất việc đặt tên, tác giả dốt ngoại ngữ bỏ mịa.

Chúng ta chơi trò 'Giáp' 'Ất' 'Bính' đê ~

(~‾▿‾)~(~‾▿‾)~(~‾▿‾)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net