Chương 10: Phác Chí Mẫn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là cuối tuần, Thiên Nhi và Bảo Hân thấy ở nhà cũng chẳng có việc gì làm nên cả hai bèn cùng nhau đi mua sắm ở Trung tâm thương mại.

Lý Thiên Nhi và Trần Bảo Hân cứ đi hết shop này lại đến shop khác nhưng lại không vào mua vì họ....không có tiền. Họ thấy những bộ quần áo xinh đẹp lại chẳng dám mua chỉ đành đứng nhìn. Đang đi được một lúc thì điện thoại Bảo Hân reo lên là Lâm Hiểu Vy gọi cô, thấy thế cô bỏ tay đang khoác tay Thiên Nhi ra và lấy điện thoại để nghe.

"Alo. Hiểu Vy cậu gọi mình chi vậy ?"

"...."

"Mình cùng Thiên Nhi đang ở trung tâm mua sắm gần nhà. Có chuyện gì sao ?."

"...."

"Thì cậu tìm kĩ lại đi, tớ nhớ là đã để đó mà."

"...."

"Thôi đợi một lát tớ về tìm hộ cậu."

Bảo Hân vừa cúp máy liền quay về phía Thiên Nhi, nói:

"Tớ phải về tìm đồ giúp Hiểu Vy cậu có muốn về cùng không ?"

"Cậu về trước đi, tớ dạo một lát rồi về."

"Vậy tớ về nhé."

Sau khi Bảo Hân rời đi thì Thiên Nhi cũng bắt đầu đi đến vài cửa hàng để xem. Đi được một lát thì cô dừng lại trước một shop bán quần áo và ngắm nhìn một chiếc váy, chiếc váy thật sự rất đẹp nhưng giá tiền của nó thì vượt quá mức độ mà Thiên Nhi có thể mua.

"Nhìn gì mà lâu vậy cô bé ?"

Từ đằng sau truyền đến một giọng nói khiến Lý Thiên Nhi giật bắn mình liền xoay lại nhìn thì thấy Phác Chí Mẫn đang đứng rất gần cô, khuôn mặt của hai người chỉ cách nhau có 10cm, chỉ cần cậu nhích đến một tí nữa thì liền có hôn được cô.

"A..Anh sao lại ở đây ?"

"Đây là Trung tâm thương mại thuộc quyền sở hữu của công ty PCM mà, tôi có mặt ở là điều vô cùng bình thường, còn em thì rất bất bình thường."

"Hả ? Gì chứ ? Bấ..bất bình thường sao ? Ý anh là tôi nghèo nên vào đây là chuyện bất bình thường hả ?"

"Tùy theo cách em nghĩ."

"Thiên An từng nói với tôi là bọn thiếu gia các anh rất đáng ghét và giờ tôi mới nhận ra là cậu ấy nói quá chuẩn."

Lý Thiên Nhi nói xong liền một mạch bỏ đi.

"Nè, tôi đùa thôi mà."

Phác Chí Mẫn liền mau chóng đi theo cô.

"Nè bộ em thích chiếc váy đó lắm à ?"

Phác Chí Mẫn vừa đi về phía cô vừa hỏi.

"Liên quan gì đến anh ?"

"Thì tôi mua cho em."

Thiên Nhi liền dừng lại xoay người đối diện Chí Mẫn, nói với vẻ mặt khinh bỉ.

"Anh tốt đến vậy sao ?"

"Tất nhiên."

"Nhưng tôi không cần."

Nói xong Lý Thiên Nhi liền bỏ đi.

Phác Chí Mẫn đưa tay nắm lấy tay Thiên Nhi kéo cô về phía mình.

"Đây là mệnh lệnh, em vào đó và thay ngay chiếc váy ấy cho tôi. Sau đó cùng tôi đi một nơi."

"Tại sao tôi phải nghe lời anh chứ ?"

"Bản hợp đồng, em không nhớ sao ?"

"Đúng rồi bản hợp đồng ký với họ."

"Em quên rồi sao ?"

"Đâ...đâu có, tôi làm sao quên được chứ."

"Vậy còn không mau đi."

Phác Chí Mẫn nắm tay Lý Thiên Nhi kéo cô về phía shop lúc nãy. Sau khi cả hai đã vào shop quần áo đó thì liền có một cô nhân viên đi đến.

"Phác Thiếu gia cần gì ạ ?" Cô nhân viên cung kính hỏi.

"Lấy cho tôi bộ váy các cô trưng bày ở tủ kính và thêm vài chiếc váy phù hợp với cô gái này đến đây cho cô ấy thử."

"Vâng, Tiểu thư mời cô đi theo tôi."

"À dạ vâng."

Lý Thiên Nhi liền đi theo cô nhân viên đi đến phòng thử quần áo, còn Phác Chí Mẫn thì đi xung quanh xem những bộ váy và dừng lại trước một chiếc ghế sofa đối diện với phòng thử quần áo rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Đứng đợi một lát thì các cô nhân viên đem đến cả một đóng váy, Thiên Nhi vừa nhìn vào đã hoa mắt chóng mặt.

"Nhất thiết phải thử hết đóng váy này sao ?" Lý Thiên Nhi khổ sở nói.

"Đúng vậy, còn không mau vào thử đi." Phác Chí Mẫn bình thản nói.

"Mời Tiểu thư."

Lý Thiên Nhi theo hướng tay của chị nhân viên và bước vào căn phòng. Cô bắt đầu thử những chiếc váy ấy và bước ra ngoài cho Phác Chí Mẫn xem nhưng lần nào cũng nhận được những câu như:

"Bộ này kín đáo quá. Thử bộ khác đi."

"Bộ này thì lại hở hang quá. Không được, thử lại."

"Bộ này màu sáng quá. Thử lại."

"Bộ này màu tối quá. Không được. Mau mau đi thay bộ khác đi."

Làm ơn đi, cô đã thử hơn mười chiếc váy mà cái nào cũng chẳng vừa ý anh ta cả, rốt cuộc anh ta muốn gì đây chứ ?. Lý Thiên Nhi thầm nghĩ có khi là do ai đó đã chọc giận anh ta, sau đó anh ta chẳng biết tìm ai để trút giận rồi tình cờ lại gặp mình sẵn tiện trút giận lên mình luôn chăng ? Không biết là tên khốn khiếp nào đã hại mình ra nông nỗi này nữa. Vì mãi đắm chìm vào suy nghĩ của mình mà cô không để ý rằng Phác Chí Mẫn đã gọi tên cô nãy giờ.

"Nè, Lý Thiên Nhi em bị điếc à."

"Hả ? Chuyện gì ? À xin lỗi."

"Bộ này hợp với em đó, mặc nó đi. Lấy đồ của em rồi chúng ta ra thanh toán."

"Bộ này hợp với tôi sao ?"

"Hợp chứ sao lại không !!"

Nói xong Phác Chí Mẫn liền đứng dậy hướng chỗ Lý Thiên Nhi bước đến nắm lấy tay cô kéo cô đến quầy thanh toán.

"Thanh toán cho tôi bộ váy này."

Phác Chí Mẫn sau khi nói xong liền mò vào túi áo lấy ra một tấm thẻ đen.

*          *         *          *         *        *

Sau khi tính tiền xong anh liền kéo cô ra ngoài hướng cửa ra vào mà bước. Lý Thiên Nhi vừa bước đi theo anh vừa hỏi.

"Anh định đưa tôi đi đâu chứ ?"

"Em đã thử nhiều quần áo như vậy chắc chắn sẽ thấy rất mệt nên tôi đưa em đi ăn lấy lại sức."

"Không cần đâu. Tôi muốn về nhà."

"Đó là mệnh lệnh. Đi ăn với tôi."

Lý Thiên Nhi thôi không nói chuyện với Phác Chí Mẫn mặc kệ anh muốn kéo mình đi đâu thì tuỳ.

"Vì em đã chịu đi ăn với tôi nên chiếc váy em đang mặc hãy coi nó như là món quà tôi tặng em."

"Cảm ơn anh."

"Không có gì. Nhưng tôi nghĩ em mặc chiếc váy này sẽ xinh hơn những cô gái khác nên tôi hy vọng em sẽ mặc nó thường xuyên hơn."

Nghe thấy thế Lý Thiên Nhi có chút đỏ mặt còn trái tim thì đập liên hồi. Phác Chí Mẫn thì lại thấy rất vui vì cô đã không từ chối nhận nó.

"Bây giờ thì đi lấp đầy cái bụng trống rỗng của tôi và em thôi nào."

"Ừm."

Tại Trung tâm thương mại xuất hiện một đôi nam nữ, nam thì miệng cười tươi nắm tay người nữ,  nữ thì chợt phát hiện tim mình đã đập lệch đi một nhịp....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net