Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngao Tử Dật năm nay đã 25 tuổi. Anh là giám đốc công ty Ngao Thị danh tiếng lẫy lừng. Nhưng vì cái tuổi nhị tuần nên mẹ anh cứ suốt ngày cằn nhằn chuyện cưới xin, khiến anh lấy làm khó chịu.

Một buổi chiều, anh vừa lái con Rolls Royce từ ngoài cổng vào, thì mẹ anh dắt từ đâu ra một chàng trai, trông khá khôi ngô. Bà giới thiệu:

- Dật Nhi! Đây là Lý Thiên Trạch, 23 tuổi! Mẹ muốn dấm sẵn cậu này cho con!

Lý Thiên Trạch nghe xong, mặt đỏ bừng bừng. Ủa? Bà ấy có nói gì về việc cưới hỏi đâu? Tự nhiên giúp bà lấy lại cái túi bị cướp giật, rồi bà ấy dẫn cậu về nhà trả ơn hay gì đó thôi mà. Lý Thiên Trạch không biết phải làm thế nào, cậu cạn lời, hứa từ nay về sau không bao giờ tin người nữa. Cậu thử ngửa mặt lên nhìn xem ' phu quân' của mình trông như thế nào. Vừa ngước mắt lên, ánh mắt cả hai chạm nhau. Cậu liền xấu hổ cúi gằm xuống. Còn anh, sau khi nghe mẹ nói xong thì chỉ thở hắt một cái rồi bỏ đi.

- Thật hết chịu nổi với thằng này. Trạch Nhi, cháu lên tắm rửa, thay đồ đi!

- Vâng!

Thật tình là Lý Thiên Trạch là trẻ mồ côi, cậu được nuôi trong cô nhi từ nhỏ đến lớn. Năm cậu 20 tuổi thì viện cô nhi này phá sản. Từ đấy, cậu phải tự kiếm việc làm thêm để nuôi thân học đại học. Nghe hơi khó tin nhỉ? Tiền làm thêm ăn còn chưa chắc đã đủ nói gì đến việc học đại học? Đừng lo, cậu nhận việc chơi dương cầm trong một quán ăn sang trọng mà chỉ giới nhà giàu mới có cửa đến thưởng thức bữa tối ở đây. Lương cũng kha khá. Rồi một ngày, cậu gặp một bà cô tầm hơn 40 tuổi, và chuyện xảy ra như trên.

Cậu bước lên tầng, loay hoay tìm phòng tắm thì anh từ đâu bước ra. Mái tóc rối bù còn sũng nước, nhiều giọt còn rơi trên khuôn mặt, trên vai. Anh lấy chiếc khăn bông trùm lên đầu lau khô tóc. Thật quyến rũ a~ Cậu đứng nhìn từ nãy giờ, mặt đỏ hơn trái cà chua. Anh để ý thấy cậu, lạnh lùng hỏi:

- Tìm phòng tắm à?

Cậu gật đầu lia lịa, anh đưa tay chỉ vào một cánh cửa bên trong phòng mình:

- Nhà tắm đấy!

Đủ rồi, đủ rồi. Lý Thiên Trạch ba chân bốn cẳng chạy vào nhà tắm, coi như là tránh mặt. Hic! Anh ta đẹp trai quá, quả không sai khi bước chân vào nhà này mà. Tim cậu đạp thình thịch! Tiêu rồi! Tiêu thật rồi! Thôi, tắm cho xong đã.

Sau khi tắm xong, cậu chợt là không mang quần áo. Chết tiệt! Cậu ló đầu ra, khẽ gọi:

- Này! Anh ơi! Anh ơi!

Ngao Tử Dật nghe thấy tiếng gọi nhỏ xíu ấy, vội quay đầu lại:

- Gì?

- T... tôi không mang quần áo...

- Liên quan?

- A... anh có thể cho tôi... mượn một bộ được không?

Ngao Tử Dật đứng dậy rời đi. Hic! Không lẽ anh ta bỏ đi thật sao? Chẳng lẽ cậu cứ chết dí ở đây mãi? Cậu bất lực. Tên này trông cao cao tại thượng như này mà tiểu nhân vãi. Một lát sau, anh quay lại, trên tay cầm bộ đồ còn khá mới đưa cho cậu.

- Đây! Bộ này mới giặt thôi, chưa mặc!

- Hi hi, cảm ơn nha! Anh trông vậy mà tốt bụng thật đó!

Cậu mặc vội bộ quần áo trên tay, nó hơi rộng chút thì phải. Dễ hiểu thôi, cậu nhỏ người hơn anh mà. Ngồi phịch xuống giường, cậu khẽ hỏi:

- Này! Anh tên gì? Bao nhiêu tuổi?

- Ngao Tử Dật! 25 tuổi!

- Ừ... ừm...

Nghe giọng là biết cool boy rồi, lạnh lùng thế cơ mà. Đột nhiên có tiếng mẹ anh gọi vọng lên:

- Dật Nhi! Trạch Nhi! Xuống ăn cơm nào!

Lý Thiên Trạch vâng vâng dạ dạ chạy thình thịch xuống dưới tầng. Cậu do bất cẩn quá nên vấp phải chân anh.  Lưng cậu dựa vào tường, còn anh do mất đà nên ngã nhào về phía cậu, hai tay chống lên tường, đặt hai bên người cậu, giống như kabedon á. Cậu đỏ mặt, đẩy anh lui ra, sau đó vội chạy xuống như chưa có chuyện gì. Anh thấy cậu như vậy cũng nhếch mép rồi đi.

Lúc ăn cơm, cậu không dám nhìn thẳng vào mặt anh. Anh thì vẫn ăn bình thường, vừa ăn vừa xem điện thoại. Bà Ngao thấy Tử Dật có vẻ không quan tâm đến Thiên Trạch mấy, bà hỏi:

- Trạch Nhi! Trước đây cháu... từng có mối quan hệ nào chưa?

Lý Thiên Trạch theo quán tính là liếc xem Ngao Tử Dật có phản ứng như thế nào. Thật thất vọng! Anh như chẳng hề quan tâm, bấm điện thoại còn rất nhanh, miệng lại cười mỉm. Ôi xong! Đích thị là chat với bạn gái rồi. Cậu đượm buồn, trả lời:

- Dạ chưa ạ!

Bà Ngao như đoán được hết tâm tư của chàng trai trẻ, chỉ " ừ" một cái rồi không nói gì thêm nữa. Bữa ăn diễn ra khá căng thẳng, không ai chịu hé nửa lởi. Bà Ngao thở dài, chẳng lẽ bà đã quyết định sai khi cho hai người đến với nhau?

Hoseki  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC